CHƯƠNG 30, CHIÊU HỒN
Ngày hôm sau Ngụy thất gia quả nhiên tìm một người gửi lời nhắn tới, nói là ba hôm sau có thể, nếu lập đàn tràng thì làm nhanh chóng làm, đợi đến hạ tuần tháng sáu gần sang tháng bảy thì làm thế nào cũng không được.
Lớp người già trong thôn Ngụy quen dùng lịch cũ, mà theo lịch cũ thì tháng bảy được gọi là “tháng quỷ”
Ngụy Ninh nghe lời nhắn xong liền cao hứng, đáng tiếc hôm qua anh tẩu tà ở bên ngoài ngủ một buổi tối, dính âm khí, bệnh thấp, trở về liền thượng thổ hạ tả cả người mất sức, không thể động đậy, chỉ có thể mệt mỏi nằm trên giường.
Thân thể Ngụy Ninh luôn không đau không ốm, đã lâu không phải hưởng tư vị khó chịu này, bây giờ đúng là hữu tâm vô lực, nhưng vẫn muốn làm xong mọi chuyện. Vốn dĩ muốn tìm Ngụy Thời giúp nhưng thằng nhóc này không biết chạy đi đâu rồi, đến cái bóng cũng không thấy, cuối cùng đành nhờ Trần Dương hỗ trợ, nhờ hắn đi mời Đông lão đầu tới thôn Ngụy.
Trần Dương người này ngược lại khá là trượng nghĩa, đáp ứng luôn. Ngụy Ninh hỏi hắn có lái xe được không, hắn nói được, Ngụy Ninh liền giao chìa khóa xe cho hắn.
Đến chiều, Đông lão đầu mang theo một nhóm người tới thôn Ngụy, một đoàn xuống xe chen chúc vào trong nhà Ngụy tam thẩm. Lập đàn tràng không phải một người lập được, phải cần mọt nhóm, “đạo sư” là thủ lĩnh, phụ trợ phải có tới bốn năm người cùng nhau thực hiện diễn tấu niệm xướng, thiếu một thứ cũng không được.
“Đạo sư” chính là người chuyên môn cúng bái hành lễ khi lập đàn tràng, Đông lão đầu chính là người đó.
Trong nhà chỉ có Ngụy tam thẩm, Ngụy Ninh sợ bà không chống đỡ được liền mặc kệ má Ngụy phản đối, cố chống đỡ cơ thể còn suy yếu chạy tới nhà Ngụy tam thẩm.
Nhìn tình huống vẫn tốt, Ngụy tam thẩm mặc một bộ quần áo đen, tóc chải gọn gàng, nói chuyện làm việc cũng đâu vào đấy, thoạt nhìn đều bình thường, chỉ là sắc mặt có chút không tốt, trắng bệch không chút sinh khí.
Người thôn Ngụy vốn có tục giúp đỡ lẫn nhau, vừa nghe tin nhà Ngụy tam thẩm phải lập đàn tràng đã có người tới hỏi thăm, người chuyên môn quản việc hiếu hỉ bắt đầu lấy sổ sách ra, một mặt phân phó người ra ngoài mua đồ cần thiết, một mặt sai mấy người trẻ tuổi nhanh chóng dựng linh đường lên.
Công việc vốn rườm rà cũng đâu vào đấy.
Đến lúc gần tối rốt cục cũng làm xong, dùng tre, gỗ, mấy tấm bạt dựng linh lều trên con đường trải đá, chỉ để lại một khe hở để người đi, người chuyên môn mời sư phụ tới, trên linh lều treo đầy hoa giấy, lại làm ba bốn cái vòng hoa lớn, lẵng hoa, đặt trong linh lều, không có lỗ.
Ngụy Ninh đoán chừng mấy tấm bạt này từ này dùng tới nay chưa được giặt một lần.
Lập đàn tràng cho người chết, trước phải tới mộ phần mời “người” đó về nhà, cho nên đợi tới lúc trời tối liền treo đèn ***g trắng lên, Đông lão đầu dẫn theo đoàn người của mình, quen thuộc mà đi về phía bãi tha ma.
Ngụy Tích cũng không có người thân nào khác, Ngụy tam thẩm đi theo không ổn lắm, chỉ còn lại mỗi Ngụy Ninh, tuy rằng cơ thể cũng không khỏe nhưng cũng miễn cương bê bài vị của Ngụy Tích đi giữa bọn họ.
Ngụy Ninh bị chóng mặt từng cơn, chân đạp xuống không nhấc lên nổi, nếu không phải dựa vào ý chí cố cắn răng chống đỡ thì đã sớm ngã trên mặt đất rồi.
Tiếng thở hồng hộc trong ban đêm tĩnh mịch đột ngột vang lên.
Đây là tiếng thở dồn dập của Ngụy Ninh, anh lau mồ hôi, ánh mắt đăm đăm nhìn Đông lão đầu đi phía trước, Đông lão đầu cầm trong tay một bài tử pháp khí làm từ gỗ, trên đầu đội mũ, cùng tông với bộ đạo phục đen trên người, gió thổi lay động, gương mặt vàng vọt không chút biểu tình, ánh mắt của gã căn bản cũng không nhìn đường nhưng lại đi vững vàng, không lệch một bước.
Một luồng gió thổi tới lá cây rơi xuống, vài con quạ đen đậu trên mộ phần mọc đầy cỏ dại, vẫy cánh, phát ra tiếng “cạc cạc” thê lương, tiếng kêu kia cứ như vừa thấy quỷ, lại giống như là đang dụ quỷ tới, trong ban đêm yên tĩnh nghe đặc biệt dọa người.
Từng bước từng đi thẳng về phía trước, chờ đến khi Ngụy Ninh mệt sắp ngã, bài vị cầm trên tay không còn cảm giác nữa rốt cục mới tới nơi.
Đông lão đầu đứng trước mộ Ngụy Tích, Ngụy Ninh cách gã một bước xa, đứng ở phía sau bên trái hắn, mặt khác bốn người hầu thì tản ra xung quanh.
Đông lão đầu lấy từ trong người ra một cái dẫn hồn linh, đây là lúc đưa tang dùng tới, đạo sư cầm đi tới trước quan tài, phẩy phẩy, là dẫn hồn phách của người chết để hắn không đến mức lạc đường, không đến được âm ti.
Hiện tại, đại khái là để dẫn hồn phách A Tích về nhà.
Âm thanh “Linh….linh….” quanh quẩn trong sơn cốc như khơi dầy một tầng lại một tầng cuộn sóng, tầng tầng lớp lớp lan tràn, đụng vào vách núi, trên thạch bích, lại đảo trở về, dư âm không dứt.
Nghe âm thanh này Ngụy Ninh cảm giác tâm thần mình cũng rung chuyển một trận, hốt hoảng, rất giống cảm giác tán hồn đêm hôm đó, lúc này người đứng ở phía sau lưng anh đánh “Bốp” một tiếng vào trên lưng anh, đánh đến mức Ngụy Ninh lảo đảo một cái, bài vị trên tay cũng suýt chút nữa ném ra ngoài.
Lúc này, người đó đỡ lấy anh, lại nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh tay anh kéo trở về, Ngụy Ninh lùi lại hai bước, vừa vặn đập vào trên ngực cậu.
Người hầu này đỡ lấy anh, ở bên lỗ tai Ngụy Ninh thì thầm: “Không sao chứ? Tôi thấy anh suýt chút nữa thì bị âm thanh này mê hoặc rồi.”
Ngụy Ninh hít một ngụm, lắc lắc đầu, đứng thẳng lên. “Không sao.”
Người hầu này là một người còn trẻ, chỉ khoảng 25 26 tuổi, có đối mắt thông minh, gương mặt tươi cười, tay cầm một cái chũm chọe, cười hì hì nhìn Ngụy Ninh.
Tính cậu ngược lại với Đông lão đầu, không biết sao lại ở cạnh gã được, trong lòng Ngụy Ninh nghĩ loạn một phen, lúc bọn họ xảy ra chuyện này, Đông lão đầu cùng mấy người hầu khác không chút phân tâm vẫn theo trình tự mà cúng bái hành lễ.
Đông lão đầu chuyển động một chút, đốt hương, đốt tiền giấy, gã lấy ra một lá bùa có vẽ kí hiệu kì lạ ở phía trên, khua loạn trên không trung, đột nhiên, lá bùa tự cháy, Đông lão đầu thì thầm niệm chú ngữ.
Hàm hàm hồ hồ, không thể nghe rõ rốt cuộc gã đang niệm cái gì.
Niệm được một nửa, hai người hầu vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh đột nhiên tấu nhạc lên, tiếng chuông, tiếng kèn, tiếng chũm chọe, tiếng trống, tùng tùng cheng, te te te, èo éo éo – âm thanh ủ dột cổ quái, thê lương vang lên ở bãi tha ma xé đi bóng đêm tĩnh mịch.
Ngụy Ninh nghe thấy rùng mình một cái, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi,
Tấu một hồi, gót chân Đông lão đầu xoay một cái, cơ thể tiến về phía trước, từ từ nhắm hai mắt, gương mặt vàng vọt cứng nhắc như bề mặt quan tài, bắt đầu điếu âm thanh gọi hồn: “Quý nhân họ Ngụy, danh là Tiết… năm mười ba liền ra đi… ý trời vốn vậy…”
Ngụy Ninh nghe đến mơ mơ màng màng, này là đang nói về cuộc đời Ngụy Tích sao? Các từ dùng đề khích lệ ca ngợi tuôn ra không ngừng, cứ như nói đứa nhỏ không may chết sơm này thông minh lanh lợi, hiếu thuận, nghe lời cha mẹ, hàng xóm thân thích bạn bè đều thích cậu, đều thấy cậu tốt, nếu không đi sớm sẽ thế nào thế nào.
Ngụy Ninh nghe xong, cảm thấy người đang được nói tới này căn bản không phải Ngụy Tích mà anh quen biết.
Nhưng là anh cũng hiểu được đây chỉ là phong tục thôi.
Nói mười mấy phút mới xong, cuộc đời của một cậu bé bình thường có thể nói dài như vậy cũng thật không dễ dàng gì, trong lòng Ngụy Ninh thầm bội phục, cảm thấy gã nói được vậy thật không đơn giản.
Cuối cùng, Đông lão đầu nói vào chuyện chính.
“Về nhà ngươi đi, hưởng hết hương khói, phụ từ tử mẫu, mặc dù con có hiếu, vẫn tới âm ty, hồn mau trở về… đi….”
Âm thanh ngân thật dài, xuyên qua màn đêm, Ngụy Ninh đột nhiên cảm thấy một trận gió âm từ phía sau tai thổi tới, anh vươn tay sờ sờ lỗ tai mình, cảm thấy là do lòng mình có quỷ? Hay là thật sự có cái gì đó bị Đông lão đầu gọi tới đây?
Đến đây, cúng bái hành lễ xong mới coi như dong phần “tiếp hồn”, Ngụy Ninh theo lời Đông lão đầu quỳ gối trước mộ phần A Tích, khấn vài cái, lại thắp hương, chờ hương cháy hơn một nửa mấy người kia liền mang cống phẩm đặt trước mộ phần tất cả thu về, đặt lên lưng, đoàn người đi về phía chân núi.
Cơ thể Ngụy Ninh đã gần như ngã quỵ, đi cũng không nổi nữa, anh vỗ người trẻ tuổi ban nãy một cái, mượn lực của cậu ta để cơ thể thoải mái một chút.
Đông lão đầu đi trước giơ lên một cành trúc, phía trên treo một tấm chiêu hồn, trong tay còn thường xuyên khua khua dẫn hồn linh. “linh… linh…. Linh”, âm thanh vang lên trên đường, dư âm lại trong rừng cây hòe.
Rừng cây hòe tối đen, bóng tối thật đậm.
Ngụy Ninh chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, có lẽ là trong lòng anh có quỷ, anh vẫn cảm thấy phía sau nhóm người này có không ít “thứ gì đó”, “thứ gì đó” đi theo nhóm người này dựa vào âm thanh của dẫn hồn linh mà từ từ tụ lại đây.
Cơ thể suy yếu, trong lòng lại lo sợ, sắc mặt Ngụy Ninh xanh trắng, vẻ mặt kích động, nghĩ muốn lên trước mặt Đông lão đầu nói gì đó lại không thể mở miệng được, một đạo sư chuyên làm việc này còn không phát hiện ra cái gì khác thường, một người bình thường như anh chẳng lẽ lại dựa vào cảm giác mà nghi ngờ vô căn cứ, nói phía sau có “thứ gì đó” hay sao?
Không chừng những người khác còn cho rằng trong lòng anh có quỷ – kỳ thật chính Ngụy Ninh cũng cảm thấy vậy, có lẽ bởi vì cơ thể quá mức suy yếu, tâm lý cũng không vững vàng theo.
Chờ đến khi về tới cửa nhà Ngụy Tích, đông lão đầu cùng mấy người hầu kia lập tức đến giữa linh đường làm việc, Ngụy Ninh thật sự chống đỡ không nổi nữa, nói với Ngụy tam thẩm một tiếng để bà cùng những người họ hàng đảm nhận vai trò người thân.
Lúc lập đàn tràng, người thân của người chết lúc nào cũng phải có một người đứng bên cạnh đạo sư, đạo sư đứng, người đó cũng đứng, đạo sư quỳ xuống, người đó cũng quỳ, cái này gọi là “tùy tế”.
Ngụy Ninh trở về phòng, vào đến nơi đã ngã ngay xuống giường, dường như nằm xuống là ngủ luôn.
Trong mơ, anh cảm thấy chính mình như bị thật nhiều cái bóng trắng chặt chẽ giữ lấy, ngăn chặn, cuốn lấy, anh sợ hãi muốn giãy dụa lại không thể động đậy.
Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn những cái bóng đó bao quanh lấy anh….
—-