Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ)

Chương 17: Chương 17: Huyệt Động




CHƯƠNG 17, HUYỆT ĐỘNG

Ngụy Ninh xem náo nhiệt một hồi rồi chậm rãi đi đến nhà Ngụy Thời.

Lúc ở bên ngoài dốc sức làm việc, luôn cảm thấy thiếu thời gian, đến cả đi đường cũng đi lại vội vã rất sợ không bắt kịp xe bus, đến kịp hội nghị, sau đó — luôn cảm thấy có vô số áp lực đè ép khiến bản thân không thở nổi, không duỗi được tay. Thế mà ở thôn Ngụy, đồng hồ báo thức như chết, ngay cả đi qua con chó quê cũng nhìn, thường xuyên dừng lại ngắm nhìn một đóa hoa, thấy con sâu ngẩn ngơ một chút hoặc đùa nghịch một hồi.

Nếu nói Ngụy Ninh lưu luyến cái gì ở thôn Ngụy, không chừng đó chính là trong thôn Ngụy khác với thế giới bên ngoài, nhịp sống luôn luôn chậm hơn.

Hay chính là bởi vì cuộc sống trong thôn Ngụy đã thành thói quen như thế, sở dĩ má Ngụy sống chết không chịu dọn đi, dù cho xa đứa con duy nhất cũng sống như vậy.

Ngụy Ninh cũng hiểu được ý nghĩ của mẹ anh nhưng hiểu được không có nghĩa là chấp nhận được, chỉ có thể nói, hai đời người không thể vượt qua được khoảng cách, mà người thỏa hiệp nhất định là Ngụy Ninh – người già yêu cái cũ, không muốn rời ổ, ép buộc người già thay đổi quan niệm dường như là không thể, hơn nữa, vì sao nhất định phải ép thay đổi? Họ đã già rồi, còn có thể sống bao lâu? Để họ vui vẻ cũng là bổn phận của bậc làm con.

Nếu không phải vì thôn Ngụy, Ngụy Ninh rất cam tâm tình nguyện làm theo ý mẹ mình.

Ngụy Ninh gõ cánh cửa gỗ cũ nát hiệu thuốc của Ngụy Thời, Ngụy Thời ở bên trong hô: “Vào đi vào đi, cửa không khóa.”

Ngụy Ninh đẩy cửa ra liền thấy Ngụy Thời đeo kính không gọng, mặc bộ áo may ô màu trắng, hai người lôi lôi kép kéo, hai chân giang rộng ngồi sau bàn làm việc, không biết đang trêu ghẹo cái gì, thấy Ngụy Ninh đến chỉ liếc một cái rồi thôi, bỏ lại một câu: “Tùy tiện ngồi đi, chờ tôi làm xong việc này đã.”

Ở đây không nói tới điều hòa, nhưng là quạt điện cũng chẳng có, oi bức khiến người ta khó chịu không biết làm sao Ngụy Thời chịu được, Ngụy Ninh lau mồ hôi trên trán, kéo hai cái ghế trúc tới nằm lên, nằm xong tiện tay lấy một quyển sách cạnh đó, đọc.

Trang giấy ố vàng phát ra vẻ khô cũ ẩm mốc, mùi hôi mốc khó ngửi, phía trên là chữ phồn thể, người bình thường sẽ không cảm thấy hứng thú với loại này, thôn Ngụy có rất nhiều người đều có loại giấy cũ kĩ này, Ngụy Ninh đọc không ít loại sách này, nhưng mà đấy là chuyện khi còn bé, hiện tại những sách này bị đốt cháy, bị vứt bị mất, lâu quá bị hỏng, cũng còn lại không nhiều.

Những gì trong sách này viết cũng lạ, tất cả đều là những thứ kỳ kỳ quái quái, những dược liệu chưa từng nghe tới, phương thuốc cổ truyền, người viết sách có lẽ là sợ đời sau đọc sách không hiểu còn vẽ hình minh họa dược liệu ở bên cạnh, phương thức bào chế dược liệu lại càng chưa thấy bao giờ, trong dược có chút kỳ môn bát quái, mao sơn phương thuật, biện pháp hàng yêu tróc quỷ, nhiều như cây trong rừng làm hoa cả mắt, đồng thời lại thấy thật hoang đường.

Đúng lúc Ngụy Ninh thấy thú vị, sách trong tay bị người giật mất, anh ngẩng đầu lên thấy Ngụy Thời cầm sách trong tay đứng bên cạnh.

“Làm xong rồi hả?” Ngụy Ninh hỏi.

Ngụy Thời gật đầu, sắc mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hữu khí vô lực nói với Ngụy Ninh: “Chúng ta đi đâu đó đi.” Tiện tay vứt sách lên bàn làm việc.

“Đi đâu?” Ngụy Ninh ở bên cạnh hắn hỏi. “Mày sao đấy? Dáng vẻ cứ như miệt mài quá độ vậy.”

Sắc mặt Ngụy Thời tối sầm: “Khụ… ai, ai miệt mài… còn không phải vì chuyện của anh à.”

Ngụy Thời nói lắp đến mức suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi của mình, Ngụy Thời như vậy, Ngụy Ninh chưa bao giờ thấy qua, vốn chỉ thuận miệng đùa một chút, hiện tại nghĩ lại dường như thật sự có chuyện gì đó, có một câu thế này: “Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.” Nếu thử suy nghĩ, Ngụy Thời thật đúng là…. Nhưng mà chưa từng nghe hắn kể đang yêu ai nha, thực hiện công tác ngầm thật sự quá xuất sắc? trong đầu Ngụy Ninh nghĩ miên man không đầu không cuối.

Hai người đi thẳng, đi qua đội ngũ thi công đang ầm ĩ, đến trong núi.

Ngụy Thời không nói một lời đi thẳng về phía trước, Ngụy Ninh im lặng không nói gì đi sau, hai người một trước một sau đến bãi tha ma thôn ngụy, tích lũy phần mộ của mấy trăm năm, vô số bia mộ ngay ngắn có, đổ trái đổ phải cũng có, chẳng biết bao lâu thôn Ngụy cử một người đại diện đi trùng tu bãi tha ma, không khí lộ vẻ hoang vắng.

Cho dù tới đây vào ban ngày, ngực vẫn cảm thấy rấm rứt.

Cỏ hoang um tùm, bụi cây rậm rạp, quạ bay loạn xạ.

Phần mộ Ngụy Tích ở bên đó, quay đầu là có thể thấy, nhưng mà, lúc này đây mục đích của họ không phải tới đó mà trực tiếp đi tới Âm Thấp Địa.

Đến phạm vi mảnh đất đó rồi, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm vài độ làm cho toàn thân phát lạnh, lòng sinh sợ hãi, nơi này cỏ càng nhiều, cây càng rậm, xung quanh tất cả đều là âm thanh côn trùng huyên náo, dường như bất kỳ lúc nào cũng bị một con bò ra khỏi ổ cắn, ngay cả trên mặt bùn đất cũng ẩm ướt lầy lội, trong không khí có mùi hôi thối nhàn nhạt.

Bước chân một cái bùn đất dưới chân nhầy nhầy nhão ra, cảm giác khiến người ta chán ghét, Ngụy Ninh cau mày nhìn thoáng qua, lắc lắc chân, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay phía trước chính là một vách núi, vách núi lõm vào phía trong tạo thành một huyệt động lớn, người trong thôn Ngụy chết non hoặc đột tử đều đưa vào mai táng ở huyệt động này, chờ một thời gian sẽ được mang ra ngoài chôn.

Ngụy Tích là được chôn ở ngoài động.

Ngụy Ninh nhìn thoáng qua chỗ Ngụy Tích nằm kia, để lại một hố sâu, lầy lội không chịu được, mới qua vài ngày đã có một tầng cỏ xanh, không cần lâu chỗ đấy cũng sẽ thành một nơi hỗn độn, nhìn không ra dị trạng, tiếp qua một năm rưỡi nữa, sẽ có người được chôn vào đây.

Đến cả chính Ngụy Ninh cũng không biết vì sao lúc này trong đầu lại toát ra một loại liên tưởng, dường như, vẫn luôn như vậy, người chết yểu hoặc bị đột tử ở thôn Ngụy luôn luôn được đưa lên núi, một đón một, có lẽ, sinh mệnh con người vô thường, không riêng gì thôn Ngụy, địa phương khác cũng giống vậy, trên đời này thứ khiến người ta kinh sợ nhất chính là sự ngoài ý muốn.

Chỉ là, đúng là có chút ngoài ý muốn, có chút lại….

Ngụy Thời lấy ra một cái đèn pin, bật lên, trong động tối mịt, dù cho đèn pin có sáng cũng chỉ chiếu sáng được một góc, còn những chỗ khác như bị bóng tối căn nuốt, chiếu sáng không nổi.

Kỳ thực cái huyệt động này dùng làm nơi mai táng, ngoại trừ động ngoài lớn hình bán nguyệt, bên trong còn có mấy nhánh nhỏ nữa, đi thông vào sâu ngọn núi này, chẳng biết kéo dài đến chỗ nào, dù sao người ở thôn Ngụy cho đến giờ cũng chưa từng tiến vào, ngay cả trẻ con to gan lớn mật cũng không ai dám tới nơi này thử gan.

Trong huyệt động này thật sự quá tối, quá sâu, quá yên tĩnh, chỉ tới gần thôi mà đã giống như bị nó nuốt vào trong rồi.

Ngay lúc Ngụy Ninh thấy Ngụy Thời định đi vào sâu trong huyệt động, rốt cuộc nhịn không được kéo hắn một cái: “Ngụy Thời, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Ngụy Ninh đối với người anh em từ nhỏ cởi truồng chơi với nhau này từ đáy lòng tín nhiệm và tin tưởng, nói vậy tức là nếu hắn muốn làm gì, chỉ cần một câu, không cần hỏi anh cũng đi theo, chỉ là… bây giờ nhìn cái huyệt động tối như mực kia, từ đáy lòng Ngụy Ninh toát ra hành khí, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, con ngươi cũng vì sợ hãi và áp lực mà mở lớn.

Lúc này, Ngụy Ninh cảm giác được có một cỗ âm hàn bao quanh thân thể anh, những vùng da lộ ra ngoài đều nổi da gà, Ngụy Ninh nhịn không được nhích lại gần Ngụy Thời, nhưng mà, cỗ âm hàn kia theo sát anh như hình với bóng.

Vẻ mặt Ngụy Thời không để ý: “Tìm thuốc, người anh em phía dưới của anh còn chờ được cứu đấy.”

Ngụy Ninh nghẹn họng: “Thuốc kia mọc ở đây?”

Ngụy Thời xoa xoa cằm: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà trong sách nói chỗ này khả năng khá cao, mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải thử xem…”

Chuyện này liên quan đến nửa người dưới và hạnh phúc nửa đời sau, Ngụy Ninh lập tức lên tinh thần: “Chúng ta vào đây đi, sớm biết vậy ta cũng mang theo đèn pin, cùng nhau tìm, làm việc cũng nhanh một chút.”

Ngụy Thời khoát tay chăn lại: “Vậy không được, thứ kia sinh trưởng ở địa phương riêng, chúng ta cùng nhau tìm là được rồi.”

Hai người vòng qua phần mộ và mộ bia, đi tới thông đạo vào huyệt động, rõ ràng đây chính là nơi không thông khí, có một luồng gió âm như có như không thổi qua, thổi trúng người khiến toàn thân phát lạnh không nói, dường như muốn hai người bỏ cuộc.

Nhưng mà trước mắt hai người chỉ có thể đi về phía trước, không thể lùi về phía sau.

Ngay khi đi vào trong huyệt động, Ngụy Ninh nghĩ, dường như có thứ gì đi theo sau, anh nhịn không được nhìn quanh một chút, xung quanh là bóng tối đen như mực, nhưng mà, sâu trong nơi tối tăm, nơi sâu hơn, có một mảng tối cứ như nước ngưng tụ thành, tụ tập với nhau, nhìn không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ, lại dường như là thật —

Chỉ là — đầu ngón tay của anh, đôi khi chạm vào một luồng khí lạnh như băng.

Ngụy Ninh thu tay về, sờ sờ ngón tay của mình, có chút lạnh, nhưng không tính là băng, anh đang định sờ lại lần nữa thì Ngụy Thời bên cạnh đã chờ không được: “Anh Ninh, đi thôi, chờ trời tối rồi lại không tìm được.”

Ngụy Ninh “Ừ” một tiếng, không thử lại nữa, quay về với hiện thực nơi này vốn có âm khí nặng, có kỳ quái cũng không ngạc nhiên.

Đi khoảng hơn mười phút, đột nhiên trước mắt trở nên trống trải, một huyệt động ngầm so với huyệt động hình bán nguyệt kia còn lớn hơn xuất hiện trước mắt.

Huyệt động cao tới mức không thấy đỉnh, vô số chung nhũ, măng đá rực rỡ muôn màu, trong động có động, trên thạch bích tỏa ra ánh sáng xanh biếc yếu ớt, sau khi quen thuộc, không cần đèn pin cũng có thể nhìn đại khái được hết xung quanh.

“Trời ạ… không nghĩ đến tới đây lại có thành tựu.” Ngụy Ninh nhìn cảnh sắc trước mặt nhịn không được cảm thán một câu, hắn vươn tay sờ sờ thạch bích, ngón tay dính vào một chút lục quang: “Vật này là cái gì, rêu xanh lại có thể phát quang được?”

Ngụy Thời ở bên canh anh liếc nhìn qua: “Ừ, một loại rêu đặc thù, đại khái là thích ứng với hoàn cảnh phát sinh biến dị, chúng ta tìm nguồn nước trong này đi.”

Đừng ở cửa huyệt động là có thể nghe được tiếng nước chảy “tí tách”, chỉ cần đi theo âm thanh đó là được. Lúc hai người tìm được đều ngây ngẩn cả người, Ngụy Thời thấp giọng nói: “Đây… là tế đàn phải không?”

Trước mắt là một thạch đài cao ba thước, rõ ràng được nhân công sửa chữa tạo nên, hai bên đá vuông vức, độ rộng thềm đá khoản nửa thước, trên thạch đài đặt một cái giường đá, bên cạnh giường đá có chính thạch trụ, trên thạch trụ lại có dấu vết lửa cháy lưu lại. Thạch đài là từ một mặt trên thạch bích kéo dọc ra phía ngoài, trên thạch bích có một chút nước ngầm chảy ra, chảy đến thạch đá tạo thành một rãnh nước, quan trọng nhất chính là, trên thạch đài còn có một chút bạch cốt.

Nhìn thấy mà giật mình.

Ngụy Ninh và Ngụy Thời hai người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới trong huyệt động còn có thể phát hiện ra di tích này.

Ngay khi hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn, đang định đi tới nhìn kỹ hơn, ở bên cạnh một thạch nhũ xuất hiện một bóng đen, bóng đen kia “A—” một tiếng, bất chợt nhào tới bắt được Ngụy Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.