Dữ Quân Giai Lão

Chương 15: Chương 15: Uống Rượu Ngắm Hoa




Tết Trùng dương ngày chín tháng chín, đã vào cuối thu, mặt trời chiếu trên cao, cả thành Khai Phong tràn ngập không khí lễ hội. Hoa cúc nở rộ, hương rượu hoa cúc tràn ngập trong không khí, rất nhiều người đem lụa kết thành túi hương trong đựng hoa cúc hoặc thù du đem tặng nhau. Hiểu Vân cũng được Tiểu Thúy tặng một hương bao có chứa thù du và hoa cúc.

Trong tết Trùng cửu vào lúc hoa cúc nở rộ nhất, hội thưởng cúc là một nội dung không thể thiếu. Bát vương gia thiết yến tại Nam Thanh cung, mời Vương thừa tướng cùng Bao đại nhân thưởng cúc uống rượu, Công Tôn Sách tất nhiên là đi theo.

Hiểu Vân cũng tổ chức một tiệc thưởng cúc nho nhỏ ở Nam Viện. Dùng trà hoa cúc, rượu hoa cúc, điểm tâm hoa cúc, còn dùng hoa cúc làm gia vị cho vài món ăn, mời Triển Chiêu bọn họ tới thưởng thức.

Trong tiệc, mọi người nói đủ thứ chuyện, từ lai lịch tết Trùng cửu, tới phong tục ngày Trùng dương, lại còn đọc những bài thơ có liên quan tới ngày Trùng dương. Hiểu Vân không làm thơ, nhưng biết không ít những câu thơ có liên quan tới ngày này, trong đó thơ Đường là nhiều nhất. Triệu Hổ bọn họ lại không có khiếu về mặt này, nhưng Triển Chiêu lại có thể cùng nàng kẻ xướng người họa.

Mấy bài thơ như “Mùng chín tháng chín nhớ anh em Sơn Đông” của Vương Duy, “Ngày chín lên núi Tề” của Đỗ Mục, “Ngày mùng chín ở đất Thục” của Vương Bột đều bị bọn họ ngâm qua một lượt. Mà thứ vốn không thiếu trong viện là hoa cúc, lúc này đón gió nở rộ, thật hợp với hoàn cảnh. Hiểu Vân thiếu chút đem cả “Túy hoa âm” của Lý Thanh Chiếu ra đọc, may mà dừng lại đúng lúc, bằng không sẽ biến thành trò cười, người ta lại tưởng nàng đang tư xuân, tự dưng sinh ra u oán.

Vui vẻ một hồi, thời gian qua thật mau. Tết Trùng Cửu coi như trôi qua náo nhiệt vui vẻ, cúc hoa yến tới giờ Dậu mới tan. Nhưng mà Hiểu Vân lại cảm thấy vui chưa hết ý, hơn nữa có uống chút rượu, lúc này hơi rượu lên, nàng có chút say, hưng phấn khác thường. Trương Long Triệu Hổ bọn họ đều đã đi rồi, Tiểu Thúy cũng đang vội vàng dọn dẹp, nàng không tìm ra ai để nói chuyện, liền giữ chặt Triển Chiêu đang muốn rời đi.

”Triển đại nhân, ngồi thêm một lát nhé?”

Triển Chiêu xoay người lại, thấy tay nàng kéo ống tay áo, ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt mong chờ, giống như đứa nhỏ muốn ăn đường, khó mà cự tuyệt. Vì thế cười gật đầu nói “Được.”

Trong viện vốn có hai chiếc ghế dựa và một chiếc bàn nhỏ, đây là Hiểu Vân kê thêm để ngồi phơi nắng, hai người liền ở trong viện ngồi tại đó nói chuyện. Tiểu Thúy thông minh đưa trà tới, Hiểu Vân lại bảo không cần: “Các người chẳng phải nói tết Trùng Cứu chỉ uống rượu hoa cúc thôi sao. Hôm nay không uống trà, chúng ta uống rượu hoa cúc.”

Tiểu Thúy thấy nàng bộ dáng vui vẻ như vậy, liền đổi trà thành rượu bưng lên.

Bình rượu sứ đơn giản mộc mạc, rượu hoa cúc thơm ngát, rót hai chén đầy, hương rượu tỏa ra bốn phía Hiểu Vân cẩn thận nâng chén với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, mời.”

Triển Chiêu cười cười, cũng nâng chén lên, “Mời.”

Hiểu Vân uống một hơi cạn sạch. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy, rượu hôm nay rất hấp dẫn, có một cảm giác xúc động muốn uống không say không về. Vì thế, lại tự tay rót thêm hai chén, nhưng lúc này không mời Triển Chiêu mà tự nhấc chén uống một mình.

”Ừ, vị không tệ.”

Triển Chiêu thấy vậy khẽ cười một tiếng, “Cô nương đừng uống nhiều, rượu này tuy nhẹ, nhưng uống nhiều cũng say.”

”Không đâu, rượu này chẳng khác gì rượu trái cây, tôi không say được.” Nói xong lại rót một ly nữa, cầm trong tay thưởng thức một chút, khẽ ngâm:

”Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa, cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba.”*

Sau đó khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

”Chúng ta như vậy, thật hợp với mấy câu này. Đang tiếc, hôm nay không phải trăng tròn.”

Triển Chiêu nhấp rượu trong chén nói, “Ngày tốt cảnh đẹp, không nhất định phải vào lúc trăng tròn.”

Nghe hắn nói vậy, Hiểu Vân rất hiểu chuyện gật đầu, “Cũng đúng.” Nói xong, lại rót đầy hai ly rượu.

”Vì ngày tốt cảnh đẹp tối nay không có trăng tròn.” Lại một ly rượu thấy đáy.

“Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta, tạm cùng trăng với bóng, Chơi xuân cho kịp mà.

Ta hát trăng bồi hồi, ta múa bóng rối loạn, lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán”*

Bài thơ này của Lý Bạch, nàng không thuộc hết, nhưng đối với câu “ Ta hát trăng bồi hồi, ta múa bóng rối loạn” thật sự rất thích.

*Bài thơ Nguyệt hạ độc chước – một mình uống rượu dưới trăng của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.

”Bài thơ này tôi không thuộc hết, nhưng đặc biệt thích hai câu “Ta hát trăng bồi hồi, ta múa bóng rối loạn.””

”Vì sao?”

Hiểu Vân nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Tôi cũng không biết.” Nói xong lại cười. Tay vừa định lấy bầu rượu, lại bị Triển Chiêu lấy mất.

”Cô nương không thể uống nữa.” Một tiểu cô nương, nếu uống tới say còn ra thể thống gì.

Hiểu Vân nhìn hắn, chớp mắt nói: “Rượu này đã đổ ra, không uống sẽ phải bỏ, rất lãng phí. Chúng ta uống hết đi rồi dừng.” Hôm nay không biết gì sao, trong bụng như có sâu rượu, đối với hương vị này nhớ mãi không quên.

Triển Chiêu mỉm cười, “Chuyện này có gì khó.” Nói xong cầm bầu rượu rót vào chén mình, sau đó uống cạn.

Hiểu Vân cứ vậy nhìn hắn hai ba lần liền uống hết bầu rượu. Trong lòng không khỏi oán hận, cho dù Triển Chiêu là người thích rượu đi nữa, nhưng cũng không thể xem thường tiểu nữ tử ta đây!

”Triển đại nhân không phải yêu nhất Trúc Diệp Thanh sao? Sao đối với rượu hoa cúc cũng thích như vậy?”

Triển Chiêu tất nhiên nhận ra oán hận của nàng, nhìn nàng hai má đỏ bừng, thở phì phò trừng mắt nhìn mình, thật quá đáng yêu, nhịn không được liền bật cười.

”Chỉ cần là rượu ngon, Triển Chiêu đều thích.” Nói xong, đem ly rượu cuối cùng đổ vào miệng. Sau đó ngâm nốt phần sau bài thơ mà Hiểu Vân không nhớ hết kia.

” Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa bóng rối loạn, lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán.

Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán.

Nếu trời không thích rượu, sao rượu ở chi trời?

Nếu đất không thích rượu, suối rượu ở chi đời? Trời đất đã thích rượu, thích rượu không thẹn trời.

Đã nghe trong tựa thánh, lại nói đục như hiền, thánh hiền đều uống rượu, cầu mà chi thần tiên?

Ba ly hiểu đạo lớn, một đấu hợp tự nhiên, chỉ mong được thú say, kẻ tỉnh mặc ai khen.”*

*Nguyệt hạ độc chước kỳ 2

Hiểu Vân ngồi đối diện hắn, một tay đặt tùy ý trên bàn, một tay chống má nhìn hắn.

Đèn lồng treo dưới mái hiên không sáng lắm, nàng nhìn không rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại thấy rất rõ ánh mắt đen láy, thâm thúy mà sáng rực, lại có thể vẽ ra lông mày như kiếm, sống mũi thẳng đứng của hắn trong đầu. Sườn mặt của hắn vừa nghiêm nghị, lại có chút nhu hòa dưới ánh đèn mờ nhạt. Môi mỏng tinh xảo, chậm rãi nhẹ nhàng ngâm ra đoạn thơ kia, không khỏi khiến người ta tưởng tượng, có lẽ Lý Bạch chính là như thế này, dưới ánh trăng, trong một tiểu viện, vừa uống rượu, vừa làm thơ.

Hiểu Vân hơi nở nụ cười, mơ hồ thì thầm một câu: “Triển đại nhân, bộ dáng ngài thật đẹp.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Triển Chiêu nghe rất rõ, tay nắm ly rượu không khỏi run lên, quay đầu nhìn Hiểu Vân. Thấy nàng một tay chống má nhìn mình, hai má có ánh hồng, nét mặt thanh tú tinh xảo, miệng hé mở kiều diễm ướt át, khóe miệng hơi giương lên, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ý cười trong suốt, đôi mắt đen thẫm lúc này có chút hơi sương mờ mịt, mông lung mà xinh đẹp. Lòng hắn đột nhiên không tự chủ được mà rối loạn, lập tức giống như có trống gõ điên cuồng.

Triển Chiêu đưa tay ấn ấn ngực mình, không rõ vì sao lại xao động như vậy.

Đúng lúc này, Hiểu Vân từ ghế đứng lên,lông mi dài khẽ động mấy cái, không nhìn Triển Chiêu nữa.

”Tôi mệt rồi, đi ngủ thôi. Chúc ngủ ngon.”

Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, chậm rãi bỏ về phòng.

Nghe tiếng đóng cửa, Triển Chiêu lúc này mới bừng tỉnh bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Đúng là tiểu cô nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.