Lưu Thị cảm thấy nhi tử hình như đã thay đổi, từ năm tháng trước vô duyên
vô cớ ngã xuống ao, sau khi cứu lên, thì nhi tử thay đổi, trước kia tuy
không phải tri kỉ nhưng mỗi ngày hai mẹ con vẫn sẽ nói vài câu, hiện tại thật tốt, nhi tử có ý định gì cũng không nói với bà, bà thậm chí phát
hiện, đôi lúc lơ đãng nhi tử nhìn mình giống như kẻ thù.
Chẳng lẽ nhi tử ngã xuống ao là do người bày kế? Chẳng lẽ nó cho rằng mình sai
người đẩy nó? Vậy? Sao nó lại có ý nghĩ như vậy chứ?
Tìm nhi tử
nói chuyện, Lưu Thị cứ ôm tâm tư này trằn trọc, hơn nữa chuyện tặng lễ
Diêu gia, bà ngồi không yên, ngày hôm đó sai nha hoàn gọi Ngu Quân Duệ
đến nói chuyện, Ngu Quân Duệ đồng ý, lại không đến, Lưu Thị không có
cách nào chỉ phải tự mình đến Thính Đào các.
”Duệ nhi, đã muốn
giao hảo với Diêu gia, sao con nhường cơ hội kết giao tốt như vậy cho
đại ca?” Đối mắt với con ruốt, Lưu Thị không che dấu dã tâm của mình,
thẳng thắn nói.
”Chắc hẳn mẫu thân chỉ nghe việc đại ca đưa lễ,
mà chưa nghe việc Diêu đại nhân muốn gả Diêu nhị tiểu thư cho đại ca”
Ngu Quân Duệ hạ bút viết tiền đề trong giấy, không quay đầu lại nói.
”Hả?” Lưu Thị ngẩn ngơ, thanh danh Diêu nhị tiểu thư ở bên ngoài Lưu Thị cũng đã nghe, lại càng hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Vậy Ngu Quân Diệp chẳng
phải sẽ?”
”Con thoái thác thay đại ca rồi” Ngu Quân Duệ đổi bút lông cừu nhỏ, nhẹ nhàng quét màu đỏ lên trang giấy.
Lưu Thị nhẹ nhàng thở ra, cũng không phải vì Ngu Quân Diệp mà là vì chính
mình. Diêu nhị tiểu thư là muội muội hoàng phi, bưu hãn, đanh đá như cọp cái, thân phận và tính tình như thế nếu gả cho Ngu Quân Diệp, quyền
hành của bà trong cái nhà này liền mất.
Xem ra kế hoạch của nhi
tử còn tốt hơn mình, Lưu Thị không dây dưa việc tặng lễ kết giao nữa,
chuyển sang mục đích chủ yếu lần này.
”Duệ Nhi, nương muốn định ra hôn sự của con và Uyển Ngọc”
”Cha đang phiền não hôn sự đại ca, hơn nữa, con trai trưởng chưa định hôn
sự, sao lại định thứ tử trước? Nương muốn cha thêm phiền muộn sao?” Ngu
Quân Duệ thản nhiên nói.
Không phải Lưu Thị không biết đây không phải thời điểm tốt, có điều...”Duệ Nhi, chuyện con và Diệp Tố Huân là thế nào?”
Tay đang cầm bút dừng lại, ngòi bút đã hạ xuống một điểm đỏ giống như máu
tươi. Trong chốc lát, Ngu Quân Duệ rất muốn nói: Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Nhưng hắn biết rõ mẫu thân ngoan độc, im lặng hít một
hơi, Ngu Quân Duệ xoay mặt nhìn Lưu Thị, từng chữ từng chữ nói: “Nương,
nếu muốn con lên làm chủ Ngu gia thì hãy yên lặng nhìn tất cả, không nên có hành động gì. Những trò vặt của nương trong những năm qua, cha thấy
rất rõ ràng, nếu không, hai mươi năm phu thê, người sẽ không chỉ có
quyền lực nhỏ nhặt như bây giờ. Vị kia chết đi, chỉ là cha lấy cớ, hiểu
không?”
Lưu Thị lui lại mấy bước, một tay ôm ngực, có chút luống
cuống nhìn nhi tử, lời Ngu Quân Duệ như thanh kiếm sắc, đâm nát lớp giấy lừa mình dối người trong lòng bà.
Ngu Quân Duệ nói không sai,
hai mươi năm phu thê, bà trong Ngu gia thật ra chỉ là một nô tài có thể
diện. Chỉ cần một câu của Ngu Diệu Sùng là có thể hủy diệt hết thảy khổ
tâm kinh doanh của bà.
Lưu Thị lảo đảo đi ra, môi Ngu Quân Duệ
khẽ nhếch, tay cầm bút thay đổi động tác, càng cầm chặt thêm, rắc một
tiếng, bút lông vỡ thành hai đoạn, cán bút bị gãy đâm vào lòng bàn tay,
máu nhỏ giọt, xen lẫn trong đống màu vẽ đỏ, tươi đẹp và yêu mị.
”Tố Tố... Huynh phải làm thế nào mới có thể làm muội không gặp vận mệnh kiếp trước?” Ngu Quân Duệ thống khổ, tự hỏi trong lòng.
Kiếp trước, hắn thật xin lỗi Diệp Tố Huân, hắn đã thiết lập ván cờ diệt cả
nhà Diệp gia nhưng đó là việc trước khi hắn quen Diệp Tố Huân, cũng
không thể hoàn toàn trách hắn. Chuyện hắn không cách nào từ biện giải là hắn mang Diệp Tố Huân về Ngu gia, tròn nửa năm đã lấy được thân thể
Diệp Tố Huân, thời gian sau, Diệp Tố Huân khờ khạo ngây ngốc yêu hắn
nhưng hắn vẫn không cho Diệp Tố Huân một danh phận, bọn họ quan hệ không rõ ở cùng nhau năm năm, cho đến khi thần trí Diệp Tố Huân thanh tỉnh
rồi cuối cùng tự tử, nàng vẫn không phải thê tử danh chính ngôn thuận
của hắn.
Tất cả đều vì mẹ ruột hắn nhất mực phản đối, lại không
ngừng quang minh chính đại cũng như ngầm dội nước bẩn lên đầu Diệp Tố
Huân. Quãng thời gian họ ở cùng một chỗ, ngoài ngọt ngào như mật đường,
cũng có không ít đắng cay...
Nếu không phải kiếp trước xảy ra bi
kịch, ngoại trừ đối phó đại ca, giải quyết cái gọi là hôn ước giữa Ngu
Quân Diệp và Diệp Tố Huân, thì cần làm chính là bóp chết ý nghĩ gả Lưu
Uyển Ngọc cho hắn của Lưu Thị, phương pháp duy nhất là ---- làm cho Lưu
Uyển Ngọc xuất giá.
**
Ngu Quân Diệp sống tỏng những ngày
run sợ khá lâu, rất sợ Diêu nhị tiểu thư không buông tha hắn, quả đúng
là vậy, hai ngày sau, thiệp mời của Diêu nhị tiểu thư liền tới. Làm đầy
đủ phương diện mặt mũi, mời tất cả người trẻ tuổi trong Ngu phủ.
”Cha, con không muốn đi” Nhớ tới cái việc kia, có khi phải lấy cọp cái, Ngu Quân Diệp nghiêm mặt bác bỏ.
Ngu Diệu Sùng có chút bất đắc dĩ lại có chút tự hào, bộ dáng con cả ngọc
thụ lâm phong, tính tình ôn hòa, cử chỉ nhanh nhẹn, con cháu thế gia
trong thành Giang Ninh đều không bì kịp nhi tử.
Hai nhà chính
thức kết giao, đâu thể không tới, Ngu Diệu Sùng nhìn thiệp mời, trấn an
nhi tử: “Mang theo Huân Nhi, nhớ phải thân mật với nó, lấy Huân Nhi làm
lá chắn”
”Cha, hay là người đi cầu cưới Diêu nhị tiểu thư thay
Quân Duệ” Ngu Quân Diệp nghiêm mặt nói, ghen đỏ mắt với Ngu Quân Duệ,
mình chỉ có một đóa hoa đào tơi tả, Ngu Quân Duệ lại có một mỹ nhân Lưu
Uyển Ngọc kề cận.
”Nói bậy” Ngu Diệu Sùng khẽ quát, nhìn cửa thư
phòng, nhỏ giọng nói: “Đệ đệ của con có dũng có mưu, nếu lấy nữ nhi Diêu Nghiệp, chủ vị và tước vị Ngu gia con đừng nghĩ tới nữa”
”Cha...” Hốc mắt Ngu Quân Diệp đỏ lên, thả lỏng tinh thần, phụ thân rõ ràng ám chỉ thích hắn đấy.
”Nghe lời cha, à mà nghe nói mấy ngày nay con không để ý tới Huân Nhi, theo ý phụ thân, nếu Huân Nhi không ngốc thì cũng không tệ, đại phụ cũng không nói ngốc cả đời, không chừng một ngày nào đó không xa khỏe lại, con
cũng đừng vắn vẻ người ta” Ngu Diệu Sùng vỗ bả vai nhi tử, khuyên nhủ.
Ngu Quân Diệp muốn nói Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ đã có thân thiết da
thịt, cuối cùng lại sợ kéo ra việc mình mướn người giả mạo bọn cướp, môi nhúc nhích rồi mím lại.
Diệp Tố Huân ngày ngày giả ngu ngốc, lúc nào mặt cũng như tê liệt, hai mắt ngơ ngác cũng khá mệt. Lục La bước vào, nói:
”Ngu lão gia cho người đưa thiệp mời tới, đặc biệt nhấn mạnh mời tiểu thư tới dự”
Chuyện hai nhà Diêu - Ngu nghị thân không thành, Diệp Tố Huân có nghe qua, có
chút tức giận, nghĩ thầm, đây là có ý gì? Muốn nhìn hôn thê đần độn của
Ngu Quân Diệp? Coi mình là con khỉ diễn xiếc?
Diệp Tố Huân không muốn giả ngốc ở một nơi lạ lẫm, vả lại lần này khai yến chỉ là cái cớ để Diêu nhị tiểu thư gặp Ngu Quân Duệ.
Hai ngày trước còn giận hắn, đóng chặt lại cài then tất cả cửa sổ, đêm nay, cửa sổ đều mở toang.
Mặt trăng tròn tròn nằm giữa trời, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ lấn áp đen tối, Ngu Quân Duệ lại chưa tới, Diệp Tố Huân rầu rĩ cởi ngoại bào.
Trằn trọc hồi lâu, đang mơ mơ màng màng ngủ thì giường lớn lún xuống, đôi
tay cứng cáp duỗi ra, thân thể lọt vào cái ôm lành lạnh.
Diệp Tố
Huân thức đến nửa đêm đợi người, lúc này người đến, trong lòng có chút
vui mừng ngoài ý muốn, không đẩy Ngu Quân Duệ giống ngày thường, đôi tay mềm mại, yếu ớt vô lực vòng qua eo Ngu Quân Duệ, dán vào ngực hắn thấp
giọng nói: “Sao tới chậm vậy?”
”Huynh tới sớm, lúc ấy dưới lầu có hai nha hoàn, không biết tại sao nói chuyện mãi không ngủ, ta sợ bị các nàng phát hiện”
Tới sớm? Chẳng lẽ đứng mãi ở ngoài? Diệp Tố Huân có chút buồn phiền, lòng
rối như tơ vò, chỉ là nắm tay thật chặt. Trong lòng bàn tay là bắp thịt
rắn chắc, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận ấm áp không thua kém lửa đốt, chóp mũi gần kề nhau như có như không mùi hương quen thuộc, làm người
tự nhiên sinh ra vài phần say mê, quyến luyến.
”Ngày mai không muốn đi Diêu phủ hả?”
Ngu Quân Duệ thấp giọng hỏi, ôm sát Diệp Tố Huân, ấn nàng vào trong ngực, vừa nói vừa đưa tay xoa thái dương cho Diệp Tố Huân.
”Ừm, không muốn đi, mau nghĩ biện pháp thoái thác cho muội đi” Diệp Tố Huân
cọ xát lồng ngực Ngu Quân Duệ, làm nũng nói: “Cả ngày giả ngốc, quá nhàm chán”
”Ngày mai bắt buộc phải đi đấy” Ngu Quân Duệ cúi đầu hôn
trán Diệp Tố Huân, nói: “Diêu nhị tiểu thư mời khách chủ yếu là muốn gặp muội mà”
”Không thích mọi người nhìn muội giống như con khỉ” Diệp Tố Huân thở hồng hộc nói.
”Sao huynh có thể cam lòng để mọi người coi muội là khỉ mà nhìn chứ.” Ngu
Quân Duệ áp vào tai Diệp Tố Huân, cười nhẹ nói: “Chỉ lộ mặt, sau đó muội giả không khỏe, không tham gia yến tiệc, Diêu nhị tiểu thư sẽ sai người đưa muội đến viện dành cho khách nghỉ ngơi, lúc đó, huynh sẽ lén lút
đưa muội ra ngoài chơi”
”Có thể được sao?” Có thể đi ra ngoài chơi, đương nhiên là Diệp Tố Huân đồng ý.
”Có thể, vẻ ngoài đại ca có phong cách, nữ nhân không thích huynh ấy khó
tìm, ngày mai nàng (Diêu nhị tiểu thư) chắc chắn mê muội đại ca, khi đó, muội muội (Diệp Tố Vân) nhất định sẽ cố gắng cản trở họ, ai cũng bận lo cho mục đích của mình”
”Biểu muội kia của huynh?” Diệp Tố huân ê ẩm nói.
”Nàng ta?” Ngu Quân Duệ lạnh lùng cười, tay làm động tác cắt cổ, nói: “ Khi
Diêu nhị tiểu thư sai người đưa nàng đi nghỉ, chắc chắn nàng ta sẽ lấy
lí do đi theo để chăm sóc, đến lúc đó thưởng nàng ta một gậy, làm nàng
bất tỉnh đến tối”
”Vậy còn huynh? Thoát thân thế nào? Cũng giả
không khỏe?” Diệp Tố Huân thấy hắn không có một ý tình cảm với Lưu Uyển
Ngọc, tâm tình vô cùng tốt, trêu ghẹo hỏi.
”Huynh đã tính cả rồi.” Ngu Quân Duệ cười to.
Giải quyết nỗi băn khoăn xong, nghĩ đến mai còn có thể du ngoạn nội thành,
Diệp Tố Huân thật cao hứng, dùng khuỷu tay huých Ngu Quân Duệ, nhỏ giọng nói: “Muội muốn ngủ, huynh trở về đi, không tí lại ngủ quên”
”Muội ngủ đi, huynh không ngủ, ôm thêm ít nữa, đợi muội ngủ rồi đi sau” Ngu Quân Duệ son sắt thề.
Trong lòng hắn, Diệp Tố Huân mở mắt ra, nhàn nhạt liếc một cái: “Huynh ở đây ta không ngủ được”
”Ồ?” Ngu Quân Duệ bày vẻ mặt ủy khuất, tỏ vẻ không hiểu.
”Của ngươi nhô lên...” Diệp Tố Huân không để hắn tiếp tục giả vô tội, một
tay cầm chặt đồ vật không an phận kia, hỏi: “Thế này ai mà ngủ được?”
”Nó cứng kệ nó, muội cứ ngủ đi” Ngu Quân Duệ không biết xấu hổ biện bạch,“Tố Tố, muội yên tâm, muội không đồng ý, nó sẽ không làm ẩu”