Dụ Quân Hoan

Chương 89: Chương 89: Chương 84: Đêm lạnh tiễn xuân




Trình Sâm không phải con cháu Trình gia là bí mật người ta khó mà tưởng tượng được, khi Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân thì thầm, Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ cũng đang bàn bạc.

Lúc Ngu Quân Duệ mang Diệp Tố Huân tới Thái châu, Diệp Bác Chinh đã quay lại Thông châu, hai người lại chạy về Thông châu. Vừa bước vào cổng, Diệp Bác Chinh đã nhanh chóng nói cho họ, Ngu Quân Diệp gửi thư, nói rằng hoàng đế đã tứ hôn cho Ngu Quân Duệ, bảo hắn về Giang Ninh.

Ngu Quân Duệ không muốn rời Diệp Tố Huân, nói với Diệp Bác Chinh muốn đưa Diệp Tố Huân gặp thánh bày tỏ ý kiến, Diệp Bác Chinh đồng ý, vì thế hai người lại cùng nhau về Giang Ninh.

Chiều đến, họ dừng chân ở một khách điếm, nằm trên giường tán gẫu, bất giác nói đến tình cảm khác luân thường đạo lí của Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật, Ngu Quân Duệ cảm thấy hơi khó hiểu, Trình Sâm nọ, nói dễ nghe thì là kiểu người dè dặt ổn trọng, nói khó nghe thì là không tim không phổi, không có tình cảm, lại chẳng có ước muốn, làm sao có thể yêu Hoa Ẩn Dật?

“Có thể vì ở nhà bị lạnh nhạt, mà Hoa phu nhân lại dịu dàng lương thiện, nên y cứ vậy mà thích.” Diệp Tố Huân lắc đầu thở dài không thôi, kể lại tình cảnh đã thấy trước đó mình đến ở Trình gia: Trình phu nhân lạnh nhạt Trình Sâm, yêu mến Trình Hạo.

“Tính tình hai huynh đệ nhà ấy cũng rất khác nhau.” Ngu Quân Duệ gật đầu, đề tài nói chuyện chuyển sang Trình Sâm, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

“Lúc lên tám, đương kim hoàng thượng tuyển thư đồng, nhóm nhi tử ở độ tuổi tương đồng của các công hầu, tướng lĩnh đều nằm trong hàng ngũ tuyển chọn, khi ấy, ta, đại ca, Trình Sâm đều trong hàng ngũ dự bị, hôm ấy, vẻ ngoài của Trình Sâm thiếu chút nữa mang tới họa diệt thân.”

“Vì quá đẹp ư?”

“Không phải, vì dáng vẻ y có chút tương tự tiên hoàng hậu.”

“Tiên hoàng hậu nào? Thái hậu không phải hoàng hậu sao? Hình như hoàng thượng không phải con trưởng, cũng không phải đứa trẻ sinh ra từ trung cung (do hoàng hậu sinh ra), sao có thể lên làm hoàng đế? Mà sao hoàng thượng tám tuổi mới tuyển thư đồng, không phải nhóm hoàng tử đều lên lớp lúc năm tuổi ư?

Diệp Tố Huân cực kì tò mò, nghi vấn cũng nhiều hơn.

“Chi tiết thì ta không rõ lắm, khi đương kim hoàng đế còn đang là hoàng tử, tương truyền rất được lòng tiên đế, mẹ quý nhờ con, sau khi sinh thái hậu mới đang ở Tần vị, sau này thánh sủng dày hơn, trong vài năm ngắn ngủi đã leo lên ghế Quý phi. Tiên hoàng hậu vẫn luôn không được sủng ái, không biết làm người như thế nào mà bị hoàng thượng cực kì chán ghét, lúc tiên hoàng hậu lâm chung thì tiên hoàng hạ chỉ lập đương kim hoàng thượng bấy giờ làm thái tử, đồng thời còn truyền chỉ ban chết cho nhị hoàng tử được hoàng hậu sở sinh. Đợt tuyển thư đồng đó là hoàng thượng đã đăng cơ, thư đồng lúc trước ông ta không vừa ý, muốn chọn người khác.”

“Vậy sau đó Trình Sâm giữ mạng bằng cách nào?”

“Kể từ lúc Trình phu nhân mang thai đến khi sinh đẻ, quyền quý trong kinh và quan lại có mắt đều thấy, tuy ngày sinh vì có chút khó khăn, còn mời thái y trong cung tới phủ Quốc Công, chứng cứ vô cùng xác thực chỉ ra Trình Sâm là con thân sinh của Trình phu nhân, trùng hợp khi ấy hoàng thượng vừa thấy Trình Sâm đã thích, thoáng cái đã khâm điểm y bầu bạn ở cạnh, giở trò xấu khóc om sòm không cho Thái hậu xử lí Trình Sâm, cứ thế, mạng của y được bảo vệ.”

“Nói thế thì hoàng thượng là ân nhân cứu mạng Trình Sâm rồi!” Diệp Tố Huân cười nói.

“Ừm, Trình Sâm hẳn là người được thánh sủng nhất trong các triều thần, y và hoàng đế có giao tình thuở thiếu niên.”

“Vậy sao y còn là đại thần quản lí Quốc Tử Giám?” Diệp Tố Huân có chút không hiểu.

“Chuyện này không khó đoán, lúc hoàng thượng đăng cơ, nghe nói có thể đăng đại bảo là đều nhờ sức Khương tướng, vài năm trước chính là Khương tướng xử lí triều đình, vài năm nay tuy hoàng thượng muốn thu lại đại quyền, hành động cũng khá là như ý, nhưng nếu Trình Sâm đứng ở địa vị cao quá sớm, chỉ e sẽ là người đầu tiên Khương tướng muốn loại bỏ.”

“Tức là hoàng thượng đang bảo vệ y?”

“Theo huynh đoán, dựa vào những việc xảy ra gần đây, hơn nữa còn Diêu phi thịnh sủng không suy, xem ra người càng được hoàng thượng để ý thì càng bị gây khó dễ có chừng mực.”

“Làm hoàng đế mệt thật, dù đã lên ngôi cửu ngũ, cơ bản vẫn không thể làm theo ý mình.” Diệp Tố Huân bùi ngùi nói: “Như vậy cho thấy, Trình Sâm là con ruột của Trình phu nhân rồi.”

“Chưa chắc, Trình Sâm và Trình phu nhân, Trình Phủ cũng chẳng giống nhau chút nào, nói không chừng thật sự không phải con trai của Trình phu nhân.” Ngu Quân Duệ cười nói.

“Con cái không giống nhà mẹ cũng không phải khan hiếm.” Diệp Tố Huân lắc đầu, nhìn nhìn Ngu Quân Duệ, cười nói: “Chẳng nói đâu xa, như huynh cũng đâu có giống cha mẹ huynh.”

Lưu thị mặt tròn, Ngu Diệu Sùng và Ngu Quân Diệp giống nhau, ngũ quan tương đối dịu dàng nhã nhặn, mặc dù Ngu Quân Duệ hào sảng, mặt mày cũng anh tuấn, nhưng trước mặt người khác vẻ mặt hắn lạnh lùng, thoạt nhìn sát khí rất nặng, không hề giống với Ngu Diệu Sùng và Ngu Quân Diệp hoạt bát, ấm áp.

“Trái lại huynh hi vọng mình không phải con của họ.” Ngu Quân Duệ than nhẹ. Hồi nhỏ, Ngu Diệu Sùng cưng chiều Ngu Quân Diệp chẳng hề che giấu, mỗi ngày Lưu thị không đánh thì mắng hắn. Không chỉ một lần, hắn hi vọng bản thân không chui ra từ bụng bà ta, ôm mộng tưởng rằng mẹ ruột của mình là một người khác, cho rằng mẹ ruột mình rất dịu dàng từ ái, đối xử với bản thân cực kì tốt.

Diệp Tố Huân nhẹ nhàng cầm tay Ngu Quân Duệ, an ủi hắn trong im lặng.

“Tố Tố, huynh định thế này: sau khi chúng ta thành thân, sẽ chuyển ra ngoài sống độc lập.” Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, thấp giọng nói.

Diệp Tố Huân cũng đang định bảo Ngu Quân Duệ ra riêng, Ngu Diệu Sùng dòm ngó mẫu thân nàng, già mà không kính (*), nàng thực không muốn ở cùng một cái nhà với ông ta rồi sớm chiều cung phụng.

(*) là thành ngữ có ý chỉ những hành động, việc làm không đúng với tuổi tác/địa vị khiến người khác không tôn trọng.

“Mẹ huynh thì sao? Muội cũng không muốn sống chung với bà ấy.”

“Dĩ nhiên là không ở cùng chúng ta rồi.” Ngu Quân Duệ lạnh lùng nói, tuy không thể tính sổ chuyện kiếp trước, nhưng hễ nhớ tới Lưu thị vu tội cho Diệp Tố Huân, nhớ tới đứa nhỏ vô duyên của mình, phẫn uất trong lòng khó có thể loại bỏ.

Diệp Tố Huân yên tâm hẳn, vùi vào trong ngực Ngu Quân Duệ, hai người tình cảm bịn rịn, đã hành tẩu trên đường nhiều ngày, Diệp Tố Huân có chút mệt mỏi, hai người cũng không ân ái, Ngu Quân Duệ nghẹn mà khó chịu, Diệp Tố Huân vuốt đại điêu cười trêu: “Không thì băm nó đi, muội thấy, chắc hẳn nó sẽ to lại đó.”

“Vậy sao?” Ngu Quân Duệ thấy Diệp Tố Huân có ý khen vật đó cường tráng, đắc ý không kìm được, bên dưới di động theo tay Diệp Tố Huân, mặt dày phô trương: “Muội xem nó rất đẹp nè, đỏ bừng đầy sức sống, xinh xắn như thế, ra hình ra dáng, mê người y chang ca ca của nó là ta đây, sao có thể băm nó được...”

Không biết xấu hổ! Diệp Tố Huân lấy tay chọc vài mặt hắn, Ngu Quân Duệ đứng lên, cố ý cởi quần vặn vẹo thắt lưng để đại điêu khiêu vũ, Diệp Tố Huân cười đến không thở nổi, ôm bụng kêu đau, Ngu Quân Duệ vội nằm xuống xoa bụng hộ nàng, tiện thể xoa bóp ăn đậu hũ.

Sau một lúc cười đùa khá lâu, dù đang đông cũng toát hết cả mồ hôi, Ngu Quân Duệ thấm ướt khăn vải lau người cho Diệp Tố Huân, không thiếu được một phen thở dồn dập vì hôn môi.

“Huynh nói xem, Trình Sâm và Hoa phu nhân có như chúng ta không?” Diệp Tố Huân thấy hắn hô hấp dồn dập, sợ hắn nín hỏng, đành chuyển đề tài nói chuyện.

“Trình Sâm nào có tốt đẹp như huynh? Hoa phu nhân cũng đâu có nghịch ngợm gây sự giống muội.” Ngu Quân Duệ vừa thỏa mãn vừa đắc ý, cực kì vui vẻ buông Diệp Tố Huân ra đùa giỡn đáp lại.

Diệp Bác Chinh còn sống mạnh khỏe, Diệp Trần thị bị Diệp Bác Chinh đuổi khỏi Diệp phủ, cùng với hai người Diệp Tố Vân, Diệp Tố Nguyệt bị Thương gia đuổi vợ, sắp xếp cho ba mẹ con bà ta một sân viện hai cổng, rồi không quan tâm đến nữa. Diệp Dương thị đương bệnh vừa thấy Diệp Bác Chinh liền tốt lên, giờ Diệp Tố Huân không còn lo trước lo sau, nhớ ân cứu phụ thân của hắn, đối xử với hắn cực kì dịu dàng, trong lúc ngủ, mặc hắn chọc ghẹo thế nào thì đùa giỡn thế ấy, Ngu Quân Duệ sung sướng như tiên, chỉ mong ngày sau vĩnh viễn như thế.

Diệp Tố Huân nói: “Tình cảm giữa Trình Sâm và Hoa phu nhân cũng khó mà thành.”

“Mặc kệ Trình Sâm đi.” Ngu Quân Duệ hơi khó nhịn, kéo áo trong Diệp Tố Huân ra, nằm đè lên.

Đỏ hồng trước ngủ đi vào khoang miệng nóng ẩm, xúc cảm thấm ướt khiến người ta mê loạn, bị nhấm nháp trêu đùa như thế nhiều lần, cơ thể cứ một mực không thể chống cự, Diệp Tố Huân thấp giọng rên rỉ, tay lớn ấm áp của Ngu Quân Duệ nắm lấy một bên khác xoa nắn, bàn tay mang theo vết chai nhanh chóng ma sát, chưa đợi nàng thưởng thức kĩ càng cảm giác ngứa xốp này, đỉnh cứng rắn đã áp vào khe hở giữa hai chân nàng.

“Quân Duệ ca ca, muội không muốn.” Ngày mai còn phải lên đường mà, từ sau khi xuống Mi Sơn, vật này của Ngu Quân Duệ rất khác thường, vừa to quá khổ vừa cứng rắn, mỗi lần giải quyết đều cần thời gian rất dài để phóng ra, tất cả đều làm Diệp Tố Huân không xuống nổi giường vào ngày hôm sau.

“Huynh biết, chỉ cọ cọ thôi, nó trướng khiến huynh khó chịu.” Tay vân vê đỏ hồng buông lỏng, vuốt ve vòng eo êm ái của Diệp Tố Huân, nhấc bổng nàng lên, tay dọc theo xương sống tới cặp mông mềm mại, vỗ về chơi đùa, yêu thích không buông tay.

“A. . .” Giọng nói Diệp Tố Huân run run, động tình khó có thể tự ức chế.

Ở nơi tư mật mẫn cảm, sức nóng từ cây gậy tràn ra bốn bề, mông không ngừng va chạm theo động tác nhào nặn của hắn, chất lỏng bắt đầu tràn ra không ngớt.

“Quân Duệ ca ca. . .” Cơ thể mẫn cảm không thể chịu được sự trêu giỡn của hắn, Diệp Tố Huân kéo khăn trải giường hỗn độn cho vào miệng cắn, định che giấu tiếng rên rỉ dọa người.

Miệng kêu không thành tiếng dường như làm cơ thể nhạy cảm hơn, sức nóng của cây gậy như muốn xuyên qua lớp vải dày, đâm thẳng vào trong da thịt. Diệp Tố Huân khó chịu rơi nước mắt, nàng phá lệ muốn làm vài chuyện vui sướng kích thích.

Ngu Quân Duệ cũng rất khó chịu, vài đêm làm được nửa vời, hắn đã nghẹn mấy ngày, hơi khó nhịn, nếu không phải sợ dán lên làm Diệp Tố Huân quá mệt vào ngày mai, hắn đã xông vào rồi.

Tay chen lách mò mẫm đi về phía trước, đưa ngón tay tìm được cánh hoa, xúc cảm tiếp xúc da thịt nơi tay rất tuyệt, ngón tay bỗng chốc chen vào, chặt quá, Ngu Quân Duệ ngẩng đầu nhìn Diệp Tố Huân, khàn giọng hỏi: “Tố Tố, không bằng, ngày mai chúng ta nghỉ một ngày, không đi tiếp, nhé?”

“Sẽ làm trễ nải chính sự đó.” Diệp Tố Huân đỏ mặt.

“Chỉ một ngày thôi.” Giờ mà cố nén thì thật có lỗi, Ngu Quân Duệ có mấy phần tung tăng, bò xuống giường yêu cầu chưởng quầy khách điếm mang nước tắm rửa lên phòng.

Ngón tay vốc nước thăm dò vào trong, ma sát tê liệt nóng rực làm Diệp Tố thét lên, người làm đưa nước vừa đi được vài bước, nghe thấy tiếng thét chói tay vội chạy tới, gõ cửa cộc cộc: “Khách quan, có phải nước quá nóng không ạ? Có cần mang thêm ít nước lạnh không ạ?”

Ngón tay Ngu Quân Duệ hòa nhã nhào lộng huyệt miệng tư mật run lên, đột nhiên ấn cả ngón tay vào.

Lí trí vừa khôi phục khi nghe tiếng người lạ lại tức thì biến mật vì đột kích bất ngờ, nhất thời la ầm lên “A!”

“Tố Tố ngoan, đừng kêu.” Ngu Quân Duệ vội vàng hôn Diệp Tố Huân, nuốt sạch tiếng rên rỉ đã ra tới môi nàng, vừa nói chuyện, vừa động ngón tay dưới làn nước ấm, tẩy rửa nửa hoa tâm bên ngoài của Diệp Tố Huân, nước ấm ướt át và cảm giác xen lẫn khó chịu và sung sướng tràn ngập cửa huyệt, Diệp Tố Huân víu vào bả vai Ngu Quân Duệ, cúi đầu rên khẽ...

“Khách quan, có cần mang nước lạnh tới không ạ...” Người làm thấy không ai trả lời, theo phận sự hơi hé cửa ra.

“Không cần.” Ngu Quân Duệ cắn răng thốt ra hai chữ, người không cách nào kìm chế mà chìm trong xuân sắc say lòng người.

Lau khô người cho Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ ôm cơ thể trần như nhộng của nàng lên giường.

Bộ lông đen bóng mềm mại che giấu khe hở hẹp đỏ bừng mê người, huyết mạch Ngu Quân Duệ sôi trào, lại vuốt ve không ngừng. Cơ thể Diệp Tố Huân đã đói khát mấy ngày cực kì mẫn cảm, hoa tâm co rút một trận, chất lỏng trắng đục chảy ra, Ngu Quân Duệ càng cảm thấy kích thích, ngón tay dụi nhanh hơn, một tay dò xét lên trên, đong đưa đỏ hồng trên ngọn núi.

Ê ẩm tê dại, rã rời ngày càng nhiều thêm, đôi tay linh hoạt đùa giỡn Diệp Tố Huân khô nóng khó nhịn, đầu óc mơ màng đắm trong dục vọng sục sôi. Thong thả, bập bềnh, thể xác và tinh thần như bị bắt lửa, lại khó dập tắt, không khỏi sốt sắng vặn vẹo: “Quân Duệ ca ca... Ừm...A””

Hắn đã nói muốn, ngày mai còn nghỉ hẳn một ngày không vội đi, sao còn chưa?

Ngu Quân Duệ hé khe huyệt run run đói khát, hít sâu một hơi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chen vào.

“Quân Duệ ca ca...” Diệp Tố Huân rên khẽ, tiếng kêu thốt theo tiết tấu của ngón tay Ngu Quân Duệ: “A... Ừ... Ô...”

Khe thịt hẹp nhỏ, múi thịt mềm nhẵn hút vào rồi cắn, đại điêu trông thấy mà thèm, cứng rắn sẵn sàng ra trận, Ngu Quân Duệ nhớ trước đó Diệp Tố Huân trách vật này của hắn quá lớn, vào quá nhanh khiến nàng đau, nên lần này hắn đã chuẩn bị bước dạo đầu đầy đủ rồi mới tính xông vào, lần lượt cọ xát.

“Quân Duệ ca ca...” Giọng Diệp Tố Huân như người khát khô cổ, tê liệt tràn khắp cơ thể, cảm giác kì dị vì không được giải thoát làm người ta đau đớn.

Thoạt nhìn, huyệt miệng phấn nộn quá nhỏ, Ngu Quân Duệ cầm cây gậy toan đi vào, nhìn nhìn, cuối cùng bỏ qua.

“Ngoan, Tố Tố, chờ thêm nhé! Đi vào sớm muội sẽ đau lắm.”

Chất lỏng mãnh liệt trào ra không nớt, Ngu Quân Duệ lại di động, ngón tay chậm rãi đi vào, khẽ khàng xoay tròn, thịt non ẩm nóng bên trong tức thì sốt ruột mà hút cắn ngón tay hắn, cảm giác khiến người ta muốn phát cuồng, đại điêu trướng một trận, phẫn nộ đứng lên.

Chậm rãi cho thêm ngón tay vào, đợi cho đến khi đã nhét vào bốn ngón, bên trong dường như có thể chấp nhận, còn co dãn, theo số lượng ngón tay tăng dần sẽ khuếch trương hơn, Diệp Tố Huân cũng không thấy khó chịu, chỉ rên rỉ ô ô, vặn vẹo người vì khó nhịn, chất lỏng càng ngày càng nhiều, trơn tuột, cứ mỗi lần ngón tay hoạt động là tiếng nước phạch phạch vang lên.

Ngu Quân Duệ không do dự nữa, lật người Diệp Tố Huân lại, để nàng nằm sấp xuống, nâng cây gậy nóng chậm rãi tiến vào.

“A...Huynh mau ra ngoài...” Bụng chướng lên, đau đớn tê dại, Diệp Tố Huân bị xuyên vào suýt ngất lịm, liều mạng bò về phía trước hòng thoát khỏi cự bổng.

“Tố Tố... Muội nằm yên nào.” Thông đạo căng đầy xoắn lấy cây gậy, sao có thể đi ra? Ngu Quân Duệ giữ Diệp Tố Huân, thở dốc không dừng được: “Tố Tố, nằm yên, nó sẽ chậm, muội cứ động đậy, nó không chậm được.”

Gậy sắt hung hãn đâm về phía trước một cái tựa như muốn chọc thủng cả người nàng, Diệp Tố Huân trướng (*) tới nước mắt chảy ròng: “Quân Duệ ca ca... Huynh ra ngoài...Sâu lắm... To nữa... Hức hức... Đừng mà...”

(*) trong thân thể bị dồn nén, gây cảm giác khó chịu.

“Lại thêm ít nữa, chỉ cần vài cái, muội còn không thích nữa sao?” Diệp Tố Huân vô lực thừa hoan và yểu điệu cự tuyệt chẳng khác vừa giãy dụa vừa nghênh đón, càng làm Ngu Quân Duệ tình loạn ý mê. Hai tay đẩy mông nàng, mở cái miệng hoa ra thật to, chậm rãi rút ra, lại nhẹ nhàng đâm vào, cứ thế hơn mười lượt, tiếng kêu của Diệp Tố Huân thay đổi, tiếng nào tiếng nấy sung sướng mê li, một tay chống người, tay kia duỗi ra cào loạn.

Chương 85: Cảnh xuân sau bức bình phong.

Hạ thân dinh dính, toàn chất lỏng dính ngấy, Diệp Tố Huân vừa quẫn lại thẹn thùng, hai chân vô ý thức kẹp chặt. Cây gậy của Ngu Quân Duệ tựa như bị bẻ gãy, gầm một tiếng, buông tay Diệp Tố Huân ra, tách hai chân nàng, vừa thở dồn dập vừa hung mãnh thúc vào.

Diệp Tố Huân bị thúc đã chết đi sống lại mấy lần, linh hồn nhỏ bé đã chịu đựng quá mức, chỉ đành xin tha: “Quân Duệ ca ca... Thôi đi mà... Huynh mau đưa nó ra...”

“Không thoải mái hả? Không muốn nữa hả?” Cái giọng điệu ngọt ngào tinh tế này chỉ biết làm người ta phát khùng, một tay Ngu Quân Duệ mò mẫm bụi cỏ ướt át, chà xát cửa ra vào hoa tâm, côn bổng hung ác chọc vào, từng lượt đều dẫn theo một dòng nước xiết.

Toàn thân Diệp Tố Huân run rẩy từng đợt, cổ họng rên tới cỡ khàn khàn, không hề chống cự, giang chân mặc Ngu Quân Duệ đòi lấy tuỳ tiện.

Ngu Quân Duệ thúc vào mấy trăm cái, một tay giữ hông nàng để tránh khó khăn, cây gậy lui ra ngoài, đổi hướng ngồi cho Diệp Tố Huân đang xụi lơ thoát lực, đặt hai chân nàng trên vai mình, đại điêu hung mãnh xuyên vào, vừa thỏa thích hưởng dụng sự chặt chẽ khít khao của nàng, vừa vươn tay làm cho hồng anh ưỡn ra, nổi bần bật trên ngọn núi no đủ trắng noãn.

Diệp Tố Huân bị hắn đánh gọng kìm, liên tục co rút run rẩy, khóc lã chã, vô thức không ngừng nói: “Không muốn, đừng.”

Ngu Quân Duệ xuyên chọc hồi lâu mới dừng lại, chăm chú trêu chọc nhào niết hai hạt đỏ hồng, cười khẽ nói: “Tố Tố, đừng là sao? Đừng làm việc này hả?” Gậy côn chậm rãi rút ra, lại bất ngờ thúc mạnh vào sâu bên trong.

Diệp Tố Huân thét lên, sảng khoái muốn bất tỉnh. Ngu Quân Duệ dừng lại, niết đỏ hồng, nhấn hoa tâm một cái, lại hỏi: “Hay đừng thế này?”

Cái nào cũng muốn! Diệp Tố Huân bị khơi lửa khó nhịn kích động, dục vọng trong người điên cuồng xung kích, thế nào cũng không muốn dừng, nhưng Ngu Quân Duệ lại “ngoan ngoãn” đến lạ, dục vọng cấp bách tựa núi lửa sắp phun trào, Diệp Tố Huân hết cách, bèn gọi yếu ớt: “Quân Duệ ca ca... Tố Tố khó chịu...”

“Khó chịu thế nào? Không phải bảo đừng à?” Ngu Quân Duệ thả hai chân đang đặt trên vai mình xuống, lại ôm nửa thân trên của nàng, mặt đối mặt, hai chân đan xen nhau.

Hai quả hồng đối nhau, Diệp Tố Huân nóng nảy muốn vùi mặt vào trong lòng Ngu Quân Duệ, hắn lại không để nàng như ý, đôi môi nóng bỏng hổn lên cánh môi hồng hào khẽ nhếch ra thở hổn hển, ngón tay mò xuống tìm da thịt mềm mại trơn nhẵn bên dưới, chậm rãi vòng quanh, kéo nhẹ, vuốt ve bộ lông ướt sũng, dụ dỗ người ta nóng như lửa, nhưng cây gậy lại cứ đứng im bất động.

Diệp Tố Huân khát khô cổ, động mông truy đuổi cây gậy nóng, Ngu Quân Duệ cười hỏi: “Tố Tố, có muốn không?”

“Muốn... Cho muội đi...” Diệp Tố Huân đã hoàn toàn mất lí trí, vô số con sâu con kiến bò trong người, mỗi tấc da thịt đều ngứa ngáy, khiến nàng hận không thể để Ngu Quân Duệ thúc vào điên cuồng hơn lúc đầu.

“Có muốn nhiều không?” Ngu Quân Duệ nhấm nháp hôn môi nàng, rất dịu dàng hỏi thăm, cây gậy phía dưới khẽ cách xa nàng ra một chút, săn sóc khuyên nhủ: “Nếu làm tiếp, lỡ muội bị chết thì sao? Thôi Quân Duệ ca ca cứ lui ra vậy nhé?”

Diệp Tố Huân tức tối, đôi tay trăng muốt như ngọc đấm hắn, nghẹn ngào khóc nấc lên: “Quân Duệ ca ca, Tố Tố thích bị huynh làm chết, mau tới đây...”

“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ suýt chút bắn ra vì tiếng khóc lóc cầu hoan kia, không dám trêu người nữa, đỡ vòng eo đang vặn vẹo của Diệp Tố Huân, lại thơm một cái rồi lừa gạt: “Ngoan, Tố Tố, với tư thế này của chúng ta, muội cũng có thể nắm quyền chủ động mà.”

Diệp Tố Huân hơi ngẩn ngơ, vịn vai Ngu Quân Duệ, bắt đầu lên cao xuống thấp.

“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ gầm lên một tiếng, thẳng lưng đón đưa.

Hai người nhẹ nhàng vui vẻ hưởng lạc, mặc sức truy đuổi, chẳng bao lâu sau, Ngu Quân Duệ ôm thân thể đã xụi lơ của Diệp Tố Huân nằm nghiêng xuống, cắn cổ nàng, co rút dữ dội từ phía sau...

Lúc xong việc Diệp Tố Huân đã chẳng thể mở nổi mắt, cơ thể xụi lơ để kệ Ngu Quân Duệ giải quyết hậu quả.

Kéo người vào lòng, Ngu Quân Duệ vẫn chưa thỏa mãn, thở ồ ồ hỏi: “Tố Tố, có đủ thoải mái chưa?”

“Muốn chết rồi...” Diệp Tố Huân nói nhỏ, khắp người mãn ý tới tận xương.

“Sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, ngày nào cũng cho muội thích ý.” Ngu Quân Duệ mỉm cười, điềm đạm thơm má nàng.

“Cũng không sợ mệt muốn chết!” Diệp Tố Huân hí mắt liếc Ngu Quân Duệ, oán trách phản bác.

“Không sợ!” Ngu Quân Duệ đắc ý cãi lại. Mới không bao lâu, vật kia đã bạo trướng.

“Không thể làm tiếp đâu.” Diệp Tố Huân xì xào.

“Được, không làm.” Ngu Quân Duệ cũng biết đến điểm dừng, mặc kệ đại điêu kháng nghị, không chọc ghẹo Diệp Tố Huân nữa. Thừa dịp nàng chưa ngủ thì nói chuyện chính: “Tố Tố, sau khi vào thành, muội tới nhà kia của chúng ta mà ở, không cần về nhà cùng huynh đâu.”

“Được.” Không phải đi gặp Ngu Diệu Sùng và Lưu thị, Diệp Tố Huân càng vui vẻ. Ngu Quân Duệ không để mình lộ diện, ắt có tính toán của hắn, Diệp Tố Huân híp mắt hỏi: “Chuyện thánh chỉ ban hôn, huynh định giải quyết ra sao?”

“Miệng vàng lưỡi ngọc khó sửa, chỉ có thể ra tay chỗ Diêu Ý Chân.” Ngu Quân Duệ ôm chặt Diệp Tố Huân, vỗ vỗ lưng của nàng, hôn một cái trấn an, cười nói: “Muội yên tâm, huynh có thể giải quyết mà.”

Diệp Tố Huân ừm một tiếng, ghé vào Ngu Quân Duệ, ngọt ngào ngủ, nàng có lòng tin với năng lực của hắn.

Giải quyết hôn sự với Diêu Ý Chân như thế nào, trong lòng Ngu Quân Duệ thật ra cũng không nắm chắc mười phần, nhưng có một chuyện hắn chắc chắn, đó là tìm cách trên người Diêu Ý Chân.

Đêm đó, Ngu Quân Duệ lại làm hai lần, tùy ý thúc vào, khiến tinh thần Diệp Tố Huân hoảng hốt kêu to, cơ thể mềm oặt, đón đưa theo tiết tấu của Ngu Quân Duệ, hôm sau xụi người, mí mắt cũng không mở ra được, ngủ mê mệt cả ngày, ngay cả cơm cũng bỏ.

Ba ngày sau hai người mới tới Giang Ninh, đầu tiên là tới tiểu viện của Ngu Quân Duệ.

Tân thúc và Tân thẩm do Trình Sâm dẫn tới vẫn luôn trông coi tiểu viện, ngày ngày quét dọn, gian phòng đều sạch sẽ ấm áp, Ngu Quân Duệ dặn đi dặn lại mới lưu luyến không rời từ biệt Diệp Tố Huân quay về Ngu gia.

“Huân nhi không tới ư?”

Ngu Diệu Sùng và Ngu Quân Diệp cùng lên tiếng hỏi, hai người ai nấy một tâm sự, Ngu Diệu Sùng ngóng trông hôn sự nhi tử không thành, bản thân còn có thể nghĩ cách chiếm đoạt Diệp Dương thị, tâm trạng Ngu Quân Diệp lại phức tạp hơn, Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ đã...., nếu không gả được cho Ngu Quân Duệ, đã thế lại thất thân, không phải rất đáng thương sao?

Ngu Quân Diệp tin tưởng lời của Ngu Diệu Sùng, cho rằng Diệp Dương thị là mẹ ruột của mình, còn Diệp Tố Huân là muội muội.

Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua mọi người, không thấy Hoa Ẩn Dật, suy nghĩ một chút, quyết định không nói tin Diệp Bác Chinh chưa chết.

“Trình Sâm, coi như nể tình cảm si mê của ngươi, ta tạm thời không tính nợ cũ, giúp ngươi một chút.” Ngu Quân Duệ thầm nhủ.

“Tố Tố giận con.” Ngu Quân Duệ không nói thẳng.

“Vậy các con... chuyện chung thân còn thành được không?” Con mắt Ngu Diệu Sùng sáng ngời.

“Tố Tố nói, nếu con không thể chỉ lấy mình nàng, hôn sự liền thôi.”

Thôi càng tốt! Lưu thị hò hét trong lòng, Diệp Dương thị chỉ được cái mỹ mạo, tính tình nhu nhược, dù vào phủ có được Ngu Diệu Sùng sủng ái, cũng không phải đối thủ của bà ta, không thể so với Hoa Ẩn Dật, thân phận vợ cả vẫn còn đó.

Ngu Quân Duệ kéo Ngu Quân Diệp đi tìm Diêu Ý Chân cùng hắn, Lưu thị nhìn về phía Ngu Diệu Sùng, lắp bắp nói: “Lão gia, tâm nhãn Duệ Nhi nhiều, hôn sự với Diêu gia, chỉ e nó vẫn còn cách lui lại.”

Ngu Diệu Sùng biết mình có thể thoát tội đều nhờ con thứ, trong lòng biết dù chuyện lớn cỡ nào cũng không làm khó con, lời của Lưu thị cũng là điều ông ta lo lắng, lập tức im lặng, nghĩ đến dung nhan như hoa như ngọc của Diệp Dương thị trong mơ, quả là khó bỏ.

“Lão gia, không bằng thừa dịp Duệ Nhi đang bận bịu nhiều chuyện, lén lút đón người (Diệp Dương thị) vào phủ nhận danh phận trước.” Lưu thị nghĩ kế thay Ngu Diệu Sùng.

Đúng ha! Cho danh phận trước khi nhi tử thành thân với Diệp Tố Huân, vậy là nhi tử sẽ không phản đối, vừa khéo có thể giữ mối thông gia tốt cùng Diêu gia, Ngu Diệu Sùng động lòng.

“Ngu Tân, phái người tới Diêu gia gọi đại thiếu gia về đây.”

“Diệp Nhi, gạt Quân Duệ, con tới Thông châu đón mẫu thân về. Nhớ kĩ, mẫu thân còn mất trí nhớ, không nhớ được con, nếu bà ấy không thừa nhận thì con đừng tin, gạt Huân Nhi lặng lẽ đón về, nếu để nó biết chỉ sợ không để con mang đi đâu.”

“Như thế có ổn không ạ?” Ngu Quân Diệp do dự hỏi lại.

“Con có muốn nhận lại mẫu thân không? Nếu Quân Duệ cưới Huân Nhi, mẫu thân con sẽ không thể khôi phục thân phận ban đầu nữa.” Ngu Diệu Sùng xụ mặt lừa bịp.

“Nhưng mà, sao con không cảm thấy Diệp bá mẫu giống mẫu thân?” Ngu Quân Diệp nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cha à, con cảm thấy dì Mạnh mới là nương con, bà ấy thương con giống như con bà rứt ruột đẻ ra vậy.”

Ngu Diệu Sùng thầm thở dài, nhớ tới ân ái ngày xưa lại có chút do dự, nhưng trong giây lát, người ân ái trong kí ức lại thay đổi, trong đầu xuất hiện khuôn mặt xấu xí dọa người của Hoa Ẩn Dật, lòng lại lạnh đi.

Diệp Dương thị khóc nức nở xin tha, khuôn mặt hoa lê đẫm mưa càng ngày càng rõ ràng, Ngu Diệu Sùng cắn răng, hạ giọng nói: “Diệp Nhi, đó là vì con chưa ở chung với nương, con không muốn nhận lại mẹ ruột của mình ư?”

Dĩ nhiên muốn Ngu Quân Diệp dĩ nhiên muốn nhận lại mẹ, chỉ là, bỏ qua nghi vấn, hắn còn công danh tại thân, còn chờ thi Đình, sao có thể rời khỏi Giang Ninh?

“Cha, con phải thi Đình đó!”

“Con đừng cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa nhà mình, tới tiêu cục, mời một người hộ tống, ngựa của họ khá tốt, đi chỉ mất nửa tháng thôi. Ta có nghe ở chỗ Diêu Nghiệp rồi, tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, nửa tháng này khó mà triệu cử tử thi Đình.”

Lưng đeo tay nải chứa hai bộ xiêm y, lấy ngân phiếu rồi ra cửa, Ngu Quân Diệp dừng lại trước cửa tiêu cục, quay người đi đến Trình phủ.

Những ngày này Hoa Ẩn Dật chịu đủ tra tấn, Trình Sâm sinh bệnh, cơ thể hết nóng lên rồi lạnh xuống, chóng mặt nặng nề, chỉ nằm trên giường. Hoa Ẩn Dật không dám đi nhìn, lại không dám nghe ngóng quá rõ ở chỗ Trình phu nhân, song Trình phu nhân một chút cũng chẳng thèm để ý Trình Sâm, mỗi ngày chỉ qua nhìn một lần theo quy củ, rốt cuộc bệnh tình Trình Sâm thế nào, cũng chẳng nói một câu với Hoa Ẩn Dật.

Lúc Ngu Quân Duệ tới Mộc Tuyết cư, Hoa Ẩn Dật đang không yên lòng nói chuyện với Trình phu nhân.

“Con muốn đi đâu thế?” Trông thấy nhi tử, Hoa Ẩn Dật hồi phục thần trí, thấy tay nải đeo trên lưng y, cười hỏi.

“Con phải tới Thông châu đón mẫu thân về nhà.”

“Con nói cái gì?” Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân đồng thanh kêu lên sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.