Giữa trưa, bên trong giáo trường Khai Phong phủ không có người, không có tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi qua. Nhưng sự yên tĩnh đó đã bị hai
bóng dáng trắng đỏ xông vào phá vỡ.
Bảo kiếm đánh đỡ, phong sinh
thủy khởi; chưởng phong phần phật, hổ gầm rồng ngâm. Hai người đều là
cao thủ, vũ khí trong tay đều là bảo kiếm.
Cự Khuyết, chính là
thượng cổ thần binh, kiếm trung chí bảo. Mũi kiếm sắc bén cùng kiếm khí
bàng bàc, khiến người dùng kiếm không cần cố kỵ mà rong ruổi sa trường.
Thần binh Cự Khuyết, một khi ra khỏi vỏ, giống như rồng bay lên trời,
ngạo nghễ quần hùng! Vì nguyên nhân này, Triển Chiêu không dễ dàng rút
nó ra trước mặt người khác. Bởi vì, kiếm của người nghĩa hiệp, sẽ không
dễ dàng uống máu. Hắn chỉ dùng một thân võ nghệ cao siêu, khinh công né
tránh, bóng áo hồng hoặc xanh tung bay, một dải tuệ kiếm màu vàng phấp
phới, không để bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí định thần nhàn mà giải quyết vấn đề, quét sạch bụi bặm.
Nhưng hôm nay, hắn đã sớm rút kiếm ra
khỏi vỏ. Bởi vì đối thủ của hắn là Bạch Ngọc Đường cùng Họa Ảnh. Một
hiệp khách cũng có võ công tuyệt đỉnh, một thần khí khiến người ta nghe
thấy mà kinh sợ. Hai người giao thủ mấy lần, vẫn chưa đạt tới sự phấn
khích như ngày hôm nay. Không thấy người, chỉ thấy bóng, còn có tiếng
kiếm khí va chạm.
Đột nhiên, keng một tiếng, quần áo bị chém
rách, vào giọt máu tươi nhiễm qua kiếm phong, rơi trên mặt đất. Bạch
Ngọc Đường bị kìm hãm, ngừng lại, ngây người nhìn bảo kiếm nhiễm máu của mình, lại ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt không dám tin. “Triển
Chiêu, ngươi làm sao vậy?”
Triển Chiêu vung tay lên, xoạt một tiếng thu kiếm. “Thế này, tức giận của Bạch huynh đã tiêu hết chưa?”
”Ngươi...” Bạch Ngọc Đường vốn đang ôm một bụng tức giận, nhưng lúc này lập tức tan biến sạch.
Hắn là kẻ cao ngạo, không bị thế tục trói buộc. Đối với chuyện lưỡng tình
tương duyệt, không thể kìm lòng mà làm ra chuyện nam nữ hoan ái, vốn
không thấy có cái gì không ổn. Nhưng việc này xảy ra với Hiểu Vân, hắn
lại cảm thấy khó có thể chấp nhận. Khi hắn nhìn thấy bọn họ về với nhau, lại nhìn thấy Hiểu Vân như vậy, một cơn giận dữ bùng lên. Nhất là bộ
dáng cúi đầu không thẹn với đất ngẩng đầu không thẹn với trời của Triển
Chiêu, giống như bản thân không hề làm sai chuyện gì, càng khiến hắn
giận dữ hơn. Hắn nghĩ, hay cho Triển Chiêu ngươi, mọi người nói ngươi là quân tử, không ngờ ngươi mặt kệ thương tích trên người Hiểu Vân, làm ra chuyện này, còn ra vẻ mình có lý, ngươi mà quân tử cái gì.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhịn không được mỉa mai mấy câu. Không ngờ hôm nay
Triển Chiêu không chịu được kích thích, mới nói mấy câu hai người đã
đánh nhau. Qua mấy chiêu, Bạch Ngọc Đường đã phát hiện Triển Chiêu không thích hợp. Bình thường bọn họ giao thủ, hắn luôn để lại đường sống.
Chính vì thế, mỗi lần đều vô sự, hai người đánh nhau một ngày một đêm
cũng không thành vấn đề.
Nhưng hôm nay, hắn xuất chiêu nào cũng
tận hết sức lực, nhưng chiêu thức lại hỗn độn, khác hẳn phong cách khí
định thần nhàn tiến lui điều độ mọi ngày, giống như đang muốn phát tiết
gì đó. Càng khiến hắn không ngờ được là, cuối cùng, Triển Chiêu lại đột
nhiên dừng mọi hành động, miễn cưỡng trúng một kiếm của hắn. May mà hắn
phản ứng đúng lúc, đẩy lệch kiếm phong, nếu không tay trái của Triển
Chiêu chắc chắn không chỉ bị thương đơn giản.
Bởi vậy, cơn giận
của Bạch Ngọc Đường cũng bị hành vi khó hiểu của Triển Chiêu đánh tan:
“Triển Chiêu, ngươi bày trò gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thật sự nghĩ không
ra, Triển Chiêu khác thường như vậy, chẳng lẽ sự tình không giống như
hắn nghĩ, chẳng lẽ, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Bạch Ngọc Đường đầu óc
xoay chuyển rất nhanh, suy đoán vì sao Triển Chiêu lại làm như vậy.
Nhưng Triển Chiêu không cho Bạch Ngọc Đường có cơ hội hỏi thêm, chỉ để
lại một câu rồi xoay người đi mất.
”Bạch huynh yên tâm, Triển mỗ nhất định sẽ trân trọng Hiểu Vân.”
”Này! Mèo thối, ngươi làm sao thế?” Bạch Ngọc Đường đồn ào muốn cất bước đuổi theo, nhưng không biết vì sao, nhìn bóng dáng Triển Chiêu chạy như bay
rời đi, lại không cách nào cất bước.
”Cha, con về rồi.” Hiểu Vân
sau khi vào phủ, chuyện đầu tiên là đi tìm Công Tôn Sách. Cả một đêm
không trở về, phải báo lại một câu.
Lúc này, Công Tôn Sách đúng lúc đang ở trong thư phòng chỉnh lý sổ sách, nghe Hiểu Vân gọi liền quay lại: “Hiểu Vân, con...”
”Cha, cha làm sao vậy?” Thấy Công Tôn Sách ngây người nhìn mình, vẻ mặt như
chịu đả kích vô cùng lớn, khiến Hiểu Vân nghi hoặc. Cha nàng làm sao
vậy, sao lại giống như gặp quỷ thế, bộ dáng của nàng rất dọa người sao?
Công Tôn Sách bước lên vài bước tới bên cạnh Hiểu Vân, không chuyển mắt nhìn nàng chằm chằm một hồi mới hỏi: “Hiểu Vân, Triển hộ vệ không cùng con
trở về sao?”
Hiểu Vân bị ông nhìn đến mức sợ hãi, không được tự
nhiên rụt cổ: “Con cùng Triển đại ca cùng nhau về, có điều ở cửa gặp Ngũ ca, không biết bọn họ mâu thuẫn cái gì, vừa gặp đã cãi nhau, giờ đang
đánh nhau ở giáo trường.” Nhớ tới tình huống vừa rồi, Hiểu Vân thật
không biết phải làm sao, mèo chuột quả nhiên là tử địch, mấy ngày không
đánh nhau sẽ không thoải mái.
Công Tôn Sách đối với chuyện Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đánh nhau, nhìn mãi cũng quen rồi, biết vậy
chỉ gật đầu không nhắc nữa, chỉ nói thời tiết lạnh, bảo Hiểu Vân mặc
thêm quần áo, quấn kín cổ lại sẽ ấm hơn. Hiểu Vân tuy cảm thấy có chút
kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhìn Hiểu Vân rời đi, Công Tôn Sách không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy khó chịu. Triển
Chiêu, ngươi phải giải thích cho lão phu một câu đấy.
”Trời ạ!”
Nhìn vào gương, Hiểu Vân sợ hãi kêu lên. Hiện tại cuối cùng nàng cũng
hiểu Công Tôn Sách nói vậy có ý gì. Sao lại thế, sao có thể, trên cổ
nàng sao lại có thứ này!
”Hồng Ngọc, đây, đây là thật à?” Nàng hy vọng gương đồng lờ mờ, nàng nhìn không rõ.
”Là thật hay giả, chẳng lẽ cô còn không biết?” Văn Hồng Ngọc đảo mắt cười
mỉa mai nhìn nàng. Nàng ta tới thay thuốc cho Hiểu Vân, không ngờ lại
nhìn thấy thứ “hương diễm” này. “Thật không ngờ, Triển Chiêu tao nhã như ngọc cũng có lúc nhiệt tình như vậy. Có điều, ham muốn chiếm hữu của
hắn có phải biểu hiện hơi quá không, làm ra dấu hôn rõ ràng như vậy.”
Xong rồi... Hiểu Vân hoàn toàn suy sụp. Cái này căn bản không phải do Triển
Chiêu làm ra. Bọn họ căn bản không có. “Hồng Ngọc! Không phải đâu!”
”Không phải?” Văn Hồng Ngọc nở nụ cười, “Công Tôn Hiểu Vân, cô đừng có coi tôi là trẻ con ba tuổi, nói sao tôi cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ, rất rõ
đây là cái gì. Cô cũng không cần ngượng ngùng, dù sao các người cũng sắp thành thân, không sao đâu!”
”Hồng Ngọc! Cô còn cười tôi, tôi sắp điên mất rồi, đây, đây không phải do Triển Chiêu làm ra!”
”Không phải Triển Chiêu làm ra?” Văn Hồng Ngọc sửng sốt, trong nhất thời không phản ứng nổi: “Không phải Triển Chiêu, vậy là do người khác gây ra à?
Cô đừng nói cô như vậy lại chân đứng hai thuyền nhé!”
”Tôi sao có thể chứ!” Hiểu Vân muốn khóc: “Tôi bị hoàng đế hãm hại!” Hoàng đế xấu
xa vô sỉ hạ lưu! Khó trách Triển Chiêu lúc nhìn thấy nàng lại kỳ quái
như vậy, hắn nhất định nghĩ Triệu Trinh đã làm gì nàng. Thì ra kẻ kia
giữ nàng trong cung một đêm chính là để bày ra trò này, nàng hiện tại dù nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
”Cô nói dấu hôn này là do Nhân Tông hắn…” Văn Hồng Ngọc nhìn Hiểu Vân không hiểu: “Hiểu Vân, sao
tôi giống như lọt vào sương mù vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”.
Hiểu Vân vươn hai tay, ôm mặt mình, rầu rĩ nói. “Hoàng Thượng muốn tôi tiến
cung, tôi cũng không biết hắn muốn tôi tiến cung làm phi tử hay muội tử
của hắn, có điều dù là loại nào, tôi cũng không muốn, cho nên đã cự
tuyệt. Hắn không khó xử tôi, nói Thái hậu muốn gặp tôi, bảo tôi đi gặp
Thái hậu, sau đó ở lại ngủ một đêm trong cung. Tôi nghĩ như vậy cũng
không sao liền đồng ý. Không nghĩ tới hắn vậy mà… Hắn bày kế hãm hại
tôi, làm Triển Chiêu nghĩ rằng tôi cùng hắn đã xảy ra chuyện! Tôi đã
thấy lạ nụ cười của hắn đêm qua sao lại kỳ quái như vậy. Không ngờ đường đường là quân chủ Đại Tống, vậy mà lại làm ra chuyện vô lương nhàm chán thế này!”
Văn Hồng Ngọc nghe xong bật cười.”Ha ha ha ha... Trời ạ, thì ra Nhân Tông còn có thể làm ra loại chuyện này!”
”Văn Hồng Ngọc!” Hiểu Vân buông tay, trừng mắt nhìn Văn Hồng Ngọc đang cười
rất vui vẻ: “Cô thật quá đáng! Tôi bực muốn chết rồi đây.”
”Ha
ha... Được được được, tôi không cười nữa.” Văn Hồng Ngọc vất vả lắm mới
ngừng cười, sau đó vỗ vai Hiểu Vân an ủi: “Được rồi, cô đừng buồn bực
nữa. Dù sao hắn cũng không thật sự làm gì cô, chỉ cố ý làm ra một viên ô mai trên cổ cô thôi.”
”Cái gì mà chỉ một viên ô mai, nếu nam
nhân khác tạo ra ô mai trên cổ cô, cô có chịu không? Chồng cô không lấy
đao chém hắn mới lạ!” Hiểu Vân vô cùng buồn bực, lấy tay chà xát điểm đỏ trên cổ, muốn lau sạch dấu vết kia.
”À… đúng vậy. Nhưng hắn là
hoàng đế đó! Chẳng qua cô cự tuyệt hắn, trong lòng hắn khó chịu thôi!
Đường đường là vua một nước, muốn gì được nấy, hắn không “cưỡng ép dân
nữ”, cho cô toàn thân trở ra, chỉ để lại một viên ô mai, cô đã may mắn
lắm rồi! Được rồi được rồi, đừng buồn bực nữa. Cô giải thích với Triển
Chiêu là xong thôi! Nếu không được, cô làm cho hắn để lại trên cổ cô đủ
loại ô mai, tuyên cáo quyền sở hữu của hắn là được.” Văn Hồng Ngọc cố
gắng khai sáng cho Hiểu Vân.
Hiểu Vân trắng mắt lườm Văn Hồng
Ngọc, thấy nàng làm như chẳng có gì lạ, cũng nhịn không được bật cười:
“Chủ ý này của cô thật ôi thiu, khi đó tôi còn có thể gặp người sao! Với lại, Triển Chiêu sẽ không làm như vậy, hắn đâu có nhỏ mọn như thế.”
”Cô xác định?” Văn Hồng Ngọc nhướn mi, cười thật ái muội: “Bất kể Triển
Chiêu chính trực thế nào đi nữa, quân tử tới đâu đi nữa, vẫn là một nam
nhân đó.”
”Đi đi.” Hiểu Vân gắt nàng một tiếng, thuận tay với một chiếc khăn lụa quấn trên cổ thắt thành nơ bướm. “Không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi tìm Triển Chiêu.” Nói xong, liền đứng lên.
”Đi đi, đi đi!” Văn Hồng Ngọc cười, “Vạn nhất nếu hắn không tin, cô cùng hắn lăn giường, trực tiếp chứng minh cho hắn thấy.”
Hiểu Vân vừa đi tới cửa chợt lảo đảo, quay đầu hung hăng lườm Văn Hồng Ngọc: “Văn Hồng Ngọc, cô có thể đi rồi!”
”Ai da! Tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng tưởng thật! Cô xem cô kìa, mặt đỏ rồi!” Văn Hồng Ngọc tiếp tục trêu đùa.
Hiểu Vân không nói gì, chỉ biết chạy trối chết. Nàng thật đúng là chưa gặp
nữ nhân nào mặt dày như vậy. Nàng hoài nghi, nữ nhân này thật sự đã ở
đây mười ba năm sao? Hay là nói, nàng ấy sống ở đây quá “áp lực”, cho
nên có cơ hội liền “làm càn”.