Triệu Trinh hôm nay không vội vã, trong lúc rảnh rỗi còn xem hoàng lịch
chọn ngày đại hôn giúp Địch Thanh. Lúc này đang cùng nhạc phụ tương lai
của Địch Thanh, Binh bộ thượng thư Hà Liệt đàm luận việc này, bỗng có
thái giám quản sự vào báo.
”Khởi bẩm Hoàng Thượng, Địch nguyên soái yết kiến. Hiện đang ở ngoài ngọ môn chờ lệnh.”
Triệu Trinh mừng rỡ nói: “Tuyên.”
Địch Thanh, thân cao bảy thước, mày rậm mắt to, tư thái hùng vĩ, lòng dạ
rộng lớn. Tuy rằng đã qua tuổi ba mươi, nhưng vẫn phong nhã hào hoa.
Chinh chiến nhiều năm, mặc dù trên người hắn để lại rất nhiều vết sẹo to nhỏ, nhưng không chút ảnh hưởng tới sự sắc sảo của hắn. Dáng người cao
lớn, một thân quan phục màu đỏ đậm, càng tôn thêm tư thế oai hùng phấn
chấn uy phong.
”Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh quỳ một gối dưới điện, cảm thấy rất vui mừng, mặt đầy ý cười.
”Địch khanh bình thân.”
”Tạ Hoàng Thượng.” Địch Thanh theo lời đứng dậy bước sang một bên.
Quân thần hai người hàn huyên khách sáo một phen, Triệu Trinh liền nhắc tới chuyện tứ hôn.
Địch Thanh một lòng đều ở quân vụ, đối với việc hôn phối của mình, thứ nhất
không để trong lòng, thứ hai không rảnh bận tâm. Thê tử, hiện tại đối
với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao. Đối với việc tứ hôn của Triệu Trinh, Địch Thanh tuy không để bụng lắm, nhưng cũng không có ý kiến gì, thánh chỉ đã ban, việc hôn nhân của hắn với thiên kim của Hà Liệt là chuyện ván đã đóng thuyền, không đổi được nữa. Hoàng Thượng
hỏi ý nguyện của hắn, chỉ là hỏi cho có thôi. Vì thế, hắn lấy lý do quân vụ làm trọng, từ chối thêm mấy câu rồi lĩnh chỉ tạ ơn, lại trước mặt
Triệu Trinh cùng Bát vương gia thi lễ với nhạc phụ.
Hà Liệt rất
vui mừng, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ. Con gái có thể gả cho một đại nguyên soái chiến công hiển hách, phụ thân như ông ta cũng
coi như có mặt mũi.
Triệu Trinh đối với chuyện này rất hài lòng,
liền tuyên bố hôn kỳ vào hai ngày sau, do Bát vương gia và Địch nương
nương làm chủ hôn. Cũng dặn Địch Thanh nhanh chóng chuẩn bị để cưới Hà
Kim Liên qua cửa.
Địch Thanh nhận lệnh xong, liền rời khỏi ngự thư phòng.
Địch Thanh chân trước vừa đi, Bàng Cát đã vội vàng thượng tấu, nói Địch
Thanh đối với việc tứ hôn của Hoàng Thượng có ý thoái thác, có thể thấy
có ý bất trung, hai lòng. Tên Bàng Cát này thật sự là thích gây thị phi, hơn nữa là loại thích nhặt xương trong trứng, chuyên bịa đặt.
Triệu Trinh nghe lão nói như vậy, có chút không chịu nổi, hơi tức giận bác bỏ lời tấu của lão. Địch Thanh sau khi nhận được thánh chỉ, lập tức ngày
đêm ra roi thúc ngựa từ Nhạn Môn Quan xa xôi ngàn dặm chạy về kinh
thành, sự chân thành này có thể thấy rõ ràng, tại sao câu đầu tiên của
Bàng Cát lại có thể phỉ báng hắn được.
Lúc này, Trương Nghiêu Tả
đúng lúc không có ở Ngự thư phòng, Bàng Cát lẻ loi một mình không ai
giúp đỡ, trở thành cái đích cho Bát vương gia, Vương thừa tướng cùng Hà
Liệt chỉ trích, ngay cả Triệu Trinh cũng không nể tình mà trách cứ, lão
đành phẫn nộ ngậm miệng, không nói thêm nữa.
-0-
Địch Thanh sau khi rời khỏi Hoàng cung liền tới thẳng phủ Bát vương gia.
Địch Thanh xuất thân bần hàn, từ thuở nhỏ đã không có người thân, vẫn luôn
cô độc. Nhưng sau khi hắn dần có công tích, Bát vương gia vô cùng tán
thưởng, lại trùng hợp Địch Thanh cùng Vương phi của Bát vương gia cùng
họ, Địch nương nương liền nhận Địch Thanh làm nghĩa đệ. Hai người tuy
không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm rất tốt. Từ đó về sau, Địch Thanh tại kinh thành đã có nhà, có người thân để hắn quan tâm. Địch
Thanh càng quý trọng phần thân tình khó có được này. Do đó, sau khi hắn
nhập cung báo cáo công việc, liền không dừng ngựa tới thăm tỷ tỷ kết
nghĩa của mình.
Địch nương nương nhìn thấy Địch Thanh, kích động
nước mắt rơi lã chã. Tỷ đệ hai người ân cần hỏi han, tâm sự một hồi lâu. Nếu không phải Địch Thanh còn có chuyện quan trọng cần xử lý, Địch
nương nương sẽ giữ hắn lại Vương phủ dùng bữa.
-0-
Đêm
xuống, mọi người đều đã đi vào giấc ngủ. Giáo úy của Khai Phong phủ, là
người gánh vác an toàn của kinh đô, mặc dù gió lạnh thấu xương, trong
đêm khiến người ta thấy rét lạnh, vẫn phải đi tuần tra, một ngày cũng
không thể bỏ.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Trương Long Triệu Hổ ba người, đang đi trên con đường ở phía tây.
”Bạch đại nhân, Địch nguyên soái dũng mãnh thiện chiến, một mình canh giữ ải
quan, vạn người không thể đi qua, khiến giặc Tây Hạ không dám xâm chiếm
Đại Tống ta. Địch nguyên soái thật sự là trụ cột triều đình đó.”
Triệu Trinh dù chưa phong quan phẩm cho Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn cũng là do Hoàng Thượng khâm điểm ở Diệu Võ Lâu, đang nhậm chức ở Khai Phong phủ.
Hơn nữa, võ nghệ của Bạch Ngọc Đường ngang ngửa Triển Chiêu, đám người
Vương Triều đối với Bạch Ngọc Đường cũng kính trọng giống như với Triển
Chiêu, gọi hắn là Bạch đại nhân.
Hai người Mã Hán cùng Vương
Triều không biết có phải bát tự không hợp không mà thường xuyên thích
tranh cãi. Lần này, Vương Triều khen ngợi Địch Thanh, Mã Hán liền không
đồng ý nói:
”Nếu không phải Bao đại nhân công chính vô tư, quyết
trừ gian nịnh, Địch nguyên soái làm sao có thể an tâm ở biên quan đánh
giặc, chống lại Tây Hạ.”
Mặt thấy hai người này sắp lao vào tranh cãi, Bạch Ngọc Đường không muốn lỗ tai mình chịu tội, bất đắc dĩ nói một câu.
”Hai người các ngươi nói đều đúng, Bao đại nhân an nội, Địch nguyên soái
trấn ngoại, hai người bọn họ thiếu một cũng không được.”
Hai người lúc này mới yên lại. Đúng lúc đi tới phủ thượng thư, không ngờ lại nhìn thấy từ xa có một người đang đi tới.
Vương Triều Mã Hán nhìn nhau, nhanh chóng đi lên phía trước. Người tới mặc
một thân trang phục thư sinh, cầm quẻ càn trong tay,túi vải trắng đeo
trên người viết tám chữ lớn “Miễn phí xem mệnh, mong kết thiện duyên“.
Nhìn trang phục và đạo cụ liền biết là người dựa vào miệng kiếm cơm.
Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, lại không có người nào xung quanh, một
thầy bói đi lang thanh trên đường, khó tránh khiến người ta nghi ngờ.
”Thầy tướng số, muộn như vậy ngươi đang làm gì, muốn đi đâu.”
Người nọ bình tĩnh nhìn bọn họ đáp.
”Đến nơi cần đến, đi nơi cần đi. Ba vị quan gia, tối nay trời có dị tượng,
sao Văn Phúc cùng Võ Khúc gặp nhau, chính là điềm đại hung. Trong kinh
thành mấy ngày tới sẽ có đại biến. Rường cột nước nhà bị đổ, trụ cột
quốc gia bị hủy.”
”Cái gì sao Văn Khúc Võ Khúc, đừng có ở đây yêu ngôn hoặc chúng.” Mã Hán nghe xong giận dữ bước lên trách cứ.
”Lời thật khó nghe!” Người nọ lắc đầu, thở dài nói.
Bạch Ngọc Đường gọi Vương Mã hai người. “Kẻ này cuồng ngôn, không cần để ý.” Sau đó liếc mắt nhìn hắn rồi bảo hắn rời đi.
Đợi người nọ đi rồi, Bạch Ngọc Đường lại bảo Mã Hán lặng lẽ bám theo sau.
”Người này bộ dạng khả nghi, ngươi mau đi theo, nếu có gì khác thường chúng ta tính toán tiếp.”
Một tháng qua, Bạch Ngọc Đường ở tại Khai Phong phủ cũng không phải ngồi
không, gặp chuyện không có được mười phần tư thế bộ đầu, cũng học được
sáu bảy phần công phu.
Mã Hán lĩnh mệnh, lặng lẽ đuổi theo người nọ đi.
-0-
Trong thư phòng tại nội nha Khai Phong phủ, Bao đại nhân đang xem công văn,
Trương Long báo lại, Địch nguyên soái đến phủ. Bao đại nhân vui mừng,
vội buông công văn trong tay. Vừa bước ra vài bước đã gặp Địch Thanh đi
tới.
”Bao đại nhân!” Địch Thanh chắp tay thi lễ với Bao đại nhân.
”Địch nguyên soái!” Bao đại nhân cũng hoàn lễ: “Đã lâu không gặp, Địch nguyên soái vẫn cứng cỏi như trước.”
”Đã lâu không gặp, Bao đại nhân vẫn phong thái không đổi!”
Hai người hàn huyên một phen rồi nhìn nhau cười. Công Tôn Sách tiến lên
chào, Bao đại nhân cùng Địch Thanh liền ngồi xuống nói chuyện.
Hai người đã quen biết hơn năm năm. Bao đại nhân chủ văn, Địch Thanh chủ
võ. Hai người tuy làm việc trong hai lĩnh vực không liên quan, nhưng đều trung thành tận tâm với Đại Tống, vì triều đình tẫn trách. Mà hai người đều là người tính tình ngay thẳng, càng thêm quý mến nhân tài, nên quen biết không lâu đã rất tâm đầu ý hợp.
”Địch nguyên soái, hiện giờ biên cảnh thế nào?”
”Tây Hạ Lang chủ dã tâm bừng bừng, nhiều lần xâm nhập vào biên quan khiêu
chiến. Mùa chăn thả gia súc sắp tới, qua không lâu nữa, sẽ tới mùa thu
hoạch ở bên cảnh. Nếu không phải thánh mệnh khó cãi, bổn nguyên soái
quyết không bỏ lại quân vụ, rời khỏi biên quan.” Nói tới chiến sự ở biên quan, Địch Thanh khó tránh có chút bất đắc dĩ. Nay Tây Hạ như hổ rình
mồi, hoàng đế lại rảnh rỗi nghĩ ra chuyện tứ hôn, khiến hắn thật sự khó
nghĩ.
”Thánh Thượng cảm động và nhớ nhung công lao nguyên soái
bảo vệ xã tắc, ban thưởng đại hôn, cũng là vì suy nghĩ cho nguyên soái.” Bao đại nhân tuy trong lòng biết nguyên do, nhưng không thể nói thẳng
ra, chỉ có thể an ủi như vậy.
Địch Thanh thở dài, nói: “Cường địch chưa diệt, sao có thể lập gia đình?”
Bao đại nhân lắc đầu, “Nguyên soái, cái gọi là tu thân tề gia, trị quốc
bình thiên hạ,đại trượng phu đối nhân xử thế, chỉ cần trong lòng có
triều đình, cần gì khư khư giữ cái cũ? Nguyên soái dù muốn ở lại biên
quan, bảo vệ quốc gia, cũng phải chiếu cố bản thân, thành gia lập
nghiệp. Như vậy mới coi như hoàn mỹ!”
Địch Thanh nghe Bao đại nhân nói như vậy, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
”Nghe Bao đại nhân nói, Địch Thanh đã hiểu ra! Xin nhận lời chỉ dạy!”
Bao đại nhân cười, “Địch nguyên soái sắp đại hôn, tất nhiên có rất nhiều
chuyện phiền phức cần làm, phải chuẩn bị cho tốt mới được.”
Địch Thanh gật đầu đứng dậy cáo từ.
-0-
Bạch Ngọc Đường cùng Vương Triều tuần đêm xong, lúc trở lại phủ nha đã quá canh hai. Sau đó Mã Hán cũng trở về.
”Người kia có gì khác thường không?”
Mã Hán lắc đầu, “Không có, hắn tìm một gian khách điếm ở lại, thuộc hạ chờ bên ngoài nửa canh giờ cũng không thấy hắn có hành động gì liền trở
về.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái,
nhưng không có việc gì vẫn tốt hơn có việc, có lẽ hắn quá mẫn cảm thôi.
Vì thế cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, bản thân cũng trở về phòng đi
ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hiểu Vân đã tỉnh. Nhìn thời
gian còn sớm liền muốn ngủ tiếp, kết quả không hiểu sao trong đầu có cảm giác hoang mang rối loạn, không có cách nào ngủ lại. Cuối cùng mở to
mắt nằm trên giường tới tận bình minh.
Lúc dậy rửa mặt, lại không cẩn thận đánh rơi chén súc miệng. Chén men sứ rơi xuống đất liền vỡ
nát. Tiểu Thúy không ngừng ồn ào vạn sự bình an. Hiểu Vân có chút mờ mịt nhìn tay mình, rõ ràng đã cầm rồi, vì sao đánh rơi đươc? Từ lúc sáng
sớm đã tâm thần không yên, nhưng không biết lo lắng cái gì.
Sau đó nàng mới biết, đó chính là linh cảm.
”Tiểu thư, không tốt! Triển đại nhân bị thương.”
Lúc Tiểu Thúy xông vào trong phòng, ồn ào thở dốc, Hiểu Vân lại đánh rơi
một cái chén nữa. Nước nóng rơi xuống mu bàn tay, cũng không khiến nàng
cảm thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy.
”Ngươi nói cái gì!”
”Triển đại nhân đã trở lại, ngài ấy bị thương, hơn nữa hình như rất nghiêm trọng.”
Tiểu Thúy còn chưa nói xong, Hiểu Vân đã lao ra khỏi phòng chạy thẳng tới
chỗ ở của Triển Chiêu. Một đường chạy như điên, suy nghĩ lung tung,
trong đầu toàn bộ là bóng dáng của Triển Chiêu, còn có một câu không
ngừng lặp đi lặp lại: Không sao, hắn nhất định không sao.