CHƯƠNG 118. CON RỐI
Trong núi không biết năm tháng đã bao lâu, cứ thế Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh đã ở bãi tha ma này hơn một tháng, thời gian không dài nhưng cũng chẳng thể gọi là ngắn. Ngụy Lâm Thanh làm bạn với Trần Dương cả ngày lẫn đêm, gần như một tấc không rời, chỉ có khi đi vệ sinh là Trần Dương sẽ đi một mình thôi.
Trần Dương là người quen sống một mình, vốn lúc đầu anh vô cùng phản đối loại chuyện cứ ngày đêm dính lấy nhau sát rạt thế này, theo lời anh, Ngụy Lâm Thanh hoàn toàn có thể làm những thứ kẻ ấy cần làm, đừng có suốt ngày cứ ở trước mặt hoặc sau lưng anh như thế.
Anh tận tình khuyên bảo và nhắc với Ngụy Lâm Thanh rất nhiều lần, Ngụy Lâm Thanh lại nghe mà như không nghe, hết thảy như cũ.
Sau vài lần than ngắn thở dài, Trần Dương đành bỏ qua, thôi thì cứ vậy đi, dù gì cũng chỉ hai tháng. Qua hai tháng này anh sẽ được giải thoát, ấy nhưng mà, chết dẫm nó sao thời gian trôi chậm thế này.
Anh nhắc lại chuyện Ngụy Lâm Thanh đã từng hứa đổi mệnh cho anh, Ngụy Lâm Thanh không phải kẻ nuốt lời. Kẻ ấy bảo đợi đến sau khi âm thai ra đời thì sẽ đổi lại mệnh cho anh. Song anh và Hai Mập đã trưởng thành, mệnh đã định hình, có thể tương lai sẽ thay đổi, nhưng còn phải xem ý trời thế nào.
Nghe xong, Trần Dương nổi trận lôi đình.
Thế nói làm cái đếch gì, nói cũng như không, rốt cuộc có đổi lại được không? Anh liều mạng thế nào cũng phải bất nghĩa với Hai Mập đổi mệnh lại là vì gì chứ? Không phải là vì nguyện vọng của cha mẹ và bà nội anh sao? Trước khi chết nội đã nắm chặt tay anh, cố mở mắt nhìn anh, gắng gượng kéo dài hơi tàn không chịu đi là vì sao? Không phải bởi lo lắng cho anh à! Họ hy vọng cuộc đời này của anh sẽ hạnh phúc, có gia đình có sự nghiệp, có người dưỡng lão có kẻ ở bên khi anh qua đời.
Nếu không thể đổi mệnh lại được, thì còn có gia đình có sự nghiệp đếch gì nữa?
Trần Dương mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển như trâu, Ngụy Lâm Thanh ba bốn lần định trấn an anh lại bị anh đẩy ra, anh chỉ cần một câu nói thật, rốt cuộc là được hay không được? Ngụy Lâm Thanh cười khổ, rồi mới lắc nhẹ đầu, khẽ thì thầm nhưng lại vô cùng quyết đoán, “Ta có nói không được bao giờ đâu?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Trần Dương mới dịu lại, anh không kích động nữa.
Hai người vì chuyện ấy mà cãi nhau một trận, chiến tranh lạnh ba ngày. Tất nhiên đây chỉ là tranh cãi một phía từ Trần Dương, chứ Ngụy Lâm Thanh ấy hở, kẻ này vừa lịch thiệp nhã nhặn lại nghiêm nghị vô cùng, dù nổi giận cũng sẽ không cao giọng quát tháo, nói chuyện hay làm việc thì luôn rạch ròi phân minh đâu vào đấy, ôn tồn nhỏ nhẹ. Lúc tâm tình tốt Trần Dương sẽ cảm thấy bộ dáng ấy thật không tệ, vui giận gì đều không biểu lộ, rất có khiếu làm đại sự. Còn lúc tâm tình không tốt, nhìn thế nào Trần Dương cũng thấy Ngụy Lâm Thanh đang làm bộ làm dáng, vờ vịt không chịu nổi.
Sau chiến tranh lạnh mấy ngày, Trần Dương liếc bản mặt tươi cười rất chi tỉnh rụi của Ngụy Lâm Thanh, bỗng anh thấy chẳng lý thú gì cả. Thật ra anh đã xem rất nhiều sách, anh biết ‘Đổi mệnh dễ, hoàn mệnh càng khó hơn’ anh đã từng hỏi chuyện vài người, tất cả họ đều nói thế.
Thế là Trần Dương nghĩ thoáng hẳn, có câu ‘Mọi việc đời người phải nghe theo ý trời’ không phải không có đạo lý.
Bụng anh đã hơi tròn giống quả dưa hấu nhỏ, trong hơn một tháng thời gian này, hễ gặp gió là nó sẽ lớn hơn một ít, giờ đã giống phụ nữ mang thai năm sáu tháng. Thứ không biết là gì trong bụng kia còn nhích tới nhích lui, cảm giác sinh động vô cùng đó khiến Trần Dương – kẻ lá gan khá lớn cũng phải nằm ác mộng mấy ngày liên tục.
Sở dĩ cãi nhau với Ngụy Lâm Thanh, một phần nguyên nhân còn là như thế.
Sợ hãi, chính là cảm xúc này. Trần Dương nhìn bụng mình, dù có rộng lượng đến mức nào, dù có nghĩ thoáng bao nhiêu, thì vào một lúc nào đó anh cũng sợ hãi.
Những khi mơ, nếu không phải mơ thấy một đứa trẻ mặt mũi hung tợn cả người đầy máu dùng tay xé nát bụng anh rồi từ bụng anh bò thẳng ra ngoài, thì anh sẽ mơ thấy mình biến thành phụ nữ sinh con tại một nơi nào đó. Căn phòng tối om, xung quanh toàn là bọn quỷ rình rập, còn anh đau đến mức cả người như vỡ nát, bên dưới máu chảy đầm đìa, và rồi một đứa bé bò ra.
Tình tiết của những giấc mơ ấy rất thật, chủ yếu là bởi Trần Dương đã từng tận mắt thấy phụ nữ sinh con.
Đó là năm anh mười tám, một cô gái cỡ chừng tuổi anh mang thai, lúc cô ấy sắp sinh thì cô bé ở cùng tìm đến anh. Cô bé ấy sợ lắm không biết phải làm gì, trong lúc hoang mang lo sợ thì người đầu tiên cả hai nhớ đến là Trần Dương, người thường ngày hay săn sóc họ.
Điếu thuốc Trần Dương đang ngậm trong miệng lúc ấy rơi thẳng xuống đất, anh cũng luống cuống lắm. Lúc định thần rồi thì tự bỏ tiền đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng đứa bé lại chẳng kịp đợi, xe cứu thương còn chưa tới nó đã được sinh ra ngay trong gian phòng thuê của Trần Dương.
Trần Dương gần như phải xem hết nửa quá trình sinh sản, từ đó về sau anh khắc sâu ấn tượng vô cùng, thế là sẽ không dám làm với người khác mà không mang dụng cụ bảo hộ nữa.
Cũng bởi vì đoạn hồi ức ấy khiến Trần Dương thêm cáu kỉnh bất an, vậy là Ngụy Lâm Thanh kẻ đầu têu mọi chuyện trở thành nơi trút giận sẵn có, Trần Dương sử dụng đến chẳng hề khách sáo tí nào, mà Ngụy Lâm Thanh dường như đuối lý nên đành chịu oán trách. Nhưng Trần Dương không phải kẻ cố tình gây sự, thời gian lâu, dần dần anh cũng bình tĩnh lại.
Hôm ấy, sau khi dùng cơm xong Trần Dương xách theo hai cái thùng nhựa, theo thói quen đến bên dòng suối. Thật ra việc này Ngụy Lâm Thanh chỉ cần tùy tiện là có thể dùng pháp lực mà làm, nhưng Trần Dương không để ai kia nhúng tay. Ngày trôi qua trên núi chán chết được, phải làm vài chuyện nhằm giết thời gian.
Trăng sáng sương mờ, hết thảy mông lung mờ ảo, núi rừng cây cối lặng im, xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Trần Dương không phải đi con đường vẫn thường đi mà chọn đại một hướng, băng qua giữa núi rừng.
Quần áo trên người anh bị cây gai va quệt phải, người còn bị quệt mấy đường, nhưng anh không thèm để tâm, vẫn cứ bước thấp bước cao bước tới. Ngụy Lâm Thanh đi bên cạnh, cầm theo chiếc đèn ***g giấy trắng, lung lay lắc lư, cả người như ẩn như hiện giữa rừng cây.
Nếu gặp nơi không đi được, kẻ ấy sẽ quay đầu bảo với Trần Dương, “Không qua được, vòng lại đi.”
Trần Dương sẽ nghe theo lời kẻ ấy mà vòng qua bụi gai hoặc bụi cây. Bất chợt, anh như nghe thấy tiếng động gì. Trần Dương sửng sốt, đêm hôm khuya khoắt thế này còn có người ra ngoài? Hơn nữa nghe giọng thì hình như quen lắm.
Trần Dương hứng thú hẳn, anh ra hiệu với Ngụy Lâm Thanh. Ngụy Lâm Thanh bất đắc dĩ nhìn anh, lắc nhẹ chiếc ***g đen trong tay và rồi ánh nến vụt tắt. Trần Dương khom người, bước về hướng âm thanh phát ra theo con đường Ngụy Lâm Thanh mở lối.
Đi về trước, đó là sơn cốc chỗ bãi tha ma, Trần Dương trông thấy hai người dùng chiếc đèn pin loại nhỏ đang đi về phía mồ mả, vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, giọng thì thào rất khẽ. Dù là buổi đêm yên tĩnh thế này cũng khó lòng nghe rõ, cứ như gió thổi qua và rồi âm thanh tan biến.
Lấy thị lực của Trần Dương, anh rất dễ dàng nhận ra hai người họ, ấy thế mà lại là vợ chồng nhà Ngụy Thất gia.
Trần Dương nheo mắt, anh nhớ lại những chuyện hóng được lúc Ngụy Thời tới đây khi trước, dưới sức ép của cụ Ngụy và số người già trông thôn về chuyện người thừa tự, Ngụy Thất gia đã đồng ý vào hai mươi lăm tháng này sẽ làm tốt chuyện người thừa kế.
Nghe bảo sau khi nói lời ấy xong thì Ngụy Thất gia đã rời nhà, mấy ngày nay không ở thôn Ngụy nữa.
Mọi người trong thôn ai cũng đoán rằng ông đã ra ngoài tìm đứa con không nghe lời kia rồi, nhiều năm đến thế liệu có tìm được không. Nhà Ngụy Thất gia cách khá xa, thế nên rốt cuộc chuyện trong nhà ông thế nào, mấy người khác trong thôn không rõ lắm.
Người thôn Ngụy xôn xao xì xầm thảo luận, chẳng qua là thích hóng chuyện mà thôi.
Nếu nói xã hội hiện đại bây giờ có còn coi trọng người kế thừa không, thật ra chỉ có lớp người già coi trọng, chứ còn lớp trẻ ấy à, có ai để tâm đến chuyện ấy chứ? Toàn là dùng tâm tình thích xem náo nhiệt mà coi tiến triển của sự việc thôi, và cái họ hứng thú nhất là rốt cuộc Ngụy Thất gia bảo thủ ấy sẽ đưa người nào về.
Đó không phải là người nào cũng được, mà phải là người nhận được sự đồng ý từ lớp người già của thôn.
Nếu tùy tiện tìm đại một kẻ hoàn toàn không phải huyết mạch thôn Ngụy về, không phải sẽ bị cười đến rụng răng? Lớp người già có cách phân biệt cả đấy, chuyện huyết mạch này, người thôn Ngụy rất xem trọng, chỉ có người thuộc huyết mạch của thôn hoặc người kết hôn với người trong thôn mới được chôn trong phần mộ tổ tiên, bất luận nam hay nữ.
Trần Dương không ngờ được Ngụy Thất gia vốn phải bỏ thôn đi tìm con thật ra lại trộm ở lại, ông ta đang định làm gì? Vốn bình thường Trần Dương sẽ mặc kệ mấy chuyện góp vui thế này, nhưng do đang chán chường quá mà loại chuyện này lại diễn ra trước mắt, nếu không xem thử thì thật phụ ý trời.
Trần Dương đi theo sau Ngụy Thất gia, nhìn cả hai cầm cây đèn pin bé tí ngó nghiêng xung quanh rồi đi vào tận cùng bên trong mồ, sau khi cả hai vào trong hang động ẩm thấp rồi, ánh đèn chớp lòe biến mất.
Trần Dương đứng trước cửa hang, một luồng gió lạnh âm u thổi ra khiến anh rùng mình, toàn thân nổi da gà. Thảm cỏ xanh bên cạnh dính đầy bùn ướt đến mức thành màu đen xì, thứ bùn ướt nhẹp dinh dính hễ bước lên phải sẽ dính cả mùi tanh hôi, còn thoảng cả mùi máu tươi nữa.
Lại càng không nói đến loài côn trùng nơi đây nhiều hơn thường lệ, tiếng rỉ rả rền rền vang lên không dứt.
Thường xuyên cảm nhận được bọn côn trùng ấy từ chân bò lên khiến nổi da gà toàn thân, đây là nơi mà ngay cả lũ trẻ coi trời bằng vung của thôn Ngụy cũng không dám đến, chứ liệu có ai sẽ thích nơi đầy cả côn trùng thế này?
Sau cùng Trần Dương quyết định không vào trong, với cái sự kỳ quái của thôn Ngụy thì, nếu không cẩn thận sẽ bị dính vào phiền phức lắm, anh còn muốn mau tách bạch khỏi chuyện này để trở lại vùng trời bao la kia.
Thế nên sau khi liếc cái hang kia một lúc, Trần Dương quay đầu rời đi.
Anh vừa đi, ngay lập tức có hai người bước ra từ cửa hang động, đúng là vợ chồng Ngụy Thất gia. Vợ Ngụy Thất gia nắm chặt tay ông, “Ông à, bị cậu ta trông thấy rồi, làm sao đây?” Ngụy Thất gia đẩy tay bà vợ ra, bởi ho khan liên tục mà giọng khàn như con vịt đực, ông lạnh lùng bảo, “Sốt ruột làm gì, cậu ta đâu biết chúng ta vào đây làm gì, để tôi nghĩ phải làm sao mới tốt, bà vào trước đi.”
Tất nhiên Trần Dương không nghe thấy họ nói chuyện, mà dù nghe chắc anh cũng chẳng để tâm.
Anh trở về căn nhà đặt quan tài rồi lại cùng Ngụy Lâm Thanh làm một chập, mãi đến khi cạn kiệt sức lực mới ngủ thật say. Hôm sau, lúc mới vừa ăn cơm trưa xong và đang định ngủ một giấc, anh trông thấy từ phía xa, bóng Ngụy Thất gia lọm khọm xuất hiện.
Thấy Trần Dương, từ xa Ngụy Thất gia đã chào anh. Trần Dương biết Ngụy Thất gia đặc biệt tới tìm mình, xem ra chuyện anh theo dõi ông ta đêm qua đã chẳng giấu được, Trần Dương không để ý. Ngụy Thất gia vừa bước vừa thở, sau cùng tới trước cửa căn nhà.
Ông vừa che miệng ho khan vừa nói chuyện, “Già rồi, sức khỏe không tốt, có con đường núi mà cũng đi không nổi. Nhớ năm xưa ta đi đường núi hơn cả mười dặm mà cũng chẳng thở dốc lấy hơi, lúc còn trẻ tốt biết bao nhiêu.”
Trần Dương nhường ghế cho Ngụy Thất gia, Ngụy Thất gia cũng không khách sáo ngồi xuống.
Ông nhìn nghiêng ngó dọc, cười đến chẳng thấy mắt đâu, sau lại liếc bụng Trần Dương, dù anh đang mặc cái áo rộng nhưng bụng anh vẫn thấy được, ông bảo, “Ngụy Thời an bài cậu ở đây cũng không tệ.”
Trần Dương cười khẽ, “Phải vậy thôi, nếu không ra ngoài sẽ dọa người lắm.”
Ngụy Thất gia nói dông nói dài với anh một hồi nhưng không hề nhắc tới chuyện chính, tất nhiên Trần Dương sẽ không chủ động. Chẳng rõ vì sao, Ngụy Thất gia cứ nhìn ra sau anh mãi. Trần Dương cũng nhìn ra sau mình theo ánh mắt ông, đâu có gì đâu nhỉ, rốt cuộc Ngụy Thất gia đang tìm kiếm gì?
Đến cuối cùng, Ngụy Thất gia vẫn không nói vì sao lại đến, sau khi tán gẫu xong thì chắp tay sau lưng xuống núi. Trần Dương thì lại chẳng hiểu gì trước lời nói và hành động quái lạ của ông, rốt cuộc là ông ta đến đây là vì sao?
Nếu là để cảnh cáo, thì sao không nhắc gì tới chuyện hôm qua, Trần Dương lắc đầu.
Việc này cứ tạm như thế. Song Trần Dương nhanh chóng phát hiện một chuyện hơi lạ, bởi chẳng thấy Ngụy Lâm Thanh đâu. Đó là hôm sau Ngụy Thất gia tới, kẻ vẫn luôn cùng vào cùng ra với anh, gần như như hình với bóng lại đột ngột biến mất chẳng để lại dấu vết gì.
Lúc đầu Trần Dương chưa để ý, mãi đến giữa trưa Ngụy Lâm Thanh vẫn không xuất hiện thì Trần Dương biết sự tình không đúng lắm. Mấy ngày nay âm thai trong bụng anh không ổn, tựa như có dấu hiệu sắp chào đời, Ngụy Lâm Thanh khẩn trương đến mức cả ngày lẫn đêm đều chăm chú quan sát Trần Dương, ngay cả khi anh ngủ cũng dõi theo anh, sao có thể một ngày rồi mà không xuất hiện?
Nên rất dễ dàng liên hệ chuyện Ngụy Lâm Thanh mất tích và Ngụy Thất gia.
Trần Dương đợi cả buổi chiều, anh đã đứng ngồi không yên, định xuống núi tìm Ngụy Thời thương lượng. Chắc bởi do sớm chiều ở chung trong một tháng trời, Trần Dương vô cùng lo lắng việc Ngụy Lâm Thanh mất tích, như thể có móng vuốt mèo đang cào cào tim anh, cảm giác con tim như bị treo giữa không trung này thật sốt ruột quá.
Quả nhiên là thông gian đến mức gian cả ra tình cảm, Trần Dương mặt không biểu cảm nghĩ.
Vì nếu xuống núi vào ban ngày không tốt lắm, Ngụy Thời đã từng nhắc đừng để ai phát hiện anh đang ở căn nhà trông quan tài này, nên anh đợi đến lúc gần chập tối mới hướng xuống núi. Đi được nửa đường Trần Dương bỗng cảm thấy không đúng. Xung quanh im ắng, không khí rét lạnh, âm phong thổi tới từ bốn phương tám hướng, trong cái yên tĩnh kỳ lạ mang theo lạnh thấu xương. Trần Dương bất động, anh quay đầu, chậm rãi nhìn khắp mọi nơi.
Nếu xuống núi thì phải đi qua bãi tha ma. Giờ phút này, ngay bãi tha ma là những cuộn khói ma trơi xanh lè bay lượn, ngọn lửa ma trơi lập lòe, bay tới bay lui giữa cơn gió buốt, một ngọn ma trơi còn bay đến gần Trần Dương. Trần Dương đưa tay túm lấy, ánh lửa xanh lè biến thành luồng khói đen.
Anh đang ở một mình giữa núi rừng rậm rạp cây cối, trong bóng đêm có vô số thứ đang cựa mình. Mồ hôi Trần Dương chảy xuống trán, âm thai trong bụng bắt đầu rục rịch chẳng yên. Những mộ phần xung quanh phát ra tiếng đôm đốp lào khào, những âm thanh kỳ lạ, theo âm thanh ấy là vô số bóng quỷ hiện hình.
Bấy giờ chẳng có sao trời, không cả ánh trăng, chỉ có ánh sáng từ những ngọn lửa ma trơi ấy.
Nhất thời Trần Dương chẳng thấy rõ chuyện xảy ra xung quanh. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, mắt trợn trừng thật lớn. Tất cả ngôi mộ đã bị phá hết, xương khô xác sống từ trong bò ra.
Trong chúng nó có thứ đã chết rất lâu chỉ còn bộ xương, có thứ chỉ mới thối rữa một nửa trên người còn dính thịt thối, nhưng tất cả đều bốc lửa ma trơi trong hốc mắt tối om. Tất cả liếc chòng chọc Trần Dương, chậm rãi bu lại.
Sợ là cũng đến cả trăm bộ hài cốt, đằng trước đằng sau, bên trái bên phải, vây kín xung quanh. Trần Dương không thể tiến cũng chẳng thể lùi, anh chỉ có thể khó xử đứng đó, mùi hôi thối rất nồng xộc lên khiến người muốn ngất xỉu, dạ dày Trần Dương cuộn trào.
Anh gắng hết sức trấn định tâm thần, phải tìm ra người thao túng bầy rối xác sống này.
Đám hài cốt xung quanh răng rắc cử động, Trần Dương phát giác chúng hành động rất lạ, phải đánh nửa vòng tròn rồi mới từ từ bước lại chỗ anh, còn khoảng trống đằng trước cứ như đang ép anh phải đi về phía đó.
Khoảng trống đó hướng tới bãi tha ma nơi sơn cốc, kẻ thao túng bầy rối này định ép anh đến sơn cốc ư? Trần Dương suy tính, một mình đánh với một xác sống, ai ngờ cái xác đó mạnh vô cùng, chẳng những bị đánh không chết mà còn như không biết đau, bị anh đánh ngã thì lại lảo đảo đứng lên. Bên cạnh lại thêm mười hai cái xác bu lại, chỉ mỗi mùi hôi thối cũng khiến kẻ khác phải nhượng bộ lui binh.
Thủ đoạn của kẻ điều khiển bầy rối xác sống này rất lợi hại, không phải người bình thường. Trần Dương biết mình đấu không lại bọn xác sống dày đặc này, thế là chẳng còn cách nào, anh đành đi về phía bãi tha ma trong sơn cốc dưới sự giám sát của đám con rối ấy. Trần Dương liếc đám thi thể đáng sợ kia, chúng ngây ra ngơ ngác đứng, có vài thứ còn có thể thấy thấp thoáng diện mạo khi còn sống.
Trần Dương nhấc chân bước vào hang động. Bọn xác chết ấy không bước vào cùng mà đứng xếp vòng quanh cửa hang. Cách rất xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng xương cốt chạm vào nhau, và cả tiếng thịt thối bong tróc.