“Các ngươi cuối cùng tới tìm ta, muộn như vậy mới đến, ta thật sự lo
mình sẽ phải đem bí mật này xuống âm phủ đấy.” Cát Thu Nương dựa vào một góc trong nhà giam, nhìn người trước mắt, cười lạnh lùng. Ánh đèn mờ
nhạt, trên mặt ả tạo nên một cái bóng lớn, khiến khuôn mặt vốn dĩ dễ
nhìn, lại trở nên âm trầm dữ tợn.
Cách một hàng rào gỗ nặng nề,
một người yên lặng đứng ở đó, nhìn ả chằm chằm một hồi lâu. Ánh mắt sắc
bén, lộ ra hàn ý, giống như một thanh kiếm muốn đâm xuyên qua trái tim
ả. Triển Chiêu vào lúc này, sát ý tản ra khiến người ta không thể bỏ
qua, hơi thở lạnh lẽo, quấn quanh thân hắn.
Nếu là người bình
thường, bị Triển Chiêu nhìn chằm chằm như vậy, chỉ sự sẽ chột dạ sợ hãi. Nhưng giờ phút này, trước mặt Triển Chiêu là một người sắp xuống hoàng
tuyền. Người sắp chết, còn có gì e ngại? Bởi vậy, mặc dù bị Triển Chiêu
nhìn chằm chằm, ả vẫn bất vi sở động, lạnh lùng mỉm cười nhìn Triển
Chiêu. Nụ cười kia, có cừu hận, có cười cợt, có khoái ý khi trả được
thù.
”Giải dược đâu?”
”A!” Cát Thu Nương hừ một tiếng, không cho là đúng. “Ngươi nghĩ rằng và cứ như vậy mà cho ngươi sao?”
”Ngươi muốn gì?” Triển Chiêu nhìn Cát Thu Nương, mặt không có biểu tình. Ả có
yêu cầu, đây là tất nhiên, Triển Chiêu đã dự kiến từ trước.
”Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu ta!” Cát Thu Nương nhìn Triển Chiêu, cười đến đắc ý.
“...” Hai tay buông bên người, nắm chặt, lại buông ra. Triển Chiêu hít sâu
một hơi, phun ra một chữ “được”, sau đó vén trường bào sang bên, hai đầu gối quỳ xuống.
”Ha ha ha...” Thấy vậy, Cát Thu Nương ngửa mặt
lên trời cười dài, đứng dậy, chậm rãi đi tới: “Đường đường là Nam hiệp,
Ngự miêu Triển Chiêu, nhưng vì một nữ tử, lại quỳ trước một tử tù như
ta, chuyện này thật sự là, thật sự là làm người ta mở mắt, vô cùng sảng
khoái!”
”Giải dược.” Triển Chiêu không để ý Cát Thu Nương đùa cợt, chỉ nói hai chữ.
”A, tiểu nha đầu kia thật có phúc khí, ngươi vì ả mà làm được tới mức này,
có điều chỉ sợ mạng ả quá mỏng, không được hưởng thụ! Đáng tiếc, đáng
tiếc…” Cát Thu Nương lắc đầu thở dài.
Triển Chiêu ngây người, nhìn chằm chằm Cát Thu Nương: “Có ý gì?”
Cát Thu Nương ôm lấy hai cánh tay, quay mặt đi nói, “Ngươi lấy thái độ này cầu xin ta sao?”
Triển Chiêu đứng bật dậy: “Ngươi căn bản không có giải dược.”
”Đúng, ta không có giải dược, ngươi quỳ coi như uổng phí rồi.”
”Cát Thu Nương, khốn kiếp ngươi!” Văn Hồng Ngọc vẫn đứng trước cửa nhà tù,
sớm đã nghẹn một bụng khí uất. Vừa rồi ngại Triển Chiêu ở đó, chuyện của Hiểu Vân nàng cũng không tiện ra mặt thay, đành phải nhịn xuống. Tới
giờ nghe Cát Thu Nương nói vậy, lập tức nổi trận lôi đình, cuối cùng
không chịu nổi nữa xông ra.
”Từ đầu đến cuối ta chưa từng nói giải dược ở trên người ta.” Cát Thu Nương cười vô lại.
”Nói, giải dược ở đâu?” Văn Hồng Ngọc vừa tức vừa giận, trong lòng lại oán
tới trượng phu của nàng, nếu lúc trước không nhận đồ đệ này, làm sao có
những chuyện sau này.
Nhưng mà, chuyện trên đời làm sao có thể
nói rõ ràng được? Cho dù không có Cát Thu Nương, không chừng sẽ có Phong Tứ Nương. Huống hồ, nếu không phải vì Cát Thu Nương, nàng cũng sẽ không xuất hiện ở Khai Phong phủ. Cũng sẽ không xuất hiện trong nha môn,
không quen biết với Hiểu Vân. Có lẽ, mọi thứ đều là thiên ý, do ông trời đã an bài tất cả. Vì một lý do, các nàng phải gặp nhau, mà Hiểu Vân,
nhất định phải trải qua đau khổ này.
”Không có.”
”Ngươi có ý gì?” Văn Hồng Ngọc nắm chặt loan đao trong tay, oán hận nhìn chằm chằm vào Cát Thu Nương.
”Không có, ngươi có hiểu là gì không? Thuốc này, căn bản là không có giải
dược.” Một câu tàn nhẫn như vậy, lại bị Cát Thu Nương nhẹ nhàng nói ra.Tinh thần Văn Hồng Ngọc trong nháy mắt cuồng nộ, cuối cùng không khống chế
được cảm xúc, rống lên: “Cát Thu Nương, vì sao? Hiểu Vân với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao làm như vậy với nàng?”
”Không oán
không cừu?” Cát Thu Nương cười lạnh, đưa tay chỉ vào Triển Chiêu: “Ta
cùng Sa ca bị nhốt trong lao ngục, ngày mai sẽ bị xử tử, mọi thứ đều do
hắn ban tặng. Ta cùng hắn có thù oán gì?”
”Các ngươi giết người
nhiều như vậy, bọn họ với ngươi có thù oán gì? Ngươi giết người phạm
pháp, Triển Chiêu chấp pháp bắt người, là chuyện hợp tình hợp lý, ngươi
sao có thể vì vậy mà hại tới người khác?”
”Chấp pháp bắt người?”
Cát Thu Nương cười, “Triển Chiêu mười năm trước vào giang hồ, bốn năm
trước mới vào quan phủ. Ngươi hỏi hắn xem, hắn trước khi ra làm quan đã
giết bao nhiêu người? Những người đó có oán cừu gì với hắn không? Hắn
giết người, vì sao không phải đền mạng, nay ngược lại chấp pháp dùng
pháp luật mà bắt người! Pháp luật, pháp luật là cái gì chứ, pháp luật
căn bản là chó má!”
”Ngươi, Triển Chiêu hắn...” Văn Hồng Ngọc
giống như tú tài gặp phải binh tốt, có lý mà không nói ra được. Nàng
nhất định là điên rồi mới cùng con mụ điên này nói đạo lý.
Triển
Chiêu xanh mặt, ở một bên trầm mặc suy nghĩ. Mãi tới lúc Văn Hồng Ngọc
gấp đến nỗi không biết làm thế nào nói tiếp, mới mở miệng: “Triển mỗ làm việc, luôn chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Hôm nay nếu không phải Bao đại nhân muốn trảm ngươi, loại người táng tận lương tâm, coi mạng người như cỏ rác như ngươi, kiếm trong tay Triển mỗ, tất nhiên cũng không tha cho ngươi.”
”Không thẹn với lương tâm? Ha ha, hay cho một câu
chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Triển Chiêu, ngươi sẽ hối hận, ngươi
nhất định sẽ hối hận. Ngày mai ta cùng Sa ca cùng ra pháp trường, cùng
xuống Hoàng tuyền, cho dù kiếp này tận duyên, sống không thể bên nhau,
tốt xấu cũng làm một đôi vợ chồng quỷ. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có
biết độc đó là gì không? Đó là độc suy lão! Độc này trên đời không có
thuốc giải. Hơn nữa, cho dù ngươi nội lực thâm hậu, cho dù thêm sáu mươi năm công lực của Mạnh Nhược Hư, ngươi cũng không cứu được ả. Sau khi
độc phát, ả sẽ càng lúc ngủ càng lâu, tới khi ngủ mãi không tỉnh lại mới thôi. Hơn nữa, đối với ả, một ngày chính là một năm. Tiếp theo, ngươi
sẽ thấy ả càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng già hơn, cho đến chết
mới thôi.”
Cát Thu Nương càng nói càng kích động, gần như rơi vào trạng thái điên cuồng: “Triển Chiêu, ngươi làm ta cùng Sa ca sinh ly tử biệt, ta sẽ khiến ngươi và ả âm dương hai đường xa cách! Đau đớn ta
phải chịu đựng, ta sẽ trả lại cho ngươi ngàn lần vạn lần. Triển Chiêu,
ngươi nhất định rất đau, rất hận! Ngươi hại chúng ta không thể ở bên
nhau, ta cũng sẽ không cho ngươi được thoải mái. Ha ha ha ha...”
”Đủ rồi!” Văn Hồng Ngọc rốt cuộc nghe không nổi nữa, cách không xuất một
chưởng đánh tới ngực ả. Cát Thu Nương bị đánh một cái lảo đảo suýt ngã.
Máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, nhưng ả vẫn cười, vẫn tiếp tục
nói.
”Khụ khụ khụ, Triển Chiêu, là ngươi hại ả, là ngươi! Ta chờ
hôm nay đã lâu. Ta sẽ không cho ngươi thoải mái, sẽ không. Ta muốn các
ngươi âm dương cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại…” Nữ nhân này bị điên
rồi. Bị cừu hận che mất tâm trí, hoàn toàn điên rồi.
Trong nháy
mắt, Triển Chiêu trong đầu trống rỗng. Giống như thế giới này chỉ còn
lại có một mình hắn, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không
nghe thấy. Trước mắt không có biểu tình dữ tợn của Cát Thu Nương, trong
tai không có giọng nói điên cuồng của ả. Trong nháy mắt, thế giới thật
im lặng, im lặng giống như không có gì tồn tại, chỉ còn lại sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi, hắn cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi như vậy.
Im
lặng, chỉ trong một cái chớp mắt. Đột nhiên, âm thanh ồn ào lại trở lại, vọng bên tai là tiếng nguyền rủa như ma âm của Cát Thu Nương: “Triển
Chiêu, là ngươi hại ả, là ngươi! Ta chờ hôm nay đã lâu. Ta sẽ không cho
ngươi thoải mái, sẽ không. Ta muốn các ngươi âm dương cách biệt, vĩnh
viễn không gặp lại...”
”Triển Chiêu...” Văn Hồng Ngọc định gọi
Triển Chiêu một tiếng, vẻ mặt của hắn vô cùng đáng sợ, giống như đã tới
tận thế, khiến nàng cũng thấy sợ hãi.
Triển Chiêu nhếch môi, không nói lời nào, giống như không nghe thấy tiếng Văn Hồng Ngọc, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Văn Hồng Ngọc thấy hai tay Triển Chiêu nắm chặt, còn có bóng dáng như đang
run rẩy của hắn, trong lòng cảm thấy bị đè nén. Lại nghĩ tới tình trạng
của Hiểu Vân, càng thêm bi thương, hai mắt đỏ quạch, mũi cay cay, nhưng
vẫn cố nhịn xuống, không để nước mắt chảy xuống. Nàng cho dù khóc cũng
không khóc ở đây.
”Cát Thu Nương, ngươi thật sự là chết chưa hết
tội!” Văn Hồng Ngọc quay đầu, căm giận trừng mắt nhìn Cát Thu Nương, bỏ
lại một câu rồi xoay người rời đi.
Mọi người nói, người sắp chết
sẽ nói lời lương thiện. Vốn dĩ tưởng rằng đó là sự thật, nhưng thực tế
lại không hẳn vậy. Nếu không, người giống như Cát Thu Nương, biết phải
nói thế nào? Có lẽ, ả đã bị cừu hận cùng dục vọng làm mất đi nhân tính,
không thể gọi là “người” nữa.
Triển Chiêu rời khỏi đại lao, chạy
điên cuồng tới một nơi không người mới ngừng lại được. Vừa dừng lại, khí lực toàn thân trong nháy mắt toàn bộ bị rút hết. Triển Chiêu lảo đảo
một cái, cả người dựa vào tường, vẫn không chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống.
Im lặng, im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở ồ ồ của hắn, từng chút từng chút, ngắn ngủi mà hỗn độn. Đen tối, rõ ràng trước mắt chỉ là một màu đen,
hắn lại giống như nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Hiểu Vân. Nhắm mắt
lại, hình ảnh ấy ngược lại càng thêm rõ ràng. Yếu ớt của nàng, đau xót
của nàng, nước mắt của nàng, kiên trì của nàng, sợ hãi của nàng...
Tay trái nắm chặt, ôm lấy ngực, để lại từng vết từng vết hằn, nỗi đau đớn
ấy, không thể so sánh với nỗi đau trong lòng. Nỗi đau như biển lớn khôn
cùng, hắn đắm chìm trong đó, không thể thở, không thể nhúc nhích, càng
không thể thoát. Muốn há miệng, muốn phát tiết những tích tụ trong lòng, lại không có âm thanh nào phát ra, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt khóe
miệng phát ra âm thanh nức nở trầm thấp. Đột nhiên, cổ họng có vị ngọt,
một ngụm máu tanh trào ra, hòa cùng nước mắt nóng bỏng, cùng rơi trên
đất.
Vì sao, vì sao lại như vậy...