CHƯƠNG 279: DƯỚI NƯỚC
Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
.
Hồi còn ở đại học nói chuyện phiếm với bạn, nói đến nếu năm 2012 thật sự tận thế , người thân, bạn bè bên cạnh biến thành tang thi, vậy thì mình nên làm cái gì bây giờ? Có người nói đã chết thì không thể để cho người thân bạn bè ngay cả chết cũng không được chết yên ổn, cho nên sẽ tự tay giải quyết họ, có người nói cho dù biết họ đã chết, nhưng vẫn không xuống tay được. Mọi chuyện xôn xao, chưa thể kết luận được.
Lúc ấy bản thân mình nói cái gì, cách đây đã lâu như vậy, Ngụy Thời đã không còn nhớ rõ nữa.
Có một số việc, nếu chưa đổ xuống người bạn, thì bạn vĩnh viễn sẽ không biết mình sẽ chọn lựa như thế nào, giống như hiện tại, biết rõ Ngụy Hân đã không còn là người sống, Ngụy Thời cũng không có một chút dự định muốn chém yêu trừ quỷ tý nào, cho dù anh học một thân bản lĩnh, cho dù anh thân là đệ tử Ẩn Môn, không nói chủ động đi chém yêu trừ quỷ, thì dù có đụng cũng phải làm chút gì đó mới thích hợp với thân phận của anh.
Trên đời này, luôn luôn có một chuyện, bạn biết mình nên làm, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không làm.
Bạn biết rõ làm như vậy là đúng, đối người đối mình đều tốt cả, nhưng bạn vẫn sẽ không làm.
Phòng không có bật đèn, trong phòng một mảng tối tăm, Ngụy Thời ngây ngốc ngồi một ngày một đêm, không ăn không uống, anh không có một chút nào muốn ăn, trong lòng không thể nói rõ cảm giác gì, không phải bi thương cũng không phải phẫn nộ, mà là trống rỗng, dường như bản thân từ trước tới giờ nóng nóng vội vội mưu cầu đủ thứ hết thảy đều mất đi ý nghĩa. Anh nghĩ, nếu em trai mình thật sự biến thành tang thi, anh nhất định vẫn che chở nó, thậm chí sẽ nuôi dưỡng nó, giống như bây giờ.
Mãi cho đến ngày thứ ba, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, mặt đất giống như có lửa nướng, Ngụy Thời mới đẩy cửa ra đi ra khỏi nhà, vẻ mặt anh có chút uể oải không phấn chấn, cả người thoạt nhìn giống như cỏ dại ven đường bị nắng thiêu vậy, không có một chút tinh thần gì, lê bước rì rì tới sông nhỏ
Nước sông trong suốt róc rách chảy qua, đi đến gần, bóng râm mát rượi khiến nắng nóng cả người tán đi, lập tức thư thái hẳn lên, đám con nít tốp năm tốp ba kết bạn chơi đùa bên bờ sông, vài người lớn đứng cách đó không xa nhìn bọn chúng nô giỡn ầm ĩ.
Đó cũng là chuyện mà người thôn Ngụy không biết phải làm sao. Cho dù bạn có nói nhiều đi nữa, nói nghiêm túc đến mức nào, những đứa nghe lời còn tốt, mấy đứa nghịch ngợm một chút vẫn sẽ chạy đến bờ sông chơi, cho nên, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, thỉnh thoảng ban ngày những người lớn sẽ dẫn theo đám con nít tới bờ sông chơi đùa một chút.
Không ngờ, biện pháp này dùng được một khoảng thời gian, quả thật hiệu quả không tồi.
Lời xưa có nói “Chặn không bằng khai”, thật đúng như vậy.
Một chạc cây rậm rạp rũ xuống mặt sông, bóng râm phủ đầy, ngăn ánh mặt trời rọi chiếu xuống dưới, thế cho nên chỗ này càng mát hơn so với những nơi khác.
Ngụy Thời ngồi ở trong sông bên dưới chạc cây này, cũng mặc kệ quần áo trên người dính ướt nhẹp, ngẩn người nhìn nước sông không ngừng chảy xuôi ở nơi đó, người khác cho rằng anh đang hóng mát, trên thực tế trong đầu anh nghĩ chính là Ngụy Hân rốt cuộc là cái gì? Nó rõ ràng đã chết nhưng vẫn còn có thể tự nhiên hoạt động dưới ánh mặt trời, nhìn chẳng khác gì với người sống, cho dù là cương thi, trừ phi là “Bất hoá cốt” trong truyền thuyết, thì đây cũng là chuyện không có khả năng.
Ngụy Thời trái lo phải nghĩ, cũng không rõ Ngụy Hân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không suy nghĩ cẩn thận, kế tiếp anh cũng sẽ không biết nên làm như thế nào .
Nhưng mà, có một điểm có thể xác định, thì đó là Ngụy Hân nếu không phải là người sống, thì nó cần phải có lượng âm khí rất nhiều mới có thể giữ nguyên bộ dạng hiện tại này, chắc là vì nguyên nhân này, mới chẳng biết nó đi đâu từ sáng tới tối.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này xong, Ngụy Thời xốc lại tinh thần suy sụp, từ trong mặt nước ngồi dậy, đang định đứng lên đi về nhà, ánh mắt hướng xuống mặt nước như tùy ý ngắm cảnh, nhìn thấy một thứ màu đen đang đung đưa theo bèo rong xanh mượt, thứ kia lén lút, trốn trong đám bèo rong, nương theo bèo rong để giấu mình, nhẹ nhàng hướng lại chỗ anh.
Ngụy Thời im hơi lặng tiếng nhìn cái thứ kia.
Thứ kia đến đây, bắt lấy cổ chân Ngụy Thời, lạnh băng, trắng mịn, một cỗ lực mạnh mẽ kéo Ngụy Thời xuống nước, cách đó không xa còn có thể nghe được bọn nhỏ vui vẻ la hét ầm ĩ, mà chỗ này lại âm u lạnh lẽo, như là đến một thế giới khác.
Ngụy Thời buông lỏng tay chân, không chống cự gì cả, để khỉ nước tùy ý tha anh vào trong nước.
Khỉ nước dùng sức siết chặt thắt lưng anh.
Ngụy Thời nghe được khỉ nước phát ra tiếng cười cổ quái “Khặc khặc chít chít”, còn ngửi được một mùi tanh tưởi nồng nặc, thật giống như cả trăm cả ngàn con cá bị phơi nắng trên bờ cát tỏa ra mùi thịt ươn cùng mùi hôi thối, tràn ngập ra, nước sông trong suốt chung quanh cũng trở nên đục đục, chảy một hồi, lại từ đục đục biến thành đậm đen.
Dòng nước đen này, lạnh lẽo đến mức khiến cho tay chân Ngụy Thời nổi lên từng tia tê dại.
Dưới nước đưa tay không thấy được năm ngón, cái gì cũng không thể nhìn thấy được.
Nếu là người thường, lúc này đã sớm cuống quít lên, căn bản không nghĩ đến việc giãy khỏi trói buộc của khĩ nước, tánh mạng nhất định sẽ bị khỉ nước thu lấy, nhưng mà, này con khỉ nước này có vận may không tốt, đụng phải Ngụy Thời.
Ngụy Thời ở trong nước nghẹn hơi một hồi, cảm thấy hô hấp không nổi nữa, mới định ra tay.
Hồi nãy sở dĩ anh để khỉ nước kéo đi, chính là muốn nhìn một chút coi con khỉ nước này có đồng bọn hay không, nếu là có thì xử nguyên cả một ổ, nhưng đợi lâu như vậy cũng không thấy con khỉ nước thứ hai lại đây, anh liền định ra tay.
Ngay lúc Ngụy Thời nâng chân lên định đá con khỉ nước, thì trong làn nước tối đen bỗng nhiên truyền đến tiếng khuấy động, Ngụy Thời giật mình, động tác trên chân liền ngừng lại, một người từ trong mặt nước “đi” lại đây, người bình thường ở dưới nước sâu, bởi vì nước có lực nổi, nên không có khả năng đứng ở đáy nước mà đi về phía trước, nhưng mà riêng người này lại có thể, hơn nữa đi rất vững vàng, nhìn như nhàn nhã.
Người kia đến gần .
Gương mặt xinh đẹp mà lại tái nhợt như ẩn như hiện ở trong nước, dường như dòng nước đen chung quanh như có như không tránh được cậu, cũng có thể nước đen xuyên qua cậu, tóm lại, Ngụy Hân nhìn như chậm nhưng lại rất nhanh, bình thản bước đến trước mặt Ngụy Thời.
Con khỉ nước vẫn còn bám trên lưng Ngụy Thời, ở trong nước cũng thấy không rõ tướng mạo, chỉ là một cục đen đen, cái thứ kia giương nanh múa vuốt, hướng về phía Ngụy Hân kêu gào, giống như đang dọa dẫm cậu.
Ngụy Thời đầy hứng thú nhìn một màn trước mắt này.
Anh ngược lại muốn nhìn một chút, Ngụy Hân rốt cuộc sẽ đối phó với con khỉ nước này như thế nào.
Nhưng mà, anh lặng người ở trong nước lâu rồi, một ngụm khí lớn hít vào trước lúc xuống nước đã sớm dùng xong, hiện tại miệng hơi hé ra, dòng nước đen tanh hôi liền tràn vào trong miệng, Ngụy Thời nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn nuốt phải vài hớp nước.
Bên kia, Ngụy Hân cũng rốt cuộc cũng hành động.
Tay chân cậu cực kỳ linh hoạt.
Con khỉ nước kia liều mạng giãy ra khỏi dòng nước đen đang chảy về hướng Ngụy Hân, Ngụy Hân mở miệng ra, luồng nước liền tràn vào trong miệng cậu, bao gồm con khỉ nước, sau khi nuốt vào, khóe miệng đỏ tươi của Ngụy Hân chảy xuống một dòng chất lỏng màu đen.
Ngụy Thời thừa cơ hội này, bơi chó vài cái, hướng lên trên mặt nước.
Chờ tới khi trồi lên mặt nước, Ngụy Thời liền ôm cổ cực lực ho khan.
Vì muốn xem trò vui, thật sự là mệt, quá mệt đi Ngụy Thời vừa ho vừa nghĩ, sớm biết như thế thì hồi nãy đừng làm.
Anh vừa thở dài vừa lấy ra một tấm bùa từ trong ba lô trên lưng, định uống vào để nhổ nước đen ra.