CHƯƠNG 160. DỜI TANG
Trần Dương cắn lưỡi, đau đến rúm ró mặt mày phun máu vào lòng bàn tay, sau đó anh bật hộp quẹt.
Âm khí dày đặc tràn ngập ngã tư đường. Hộp quẹt phừng một tiếng rồi một ngọn lửa nhỏ hiện ra, yếu ớt đến mức như thể chẳng cần gió thổi tới cũng sẽ tự tắt ngúm. Trần Dương chưa kịp thở phào thì lỗ tai anh bỗng ngưa ngứa, ngọn lửa chưa kịp phát huy tác dụng đã lụi tắt.
Trần Dương dùng khóe mắt liếc thấy hình như trên vai anh thấp thoáng đầu người, trách không được anh cứ cảm giác lỗ tai ngưa ngứa, trách không được hộp quẹt lại bị tắt, hóa ra là có thứ ấy đang thổi khí. Trần Dương bèn dùng một tay tiếp tục bật hộp quẹt, còn một tay lấy bùa, miệng lầm rầm lời chú đơn giản nhất mà Ngụy Thời dạy cho anh.
Anh dán lá bùa lên người hồn ma kia, con ma rít lên rồi giật lùi về sau mấy bước. Con ma này chết do bị tai nạn xe cộ, cả người nát bấy, trên đầu một mảng đỏ lòm. Sau khi ép con ma đó phải lùi lại, Trần Dương bèn bật lửa tiếp, tiếp đó túm lấy đồng tiền giấy quệt vào máu trong lòng bàn tay rồi châm lửa đốt.
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, đống tiền giấy rơi lả tả khắp nơi như lá thu rụng nát.
Tín hiệu đèn giao thông vẫn sáng đèn đỏ, Trương Phỉ lại đập xe rầm rầm, hét ầm ĩ, “Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài…” Giọng cô ngày một hối hả ngày một thê lương và ngày một oán độc. Mọi người trong những chiếc xe bên cạnh bước ra khỏi xe ngày một nhiều, chậm rãi hòa vào đội ngũ đưa tang.
Các đạo sĩ mặc đạo bào màu đen đang dùng sức hét lớn nhưng lại chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Sau họ là hai mươi bốn người đàn ông mặc áo liệm đang cúi đầu khiêng một chiếc quan tài nặng nề màu đen.
Trên quan tài được phủ tấm vải gấm đan xen hai màu đỏ đen, trên bốn tấm ván gỗ khắp quan tài là vẽ những bức tranh quái lạ. Một mặt là hình ảnh mọc cánh hóa tiên, một người đàn ông chao liệng giữa trời mây, một đám đồng nam đồng nữ quay xung quanh người đó, người đàn ông dẫm trên những cuộn mây mềm rũ xuống bay lên. Còn một mặt lại là nhà ngục bừng lửa, cũng người đàn ông ấy bị chôn vùi trong biển lửa và bị vô số tiểu quỷ tiểu phán xé nát, người ấy xuyên qua tầng mây rơi vào địa ngục.
Trần Dương chẳng thèm liếc mắt qua bên kia, anh đang sốt ruột vô cùng. Anh không ngừng đốt hết đống tiền vàng mã này đến đống tiền vàng mã khác. Ngọn lửa cháy bừng liếm trọn đống tiền giấy, chúng cháy cả thành tro tàn.
Trương Phỉ trong xe bớt ầm ĩ hơn, xem ra cách đốt đống tiền này có chút hữu dụng.
Lúc này, Trần Dương mới phát hiện xung quanh bỗng yên ắng hẳn, tiếng kèn sắc-xôn loáng thoáng bên tai. Anh ngẩng đầu, vừa thấy cảnh trước mắt thì đồng tử co giật.
Đội ngũ đưa tang đã đến giữa ngã tư đường, cỗ quan tài kia đang hướng thẳng về phía Trần Dương. Bác Ngô cầm tấm phướn chiêu hồn chân lướt trên không hướng thẳng về phía anh. Trần Dương sợ ngây ra, cứ chăm chăm nhìn bác ấy.
Có thứ gì trong cỗ quan tài đang chòng chọc dõi theo anh.
Ánh mắt lạnh lùng, ác độc mà xoáy sâu.
Trương Phỉ vốn đã bĩnh tĩnh lại bắt đầu đập thùm thụp trong xe, tiếng hét sắc nhọn khiến trán Trần Dương lấm tấm mồ hôi. Anh căng thẳng quan sát bác Ngô, lại phát hiện bác Ngô cầm tấm phướn chiêu hồn chẳng thèm liếc đến anh mà chỉ cúi đầm chầm chậm lướt qua anh.
Tấm phướn chiêu hồn lướt qua người Trần Dương, hơi lạnh xộc ra từ cả khe xương.
Theo sự dẫn đường của tấm chiêu hồn, đội ngũ đưa tang đang dừng lại bắt đầu chuyển động, một cách chậm rãi từ tốn hệt như giọt nướt bị ứ đọng rồi chảy qua con đường Trần Dương đang đứng để đi ra ngoài. Một phần đống tiền giấy bị đốt cháy bay trên không trung, một phần lại rơi trên bọn hồn ma và cỗ quan tài. Sau khi đội ngũ đi qua thì chỉ để lại rác rưởi ướt nhẹp, hoặc biến mặt đất xanh mướt thành một màu đen.
Vào lúc quan tài sắp chạm vào người, Trần Dương nhanh trí nằm úp xuống đất, nhìn chiếc quan tài đen tuyền lướt sát qua người mình. Trần Dương cảm nhận rất rõ hai cánh tay – đôi tay với xương cốt trắng hếu và còn ít thịt nát còn sót lại – túm lấy hai chân anh, kéo anh vào trong.
Trần Dương dùng hai tay ghì chặt lốp xe ô tô bên cạnh, nhất quyết không buông. Anh và đôi tay kia giằng co quyết liệt.
Sức đôi tay kia quá lớn, tay Trần Dương bắt đầu tê rần mất sức, nhưng anh vẫn gắng gượng kiên quyết không buông. Trần Dương thấy hình như lớp bánh xe đang bị anh túm lấy hơi nhúc nhích, cuối cùng đôi tay kia xé toạc ống quần anh, chiếc quần rách toạc từ đầu gối tới mắt cá chân. Sau cùng, đôi tay mới không cam lòng buông Trần Dương ra.
Trần Dương ra một thân mồ hôi lạnh, không biết bởi do sợ hay do đau.
Hai mươi bốn hồn ma khiêng quan tài chầm chập bước qua, tiếp đó những hồn ma khác đi theo sau quan tài nối đuôi nhau, như trăm con sông đổ lại một nhánh. Trần Dương đứng lên khỏi đất, anh lấy lá bùa tránh quỷ đặt tại bốn phía, bọn hồn ma bên cạnh lập tức đánh vòng.
Sau lưng Trần Dương, Trương Phỉ bị giam trong xe đang dộng cửa ầm ầm.
Bị tiếng dộng cửa ấy làm chấn động, Trần Dương nóng máu. Anh đã liều chết để giúp Trương Phỉ sống sót, vậy mà cô cứ chui đầu vào rọ. Anh quay người vừa định mắng chửi, bỗng thấy Trương Phỉ ịn sát mặt mình vào cửa kính. Cô dí sát đến mức gương mặt đẹp đẽ biến dạng, mắt lồi ra, hệt như muốn ra khỏi đó bằng cách này.
Trần Dương chẳng mắng chửi gì nổi nữa, anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, xoay qua nơi khác ngẩng đầu nhìn trời.
Vừa nhìn trời thì đã gặp chuyện. Kẻ đang khoanh tay đứng giữa lưng chừng trời kia hình như là Ngụy Lâm Thanh, thằng quỷ con đang ngồi trên vai kẻ ấy, hai người họ đang nhìn sang bên này. Trần Dương không biết cả hai xuất hiện từ khi nào, nhưng nhìn tư thế này thì chắc đã đến được một lúc.
Xuất hiện mà cũng không chịu giúp, Trần Dương hậm hực.
Khắp chốn xung quanh hệt như một bức tranh trắng đen tĩnh lặng, chỉ có đội ngũ đám tang kia chuyển động. Chỉ chốc lát sau, đội ngũ ấy đã rời khỏi. Những khung hình còn lại mới bắt đầu chuyển động. Tiếng xe gầm rú, tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết, hết thảy tựa như những thước phim quay chậm hiện ra trước mắt Trần Dương.
Anh vẫn đang ngồi trong xe, đèn giao thông liên tục đổi màu đỏ xanh vàng. Những vụ tông đuôi xe liên hoàn, còn Trương Phỉ đang lái xe bên cạnh thì mặt mày dữ tợn. Cô giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng mạnh về trước đụng vào chiếc xe phía trước.
Trần Dương sợ tới mức tóc dựng thẳng đứng, ngay lập tức anh nhào tới đẩy Trương Phỉ ra đánh vòng tay lái, lách xe qua kẽ hở giữa những chiếc xe. Xe phóng lên đường cho người đi bộ, sau đó tông vào tủ kính thủy tinh trước một cửa hàng.
Trương Phỉ bên cạnh định giành tay lái, mắt cô đỏ vằn chẳng thể thấy rõ tròng trắng. Trần Dương đánh vào sau gáy cô, Trương Phỉ mềm nhũn người ngã xuống, lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm. Những chiếc xe bên cạnh lật ngửa cả. Anh cảm thấy trên trán và mặt dinh dính, đưa tay sờ thì đầy máu.
Bấy giờ Trần Dương mới phát giác ra mình bị thương, mấy mảnh thủy tinh đâm vào mặt anh. Trước mắt tối sầm, anh hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất xỉu anh nghe rất rõ tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát inh ỏi hụ.
Lúc tỉnh lại, người đầu tiên Trần Dương thấy là Ngụy Thời, cậu đang xem tivi.
Cô phát thanh viên trên tivi đang đau lòng thuật lại tin tức, “Nơi giao nhau giữa đường Kiến Thiết và đường Nhân Nghĩa xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, trước mắt có hai mươi bốn người tử vong, mười bốn người bị thương nặng. Các cơ quan chức năng liên quan đang tiến hành điều tra, nguyên nhân ban đầu được xác định là do tín hiệu đèn giao thông xảy ra lạ thường. Những bước điều tra tiếp theo đang được tiến hành…”
Ngụy Thời liếc qua Trần Dương, “Mạng anh lớn đấy, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Trần Dương sờ mặt mình, nhe răng trợn mắt, “Mặt mày hốc hác, mặt mày hốc hác, mấy cô em thích tôi chắc đau lòng chết mất.”
Ngụy Thời không phản đối, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tôi tới đó xem thử thì thấy âm khí quá nặng.”
Trần Dương kể lại tình hình lúc đó.
Ngụy Thời xoa cầm, tự lẩm bẩm, “Hóa ra là thế, thế thì nối sự việc với nhau được rồi. Nhưng sao Đinh Mậu Thụ lại liên quan tới hung hồn trong thôn nhỉ, thật nghĩ không ra.”
Trần Dương không muốn nghe mấy lời lảm nhảm của Ngụy Thời nữa, anh hỏi ngay thế là sao.
Ngụy Thời nói, “Tòa biệt thư anh đang làm công thật ra là một căn nhà quan tài, hiện bị chúng ta phát hiện nên không thể tiếp tục làm nữa. Vậy là Đinh Mậu Thụ nghĩ cách chuyển ác hồn trong nhà đi, đưa tang một lần nữa, chính là thứ hôm qua anh thấy đấy.”
Trần Dương không rõ lắm, “Tôi cứ tưởng tòa biệt thự kia là Đinh Mậu Thụ tự chuẩn bị cho mình.”
Ngụy Thời gật đầu, “Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng nghĩ thế.”
Trần Dương đột nhiên nhớ ra điều gì, anh lưỡng lự, “Tôi còn thấy Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ nhỏ nữa, không hiểu có phải nhìn lầm không.”
Ngụy Thời đứng lên, rướn người, “Ngồi mãi nên tê cứng lưng, còn Ngụy Lâm Thanh ở đâu thì tôi không biết. Anh cũng biết đó tôi đâu trông nom được anh ta. Tôi với anh ta là quan hệ hợp tác chứ không phải quan hệ phục tùng, nhưng anh ta ở đâu thì chắc chắn có liên quan tới hung hồn kia rồi. Tôi đã có kế hoạch sơ bộ, lát nữa lên mạng xong sẽ nói cho anh.”
Trần Dương không nói chuyện, sau vài ngày xuất viện rồi anh tới chỗ anh Hồ. Anh Hồ mặt tiều tụy, cầu xin bảo với anh công trình trang hoàng biệt thự chắc phải ngừng lại. Ông chủ gọi là anh Bưu kia không hiểu sao lại chết, gã ta chết rồi thì mấy kẻ dưới tay vội vã tranh quyền, biệt thự này chẳng ai quản lý nữa.
Anh Hồ tổn thất rất lớn, tích góp nhiều năm sợ là đã trôi theo dòng nước.
Không chịu nổi đả kích này, ngày ngày anh Hồ chạy tới trước cửa nhà anh Bưu ngồi chầu chực muốn thương lượng nhưng lại bị bọn dưới quyền anh Bưu đánh đấm, mặt mũi bầm dập. Anh Hồ như gìa đi mười mấy tuổi, tóc lấm tấm sợi bạc. Thấy anh ấy như vậy Trần Dương không chịu nổi nữa, anh bỏ không nhận tiền công. Còn những phần khác, Trần Dương anh cũng không giúp được gì.
Không thuê nổi văn phòng, anh Hồ anh trả phòng lại. Không còn chỗ ở, Trần Dương đành đến chỗ Ngụy Thời làm tiền. Một hôm anh Hồ gọi điện tới kêu Trần Dương cùng đi tìm vợ anh Bưu với anh, dù thế nào thì ít nhất cũng phải lấy được khoản tiền trong giai đoạn thi công công trình trước đây.
Những người làm ăn nhỏ, chỉ cần chút gió mưa đã có thể bị lật thuyền.
Anh Hồ bảo với anh rằng, thông qua tổng công ty, anh ấy đã hẹn được với anh trai của anh Bưu, hai bên hãy gặp nhau một lần để giải quyết rốt ráo mọi chuyện. Nếu đối phương đồng ý gặp mặt vậy tình hình vẫn còn cơ hội cứu vãn. Trần Dương đồng ý đi đến một thị trấn dưới thành G cùng anh Hồ.
Mục đích là một tòa nhà tường xanh ngói trắng trong thị trấn.