Màn đêm dần dần buông xuống, cảnh huyên náo đông đúc ban ngày dần biến mất, nhưng đêm nay không hề yên tĩnh.
”Đại nhân, sao lại không ăn tối.”
”Công Tôn tiên sinh cũng chưa ăn.”
”Đại nhân nếu lo lắng cho Hiểu Vân cùng Triển hộ vệ...”
”Triển hộ vệ chưa về, chắc là cá đã mắc câu. Nhưng mà, Hiểu Vân là một cô nương, bản phủ thật có chút không yên lòng.”
”Đại nhân chớ lo lắng, có Triển hộ vệ, Hiểu Vân tất nhiên không sao, tất
nhiên không sao.” Bốn chữ này, Công Tôn Sách nói cho Bao đại nhân nghe,
cũng là nói với chính mình.
Xe ngựa đi loanh quanh trong thành
nửa ngày, mới ngừng lại trước cửa sau một trang viên. Hai gia đinh kia
đưa Hiểu Vân rời khỏi xe ngựa, vội vã mang vào cửa.
Đây là một
trang viên rất lớn, bên trong trang viên đình viện xen kẽ, hoa viên cây
cỏ tươi tốt, hành lang khúc khuỷu, đình đài lầu các mái cong như răng
lược, vô cùng quý phái, một loạt đèn lồng treo dọc hành lang, trên màu
đỏ của lồng đèn viết rõ chữ Đàm.
Một bóng dáng màu lam tranh thủ
bóng đêm lặng lẽ nhảy lên mái hiên. Giống như đạp vào chân không, vô
thanh vô tức, vừa nhanh chóng di động, vừa thu hết đường lối trong đại
trạch vào trong mắt, lượn một vòng rồi quay về, dừng trên một mái hiên,
cúi người xuống, nhẹ nhàng gỡ một mảnh ngói vụn, chốc lát ánh sáng trong phòng xuyên qua cái lỗ nho nhỏ hắt lên.
Phòng trong có bốn
người, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự chính là Hiểu Vân, ba người còn lại, hai người là hai gã gia đinh đã bắt Hiểu Vân, một người thân mặc
hoa phục, cầm ngọc phiến trong tay, ngồi trên ghế chủ vị, quay lưng về
phía Triển Chiêu, không nhìn ra diện mạo, nhưng bộ quần áo kia, Triển
Chiêu nhớ rõ, chính là bộ đồ Đàm Cẩn mặc hôm nay.
Đàm Cẩn vung
tay lên, một trong hai gia đinh bưng tới một chậu nước hắt lên người
Hiểu Vân. Hiểu Vân giật mình một cái liền tỉnh lại. Ý niệm đầu tiên sau
khi tỉnh lại, chính là mình thật hữu duyên với nước, lại bị ướt.
Hiểu Vân lau bọt nước trên mặt, run rẩy một chút, sau đó nhìn hai người đứng bên cạnh, lại nhìn Đàm Cẩn ngồi đối diện.
”Các ngươi là ai, vì sao bắt ta tới đây?”
Đàm Cẩn đứng dậy, chậm rãi thong thả đi tới bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống, sau đó dùng quạt nâng cằm nàng: “Ừ, không tệ. Chí có giọng nói
khó nghe một chút.”
Hiểu Vân gạt cây quạt của hắn, gượng đứng lên trừng mắt: “Ngươi là ai, muốn làm gì?”
Đàm Cẩn nở nụ cười, “Tính tình cứng rắn lắm, lá gan cũng lớn, mạnh mẽ như vậy, ta rất tiếc nếu phải giết ngươi.”
Hiểu Vân bị hắn cười đến cả người nổi da gà, “Ta với ngươi không oán không
cừu, ta thậm chí còn không biết ngươi, ngươi vì sao muốn giết ta?”
Đàm Cẩn liếc mắt nhìn nàng, cười nói: “Vốn dĩ chúng ta không oán không cừu, nhưng ai bảo ngươi xui xẻo như vậy, hôm đó xuất hiện bên bờ sông Kim
Thủy, còn thấy việc không nên thấy?”
”Bờ sông Kim Thủy?” Hiểu Vân nghiêng đầu suy nghĩ, “Bờ sông Kim Thủy! Ngày đó ta thấy… là các ngươi
bắt đi cô nương đó, còn có Tiểu Thúy! Nhưng mà, hôm đó ta đâu có thấy
ngươi!”
”Tiểu Thúy? Người có mặt ở đó là Tiểu Thúy sao? Ta không
rõ lắm, đợi lát nữa người tự mình nhìn xem, có phải có người như vậy
không. Về phần người hôm đó ngươi thấy… chẳng qua ta dịch dung thôi,
không ngờ không ai nhận ra ta.” Nói xong, Đàm Cẩn đắc ý cười ha hả.
”Ngươi! Thì ra là thế. Ngươi bắt chúng ta, rốt cuộc là muốn làm cái gì!”
”Làm cái gì? Ngươi nói tác dụng lớn nhất của nữ nhân là gì, hả?” Đàm Cẩn mê
đắm nhìn Hiểu Vân, ngón tay nhích lại gần sờ sờ mặt nàng, lại bị nàng
gạt ra, nhổ hắn một ngụm.
”Phi! Hạ lưu bại hoại, bắt nhiều nữ nhân như vậy, không sợ miệt mài quá độ tinh tẫn thân vong trên giường sao?”
Sắc mặt Đàm Cẩn nhất thời đen xuống, ba ba hai tiếng, Hiểu Vân chưa kịp
phản ứng, hai lòng bàn tay của hắn đã đập lên mặt nàng, đẩy nàng lảo đảo ngã xuống đất. Hai má lập tức đỏ tấy lên, Hiểu Vân đau thiếu chút rơi
nước mắt. Thế nhưng, nàng lại nở nụ cười:
”Ta nói này, không phải bị ta nói trúng rồi đi. Ngươi không phải là vô năng chứ? Vậy ngươi bắt
nhiều nữ nhân tới làm gì, chỉ có thể nhìn, không thể động, chẳng phải
trong lòng khó nhịn mà bất lực sao? Thật sự quá lãng phí!”
Đàm
Cẩn vẻ mặt căng cứng, mắt trợn trừng nhìn Hiểu Vân, xông tới kéo áo nàng dựng dậy, gằn từng tiếng hung hăng nói: “Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì
những lời này.”
Hiểu Vân nhìn cặp mắt sắp bốc hỏa của hắn, đột
nhiên cảm thấy trong lòng sảng khoái. Tốt lắm, ngươi tức giận đi, ngươi
càng tức giận, lời nói ra càng sơ hở.
”Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, có cái gì không đúng sao?” Lúc nói chuyện, Hiểu Vân ho rất
nhiều, xem ra cảm mạo còn chưa khỏi giờ đang nặng lên, mặc dù đầu váng
mắt hoa, nàng vẫn cố gắng cong khóe miệng, trào phúng cười nhạo hắn.
Đàm Cẩn hét lớn một tiếng, tay dùng một chút lực, Hiểu Vân đã bị ném bay ra ngoài, va vào một bên thành ghế. Hiểu Vân hét lớn một tiếng, cố không
kêu đau.
”Dẫn đi cho ta!”
Hiểu Vân mắt thấy cơ hội sắp qua, vội vàng hô: “Tiểu Thúy cũng ở đây phải không! A, cuối cùng ta có thể gặp Tiểu Thúy rồi.”
Hai gia đinh kia một phải một trái đang định xách Hiểu Vân ra ngoài, lại bị Đàm Cẩn ngăn lại, nhìn Hiểu Vân cười lạnh:
”Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi được như nguyện sao? Ngươi muốn tìm Tiểu Thúy trong viện này, có điều, ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy ả. Hơn
nữa... Ha ha...”
Đàm Cẩn cười âm trầm khiến Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhịn không được run lên.
”Mang đến phòng ta. Tối nay ta sẽ dạy cho ngươi biết, thế nào là muốn sống
cũng không được!” Hung hăng nói rồi, Đàm Cẩn phẫn hận phất tay áo rời
đi.
Hiểu Vân suy yếu kéo khóe môi, trong lòng khẽ thở ra. Triển
Chiêu, ngươi phải mau một chút, bằng không ta sợ không chống đỡ nổi đâu.
Trên nóc nhà Triển Chiêu đã nhìn thấy hết, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi
lên, nhếch miệng, răng cơ hồ cắn rách cả môi. Hắn chỉ có thể không ngừng nhớ lại câu kia nàng từng nói: “Nếu bọn họ không muốn giết ta, trăm
ngàn đừng ra tay, nhất định phải tìm được Tiểu Thúy các nàng trước! Nếu
bọn họ không muốn giết ta, trăm ngàn đừng ra tay, nhất định phải tìm
được Tiểu Thúy các nàng trước! ...”
Tới lúc Đàm Cẩn giận dữ bỏ
đi, Triển Chiêu đang muốn xoay người rời khỏi mái hiên, lại thấy có
người thi triển khinh công vội vàng chạy tới, liền ẩn thân trở lại vào
góc tối.
Người tới một thân trường bào xanh đen, cầm phất trần
trong tay, rõ ràng là một đạo sĩ. Hắn báo cho Đàm Cẩn biết, lão gia ở
phòng chính tìm hắn chơi cờ. Đàm Cẩn dặn người nọ đi kiểm tra đám thiếu
nữ mới bắt được trước, rồi mới vội vàng rời đi. Triển Chiêu thấy Đàm Cẩn đi rồi, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đối với Hiểu Vân mà nói, Đàm Cẩn là
nguy hiểm nhất, chỉ cần Đàm Cẩn không ở đây, tạm thời nàng sẽ an toàn.
Vì thế hắn âm thầm theo dõi đạo sĩ kia, tìm chỗ các thiếu nữ bị giam
giữ. Nhưng thấy đạo sĩ kia lúc đi trong hành lang, cước bộ nhẹ nhàng,
tốc độ rất nhanh, biết hắn không phải nhân vật đơn giản, Triển Chiêu chỉ đi theo từ xa, không dám tùy tiện tới gần đề phòng bại lộ hành tung.
Mới đi một lát, đạo sĩ kia đã dừng trước một tòa nhà lớn ở tây viện, trong
phòng tối đen một mảnh, bên ngoài cũng không có đèn lồng chiếu sáng, chỉ dừng lại một chút liền vội vàng bỏ đi. Triển Chiêu thấy hắn đi xa rồi
mới đề khí chạy tới trước tòa nhà, thấy cửa lớn đóng chặt, xích lớn quấn vài vòng. Bảo kiếm rời vỏ, kiếm nâng lên rồi lại hạ xuống, Triển Chiêu
thu lại kiếm, nhảy lên mái nhà, nhấc một mảnh ngói ngó vào xem, bên
trong tối tăm, nhìn không rõ ràng, nhưng quả thật có không ít người,
chắc là các thiếu nữ bị bắt cóc.
Sau khi biết rõ tình hình, Triển Chiêu nhanh chóng chạy tới đông viện. Đàm lão gia tất nhiên là ở sân
chính đông viện, hắn qua bên đó để xem tình hình Đàm Cẩn. Lúc tới nhà
chính, thấy ở đó đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ mở rộng, Đàm Cẩn đang cùng
một lão già đánh cờ, Triển Chiêu không khỏi khẽ thở ra, bộ pháp di
chuyển không dừng lại, đi tìm phòng ngủ của Đàm Cẩn.
Lúc ngang qua một sân nhỏ, thấy một gã gia đinh liền tiến tới khống chế hắn, một tay che miệng, một tay khóa cổ họng.
”Không cho phép lên tiếng, nếu không ta giết ngươi!”
Gã gia đinh kia bị dọa tới hai tay run rẩy, gật đầu không ngừng.
”Phòng ngủ của Đàm Cẩn ở đâu?”
Sau khi gã gia đinh kia báo ra vị trí cụ thể, Triển Chiêu điểm huyệt rồi
ném hắn vào bụi cỏ, bản thân xông thẳng tới phòng ngủ của Đàm Cẩn.