Diệp Tố Huân còn định hỏi tiếp thì môi bị chặn lại. Đầu lưỡi mềm mại
mang theo ngọn lửa nóng rực quấy rầy môi nàng, lại không thể chờ đợi cạy mở răng ngọc, sau đó, quyến rũ lưỡi nàng, kéo nàng nhảy múa cuồng
nhiệt, triền miên.
Nụ hôn dài, khiến người không thở nổi, thổ lộ
tất cả lo lắng và nhớ nhung của người hôn. Hơi thở mệt mỏi cùng với hơi
thở nóng rực quẩn quanh tóc mai, chóp mũi., một bàn tay to giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn, vuốt ve eo mềm mại, chậm rãi rời xuống, dùng sức nhào nặn
cái mông tròn... Cơ thể Diệp Tố Huân phút chốc bị đốt, xụi lơ trong lòng Ngu Quân Duệ.
Bàn tay lớn nọ lướt qua khe mông, bắt đầu cảm thấy chưa đủ, chậm rãi tập kích lên trên, cách lớp vải mỏng bao bọ ngọn núi
mềm mại.
”Đừng, bọn họ sẽ quay lại rất nhanh.” Diệp Tố Huân than
nhẹ một tiếng, gian nan đè tay Ngu Quân Duệ: “Huynh ra ngoài đi, tiến
vào từ cửa chính, nói là cha huynh bảo huynh tới đón ta về.”
”
Trình phu nhân căn bản không để cha huynh vào mắt.” Ngu Quân Duệ thở hổn hển, mang cha hắn ra quả thực không được việc, hơn nữa, thông báo ở
cửa, có khả năng Trình phu nhân không thèm ra gặp hắn rất lớn.”
”Vậy... vậy cũng không thể ở đây được...” Diệp Tố Huân nhỏ giọng nói, duỗi tay đẩy vai Ngu Quân Duệ.
”Chúng ta tới chỗ muội ở.” Trời ngày càng tối, tuy có thể sẽ không ai vào vườn, nhưng cũng không thể tùy tiện.
”Hai người họ không thấy ta ở đây, cũng biết ta đã về đó, huống hồ, người
hầu, ngoại trừ hai người Lục La còn có người Trình gia.” Diệp Tố Huân đỏ mặt phân bua, đẩy Ngu Quân Duệ, “Bỏ đi, ngày mai ta cáo từ Trình phu
nhân.”
Ngày mai? Còn phải đợi một đêm, Ngu Quân Duệ không chịu
được, kéo tay Diệp Tố Huân chạm vào thứ đang nhô lên, khàn giọng: “Mấy
ngày nay nó nhớ muội muốn chết, khó mà đợi thêm đêm nữa.”
Thế
phải xử lí ra sao? Diệp Tố Huân giương mắt ậc nước, ngượng ngùng nhìn
Ngu Quân Duệ. Ngu Quân Duệ ngẩng đầu dò xét xung quanh một lượt, trong
lòng đã có chủ ý.
”Muội quay lại, nói với Lục La chặn đại ca huynh và Trình Sâm lại, nói bụng muội đã đỡ đau, đi nghỉ rồi, không cho bọn hắn vào.”
Ở bên trong Dư Hương Trai còn có hạ nhân Trình gia, Diệp Tố Huân muốn bác lại, nhưng đầu lại không tự chủ mà gật gật nhẹ, xoay người đi vội về
phía Dư Hương Trai.
Ngu Quân Duệ không đi cùng, chắc là đã phi
lên nóc nhà rồi. Diệp Tố Huân thầm nghĩ, bước chân cũng không ngừng, rất nhanh đã tiến vào Dư Hương Trai.
”Trình đại thiếu gia và Ngu đại thiếu gia có đến thì nói ta hết đau bụng rồi, đang ngủ.” Nói với Lục
La, Tử Điệp hai câu, Diệp Tố Huân liền vào phòng. Vừa đóng cửa lại, thì
có tiếng gõ cửa vang lên ở phía sau.
Diệp Tố Huân đẩy cửa sổ ra,
Ngu Quân Duệ tự nhiên thẳng tắp đứng ở ngoài cửa sổ, lúc thấy nàng nở nụ cười sáng chói (Sắp được ăn thịt thì phải thế -.-), khiến ánh mặt trời
cũng phải phai mờ. Diệp Tố Huân hơi thất thần, sau đó sợ hãi nhìn bốn
phía, thấp giọng nói: “KHông được, bên ngoài còn có rất nhiều người của
Trình gia.”
”Huynh đâu có vào đó.” Ngu Quân Duệ cười nhẹ, duỗi
tay nâng nách Diệp Tố Huân, nàng chưa kịp hoàn hồn, đã bị hắn bế ra
ngoài phòng, phút chốc giống như đang lướt mây cưỡi gió, Ngu Quân Duệ đã ôm nàng lên nóc nhà.
Dưới ánh chiều tà, ngói lưu ly xanh lục như sáng hẳn lên, mặt đất nhỏ bé mơ hồ, Diệp Tố Huân có chút kinh sợ, gắt
gao ôm lấy phần eo Ngu Quân Duệ không dám buông tay.
Không dừng
lại, Ngu Quân Duệ điểm nhẹ mũi chân, rất nhanh đã ôm Diệp Tố Huân đứng
trên nóc nhà. Nóc nhà phẳng lì, ước chừng chỉ có thể cho một người nằm.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Tố Huân bị Ngu Quân Duệ đặt ngang trên nóc nhà.
Hắn muốn làm ngay trên nóc nhà? Mặt Diệp Tố Huân tái đi, ôm chặt Ngu Quân Duệ run rẩy nói: “Ta sợ.”
”Đừng sợ, huynh có chừng mực mà.” Ngu Quân Duệ vội vàng kéo vạt áo Diệp Tố
Huân, trước khi nàng lên tiếng đã dùng làn môi dày chặn miệng nàng. “Tố
Tố, sau này sẽ không tách xa muội nữa, mấy ngày nay thật gian nan, dù
con mắt ta có nhắm hay mở, ngủ hay thức, đều là muội.”
Diệp Tố
Huân không có cách nào trả lời, một cử động nàng cũng không dám, Ngu
Quân Duệ bá đạo hôn đến, bàn tay lớn bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Sự sợ hãi khiến giác quan càng nhạy cảm hơn, luồng không khí hưng phấn quen thuộc lan toàn thân.
”Tiểu thư đã ngủ rồi...” Có tiếng nói chuyện vang lên ở dưới.
Diệp Tố Huân sững sờ, tuy trời đã tối, cách mặt đất cao như vậy, nhưng không thể chắc rằng có người ngẩng đầu hay không, nếu có người nhìn thấy họ,
vậy.... thật khủng khiếp, nàng không dám nghĩ tiếp.
Nàng càng không có gan lớn tiếng giãy dụa, và kêu ngừng, lặng lẽ đưa tay ẩy lồng ngực Ngu Quân Duệ ra, ngầm bảo hắn dừng lại.
Ngu Quân Duệ biết Ngu Quân Diệp và Trình Sâm đến, nụ hôn rơi xuống càng
nồng, một tay chú ý giữ eo Diệp Tố Huân để phòng nàng rơi xuống, một tay thêm lực xoa nắn ngọn núi.
”Đừng...” Diệp Tố Huân không chịu
được sự giày vò ấy, ngọn lửa thiêu cơ thể khiến nàng khó chịu, trong
lòng càng sợ hãi, sợ lát nữa Ngu Quân Duệ liền làm trên nóc nhà.
”Đừng nói chuyện.” Duệ Quân Duệ thở gấp một hơi, đè thấp cuống họng nói: “Đừng nói chuyện, coi chừng người ở dưới nghe được.”
Diệp Tố Huân nghe vậy cơ thể cứng đờ, nín thở kìm nén tiếng nói suýt bật ra
khỏi miệng, dưới đất đã im lặng, loáng thoáng nghe tiếng bước chân,“két” một tiếng, cửa phòng mở, chắc là Ngu Quân Diệp và Trình Sâm cùng
rời đi.
”Đã đi...” Bị quấy rầy, Diệp Tố Huân khó có thể đẩy người ra, khe khẽ nói: “Đừng làm thế mà, thật...”
Vế sau “giống quỷ háo sắc lắm!” bị nàng bỏ lửng, nàng khẽ đẩy Ngu Quân Duệ: “Mau ôm ta xuống dưới.”
”Nào có vợ chồng son ai không thân mật chứ.” Da mặt Ngu Quân Duệ lại rất
dày, nhỏ giọng thủ thỉ, “Muội nhìn đi, nó muốn muội đến mức sắp đứt rồi
nè, muội chịu để nó khó chịu hả? Không đau lòng ư?”
”Thế cũng
không thể làm ở chỗ này...” Diệp Tố Huân lại nói một nửa, phát giác mình thật không biết xấu hổ, ngượng ngùng đỏ bừng mặt, dừng một chút, tức
giận bác lời, “Đừng nghịch ngợm giống con khỉ nữa, chờ thêm một ngày
rưỡi cũng không chịu.”
”Huynh đã đợi rất nhiều ngày, Tố Tố tốt,
thương thương huynh!” Vừa nói chuyện, trên tay Ngu Quân Duệ không ngừng, bàn tay lớn vội vàng kéo quần áo vướng víu trên người Diệp Tố Huân ra,
khát khao hạ từng nụ hôn nóng bỏng trên cái cổ trắng noãn, chuyển xuống
xương quai xanh tinh xảo, rồi đến ngọn núi.
”Tố Tố, nó lớn hơn
trước rồi.” Ngu Quân Duệ thở phì phò nhào nặn, chà xát, mút vào một bên
như tiểu hài tử đang cơm đói, anh đào bắt đầu cứng rắn, sắc phấn chậm
rãi biến thành đỏ thẫm.
Diệp Tố Huân dần dần mê say, thở dồn dập, bàn tay vốn định đẩy ra giờ quấn quanh cổ hắn.
Bàn tay lớn nhào nặn chà xát một hồi, lại chạm vào nơi khác. Địa phương mẫn cảm nọ hơi ướt, Ngu Quân Duệ nhẹ áp sát, Diệp Tố Huân bắt đầu ngứa, cơ
thể không ngừng run rẩy mỗi khi hắn chạm vào.
”Muội đồng ý cho nó vào ư?” Ngu Quân Duệ chọc người bị thiêu đốt xong, giả vờ săn sóc, ghé
vào trên người Diệp Tố Huân, côn bổng cọ cọ, xì xào. “Tố Tố, nó nóng đến bốc lửa rồi, muốn muội lấy nước dập lửa cho nó kìa.”
Biến người
thành như vậy mới xin chỉ thị! Phía dưới Diệp Tố Huân cực ngứa, nàng
muốn khóc, cây côn bổng của Ngu Quân Duệ cháy hừng hực, bên trong nàng
cũng bén lửa rồi.
”Ngứa...” Vốn định nói không muốn, khi mở miệng lại nói câu khác, Diệp Tố Huân cong nửa người, nhẹ nhàng hôn Ngu Quân
Duệ một cái, “Rất ngứa...”
”Vậy để nói đi vào gãi ngứa cho muội,
nhé?” Ngu Quân Duệ ghé sát tai nàng thì thầm, luồng không khí nóng rực
phun vào tai Diệp Tố Huân, càng khiến người nàng thêm nóng, đồ vật phía
dươi nhô lên phối hợp với chủ nhân không biết xấu hổ.
Chẳng biết
lúc nào váy đã bị vén lên, tiết khổ mỏng tang đẫm nước, côn bống kia
đứng thẳng ở cửa ra vào, cổ họng Diệp Tố Huân khô khốc.
”Muốn nó
gãi ngứa cho muội không?” Dường như Ngu Quân Duệ cố ý, một tay trượt qua đỉnh núi cứng rằn, miệng ngậm vành tai chọc ghẹo.
Hô hấp Diệp Tố Huân ngày càng gấp gáp, định xoay người tránh, thì Ngu Quân Duệ đè nàng lại, nhắc nhở: “Tố Tố, chúng ta đang ở trên nóc nhà, đừng lộn xộn.”
Diệp Tố Huân đang mơ mơ màng màng thì tỉnh táo hẳn, hai người đang ở nóc nhà đấy, nàng bỗng cả kinh, cảm thấy choáng váng, chỗ bị côn bổng chọc càng nóng hơn, có dòng dịch nóng chảy ra, nàng bất giác đỏ mặt, giương mắt
nhìn Ngu Quân Duệ, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, rặng mây đỏ
lập tức trải rộng khắp khuôn mặt, vội rời ánh mắt, xoay mặt sang chỗ
khác.
Chỉ hơi nghiêng mặt đã thấy ánh đèn lồng lập lòe nơi xa,
loáng thoáng có bóng người đi đi lại lại. Nàng sợ hãi, cả người cứng đờ, “Ngu Quân Duệ, bên kia có người.”
”Không thấy chúng ta đâu.” Ngu Quân Duệ cười hôn môi Diệp Tố Huân trấn an nàng, bàn tay lớn dùng sức
xé rách tiết khố Diệp Tố Huân, xoẹt một tiếng, nó tách thành hai mảnh.
”Tố Tố, muốn nó vào gãi ngứa cho muội hửm?”
Cây gậy nóng hừng hực đã tuốt vỏ, Diệp Tố Huân nào nói được hai chữ không
muốn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra chữ muốn, chỉ ôm chặt Ngu Quân
Duệ, khó kìm nổi cắn hầu kết hắn, hai chân quấn quanh eo hắn.
Oạch một tiếng, vật kia không đợi chủ nhân hạ lệnh, nó như con rắn nhỏ tìm
được chỗ thích hợp ngủ đông, cảm thấy được nơi ấm áp, không thể đợi thêm mà chui tọt vào.
”A.... . . Sảng khoái!” Khát khao nhiều ngày
được chỗ kia bao bọc, Ngu Quân Duệ thoải mái than một tiếng, ôm sát Diệp Tố Huân, bắt đầu xông tới bừa bãi không trình tự - mỗi một kích lực hơn ngàn quân, nhưng vẫn không thỏa mãn lắm.
Diệp Tố Huân bị đâm
khắp người mềm oặt, liều mình cắn môi dưới, cũng không biết qua bao lâu, đã đâm bao nhiêu cái (~T.T~ ta ngại H lắm rồi), Ngu Quân Duệ còn chưa
định trút ra, Diệp Tố Huân không nhịn được đau thương khẩn cầu: “Quân
Duệ ca ca... Cho nó ra...”
”Làm càng lâu thì muội càng thoải mái mà, không phải ư? Đêm còn chưa tàn mà?”
Theo ý hắn, không biết phải thêm mấy lần nữa, Diệp Tố Huân kéo tay hắn mò
tới nơi kết hợp của hai người, khàn giọng rên rỉ không nói lời nào.
”Toàn là nước, bỏ đi thì thật phí, nhỉ?” Ngu Quân Duệ sung sướng cười nhẹ,
ngừng kích thích, cũng kéo tay đè Diệp Tố Huân tay đè lên vật cứng của
mình, “Tố Tố, nó thích thấy chỗ này của muội khóc, muội khóc nhiều mấy
bận, nó sẽ bỏ qua nha.”
Còn phải lại làm mấy lần? Diệp Tố Huân gấp đến độ khóc thật, nức nở khóc không ra tiếng: “Quân Duệ ca ca, huynh bại hoại.”
Giọng nói yêu kiều mềm mại mắng bại hoại nhưng lại nghe giống 'huynh thật
tốt', Ngu Quân Duệ thở gấp, rên rỉ một tiếng, khó có thể chịu được, phát lực tập kích, bắt đầu tàn sát bừa bãi, trong miệng hô: “Tố Tố, lặp lại
câu vừa rồi đi.”
Lời nói vừa nãy? Diệp Tố Huân khẽ giật mình, mới nhận ra vừa rồi mắng hắn bại hoại, hiểu ra Ngu Quân Duệ coi là lời tán
tỉnh ve vãn, mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng dưới tiếng 'ọt', 'ọt', tê tê
ngứa càng lớn, đã quên sạch sẽ nên rụt rè. Theo lời dụ dỗ của Ngu Quân
Duệ, tiếng Quân Duệ ca ca huynh bại hoại không ngừng được ngâm khẽ...
Gió nhẹ như lụa mỏng phả vào mặt, ánh trăng thanh tao vằng vặc trên bầu
trời đêm, mơ hồ có tiếng đàn uyển chuyển triền miêng phiêu lãng đâu đây.
Dừng rất lâu, Diệp Tố Huân cảm thấy con tim đập rộn rã dần thả chậm nhịp,
ngước mắt lên, dung mạo ngậm cười của Ngu Quân Duệ lập tức tiến vào tầm
mắt, khuôn mặt nọ thế mà lại dịu dàng uyển chuyển tựa ánh trăng vằng vặc trên cao.
Hai người si ngốc nhìn nhau... Ánh trăng sáng ngời bị đám mây che non nửa mặt, trời thêm tối, gió cũng dồn dập hơn.
Diệp Tố Huân hoàn hồn trước, đẩy Ngu Quân Duệ, thấp giọng nói: “Để nó đi ra thôi, chúng ta đi xuống.”
Nằm sấp trên người nàng như vậy, Diệp Tố Huân sẽ khó thở, Ngu Quân Duệ nghĩ thế, đành buông tha thỏ trắng nhỏ. Chống người lui gậy ra, hoa tâm đóng chặt thế nhưng vẫn co rút, không kìm lòng được mở ra rồi khép vào,
giống như lưu luyến, cực kì chọc người.
”Lại tới một lần?”
“. . .”
”Nhé?”
“. . .”
”Có nghĩ cho nó thân mật thêm vài cái không?”
“. . . Ô. . .”
Lời ấm giọng êm như vậy, Diệp Tố Huân nhắm mắt lại.
”Giờ huynh sẽ từ từ.” Ngu Quân Duệ nhìn Diệp Tố Huân thuận theo như thế, yêu thích không nhịn được thơm chụt một cái trên má nàng, cái gậy lui được
một nửa lại chui vào, cười nói: “Không làm muội mệt nữa đâu, đụng chỗ
muội thích nhất nhé, muội nói cho huynh biết, chỉ làm mỗi chỗ đó thôi.”
Diệp Tố Huân lắc đầu, thầm nghĩ, ở đâu chẳng phải hắn biết rõ à?
”Vậy ở đây thì thế nào? Có cảm giác đặc biệt không?”
Lắc đầu.
”Ở đây? Đúng chưa?”
Lời chưa dứt, cả người Diệp Tố Huân cứng đờ, ôm vai Ngu Quân Duệ run rẩy.
”Ở đây hả?”
”Nhanh lên nhanh lên. . .”
Diệp Tố Huân kêu khóc, đỉnh côn va vào khiến nàng sắp bất tỉnh, cảm giác kia không phải thoải mái bình thường. Nàng muốn bốc hỏa.
Ngu Quân Duệ thấy Diệp Tố Huân cực kỳ thoải mái, khống chế góc độ, dồn sức chạm vào chỗ kia.
Một luồng sóng khoái cảm quét vào tận xương, Diệp Tố Huân động tình rên, hai tay vơ loạn, túm tóc Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ hít vào một hơi, da đầu suýt bị Diệp Tố Huân kéo, nhưng chỉ
đành nhịn xuống, tăng thêm tốc độ, đánh một mạch đến khi Diệp Tố Huân
trải qua thỏa mãn, bắt đầu cầu xin tha thứ...
Mặt trăng xấu hổ trốn, sao mai lộ ra nơi chân trời, sảng khoái đến mức tận cùng hai người mới kêu to cùng va chạm.
Lúc này, không ai tìm Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ ôm lấy Diệp Tố Huân nửa ngủ nửa tỉnh, tung nhẹ phi xuống.
Cửa sau mở sẵn, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào, lúc chạm đất
nghiêng một cái, Diệp Tố Huân nằm trên người hắn không chạm đất.
Trong phòng có thùng gỗ đổ sẵn nước ấm, nhiệt độ vừa vặn, chắc là hai người
hai người biết có chuyện gì xảy ra, đã chuẩn bị sẵn, khóe môi Ngu Quân
Duệ nhếch lên, cởi xiêm y Diệp Tố Huân, bế nàng vào thùng tắm, ôn nhu cọ rửa.
Rửa sạch, lau khô, ôm cơ thể trắng như đúc từ ngọc trắng,
đắp kín chăn, cúi người thơm một cái, Ngu Quân Duệ không lên giường,
nhân lúc trời còn tối rời đi.
**
Vừa nhắm mắt lại, chỉ
trong giây lát, đã là hửng đông, Ngu Quân Diệp và Trình Sâm đã đến, từ
câu hỏi của hai người có thể nghe ra ý không muốn đi, Diệp Tố Huân bị
tiếng nói chuyện đánh thức, nhớ tới phải về Ngu gia, cũng không ngủ
tiếp, trở mình ngồi dậy rửa mặt súc miệng.
Dùng thức ăn sáng
xong, Diệp Tố Huân nghĩ tới vấn đề Ngu gia, lại không biết nên đề cập
thế nào, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nói không nên lời. Đang băn
khoăn không biết làm thế nào, thì có ngứa tiến vào thông báo, Ngu phủ
cho người hỏi rằng đã nhiều ngày Ngu Diệu Sùng chưa về, có làm khách ở
Trình gia hay không.
”Cái gì?” Mặt Ngu Quân Diệp biến sắc, sắc mặt Hoa Ẩn Dật tái nhợt, sắp tới ân khoa, Ngu Diệu Sùng lại...
”Dì Tuyền, chúng cháu xin phép về trước.”
”Được, được, về đi, Thiến nhi, đi chuẩn bị kiệu, Tố Huân, để nha hoàn cháu lại thu dọn quần áo, cháu và Quân Diệp về trước nhé.” Trình phu nhân phân
phó, lại quay đầu nói với Diệp Tố Huân.
Chỉ trong nháy mắt, ba người đã lên kiệu về Trình gia.
Ngu Quân Duệ cũng dám to gan nói dối như vậy? Ngồi ở trong kiệu, Diệp Tố Huân thầm líu lưỡi.
Xuống kiệu, thấy Quyên Nhi tới đón Ngu Quân Diệp mang vẻ mặt trầm trọng, Xán
Nhi đứng cạnh đỏ bừng hốc mắt, Diệp Tố Huân chợt khó hiểu... Thật sự
không thấy Ngu Diệu Sùng ư?
Lưu Thị và Ngu Quân Duệ đều ở trong
Trọng Hi Đường, Ngu Quân Diệp cũng không hành lễ với Lưu Thị, sải bước
vào đại sảnh, túm áo Ngu Quân Duệ run giọng hỏi: “Không thấy cha ư?”
”Đúng thế.” Ngu Quân Duệ kéo tay đang nắm chặt của Ngu Quân Diệp, trầm giọng
đáp: “Hôm nay đệ về nhà mới biết mười ngày trước phụ thân chưa về phủ,
cũng không nhắn lại tin gì.”
”Bà... Vì sao bà không phái người thông tri cho tôi?” Ngu Quân Diệp phẫn nộ trừng Lưu Thị.
”Chú Tài, Thuận Tử, Hồng Tử, tới bẩm báo với đại thiếu gia.” Lưu Thị không
trả lời mà ngoắc tay ý bảo mấy hạ nhân bên ngoài tiến vào.
”Đại
thiếu gia, nô tài đã tới Trình phủ muốn bẩm báo với người, nhưng người
giữ cửa Trình gia lại không nghe, cầm chổi quét đổi nô tài.” Thuận Tử
cúi đầu nói.
”Đại thiếu gia, nô tài còn quỳ trước mặt người giữ
cửa nhưng hắn vẫn không cho chúng ta tìm ngài.” Chú Tài vẫn đang tức
giận, râu ria lộn xộn.
. . .
Ngu Quân Diệp cứng họng, không nói nổi một câu quở trách.
”Được rồi, lui xuống.” Ngu Quân Duệ vung tay, để ba người họ ra ngoài, nói
với Ngu Quân Diệp: “Buổi sáng đệ nghe nói, Trình phu nhân phân phó người giữ cửa không để cho người nhà ta thông báo, cũng khó mà trách họ được, mỗi lần tới đều không nhắc đến trọng điểm chỉ bảo nương tìm huynh, có
việc bẩm báo, Trình phu nhân không biết có chuyện này, cho nên...”
Ngu Quân Diệp nôn nóng, nghe Trình phu nhân không để cho bẩm báo, lại không thể quở trách Trình phu nhân, trong lòng khó chịu, nghe xong lời Ngu
Quân Duệ thì thoải mái ít, nói: “Cũng không hẳn, là hạ nhân không nói
rõ, không thể trách dì Tuyền được.”
Ngu Quân Duệ gật đầu, nói:“Ừ! Sáng sớm đệ đã ghi vào thư tin tức cha mất tích mười ngày, phái
người đi, không nói gì chỉ đưa thư lên, vậy nên, Trình phu nhân lập tức
báo cho huynh biết,“
Không thấy phụ thân, thành kiến cũng phải bỏ qua, Ngu Quân Diệp hỏi: “Đã tìm hết chưa?”
”Nương nói đã tới tất cả các phủ hỏi nhưng không thấy cha, bên biệt viện cũng
đã dò xét rồi, không có cha. Người đệ phái đi sáng nay vẫn chưa trở
lại.”
”Trước khi cha mất tích, trong phủ có xảy ra chuyện gì hay không?” Ngu Quân Diệp nhìn về phía Lưu Thị.
”Ta đã hỏi Xán Nhi, nghe nói không có chuyện gì.” Lưu Thị bình tĩnh đáp.
Đêm đó Ngu Diệu Sùng ôm Diệp Dương thị xuất phủ, sau đó lại không thấy ghé
nhà, Lưu Thị đoán, Ngu Diệu Sùng tính tình cố chấp, Diệp Dương thị yếu
ớt, hẳn là ông ta bị mê hoặc là đa số, nhưng, sắp tới khoa, dù mê nữ sắc thế nào cũng không thể nào không về nhà cũng không truyền tin tức lại
những mười ngày, Lưu Thị cũng mê muội.
Nhưng, Lưu Thị không có ý
định nói ra chuyện Diệp Dương thị. Dù sao thì bà cũng không có cách ngăn trượng phu chiếm đoạt Diệp Dương thị, hơn nữa thuận theo còn có chuyện
hời cho mình. Tuy nhi tử không lấy cháu gái, nhưng bà không có ấn tượng
tốt về Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân mà là con dâu, khẳng định không thân
với bà, nếu để Diệp Dương thị cho Ngu Diệu Sùng lăng nhục chiếm đoạt,
càng tốt hơn chuyện để Diệp Tố Vân làm tiểu thiếp Ngu Diệu Sùng, càng có thể tuyệt nhân duyên Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân.
Ngu Quân Diệp nghe xong lời Lưu Thị, gấp đến độ chà xát hai tay, vừa rồi hắn đã hỏi
Xán Nhi, Xán Nhi cũng nói khoong có gì, họ chỉ hầu hạ buổi chiều, ngay
cả Ngu Diệu Sùng biến mất vào buổi tối hay đêm khuya họ cũng chịu.
”Vậy phải làm sao?” Hoa Ẩn Dật không khống chế nổi cảm xúc, lo lắng hỏi Ngu Quân Diệp.
”Không có chuyện gì đâu , dì Mạnh.” Ngu Quân Diệp cười an ủi, nói với Diệp Tố
Huân: “Huân Nhi, muội dìu dì Mạnh đi nghỉ nhé, huynh và Quân Duệ sẽ nghĩ biện pháp.”
Vì sao Dì Mạnh lo lắng Ngu Diệu Sùng như thế, Diệp
Tố Huân hơi khó hiểu, nàng không muốn hỏi, gật đầu đỡ Hoa Ẩn Dật, thấp
giọng nói: “Dì Mạnh , chúng ta trở về đi.”
”Quân Diệp, nếu có tin tức cha con thì lập tức báo dì biết.” Hoa Ẩn Dật theo Diệp Tố Huân đến
cửa phòng, thì xoay người dặn một câu.
”Dạ, con biết mà, dì đừng lo, cha không sao đâu.”
Đối thoại của hai người, tự nhiên giống như lời mẹ và con, Lưu Thị không
được tự nhiên, ánh mắt bất chợt chuyển sang bóng lưng Hoa Ẩn Dật, vừa
nhìn, đột nhiên một bóng lưng hiện lên trong đầu bà, hai chân Lưu Thị
mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống đất.
Bước sen dịu dàng uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, rõ ràng là Hoa Ẩn Dật năm đó.
”Tuyết Nghi.” Lưu Thị thấp giọng kêu. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng
quay đầu, đừng quay lại. Nhưng mà, nghe thấy có người gọi tên mình, Hoa
Ẩn Dật vô ý thức ơi một tiếng rồi nhìn lại.
Ánh mắt của hai người giao nhau, mặt Lưu Thị tái đi, Hoa Ẩn Dật càng trắng nhợt hơn, nhanh
chóng đưa mắt nhìn Ngu Quân Diệp. Ngu Quân Diệp cau mày suy tư, dường
như không nghe thấy, Hoa Ẩn Dật nhẹ nhàng thở ra, xem ra nhi tử chỉ biết tên mình là Ẩn Dật, biết khuê danh của mình là Hoa Tuyết Nghi, thoáng
thở phào, cười nhạt một cái với Lưu Thị rồi tay vịn vào Diệp Tố Huân sải bước đi.