Ngày hè nhiều mưa, cứ mãi tí tách tí tách không ngừng, chỗ lõm trên mặt đường đầy nước, trên
người Ngu Quân Duệ đều ướt, hạt mưa trượt xuống tóc, dừng chút trên lông mi, lăn xuống mắt, từ mắt chảy xuống miệng, mặn, rất mặn. Mưa gió yên
lặng che lấp nước mắt thống khổ của hắn.
Mười ngày, kể từ hôm đó
Lưu Uyển Ngọc chạy ra Ngu phủ thì không xuất hiện nữa, Diệp Tố Huân mịt
mù không tin tức, Ngu Quân Duệ đau lòng rời Tần lâu, màn mưa tối và
không khí ẩm ướt càng làm bước chân thêm trầm trọng. Ngu Quân Duệ cảm
thấy toàn thân đau nhức, hai chân dường như nhấc không nổi, đầu chóng
mặt nặng nề, ngực từng đợt bị đè nén bị đè nén sắp ói. Hắn không nhớ mấy ngày nay chưa ngủ, chưa đặt người xuống giường, chỉ đứng nhìn ra ngoài
cửa sổ, nghe tiếng gió xẹt qua, nhìn một vài tia sáng ngẫu nhiên lóe lên trên bầu trời hắc ám.
Lửa trong ngực ngày một tăng thêm, đến lúc bị lóc thịt chẳng còn lại gì, mình còn có thể sống sao?
Ngu Quân Duệ nghĩ đến cảm giác ôm thi thể lạnh buốt của Diệp Tố Huân kiếp
trước, lúc ấy không tuyệt vọng như bây giờ, chỉ cảm thấy rất đau, rất
không cam lòng.
”Tố Tố, thực xin lỗi. . .” Ngày đó đáng ra không
nên rời đi mới phải, nếu Diệp Tố Huân bị ô nhục đúng như Lưu Uyển Ngọc
nói, Ngu Quân Duệ không biết mình chết đi có đủ tạ tội hay không.
Trước mắt Ngu Quân Duệ hiện lên ánh mắt tuyệt vọng, tràn ngập sợ hãi của Diệp Tố Huân. Ánh mắt ấy bi thảm như phiến băng đâm vào trái tim đầm đìa máu của hắn.
Không được nghĩ đến, đừng để tâm thần rối loạn, không
thể ngã xuống, cần làm nhất chính là tìm Tố Tố về, Ngu Quân Duệ tự nhỉ.
Nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, vứt bỏ tưởng tượng bất hạnh kia, bước về phía trước...
”Ngu Quân Duệ, hôm qua ta đã sai người nghe ngóng, bên
kia ngõ nhỏ Cát Tường còn một kĩ viện, chúng ta qua bên kia tìm xem.”
Diêu Ý Chân giơ ô, nàng che cho mình rất tốt, không nghiêng qua che mưa
cho Ngu Quân Duệ.
”Được, làm phiền Diêu nhị tiểu thư dẫn đường.” Ngu Quân Duệ cho Diêu Ý Chân một nụ cười cảm kích.
Chuyện Diệp Tố Huân bị bán vào thanh lâu, Ngu Quân Duệ tự nhiên không muốn cho Diêu Ý Chân biết, chỉ là lúc Diệp Tố Huân mất tích, hắn đi vào thanh
lâu, khác thường như thế, Diêu Ý Chân tự nhiên đoán được, nàng đi theo
Ngu Quân Duệ muốn giúp đỡ. Ngay từ đầu Ngu Quân Duệ muốn vứt bỏ nàng,
nhưng sau khi vào một thanh lâu thì bắt đầu hy vọng nàng có thể một mực
cùng đi theo tới khi tìm được Diệp Tố Huân mới thôi.
Muốn tìm
người, tự nhiên không thể để cho tú bàn gọi người lên cho hắn ngắm, sơ
xuất dễ dàng như vậy. Mõi lần Ngu Quân Duệ vào một thanh lâu, đều là
điều tra cưỡng ép, tỉ mỉ không buông tha một tấc, kể từ đó không ít
phiền toái. Nữ tử thanh lâu đều là ban đêm tiếp khách, ngủ ngày, Ngu
Quân Duệ chỉ có thể tìm người ban ngày. Mà ban ngày nhưng nữ tử kia để
ngực trần, cực kỳ không tiện, có Diêu Ý Chân giúp đỡ, tra nhanh không
ít, vô cùng thuận tiện.
Hơn nữa, tính tình Diêu Ý Chân cởi mở rất có khí khái nữ trung đại trượng phu, làm người không câu nệ chi tiết,
tỉ mỉ, không an ủi hay nói điều thừa thãi, chỉ là tận tâm tận lực giúp,
Ngu Quân Duệ rất cảm kích. Nhiều người nhiều một phần lực, thì liền có
thể nhanh chóng tìm được Diệp Tố Huân. Nhớ tới phụ thân và đại ca mình,
tâm lực Ngu Quân Duệ vừa thương xót vừa phẫn nộ.
Bản thân mỗi
ngày chui vào thanh lâu, phụ tử Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng lại không ra ngoài tìm kiếm, chỉ ngồi yên ở trong Trọng Hi Đường đợi tin tức.
Ngu Quân Diệp muốn giúp, Ngu Diệu Sùng ngăn không cho.
”Cha, nếu không, người để con và Quân Duệ cùng một chỗ tìm kiếm, nhiều người, có lẽ nhanh tìm được.” Ngày hôm đó Ngu Quân Diệp có chút thiếu kiên
nhẫn, sau hồi lâu tới tới lui lui bước đi thong thả, bịch một tiếng quỳ
trước Ngu Diệu Sùng thấp giọng cầu khẩn.
”Diệp Nhi.” Ngu Diệu
Sùng nặng nề than một tiếng, thấp giọng nói: “Diệp Nhi, dù tìm được Huân Nhi trở về, cũng không trong sạch nữa.”
”Cũng không thể vì vậy sẽ bỏ mặc chứ?” Ngu Quân Diệp vùi đầu đến đầu gối Ngu Diệu Sùng, bả vai run rẩy, im ắng khóc.
”Cha chưa nói mặc kệ, không thấy cha không phản đối đệ đệ của con ra ngoài tìm sao?”
”Con cũng muốn đi ra ngoài tìm, nhiều người tìm, sớm chút tìm được, Huân Nhi có thể đỡ một phần khổ.”
”Đứa nhỏ ngốc.” Ngu Diệu Sùng định xoa đầu nhi tử, khẩu khí bỗng nhiên thay
đổi, lạnh lùng mà nói: “Diệp Nhi, con là trưởng tử Ngu gia, sẽ thừa kế
tước vị, từ hôm nay đừng nghĩ đến Huân Nhi nữa.”
Ngu Quân Duệ
điên rồ khắp nơi tìm kiếm Diệp Tố Huân, Ngu Diệu Sùng tự nhiên hiểu rõ
tất cả, nếu lúc trước phát hiện, tất không thiếu được một trận đánh hung ác, nhưng dưới tình huống này, ông lại không còn tâm tư quở trách.
Diệp Tố Huân hãm thân thanh lâu nhưng nhìn bộ dáng con thứ hai, xem ra sau
khi tìm người về, sẽ không vứt bỏ, Ngu Diệu Sùng tức giận rồi lại không
tự giác tim sẽ tim đập mạnh và loạn nhịp, thất thần — năm đó, nếu Ẩn Dật không tự sát, mình sẽ ghét bỏ nàng sao? Hay vẫn yêu nàng như trước?
Trong đầu Ngu Diệu Sùng chỉ nghĩ đến thân thể chồng chất tổn thương của Hoa
Ẩn Dật trước khi chết, mấy ngày liền tinh thần hoảng hốt, lúc thánh chỉ
tuyên bố ông là chủ khảo ân khoa, hồn ông mới trở về.
Ghế chủ khảo này, quả thật là Diêu Nghiệp giới thiệu.
Trên triều đình không có bí mật gì, không cần Diêu Nghiệp cố ý lộ ra thì Ngu Diệu Sùng đã nghe thấy, không thể thiếu đến nhà nói lời cảm tạ.
Nếu bàn về phẩm cấp, tuy Ngu Diệu Sùng là nhất phẩm nhưng Diêu Nghiệp có
quang vinh của quốc trượng, lại có thực chức, tự nhiên Ngu Diệu Sùng -
một người thừa kế không thể so sánh. Ngu Diệu Sùng nói cảm ơn, Diêu
Nghiệp cũng không thoái thác, vuốt râu cười ha ha, lại dặn dò một ít
hạng mục công việc khoa khảo phải chú ý, hoàng đế mở khoa cần người tài, phải nghiêm ngặt kiểm định, thay hoàng đế chọn một vài người tài có thể sử dụng. Ngu Diệu Sùng gật đầu đồng ý, thụ giáo, không nói lời cảm tạ.
Phen này nói chuyện xong, đúng là đã qua gần một canh giờ, gần buổi trưa,
Diêu Nghiệp ân cần giữ khách, Ngu Diệu Sùng thầm kêu không tốt, định
thoái thác nhưng rồi không được, trong nội tâm tâm thần bất định, nếu
Diêu Nghiệp cầu hôn, nên ứng đối như thế nào ?
Yến hội thật là
tinh xảo, Ngu Diệu Sùng thực không rõ lắm, Diêu Nghiệp giới thiệu gì ông liền phụ họa khen vài câu, lời nói ra ngay cả chính ông cũng không hài
lòng lắm. Diêu Nghiệp lại giống như không chú ý chút nào, vẻ mặt tươi
cười, khiêm tốn hữu lễ, nhiệt tình chu đáo.
Ăn xong đến phòng
khách, phòng khách Diêu gia giản khiết mà thanh nhã, trong sảnh mấy
khung cửa sổ đều làm từ cây đàn hương hiếm thấy, trên không trung như có như không tràn ngập hương khí, trong hư vô có thể cảm giác được một mùi thơm ngát nhưng tinh tế ngửi thì lại không có cái gì.
Bài trí
trong sảnh cũng khác người bình thường, chính giữa đặt trường kỷ cao một xích (0,33m), trên mặt đất hai bên đặt đệm dày. Diêu Nghiệp dẫn đầu
khoanh chân ngồi xuống một chỗ, Ngu Diệu Sùng khách theo chủ cũng ngồi
xuống theo.
Hầu gái dâng rượu lên, Ngu Diệu Sùng có chút ngạc nhiên, cơm xong uống rượu, đúng là lần đầu tiên thấy.
Diêu Nghiệp cười nói: “Đây là ly rượu Tây Cường tiến cống, ngày hôm trước
cho ta một nửa, hoàng thượng nói dùng trà cần chén bạch ngọc này mới có
thể thưởng thức hương vị ngọt ngào ôn nhuận đồng thời thưởng bộ chén
bạch ngọc này.”
Chén bạch ngọc trắng noãn trong suốt, tinh xảo
linh lung, Diêu Nghiệp chậm rãi nghiêng ly rượu, Ngu Diệu Sùng nhưng cảm giác sóng xanh trong chén bạch ngọc sinh hương, đẹp không màng danh lợi và đẹp và tĩnh mịch, ý cảnh phi phàm. Nhìn, ngửi, cho vào miệng thì men say tỏa ra, miên thuần thâm hậu.
Vật hoàng gia dùng để uống quả
không giống bình thường. Ngay cả uống rượu hoàng đế cũng có thể nghĩ tới Diêu Nghiệp, xem ra con thứ hai phân tích mặt ngoài Diêu phi không sủng nhưng thật ra có được thánh tâm là đúng.
Nói đến hoàng đế, Ngu Diệu Sùng không thiếu được ân cần thăm hỏi đại nữ nhi hoàng phi của Diêu Nghiệp.
”Cẩn Nhi từ nhỏ đoan chính kính cẩn, tiến thối có bước, trái lại ta không lo cho nó, chỉ là Chân Nhi, nó có từ bé đã được nương nuông chiều...” Diêu Nghiệp thở dài.
Đến rồi! Ngu Diệu Sùng rụt lưng, rất nhanh, lưng lại thẳng tắp, cười nói: “Nhị tiểu thư ngay thẳng đáng yêu, Diêu Thượng thư không cần lo lắng.”
”Sao có thể không lo lắng?” Diêu Nghiệp
cười khổ lắc đầu: “Trước kia chỉ không tuân thủ quy củ, những ngày này
càng là theo chân Nhị công tử nhà ông tới thanh lâu, vậy thanh danh...”
Diêu Ý Chân bôn ba thanh lâu theo Ngu Quân Duệ tìm kiếm Diệp Tố Huân, Ngu
Diệu Sùng tự nhiên biết đến, đầu óc đi lòng vòng, nghĩ chuyện của Diệp
Tố Huân chỉ sợ Diêu Nghiệp cũng biết, trốn tránh không phải biện pháp,
không bằng hóa bị động thành chủ động.
”Mấy ngày này tại hạ cũng
phát sầu, chắc hẳn Diêu Nghiệp huynh cũng nghe nói, chất nữ Diệp gia làm khách ở phủ đã xảy ra chuyện, chất nữ Diệp gia vốn là đối tượng nghị
thân của Diệp Nhi nhưng bây giờ Duệ Nhi lại... Haiz...” Ngu Diệu Sùng
thở dài.
”Nói như thế, tức là nhị công thửu thích tiểu thư Diệp gia?” Thân thể Diêu Nghiệp nghiêng về phía trước, có vẻ quan tâm/
”Đúng vậy, xem ra, cũng chỉ có thể hủy hôn sự Diệp Nhi và chất nữ Diệp gia
rồi.” Ngu Diệu Sùng cau mày nói. Những ngày này Diêu Ý Chân đi theo Ngu
Quân Duệ không rời, Ngu Diệu Sùng nghĩ, nếu Diêu Ý Chân đã thích con thứ hai, không ưa con trai cả, thì lúc này nên nói ra tình hình thực tế,
tuy mất mặt nhưng có thể giải quyết nan đề con thứ hai cầu thân Diêu
gia, cũng không tệ.
”Chân Nhi là người có nhiệt tâm...” Lời nói
xoay chuyển, Diêu Nghiệp thao thao bất tuyệt khoa trương kể về nữ nhi
nhà mình, Ngu Diệu Sùng nghe được đổ mồ hôi, chẳng lẽ Diêu gia biết con
thứ hai si cuồng Diệp Tố Huân nhưng vẫn đồng ý gả nữ nhi cho con thứ
hai?
”Hai đứa con trai của ông cũng là ngọc thụ cỏ chi và cỏ lan
(thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.), khó phân cao thấp, nữ nhi của ta không phải khoe khoang, trong thành Giang Ninh nó cũng
gặp qua rất nhiều, lại không thích... Hầu gia, ta và ông kết thành thân
gia thì sao?”
”Kết thành thân gia?” Ngu Diệu Sùng cười khô mấy
tiếng, song vì mặt mũi Diêu Nghiệp, âm thầm cắn răng, cười nói: “Được
Diêu Thượng thư ưu ái, rất tốt!”
”Tốt! Tốt!” Mặt mày hồng hào,
Diêu Nghiệp giơ chén lên mời rượu, cười nói: “Tuy chúng ta đã lập thành
hôn sự nhưng vẫn nên mời một bà mối thì tốt hơn.”
”Diêu Thượng thư có người chọn lựa không?”
”Ta và ông trở thành thân gia, Thượng thư Hầu gia quá lạnh nhạt không bằng dùng tên tương xứng. Người làm mai mối, ta nghĩ không gì tốt hơn ban ân hôn.”
Hoàng đế tứ hôn? Ngu Diệu Sùng cứng lại rồi, Ngu Quân Duệ
cưới em vợ hoàng đế, lại được hoàng đế tứ hôn sau này chuyện thừa kế
tước vị chỉ sợ là ván đã đóng thuyền.
”Quân Diệp tài văn chương
xuất chúng, ta đã nghe thấy, tuy nói con trai trường thừa kế tước vị
nhưng nếu có thể lấy được công danh ở khoa cử, con đường làm quan liền
không cần dựa vào tổ tông che lấp, nếu là có trong danh sách năm người
đứng đầu, lại có hoàng thượng tứ hôn, vậy tiền đồ vô lượng...”
Quân Diệp? Ngu Diệu Sùng ngây người, “Nghiệp huynh nói là Quân Diệp? Không
phải Quân Duệ, chỉ sợ Nhị tiểu thư không thích Quân Diệp?”
”Thích.” Diêu Nghiệp cười nói: “Không dối gạt hiền đệ, tiểu nữ được nuông chiều, trước đã cho nó một mối hôn sự không thoải mái, lần này kết hôn, không
phải người nó thích, ta cũng không dám đính cho nó.”
Thần sắc
hoảng hốt ra Diêu phủ, Ngu Diệu Sùng có chút không thể tin tưởng nhìn
lên trời. Ngày hôm đó là ngày không mưa khó có được, trời xanh và rộng,
mây trắng lơ lửng, không phải đang nằm mơ.
”Con không!” Ngu Quân
Diệp vạn không ngờ được, cha hắn đi ra ngoài một ngày, trở về mang cho
hắn tin tức kết hôn. “Cha, con quyết không lấy Diêu Ý Chân, ta tình
nguyện lấy Huân Nhi.”
Giống như sấm nổ đoàng đoàng bên tai, Ngu
Quân Diệp đã quên phong độ cũng đã quên thu liễm trước mặt phụ thân, phá nát đồ vật trong phòng.
”Huân Nhi đã không sạch sẽ, Diêu Ý Chân
có thể mang cho con tiền đồ tốt.” Ngu Diệu Sùng nhìn con trai cả điên
cuồng, tận tình khuyên bảo.
”Cho dù thân thể Huân Nhi không sạch
sẽ nhưng tâm tinh khiết, Diêu Ý Chân nào vượt được nàng, dù là chết, con cũng không cười Diêu Ý Chân.” Trách nhiệm gia tộc và tiền đồ gì đó, cho tới bây giờ Ngu Quân Diệp cũng không muốn, hắn được Ngu Diệu Sùng sủng
ái đã quen.
”Chính miệng cha đã đồng ý hôn sự, không thể đổi ý, con có đồng ý hay không, đều phải lấy cho ta.”
Ngu Diệu Sùng nhìn con trai cả, thất vọng vô hạn. Tại sao nó không thể có
mưu lược của con thứ hai? Nếu nó có chút tâm cơ khiến Diêu Ý Chân ghét,
cũng nào có hôn sự - tai họa bất ngờ này chứ?