CHƯƠNG 36, ĐỘT TỬ
Lúc hai người quay lại thôn Ngụy, trời mới tờ mờ sáng.
Có ba năm con chim từ trong sương mù bay ra, va vào mấy cành cây tạo thành tiếng huyên náo dữ dội, lá cây trong rừng xào xạc một trận, lại một đợt ồn ào nữa, uyển chuyển mà thanh thúy. Lá cây bị sương làm ướt sũng, tươi tắt, trông càng thêm xanh tốt.
Lúc Ngụy Thời cõng Ngụy Ninh đi trên đường mòn, quần áo trên người bị sương sớm làm ướt nhẹp, dính trên người, Ngụy Ninh mệt mỏi mà ngục trên vai Ngụy Thời, theo từng động tác của Ngụy Thời mà lắc lư. Cả người Ngụy Thời toát mồ hôi, thở hổn hển, quay đầu liếc Ngụy Ninh một cái, xốc lại Ngụy Ninh trên lưng mình rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đến chân núi, đi qua chiếc cầu gỗ kia, phát ra âm thanh “cốp cốp” trong một mảnh tĩnh lặng có vẻ đột ngột.
Cho dù uống nước Tam phục thì nguyên khí bị hao tổn cũng không thể hồi phục ngay được, chắc chắn Ngụy Ninh sẽ bị bệnh nặng một trận, người sống lại bị âm khí xâm nhập có lẽ cơ thể sẽ bị ảnh hưởng cả đời, đừng nói đến những phương diện khác cũng bị ảnh hưởng, ví như vận thế, chỉ sợ là một thời gian dài sau Ngụy Ninh đều gặp xui xẻo.
Đương nhiên, dù không xảy ra chuyện tối ngày hôm qua thì vụ này anh cũng đủ xui rồi.
Ngụy Thời cõng Ngụy Ninh về phòng khám của mình, trước hắn còn phải trấn an má Ngụy cái đã, nếu để bà thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh này của Ngụy Ninh không biết sẽ làm ồn đến mức nào.
Kỳ thật Ngụy Ninh cũng không thật sự lâm vào hôn mê, thần trí anh vô cùng thanh tỉnh, đối với những gì xảy ra quanh mình đều biết rõ ràng, nhưng mà anh không thể khống chế cơ thể, đến cả một biểu tình nhỏ nhất cũng không làm được.
Toàn thân đau nhức từng cơn từng cơn ập tới, giống như sóng triều.
Hồn phách Ngụy Ninh bị nhốt trong cơ thể chịu sự tàn phá, thật giống như có người ở trong đầu anh quấy phá như khuấy tương hồ, đang trong lúc thống khổ cực độ trên ngực Ngụy Ninh đột nhiên toát ra một cỗ âm hàn dán sát vào hồn phách mỏi mệt, cơ thể bị hao tổn của anh.
Ngụy Ninh không tự chủ được mà dán sát hơn về phía cỗ âm hàn đó, càng ngày càng sát.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lúc chiếu đến chân anh thì Ngụy Ninh cũng tỉnh lại, mở đôi mắt mỏi mệt, ánh mắt khẽ đảo, quyền khống chế cơ thể rốt cuộc cũng quay lại.
Ngụy Ninh cố nén đau đớn toàn thân, ngồi dậy, đây là phòng phía sau phòng khám của Ngụy Thời, là chỗ ngủ của hắn, lộn xộn, không có một đồ vật nào là của anh, mặt Ngụy Ninh xanh mét khi phát hiện ra vừa rồi chính mình vừa gối đầu cạnh chiếc quần đùi của Ngụy Thời.
Thói quen sinh hoạt của thằng nhóc này vẫn bừa bãi như vậy, ba năm trung học không có một lần phòng ngủ gọn gàng, phần lớn đều là người khác dọn cho.
Chỉ cần tỉnh lại, cơ thể dần dần sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Ngụy Ninh tìm trong tủ quần áo của Ngụy Thời, lấy một cái quần đùi và một cái áo T-shirt mặc vào, lúc anh ra khỏi cửa phòng khám anh nhịn không được mà thở một hơi dài, lúc gần đến nhà Ngụy Tam thẩm đã không cảm giác được luồng khí lạnh kia nữa.
Hôm qua anh cùng Ngụy Thời mạo hiểm lớn như vậy, trả giá lớn như vậy, cuối cùng vẫn đáng giá.
Có rất nhiều người của thôn Ngụy đứng trước nhà Ngụy Tam thẩm, tốp năm tốp ba, chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, không biết đang xem thứ gì, trong lòng Ngụy Ninh thầm cảm thấy không tốt.
Chẳng lẽ sóng này chưa lặn sóng kia đã lên?
Ngụy Ninh bước đến, những người đang xem náo nhiệt thấy anh đến lập tức tránh ra, mặc dù chỉ là âm hôn nhưng Ngụy Ninh trong nhà của Ngụy Tam thẩm cũng có tiếng nói.
Không nghe thấy tiếng nhạc cùng tiếng niệm kinh của đàn tràng, trong phòng yên tĩnh, không khí ngưng trọng mà áp lực, Ngụy Ninh bước vào cửa liền nhìn thấy giữa nhà có một người nằm, phía trên phủ một tấm vải trắng, chỉ có người chết mới như vậy.
Ngụy Ninh cả kinh, nhớ đến lời Ngụy Thời nói, “quỷ độn” mang tới âm khí cùng ác sát, sẽ hại chết người, chẳng lẽ tối qua bọn họ vẫn muộn một bước? Trước đó đã có người bị ác sát hại chết?
Lúc này, người cai quản mọi việc trong thôn – Ngụy Thất gia giờ còng lưng, tay che miệng đang ho khan đồng thời nói gì đó với Đông lão đầu, Ngụy Tam thẩm đứng một bên lắng nghe, vừa nghe vừa kích động khoa chân múa tay, bà vừa thấy Ngụy Ninh xuất hiện ở cửa liền chạy tới, bắt lấy tay Ngụy Ninh kéo vào trong nhà.
Cơ thể Ngụy Ninh còn chưa có lực, thấy chính mình bị một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi kéo đến mức lảo đảo, nhất thời cảm thấy thể diện đàn ông đều mất hết.
Ngụy Tam thẩm đẩy Ngụy Ninh: “A Ninh, con đi nói với họ đi, bọn họ coi thường ta là phụ nữ, dễ bắt nạt, chuyện này không liên quan gì đến nhà chúng ta mà lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm, ta còn chưa ngại hắn chết trong phòng ta làm xui xẻo, bọn họ còn dám nói là A Tích độc ác, bọn họ sao có thể nói như vậy!”
Ngày hôm qua đầu tóc còn chỉnh tề, nay đã rối bời, tóc bạc xù ra trên gương mặt khô gầy, ánh mắt đăm đăm, hung tợn mà trừng Ngụy Thất gia cùng với Đông lão đầu đứng cạnh.
Ngụy Ninh nghe lời bà nói xong cũng không biết tư vị gì, một người bị chết mười mấy năm rồi còn bị trách tội, đây là cậy người chết rồi không thể nói phải không?
“Thất gia, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm ra.” Khóe mắt Ngụy Ninh liếc về thi thể được phủ vải trắng kia một cái. “Trong phòng đây là?”
Ánh mắt Ngụy Thất gia mờ mờ, không thấy rõ, nói chuyện có chút dong dài, thường giống mấy người già hay nói. “Là Lâm Đông trong gánh hát của Đông lão đầu, tối hôm qua đột nhiên đi … khụ, cũng không biết bị bệnh gì, đang gõ khánh tốt đột nhiên nằm ngã ra đất, thất khiếu chảy máu rồi chết, đến cả Ngụy Thời cũng không kịp gọi tới.”
Lâm Đông? Ngụy Ninh giật mình, tối hôm qua còn nói chuyện với hắn, còn tán gẫu một lúc lâu, cậu trai trẻ với gương mặt tươi cười kia cứ như vậy đi?
Thế sự vô thường, khiến người thổn thức.
Nhưng là, lúc này Ngụy Ninh cũng nhớ tới lời Ngụy Thời nói, nếu tối hôm qua xử lý “quỷ độn” thành công thì kẻ ở trong bóng tối giở trò quỷ kia sẽ bị phép thuật phản phệ, không chết cũng bị lột da, sáng sớm hôm nay Lâm Đông chết, việc này thật khiến người ta liên hệ hai sự việc với nhau.
Nhưng mà Ngụy Ninh thật sự không hề hoài nghi cậu trai trẻ mà mình có ấn tượng không tồi này.
Tuy là trong mặt bắt hình dong thật sự bất công, nhưng thật lòng mà nói thì vẫn có đạo lý, Ngụy Ninh cảm thấy Lâm Đông không phải loại lòng dạ thâm sâu, tâm tư độc ác. Lại nói, vì sao hắn phải làm như vậy? Đến giờ, hai người bọn họ vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Ngụy Ninh suy xét một chút, nói với Ngụy Thất gia: “Chuyện này có nên gọi công an tới không?”
Đông lão đầu nghe vậy lập tức nhảy tới, dùng giọng khàn như vịt nói: “A Đông là bị quỷ giết chết, không liên quan đến con người.”
Ngụy Ninh nghe âm thanh chói tai của gã, cau mày: “Cũng không thể chết không minh bạch như vậy?”
Thôn Ngụy và những vùng xung quanh nếu xảy ra chuyện này quả thật sẽ không gọi công an, chuyện làm phiền bọn họ thường đều là vài tên trộm vặt, nơi này luôn coi như thái bình, chuyện xấu rất ít khi xảy ra… ít nhất bề ngoài là như vậy, Ngụy Ninh đoán chừng nơi này có gọi 110 cũng chẳng ai tới.
Kỳ thật, Ngụy Ninh muốn gọi công an tới còn có một mục đích khác, chính là muốn mượn sự điều tra của công an để biết thêm một ít manh mối, mặc kệ là người ở ngoài sáng hay trong tối, đối mặt với công an ít nhiều sẽ có chút kiêng kị. Câu cách ngôn “Dân không tranh với quan” này cho dù ở xã hội hiện đại cũng vẫn ăn sâu trong tư tưởng nhiều người.
Ngụy Thất gia ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng. “A Ninh à, cháu ra ngoài lâu, không biết chuyện trong nhà đâu, chuyện như vậy ai sẽ gọi công an tới chứ, đều là tự lập đàn tràng rồi chôn cất thôi.”
Ngụy Ninh dở khóc dở cười, cái chuyện quay lưng với pháp luật này Ngụy Thất gia lại nói như vẻ đương nhiên.
Anh vẫn muốn nói cũng không thể để Lâm Đông chết không minh bạch.
Ngay lúc Ngụy Ninh chuẩn bị mở miệng, Đông lão đầu thô bạo chen vào: “Không phải nói nhiều nữa, người chết ở nhà của cậu, cậu phải phụ trách, nếu không ta ăn nói với cha mẹ A Đông thế nào.”
Nói xong, Đông lão đầu nhếch mắt, liếc xéo Ngụy Ninh một cái, hừ lạnh một tiếng dường như khinh thường anh là tiểu bối không thèm nói nữa, gã quay đầu, nói với Ngụy Thất gia: “Thất gia, ông cũng thấy rồi đấy, tôi không nói tới thôn Ngụy các ông quá tà, Ngụy Tích lại là đột tử chết non, oán khí nặng, hơn nữa mấy ngày này thì không nên lập đàn tràng làm gì mà, tôi thấy chúng qua quen nhau nhiều năm như vậy, thằng nhóc kia lại đến tận cửa mời mới miễn cưỡng đồng ý, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ông nói nên làm sao?”
Ngụy Thất gia dường như có chút xấu hổ, che miệng che một trận ho khan mãnh liệt, dường như phổi cũng bị ho ra ngoài, sau đó dùng giọng nói đứt quãng mà nói: “Ai… khụ… đều do số, tôi thấy, trả tiền phí mai táng, ông xem được không?”
Đông lão đầu nhìn qua có vẻ không đồng ý lắm, miệng khô khốc giật giật, nhưng không nói gì nữa.
Nói cũng kỳ lạ, không phải Ngụy Tam thẩm cùng Ngụy Ninh hại chết Lâm Đông, sao bọn họ phải chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ chuyện xảy ra trên đầu ngươi, mặc kệ có phải do ngươi làm hay không đều phải chịu trách nhiệm liên quan sao?
Ngụy Ninh cảm thấy chuyện này rất vô lý, nhưng hiển nhiên, Ngụy Thất gia và những người trong thôn Ngụy đều đồng ý, xem ra loại quan niệm này cũng ăn sâu rồi.
Trong lòng Ngụy Ninh cười lạnh một tiếng, ý tứ này là muốn bắt nạt bọn họ? Anh làm việc thành thật, nhưng không có nghĩa là không có nguyên tắc, nếu thật sự là chuyện của mình thì chịu thiệt một chút cũng được, nhưng bây giờ còn liên quan đến Ngụy Tam thẩm,lại còn nghi ngờ Ngụy Tích đã chết nhiều năm, chuyện này không sao nhịn được, vậy nên anh không nói hai lời lấy điện thoại di động ra. “Cháu thấy vẫn nên gọi công an tới, nếu không chuyện không rõ ràng.”
Đông lão đầu bước về phía trước một bước đoạt lấy điện thoại Ngụy Ninh. “Mày có ý gì? A, một tên tiểu bối tử còn dám tranh luận với chúng ta? Nơi này có chỗ cho mày nói à?”
Ngụy Ninh chậm rãi lấy lại điện thoại di động từ trong tay của Đông lão đầu về. “Nghe lời của ông, tôi cũng chỉ nói chuyện luật pháp thôi, hiện tại không thịnh hành cách làm xưa nữa, người chết không rõ ràng, không nói lý liền đổ lên đầu người khác, ông nói được không? Đừng coi người khác như đồ ngu mà đùa giỡn!”
Anh nói khiến gương mặt vàng vọt của Đông lão đầu run rẩy một trận.
Đông lão đầu trừng Ngụy Ninh, Ngụy Ninh một chút cũng không nhường mà trừng lại gã, anh một người đàn ông trẻ khỏe mà lại sợ một ông già nửa sống nửa chết sắp xuống mồ này chắc? Hai người giằng co chốc lát, không khí nhất thời lạnh xuống.
Lúc này, Ngụy Thời từ ngoài chạy vào, trong tay còn cầm hộp thuốc của mình.
Hắn vừa chạy vừa gọi: “Cháu đã quay về, xảy ra chuyện gì vậy, vội vã gọi cháu từ ngoài về.” hắn vừa vào nhà liền thấy tình huống giương cung bạt kiếm trong phòng, tròng mắt đảo đảo, nhìn lướt qua mặt đất, lập tức khoa trương mà nhảy dựng lên: “Đây là người chết mà!”
Hắn làm như vậy, vô hình đánh vỡ không khí trong phòng.
Gương mặt vàng vọt của Đông lão đầu càng lộ vẻ thất bại, sắc mặt Ngụy Thất gia cũng thay đổi, giống như thật đau đầu với Ngụy Thời: “A Thời, cháu đừng quấy rối, lại đây.”
Ngụy Ninh đi đến cạnh Ngụy Thời, vỗ vỗ vai hắn. “Sáng sớm chạy đi đâu vậy? Anh gọi điện thoại, nhắn tin cũng không trả lời.”
Ngụy Thời đặt hộp thuốc cạnh thi thể, nóng lòng muốn thử xốc mảnh vải trắng kia lên xem xét thi thể Lâm Đông. “Tôi đưa anh về thì có vài người tìm bảo có người bị bệnh cấp tính, muốn tôi đến chỗ hắn, tôi đến thì thấy chỉ là sốt nhẹ, không phải bệnh gì nặng, chỉ cần tiêm và uống thuốc là xong, người kia còn bám lấy tôi không tha, nói là không yên tâm, muốn truyền nước, tôi vốn nghĩ truyền thì truyền nhưng vừa thấy tin nhắn của anh liền nhanh chóng quay lại đây.”
Vải trắng còn chưa kịp nhấc lên đã bị một người đàn ông trung niên trong gánh hát của Đông lão đầu ngăn lại, người đàn ông trung niên này vẻ ngoài không hề thu hút, vài ngày mà Ngụy Ninh vẫn không có ấn tượng với hắn, lông mày nhạt mắt nhỏ, vẻ mặt như buồn ngủ, hiện giờ giữ chặt một tay Ngụy Thời, nhìn hắn.
Ánh mắt hắn có chút sắc bén, tuyệt không giống với ánh mắt chưa tỉnh ngủ.
Ngụy Thời cười hì hì lắc tay mình ra, không chút bận tâm, hỏi: “Tôi là bác sĩ, vậy còn không được nhìn sao?”
Bên này Ngụy Thời cùng Ngụy Ninh sóng vai nhau đứng, bên kia mấy người trong gánh hát cũng tiến tới, dường như không muốn để bọn họ động vào thi thể Lâm Đông, hai bên cách nhau thi thể phủ tấm vải trắng, cảnh giác nhìn nhau, tình huống này, Ngụy Ninh thấy ánh mắt mấy người đối diện có chút gì đó là lạ, lộ ra nét hung ác.
Lúc này, Ngụy Thất gia rốt cục mở miệng: “Mấy người làm gì vậy, đều ngồi xuống đều ngồi xuống, có gì từ từ thương lượng, nghiêm trọng hóa lên làm gì, Đông tiên sinh, ông xem việc này nên làm thế nào?” Rốt cuộc là người già thành tinh, Ngụy Thất gia nói câu này là mang quả cầu da ném vào trong tay Đông lão đầu.
Đông lão đầu nhếch mắt lên: “Nếu như vậy, thôn Ngụy các người về sau có chuyện gì đừng tìm ta nữa.”
Thần sắc Ngụy Thất gia hơi đổi: “Không cần nói nghiêm trọng vậy chứ, đều là người quen, có gì khó giải quyết, ông cũng thấy tình huống ở đây rồi đấy, bỗng nhiên có người chết trong phòng, để lập đàn tràng cho đứa con duy nhất đã qua đời bà ấy đã phải vay mượn khắp nơi, giờ còn lấy đâu được tiền nữa?”
Nói xong, ánh mắt chuyển sang Ngụy Tam thẩm vẫn đứng ở cạnh lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp.
Lời này là thật, Đông lão đầu hàng năm vẫn đi lại ở thôn Ngụy, đối với tình huống của Ngụy Tam thẩm cũng biết, nghe Ngụy Thất gia nói thế, gã không nói gì nữa.
Ngụy Thất gia thấy gã đã thả lỏng, lập tức nói tiếp: “Tôi thấy như vậy đi, xảy ra chuyện lớn như vậy thì đàn tràng lần này không làm tiếp nữa, dù sao phát sinh chuyện này phạm vào điều kiêng kị, xui nhiều, không làm tiếp được, ông lấy ít tiền hơn một phần, phần còn lại đưa cho người nhà của người chết.”
Lông mày Đông lão đầu giật giật, hiển nhiên đối với việc tiền của mình đột nhiên thiếu mất một nửa rất bất mãn, nhưng khóe mắt liếc sang thấy Ngụy Ninh vẫn cầm di động nói chuyện với Ngụy Thời, Ngụy Thời cũng vừa nói chuyện vừa nhìn thi thể dưới chân, nhìn qua còn chưa bỏ ý định.
Cuối cùng, mọi chuyện vẫn là làm theo lời Ngụy Thất gia nói.