“Quân Duệ ca ca, muội không muốn. . .” Diệp Tố Huân nhỏ giọng rên rỉ, ngay cả khí lực để vươn tay cũng không có.
”Thích không? Thoải mái sao?” Ngu Quân Duệ cắn vành tai Diệp Tố Huân, thấp giọng hỏi.
”Thoải mái!” Cảm giác thân thể không thể lừa người, Diệp Tố Huân thực sự trung thực, giọng nói rung động đáp một câu, lại nhỏ tiếng hỏi: “Huynh thì
sao? Khó chịu không?”
Diệp Tố Huân than nhẹ mê người như vậy, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy khó mà nhịn tiếp, chợt rút bút lông ra, xoay
người, côn bổng tiến đến giữa bắp đùi Diệp Tố Huân, hai chân kẹp chặt
chân Diệp Tố Huân, nhanh mãnh liệt chọc vào.
Không đi vào sao?
Khe hở bị đâm vừa ngứa vừa đau, ngăn không được rên rỉ không ngớt, tay
ôm cổ Ngu Quân Duệ, sau đó lại bị chọc khiến cho toàn thân ngứa không
chịu nổi, dùng sức vặn vẹo thân thể.
Quanh thân bốc hỏa vì nàng
vặn vẹo, cắn răng nhịn xuống, cúi thân hôn bờ môi Diệp Tố Huân, ôn nhu
nói: “Ngoan, Tố Tố, không nên lộn xộn, chỗ đó muội còn sưng lắm, phải
chăm sóc...”
Diệp Tố Huân lệ quang mịt mờ nhìn hắn, vật đầy nhiệt lề mề ở chỗ kia, sao có thể khiến người ta nghe lời? Thầm nghĩ đau chết còn tốt hơn ngứa chết, miệng lại không tiện nói ra, tay im ắng bắt đầu
hoạt động: nới lỏng cổ Ngu Quân Duệ, vuốt ve qua lại bờ mông rắn chắc,
sau đó nửa chống thân thể, tay mò ra phía trước, sờ đến rồi văn vê thứ
kia.
”Tố Tố. . .” Ngu Quân Duệ biết rõ tâm tư Diệp Tố Huân, không nín được nói: “Tố Tố, chớ lộn xộn, huynh sẽ không nhịn được đấy.”
”Không nhịn được thì đừng nhịn...A....”
Diệp Tố Huân nói còn chưa dứt lời đã cảm giác cây côn bổng giữa đùi thay đổi góc độ, vèo một phát tiến vào nơi mẫn cảm.
”A...” Giống như đang ngứa thì được người gãi, hạn hán đã lâu thì trời đổ mưa
to, tư vị sảng khoái khó có thể nói nên lời, toàn thân Diệp Tố Huân mềm nhũn, hai tay nới lỏng mông Ngu Quân Duệ, gục xuống bên cạnh....
Mây tan mưa tạnh, Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân vào trong ngực, lồng ngực
hai người kề nhau, hai chân gắn kết, đều là thân thể ướt sũng kề sát,
kín kẽ, không một khe hở.
”Tố Tố, thoải mái sao?”
”Ừm...” Diệp Tố Huân ôm chặt Ngu Quân Duệ thấp giọng rên rỉ: “Ừm... như thế... thoải mái muốn chết...”
”Có đau hay không?” Ngu Quân Duệ mỉm cười, duỗi tay sờ nhị hoa Diệp Tố
Huân, dựa vào trơn ướt nhẹ nhàng vuốt ve: “Huynh xoa xoa cho muội, tán ứ sưng.”
”Đừng. . .” Diệp Tố Huân muốn khóc không được, thấp giọng nói: “Đừng xoa nhẹ, cứ vuốt ve sẽ...”
”Muốn?” Ngu Quân Duệ cười nhẹ, giương mắt nhìn Diệp Tố Huân, nàng không trả
lời, cả người mềm mại ghé vào trong ngực Ngu Quân Duệ thở dốc.
Thật đúng là không thể lại tiếp tục, vừa nãy xoa xoa đại khái là muốn giống
kiếp trước, hai người dính sát vào nhau không xa rời. Nhưng giờ không
thể so với kiếp trước, khi đó hắn trong khống chế Ngu phủ, có thể tùy ý
làm bậy.
Trong phòng đã chuẩn bị vật phẩm rửa mặt súc miệng, Ngu
Quân Duệ cẩn thận giúp Diệp Tố Huân lau mặt, ôm nàng mặc từng thứ vào,
sơ một búi tóc, cũng không phí bao nhiêu thời gian.
Diệp Tố Huân đỏ mặt nhỏ giọng cảm ơn, lại có chút nghi hoặc, hỏi: “Sao huynh thuần thục như thế?”
”Có thể không thuần thục sao?” Ngu Quân Duệ bật cười, nói: “Đời trước có
một ngày không làm, muội cũng không để người hầu làm, cái gì cũng muốn
tự làm. Nếu ngày nào đó huynh có việc rời phủ từ sáng sớm, muội không
chịu ăn uống, không rời giường, nhất định cứ chờ huynh trở lại ôm muội
hầu hạ muội rửa mặt, ăn uống mới chịu.”
”Muội không hiểu chuyện
như vậy sao?” Diệp Tố Huân mở to mắt, không tin lắc đầu. Ngu Quân Duệ
cười cười, thầm nghĩ một tiểu bạch ngốc làm nũng chơi xấu như vậy là
chuyện bình thường, không tính là không hiểu chuyện.
”Tiểu thư. . .” Lục La ở dưới lầu hô, nàng đã sắc xong rồi, nếu không uống thì sẽ nguội.
”Mang lên, đồ ăn sáng đâu rồi, bê đồ ăn lên trước.” Ngu Quân Duệ mở cửa
phòng, sau khi nhận dược khẽ nhíu mày, hai nha đầu này không biết trước
khi uống phải ăn lót dạ trước sao?
Không phải Lục La, Tử Điệp
không, chỉ là giờ đã qua giờ dùng thiện, người ở nhờ cũng không nên đi
nhà bếp yêu cầu người ta cho ăn...
Ngu Quân Duệ dứt lời, nhìn
hai người Lục La bất động đứng đấy, tỉnh ngộ lại, cười nói: “Ta sơ sót,
đã quên nói với các ngươi, nhà bếp có hỏi thì bảo là quản sự yêu cầu,
sau này mặc kệ thời điểm gì, tiểu thư nhà ngươi muốn ăn gì thì cứ nói
thế.”
Đây là đã chuẩn bị sẵn, Lục La và Tử Điệp vô cùng vui mừng, đánh giá về cô gia lại tốt hơn không ít.
Nhà bếp đã hâm nóng thức ăn , Lục La bưng rất nhanh, cũng không đợi các
nàng phục thị, Ngu Quân Duệ tự nhiên cho Diệp Tố Huân ăn.
Ăn cơm
xong Ngu Quân Duệ bưng chén thuốc qua: “Đây là thuốc gì?” Diệp Tố Huân
có chút nghi hoặc, mặc dù không có trí nhớ, không hiểu nhiều lắm nhưng
cũng biết tối hôm qua và hôm nay Quân Duệ đều không có phát tiết ở bên
trong, nên không cần uống thuốc tránh thai.
”Trình phu nhân hạ
dược mất trí nhớ, đây là giải dược.” Ngu Quân Duệ bưng nếm một ngụm, rất đắng, ôm Diệp Tố Huân ngồi lên đầu gối đút từng ngụm, Diệp Tố Huân giãy giãy, e thẹn nói: “Muội tự làm được, huynh cứ làm việc của mình đi.”
”Xế chiều mới đi, mang 3000 cây quạt bán đi trước.”
”Đã chuyển quạt đến?” Diệp Tố Huân ực ực nuốt xuống, nói với Ngu Quân Duệ: “Huynh đừng có bán với giá thấp.”
Ngụ ý xuất ra bản lĩnh thật sự đi. Ngu Quân Duệ cười to không thôi, sờ má Diệp Tố Huân, khi rời đi, nụ cười vẫn còn trên môi.
”Tiểu thư lại mua bán gì đó?” Đối thoại của hai người không hạ thấp giọng,
Lục La và Tử Điệp nghe rõ ràng, sau khi Ngu Quân Duệ đi, hai người mới
tò mò hỏi.
”Đặt 3000 quạt đàn hương.” Diệp Tố Huân cũng không để
trong lòng, chợt nhớ tới tiền thanh toán, vội hỏi: “Ta có tiền riêng
không?”
”Có, lúc tiểu thư rời nhà, lão gia có cho ngân phiều một
ngàn lượng còn có hơn mười nén bạc vụn, trước đó vài ngày trước đó vài
ngày đi Diêu gia chơi lại có thêm ngân phiếu hai nghìn lượng. Muốn dùng
sao?” Lục La quay người định đi lấy.
”Không cần.” Vừa rồi Ngu
Quân Duệ không đề cập tới tiền quạt, chắc hẳn hắn đã giải quyết, Diệp Tố Huân đứng dậy muốn xuống lầu đi một chút lại cảm thấy mí mắt nặng nề,
mới đi được vài bước lại lui trở về, ngã quỵ trên giường ngủ.
Diệp Tố Huân ngủ mê không tỉnh, bỏ lỡ ăn trưa. Lưu Thị sai người tới quan
tâm vài câu, cũng không nói gì, những ngày này bà lo lắng Lưu Uyển Ngọc
mịt mù không tin tức, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Ngu Quân Duệ dọa
sợ hãi, tạm thời không có tâm tư tìm Diệp Tố Huân.
Ngu Quân Diệp
tự mình tới lại bị Lục La và Tử Điệp chắn dưới lầu, ngay cả gặp mặt cũng không cho, Ngu Quân Diệp để ý, đang muốn nổi giận thì Ngu Diệu Sùng sai người đến gọi, muốn hắn cùng ra ngoài.
”Trời mát thế này, cầm
quạt là gì?” Ngu Quân Diệp thấy Ngu Quân Duệ đứng bên cạnh phụ thân, ắt
hẳn phụ thân muốn dẫn hai huynh đệ cùng đi, lửa giận trong lòng càng
lớn, giật quạt từ tay Ngu Quân Duệ, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).
”Trên quạt này có chữ phụ thân đề.” Ngu Quân Duệ cười giải thích.
Thơ văn Ngu Diệu Sùng có hạn nhưng chữ lại rất đẹp mạnh mẽ hùng hồn, đây là thứ mà ông đắc ý nhất, vừa rồi Ngu Quân Duệ lấy ra ba cái quạt đàn
hương rồi để ông viết lên đó. Tuy ân khoa để chọn người cho triều định,
nhưng nếu phụ thân có thể tạo được uy danh trong này, sau này con đường
làm quan ắt thuận lợi, Ngu Diệu Sùng cũng thấy có lí, mình vốn có chữ
tốt, nghe xong Ngu Quân Duệ đề nghị, thầm khen, đồng ý.
”Có cha đề chữ?” Ngu Quân Diệp mở quạt ra, xem xét rồi khen: “Phụ thân, chữ người viết thật đẹp.”
Lời này là thật tình, Ngu Diệu Sùng cực kỳ vui mừng, nhìn hai đứa con trai, một người ôn nhuận nhanh nhẹn, người thì anh phong táp táp, đều là rồng trong loài người, trong nội tâm phi thường đắc ý, vướng mắc vì chuyện
hôm qua cũng tan biến, cười nói: “Đi thôi, ra ngoài với cha.”
Phụ tử ba người đi ra ngoài, Ngu Quân Diệp nghĩ đến vừa rồi ăn canh bế môn
(bế môn: đóng cửa), trong lòng buồn bực, cũng không thèm để ý đi chỗ
nào, chỉ để Ngu Quân Duệ dẫn đường, giống như vô tình ý, ba người thả
chậm bước chân nói chuyện phiếm, bất tri bất giác thì vào quán rượu Tụ
Hiền.
Trong tửu lâu không ít sĩ tử, trong đó vốn không ít người ở Giang Ninh, nhận ra Ngu Diệu Sùng. Thấy chủ khảo đại nhân tiến đến, vội khom mình hành lễ. Ngu Diệu Sùng rụt rè cười, động viên vài câu, những
người khác nghe được là chủ khảo đại nhân, dù thanh cao hay không, vẫn
ân cần thăm hỏi, nhao nhao đi tới.
Người quen thì tìm chủ đề nói
chuyện, thừa cơ ra vẻ nghiền ngẫm văn chương biểu lộ tài hoa, còn kẻ
không quen không tìm được chủ đề liền có chút ít nóng nảy, còn giỏi bắt
chuyện thấy ngày thu mà ba phụ tử vẫn còn cầm cây quạt, thì lấy quạt là
chủ đề, khen quạt đàn hương tinh xảo trang nhã.
Ngu Diệu Sùng và
Ngu Quân Diệp đong đưa quạt, Ngu Quân Duệ lại không dao động, quay phần
phụ thân viết ra phía mọi người, có người sắc bén phát hiện trên quạt có chữ, xem xét thấy là đề lên sau khi bán, ánh mắt quét qua, chữ viết
trên tay ba người giống nhau, người nọ cũng cơ trí, đảo mắt nhìn cây
quạt trong tay Ngu Quân Duệ, cao giọng khen chữ tốt.
Chữ Ngu Diệu Sùng thật sự rất đẹp, quạt truyền đến truyền trong tay các sĩ tử, đủ
tiếng tán dương, người liền hỏi Ngu Quân Duệ người viết, Ngu Quân Duệ
chỉ hướng phụ thân, mỉm cười không nói.
Người nọ chỉ cảm thấy cơ
hội tâng bốc chủ khảo đại nhân đến rồi, bắt đầu muốn xin chủ khảo đại
nhân đề hai câu huấn giới, chỉ là cầm vật thô tục xin chủ khảo đại nhân
viết lưu niệm sẽ làm bẩn thanh nhã của người, dạo qua một vọng, nhìn
quạt đàn hương mắt sáng ngời, cầm chặt tay Ngu Quân Duệ hỏi: “Ngu huynh
mua quạt này ở đâu?”
”Phố Thanh Dương phía đông...” Ngu Quân Duệ nói ra địa chỉ cửa tiệm mình và Trình Hạo.
Người nọ được tin tức, ra ngoài cửa gọi gã sai vặt tới, phân phó một tiếng,
gã sai vặt chạy vội đi, không lâu thì trở về, người nọ mừng rỡ, chen vào đám người, đưa quạt đến trước mặt Ngu Diệu Sùng, cung kính thỉnh cầu
Ngu Diệu Sùng đề hai câu cho hắn.
Có một người làm gương, những
người khác không cam lòng, tụ tập ở quán rượu Tụ Hiền đều là đệ tử nhà
giàu, gã sai vặt của ai cũng khá lanh lợi, không cần chủ tử phân phó đã
nhao nhao chạy đi mua quạt. Ngày hôm ấy, ở quán rượu Tụ Hiền là đại hội
viết lưu niệm của Ngu Diệu Sùng.