Tại sao hắn gọi mình
là Tố Tố? Tại sao thống khổ như thế? Tại sao có ánh mắt cuồng nhiệt như
vậy? Chẳng lẽ trí nhớ mình thiếu khoảng thời gian từ mười ba đến mười
lăm tuổi ngu ngốc từng gặp hắn? Tim Diệp Tố Huân đập mạnh và loạn nhịp,
ánh mắt ngốc trệ, ánh mắt dừng trên mặt Ngu Quân Duệ mãi không rời.
”Huân Nhi đeo dây noãn ngọc này nhìn thật đẹp.” Ngu Quân Diệp dùng lời nói
vui vẻ phá vỡ tĩnh lặng, lúc con mắt Diệp Tố Huân còn cứng ngắc, hắn đã
đi tới, kéo nàng ra rồi.
Cái tay lôi kéo bản thân hơi lạnh, trắng nõn, lại để cho người sợ hãi, nôn mửa. Diệp Tố Huân muốn bỏ ra, rồi lại sợ mình bị nhìn thấu không phải là ngu ngốc, không dám có động tác, chỉ có thể cứng ngắc tùy cái tay như con rắn nhỏ kia nắm lấy.
”Khụ
khụ. . .” Diệp Bác Chinh lấy ho để che giấu, Ngu Quân Duệ thất lễ làm
ông kinh sợ, mà hành vi Ngu Quân Diệp thân mật lôi kéo nữ nhi cũng làm
ông nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ngu Quân Diệp kéo
Diệp Tố Huân đến trước mặt Diệp Bác Chinh, cười nói: “Bá phụ, Huân Nhi
mười lăm tuổi rồi, lần này tiểu chất đến đây theo ước định của hai nhà
Ngu Diệp, cầu hôn Huân Nhi.”
Cầu hôn? Cầu hôn một người ngốc! Ngu Quân Diệp có chủ ý gì?
Diệp Tố Huân nghe được tiếng hít thở liên tiếp, còn có nương nàng Diệp Dương Thị khóc vì quá vui mừng.
Hy vọng phụ thân nàng cha đừng đáp ứng, Tố Nguyệt rất muốn gả vào Ngu gia, mau từ chối, sửa đối tượng thành Tố Nguyệt, Diệp Tố Huân nói thầm trong lòng.
Giống như nghe được thỉnh cầu của nàng, Diệp Bác Chinh ho
xong, mở miệng nói: “Quân Diệp, hai nhà Ngu Diệp sớm có ước định, lão hủ vốn không nên cự tuyệt, chỉ là hôm nay Huân Nhi như vậy, chỉ sợ không
đảm đương nổi trách nhiệm con dâu trưởng Ngu gia, Nguyệt Nhi. . .”
”Bá phụ, hai nhà thương nghị kết thân, từ lúc Huân Nhi sinh ra đã định ra,
Ngu gia há có thể bởi vì Huân Nhi sinh bệnh mà hối ước, mong rằng bá phụ đáp ứng, miễn làm Ngu gia thất tín.”
Ngữ điệu Ngu Quân Diệp ôn hòa, nhưng ngôn từ bén nhọn sắc bén, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt làm Diệp Bác Chinh khó xử.
”Lão gia, ngực thiếp thân đau quá.” Trần di nương ôm ngực nhăn mày mảnh mai khẽ gọi.
”Ah! Mau, mau mời đại phu. Quân Diệp hiền chất, trước tạm an tâm ở lại, hôn sự chúng ta bàn bạc sau.”
Trần di nương kịp thời đau ngực như vậy, Diệp Bác Chinh biết thời biết thế, nửa ôm nửa nâng Trần di nương đi gấp về phía cửa.
**
”Thật là kỳ quái, hai vị thiếu gia nhà họ Ngu đều ưa thích đại tiểu thư.”
”Đúng vậy! Quá lạ. . .”
Trở lại Điệp Thúy Uyển, Lục La và Tử Điệp ngồi cùng một chỗ, líu ríu nghị luận.
Diệp Tố Huân cũng cảm thấy kỳ quái, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, hai tay
đặt trên bệ cửa, cái cằm chống lên khuỷu tay, yên lặng hồi tưởng cuộc
nói chuyện của hai huynh đệ Ngu gia vừa ban nãy.
”Đại ca, trước
khi đến đã ước hẹn, ta không tranh đoạt quyền thừa kế Ngu gia với huynh
thì huynh sẽ không tranh Tố Tố với ta, vì sao lật lọng?”
”Bởi vì ta phát hiện, Huân Nhi càng hấp dẫn hơn quyền thừa kế Ngu gia.”
Đây là sao vậy? Ngu Quân Duệ vì nàng mà đạt thành hiệp nghị với Ngu Quân Diệp, buông tha vị trí gia chủ Ngu gia?
Mà Ngu Quân diệp vốn đã đáp ứng, sau khi đến đây lại lật lọng.
Hy vọng Trần di nương thêm một mồi lửa ở chỗ phụ thân nàng, chuyền việc
hôn nhân của Ngu gia sang đằng ấy. Tố Nguyệt và nàng cùng tuổi, Tố Vân
tròn mười bốn, hai tỷ muội vừa vặn gả cho huynh đệ Ngu gia, một người
nàng cũng không muốn.
”Lục La tỷ tỷ, Tử Điệp tỷ tỷ, Ngu nhị thiếu gia đã đến, muốn gặp đại tiểu thư.” Tiểu nha hoàn tiến đến bẩm báo.
”Việc này còn cần bẩm báo? Hắn là một đại nam nhân, muốn gặp đại tiểu thư, không phải sẽ hủy danh dự người sao? Không gặp.”
”Không đúng lễ nghi, quay lại, mời hắn đi.”
Diệp Tố Huân âm thầm khen ngợi, xem ra đầu óc hai nhà hoàn bên mình rất sáng suốt.
”Nô tài đã từng nói vậy nhưng ngăn không được, nếu thoái thác không đi bẩm báo, hắn sẽ xông thẳng vào trong.”
”Sao lại như thế chứ?” Lục La vặn mình, hiên ngang khí phách nói: “Tử Điệp,
đi, chúng ta đi đuổi vị Ngu nhị thiếu gia hung hăng càn quấy này.”
Không có người có thể ngăn việc Ngu Quân Duệ muốn làm, trong đầu Diệp Tố Huân đột nhiên nghĩ ra phương pháp chấn trụ.
Giọng nói ở cửa sân chỗ Lục La và Tử Điệp càng ngày càng cao, Diệp Tố Huân
đứng lên, ra khỏi gian phòng, cực kỳ đi về phía phòng sau rừng trúc.
Nàng ưa thích uống nước Trúc Diệp Tâm mới pha, trong Điệp Thúy Uyển có chuẩn bị thang, sáng sớm mỗi ngày Lục La và Tử Điệp sẽ trèo lên, ngắt lá trúc non rồi ngâm vào nước cho nàng uống, cái thang kia đặt dựa vào tường
viện phía sau phòng.
Giẫm lên thang, vén váy, một chân vững vàng
vòng qua tường, thò tay nhấc thang đặt bên ngoài, Diệp Tố Huân ra khỏi
Điệp Thúy Uyển.
Hành động trốn tránh rất nhát gan, cách làm tốt
nhất là trách mắng thẳng mặt, lại kêu sau này Ngu Quân Duệ đừng tới tìm
nàng nhưng trong lòng Diệp Tố Huân không có dũng khí, ẩn ẩn cảm thấy,
nếu như gặp, Ngu Quân Duệ sẽ giống như trong mơ, dùng cái loại thủ đoạn
hèn hạ ép nàng khuất phục.
Những thủ đoạn trong mơ! Cơ thể Diệp
Tố Huân rùng mình một cái, nàng cảm thấy sợ hãi, không phải sợ hãi những thủ đoạn kia của Ngu Quân Duệ, mà sợ hãi bản thân muốn hắn sử dụng
những thủ đoạn ấy.
Phía sau Điệp Thúy Uyển là hoa viên, Diệp Tố Huân bần thần đi vào.
Trong hoa viên, dòng suối nhỏ uốn lượn, nước chảy róc rách, đang tháng ba đầu xuân, cây cỏ một màu xanh mướt, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, hương cỏ
cây trong sạch phả vào trong không khí. Dưới ánh mặt trời ấm áp, cỏ cây
thêm linh hoạt kì ảo, trong vẻ đẹp và tĩnh mịch lại tỏa ra sức sống bừng bừng.
Diệp Tố Huân kinh ngạc đi tới, cảnh trí như quen thuộc như xa lạ làm nàng hoảng hốt.
”Quân Duệ ca ca, tại sao trong vườn này chỉ có đại thụ? Ta không thích.”
”Tố Tố thích có cái gì nào?”
”Muội muốn trong vườn có con suối cong cong, bên dòng suối nhỏ trồng lấy cây
nhỏ, trên mặt đất đều là cọng cỏ non xanh mơn mởn, trong bụi cỏ để lộ
những bông hoa hồng, hoa trắng . . .”
”Được! Tố Tố muốn gì, Quân Duệ ca ca sẽ biến cái vườn thành như thế.”
. . .
Giọng nói tiểu nữ hài yêu kiều, còn có giọng nam sủng nịch giống như vang lên bên tai Diệp Tố Huân, nghe thật rõ ràng, rành mạch.
Diệp Tố Huân vô lực dựa vào trên hòn non bộ, nàng đã hiểu, giọng nữ nhân thanh thúy
đang làm nũng là mình ngốc, chủ nhân giọng nói vô cùng sủng nịch, dung
túng, trầm thấp thuần hậu là Ngu Quân Duệ.
Cùng với giọng nói,
trong đầu của nàng còn xuất hiện một cảnh tượng, Ngu Quân Duệ ngồi ở
trên ghế đá, ôm nàng ngồi trên đùi, từng quả từng quả đút nàng ăn, thỉnh thoảng cầm khăn vải lau nước khóe môi nàng.
”Đại tỷ đã thành ngu ngốc rồi, sao Quân Diệp ca ca còn muốn kết hôn với nàng? Nhị tỷ, ngươi
nói xem xử lí thế nào?” Có tiếng bước chân từ xa đến, dừng lại cạnh hòn
non bộ khác nghỉ ngơi, giọng nói Diệp Tố Vân cất lên.
Diệp Tố
Huân ngẩn người, bên kia không biết mình ở chỗ này sao? Nghe trộm người
ta nói chuyện rất thất lễ, có cần lên tiếng để họ biết mình ở đây không?
”Đều do nương, không làm gọn gàng, nói cái gì mà giết chết phụ thân sẽ nghi ngờ.”
Thanh âm kiều mỵ của Diệp Tố Vân thay đổi có thể tưởng tượng nàng ta nhíu lông mày, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời này nói rất đúng? Diệp Tố Huân đặt tay lên ngực, có chút không thở nổi.
”Cái này cũng không trách được nương, lúc đại tỷ còn chưa ngu ngốc, phụ thân coi nàng là trân bảo mà sủng ái” Diệp Tố Vân ôn nhu khuyên giải.
Như có tiếng sấm vang lên trên đầu, Diệp Tố Huân không nghe được gì nữa,
chỉ hai câu này, cái gì cũng đã tỏ tường, hóa ra nguyên nhân bản thân tự nhiên ngu ngốc là do Trần di nương hạ độc.
Tâm thật độc ác,
không, hai muội muội như hoa như ngọc này còn ác hơn, Tố Nguyệt lại muốn nàng cận kề cái chết, còn Tố Vân biết rõ nội tình lại dửng dưng. Mẫu
thân luôn nhường nhịn Trần Thị cầu gia đình hòa thuận, bản thân chưa bao giờ tranh giành, chỉ vì hôn ước với Ngu Quân Diệp, các nàng liền. . .
”Tố vân, muội nói xem, chẳng lẽ trông ta không bằng đại tỷ?”
Giọng nói càng ngày càng gần, hình như muốn đến hòn non bộ này, Diệp Tố Huân
kinh hoàng, nếu bị phát hiện, các nàng có thể chó càn cắn giậu (khi bị
đẩy vào bước đường cùng, không còn cách nào khác, người ta thường làm
liều, thiếu cân nhắc) giết nàng diệt khẩu hay không? Hoặc là xé lớp ngụy trang, trở mặt với các nàng nhưng phụ thân nàng sủng ái Trần thị, nương nàng tính tình nhu nhược, danh phận là chính thất phu nhân lại không để ý tới nửa phần quyền quản gia, Diệp phủ bị Trần Thị khống chế, các nàng không có vốn liếng đối phó với Trần Thị.
Hoặc là làm ầm ĩ đến trước mặt phụ thân nàng, để phụ thân làm chủ? Nhưng không có chứng cớ thì không có phần thắng.
”Hai vị Diệp tiểu thư thật hăng hái.” Tiếng nói của Ngu Quân Duệ từ trên trời giáng xuống, tiếng bước chân ngừng lại.
Cơ hội khó có được, Diệp Tố Huân vén váy, nhẹ nhàng đi về hướng khác.
Cái thang ban nãy không thấy nữa, Diệp Tố Huân nhướng mày, xem ra chỉ có thể ra cửa rồi về Điệp Thúy Uyển bằng cửa chính.
Lách qua hòn non bộ, lúc đến cửa thì thấy Thanh Ngạc, Bích Hà - nữ tỳ của
Diệp Tố Vân và Diệp Tố Nguyệt - canh giữ ở viên cửa ra vào, Diệp Tố Huân bỏ ý muốn đi ra ngoài.
Hóa ra đã để người giữ ngoài cửa, mà nàng vốn một mực không ra khỏi Điệp Thúy Uyển, Diệp Tố Nguyệt và Diệp Tố Vân cho rằng trong vườn không có người, mới lớn mật như vậy, đàm luận ngay
trong vườn.
Lúc này nàng đi ra ngoài, tức là thừa nhận có tật
giật mình, nói cho Diệp Tố Nguyệt và Diệp Tố Vân, mình vừa trốn trong
hoa viên, nghe hết nội dung trò chuyện của các nàng.
Diệp Tố Huân bẻ một cành hoa tươi, nhổ cánh hoa rồi vò nát, bôi lên mặt, chậm rãi đi tới.
Mang bộ dáng kẻ ngốc này gặp Diệp Tố Nguyệt và Diệp Tố Vân, chắc chắn sẽ không khiến các nàng nghi ngờ.
Nàng bất chấp cả việc cần tránh mặt Ngu Quân Duệ.