CHƯƠNG 185: SONG HỒN
Edit : Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Sinh hồn nhìn ông Từ, bỗng một thanh âm lạnh băng mà vô hồn vang lên trong tai ông
“Nhiều chuyện.”
.
.
.
Không khí âm u bốn phía lập tức trở nên lạnh thấu xương, lộ ra một cỗ tà khí.
Mà ngay cả ông Từ thoạt nhìn thoải mái tự tại, tay nghề thông thạo cũng lộ ra phần căng thẳng, mèo đen kia nhảy lên lại vai ông, gầm gừ kêu vài tiếng. Ngụy Thời đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ, trán ông Từ bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tình huống này ông chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên ông nhìn thấy Ngụy Thời thì phát hiện âm khí trên người anh rất nặng, thế nên cho rằng anh dính phải mấy thứ tai họa ở chỗ nào đó không sạch sẽ.
Ông có ấn tượng tốt với Ngụy Thời, thằng nhóc này có thể tự học, hiểu rõ phương pháp đẩy quẻ bói toán trong Huyền học, thiên phú cực cao. Nếu bị lão Tiêu kia biết được, chỉ sợ lão già ấy dùng mọi thủ đoạn để lừa được Ngụy Thời về bái sư làm đệ tử lão.
Ông và lão Tiêu đấu nhau cả đời mà vẫn chưa phân được thắng bại. Nếu ông thu được đồ đệ khiến lão già ấy ganh tỵ đến đỏ mắt, chỉ nghĩ đến chuyện lão Tiêu chuyên môn bày ra bộ dạng thần cơ diệu toán mọi sự ta đều nắm ở trong tay, lúc biết được thì sẽ tức muốn chết thì ông cũng vui muốn chết luôn.
Cho nên ông Từ chủ động hỏi Ngụy Thời có muốn bái ông ta làm thầy hay không, còn dùng nhiệt tâm chưa từng có dạy dỗ kỹ lưỡng đồ đệ này, để cho khối ngọc thô chưa mài là Ngụy Thời mau mau phát sáng, sau đó đưa anh đến trước mặt lão Tiêu để khoe cho lão tức chơi.
Mặc dù ở phương diện đẩy quẻ bói toán ông kém tinh thông hơn đối thủ sống chết của ông là lão Tiêu, nhưng cũng coi như biết một chút. Ông bảo Ngụy Thời đem bát tự của mình cho ông tính thử, lại phát hiện ra mặc cho ông tính như thế nào thì bát tự của Ngụy Thời có phần không khớp với bản thân anh.
Bát tự của Ngụy Thời vô cùng tốt, sinh trong gia đình phú quý, cả nhà hòa thuận, bản thân tài trí mặc dù không vượt trội nhưng cũng thông minh, hai mươi ba tuổi cưới vợ, hai mươi bốn tuổi sinh con, có hai trai một cái, con cháu sum vầy, cả đời suôn sẻ. Nhưng nghe Ngụy Thời kể chuyện của mình thì hoàn toàn trái ngược, khác nhau quá nhiều.
Cái này chỉ có thể là bát tự của Ngụy Thời bị sai.
Tại sao lại sai? Hoặc là Ngụy Thời nói dối hoặc là bản thân Ngụy Thời cũng không biết bát tự của mình có vấn đề. Những người đẩy quẻ bói toán, dù ít dù nhiều cũng sẽ tự đặt quẻ xem cho mình, nhưng lúc ông Từ hỏi Ngụy Thời có làm như vậy hay không thì Ngụy Thời lại lắc đầu.
Theo như Ngụy Thời nói thì Ngụy gia có tổ huấn là không được tùy tiện dùng bát tự mình để đoán mệnh.
Hơn nữa, đoán mệnh thì càng đoán càng bạc, không đoán cũng được.
Bạc ở đây chính là mệnh bạc. Mình nghe bảo bói xem mệnh chính là nhìn trộm thiên cơ, thế nên họ phải trả giá bằng tuổi thọ của mình.
Sau lại nói, mệnh người là do trời định, dù có tính được cũng tăng thêm phiền não, tuy rằng bản năng con người là đón tài tránh tai, nhưng không thể nói rằng thuận theo tự nhiên là không tốt.
Ông Từ nhìn Ngụy Thời vừa đẩy đẩy tính tính, vừa lạnh nhạt nói ra những lời bên trên, trong lòng có chút giật mình. Thằng nhóc này mới có mười mấy tuổi lại có thể thông thấu như vậy, khó trách nó có thể đẩy quẻ bói toán, thiên phú trác tuyệt ở phương diện xem thiên cơ này. Có rất nhiều sẽ thầy tướng số thuật sĩ, cho dù biết những đạo lý mà Ngụy Thời nói nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò.
Chuyện này trong ngoài đều có vẻ kỳ lạ, ông Từ suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc là cha mẹ Ngụy Thời nhớ lầm. Một số bậc cha mẹ có phần sơ ý hoặc là không tin việc này, có thể qua loa chọn đại một cái bát tự, ông đã gặp tình huống này mấy lần.
Ông Từ vốn nhìn Ngụy Thời đẩy quẻ bói toán lại dùng thủ pháp vụng về để hàng yêu tróc quỷ, nên ông muốn xem xem bát tự của Ngụy Thời rốt cuộc có mệnh số đi theo con đường này hay không. Phương diện này cũng phải chú ý, nếu không có mệnh số mà lại cố tình chọn con đường này thì nhất định sẽ không được chết già. Ngược lại có số nhưng chết sống cũng không muốn đi thì cả đời sẽ đời khốn khổ, trôi giạt khấp nơi.
Hiện tại không nhìn ra mệnh, ông Từ cũng biết chuyện này khó giải quyết.
Nhưng ông vốn là người tùy tâm sở dục, suy nghĩ một hồi không ra liền quăng chuyện này qua một bên, mặc kệ nó. Nếu Ngụy Thời thật sự không có mệnh này thì cùng lắm sau này bỏ nghề không làm. Còn bây giờ cần làm gì thì cứ làm cái đó. Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Nhưng ông rốt cuộc vẫn đem chuyện bát tự không ổn nói cho Ngụy Thời.
Ngụy Thời nghe xong sau, có chút giật mình, bảo rằng sau này về nhà sẽ hỏi mẹ Ngụy.
Kế hoạch tiến hành thật sự thuận lợi, vấn đề duy nhất chính là âm khí trên người Ngụy Thời.
Người trần có thể thông âm vốn chỉ có hai cách. Một chính là giống như ông, trời sinh có được đôi mắt âm dương, trời sinh những thứ thích hợp cho những người thích hợp, ví dụ như ăn cơm, đi đường hoặc có một đôi tai khuy âm, có thể nghe được thanh âm âm giới. Hoặc là trời sinh âm khí rất nặng, bát tự hợp quỷ, chân đạp lên hai giới âm dương. Người như thế thì vừa không phải người, vừa không phải quỷ, phần lớn sống không đến thành niên sẽ chết đi biến thành quỷ chân chính. Những cái này đều là dị năng do trời ban, không phải là lớn lên mới có được. Cái còn lại chính là mượn lực từ những thứ bên ngoài, nước mắt trâu chính là một trong những phương pháp đó. Còn có người tự mở đường cho chính mình, mang theo quỷ bên người, dùng bí pháp đem mắt quỷ trở thành mắt mình, như vậy cũng có thể thông âm được.
Ông Từ cũng thử qua một hai lần, mang theo quỷ đứng trước mặt Ngụy Thời, nhưng Ngụy Thời ngoại trừ nhạy cảm phát hiện chung quanh có gì đó là lạ thì không thấy được quỷ. Vậy chứng tỏ rằng anh không phải trời sinh thể chất thông âm, nên biểu hiện tại trấn trên ắt hẳn là có nguyên nhân khác.
Mà có khả năng nhất chính là bị ảnh hưởng bởi âm khí hoặc tà khí, dẫn đến cương hỏa quá thấp, dương khí không đủ thì mới thấy quỷ. Ông Từ cũng không nghĩ rằng Ngụy Thời dùng bí thuật nuôi quỷ để thông âm. Bí thuật này rất khó học được, thứ nhất là tìm không có sách, thứ hai là khó thành công. Ông Từ vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đã từng gặp qua nhiều người lợi hại mà cũng chỉ thấy có khoảng ba bốn người làm được.
Nói ngắn gọn, có thể thấy được quỷ tốt nhất vẫn là trời sinh có thể thông âm. Còn lớn lên cố gắng cưỡng cầu để đạt được năng lực như vậy thì sẽ có nhiều khuyết điểm và hạn chế.
Cho nên ông mới nghĩ ra cách lấy đi một phách của Ngụy Thời. Ngoài ra còn lợi dụng lệ hồn ác quỷ để bức ra tà khí tai hại trốn trong cơ thể anh. Đương nhiên ông đã dùng hết tất cả các biện pháp nhưng không thành công nên mới nghĩ đến chiêu dồn vào đường chết để tìm kẽ sống này.
Không nghĩ tới tà khí bị ông bức ra lại là từ cái sinh hồn này.
Cái gọi là sinh hồn chính là hồn phách rời khỏi thân thể người sống. Một cái sinh hồn làm sao có thể trốn ở trong cơ thể của một người sống khác được chứ? Nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ ông cũng không tin. Sinh hồn và dương khí giống nhau, so với hồn phách bình thường còn quan trọng hơn. Hắn đứng ở đằng kia, cái bóng dưới chân như ẩn như hiện. Bóng trắng đó cúi đầu, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu đến tận xương, hắn nhìn thoáng qua Ngụy Thời nằm trên mặt đất, lại nhìn lướt qua ông Từ.
Khi con mèo đen nọ chạm phải ánh mắt của hắn thì lưng cong lên, bộ lông dựng thẳng, hình như nó cảm giác được nguy hiểm cực đại.
Ánh sáng xung quanh mờ ảo tăm tối, cái bóng đó thật giống như nước chảy trong đêm tối, không thể thấy rõ mặt hắn. Chỉ có thể ước chừng đó là một thiếu niên, thân thể gầy gò, tái nhợt. Hắn khẽ cử động, một chân bước lên ngực Ngụy Thời, sau đó cứ như vậy bước trên thân thể anh, mãi cho đến chân.
Thân thể Ngụy Thời run rẩy, trên trán toát ra một chút mồ hôi.
Ông Từ cảm thấy hắn làm như vậy vừa khiêu khích, lại vừa tuyên cáo.
Khiêu khích cái gì thì ông đương nhiên biết rõ. Còn muốn tuyên cáo cái gì thì có phần ý vị sâu xa .
Cái bóng trắng kia rốt cục cũng bước ra khỏi thân thể Ngụy Thời, đi tới trước mặt ông Từ. Đuôi con mèo đen kia vểnh cao lên, kêu lên một tiếng thảm thiết liền không chút do dự xoay người bỏ chạy vào màn đêm, hoàn toàn không để ý đến chết sống của ông Từ.
Đã lâu ông Từ chưa từng lo lắng đến như vậy, ông hình như quay trở về cái thuở thiếu thời lần đầu gặp quỷ. Cái dạng run sợ, kinh hồn táng đảm mà ông hoàn toàn quên mất nay đã quay lại. Trong nháy mắt mồ hôi ông tuôn như mưa mùa hạ. Nhưng ông vẫn là người từng trải, hiểu biết sâu rộng, rất nhanh đã kiềm chế nỗi sợ hãi xuống. Tay phải cầm một thanh kiếm gỗ đào khắc đầy phù vân để ngang trước ngực, tay trái bấm quyết sát quỷ, ông nhìn cái bóng trắng kia như thể lâm đại địch.
Sinh hồn nọ đứng cách ông Từ khoảng ba bước chân, hắn không nhúc nhích mà chỉ đứng đó nhìn ông. Ông Từ phát hiện dưới chân sinh hồn này còn có một cái bóng, mà nó còn đang tự giãy dụa tựa như muốn thoát khỏi vật gì đang trói buộc nó.
Ông phát giác hóa ra tà khí trên người Ngụy Thời là đến từ cái bóng kia.
Càng đến gần thì những thứ trong tầm nhìn càng rõ ràng, nhưng kỳ lạ là sinh hồn này tới gần thì bóng dáng hắn trong mắt ông Từ ngày càng mờ đi. Đứng xa mà nhìn thì còn thấy được hình dáng đại khái, cảm thấy đó là thiếu niên mười mấy tuổi, có một cái cằm nhọn, dáng người gầy yếu. Đến gần thì lại cảm thấy không thể xác định được tuổi của hắn, nói mười mấy tuổi cũng được mà bảo mấy trăm tuổi cũng không sao.
Trên người hắn toát ra vẻ lạnh nhạt và u ám khiến cho tuổi hắn trở nên khó xác định.
Sinh hồn nhìn ông Từ, bỗng một thanh âm lạnh băng mà vô hồn vang lên trong tai ông
“Nhiều chuyện.”
Ông Từ cả kinh, ông đột nhiên cắm kiếm gỗ xuống, sau đó cẩn thận nhìn sinh hồn trước mặt. Sát khí trên người hắn rất đậm, nhưng không hướng về phía ông, mà câu nói vừa nãy cũng đầy ý tứ cảnh cáo.
Ngay lúc sinh hồn giằng co với ông Từ, Ngụy Thời nằm trên mặt đất bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Anh ôm đầu mình, lăn qua lăn lại, lúc lăn đến một cái cây thì ôm ghì lấy cây đó mà run bần bật
Ông Từ hoảng hồn, đồ đệ hợp ý này ông khó khăn lắm mới thu được, sẽ không vì thế mà chết chứ?
Khi ông đang định chạy tới thì sinh hồn nọ lại lạnh lùng “Hừ” một tiếng, tuy ông Từ chỉ có đôi mắt thông âm, nhưng không có nghĩa là ông không dùng thủ đoạn khác để nghe được thanh âm quỷ hồn phát ra. Tiếng “hừ” này vừa ra thì động tác dưới chân ông Từ lập tức dừng lại.
Sinh hồn chậm rãi lướt qua ông, đi tới bên người Ngụy Thời.
Hắn quỳ một gối xuống, cúi người nói bên tai Ngụy Thời câu gì đó, Ngụy Thời vốn đang ôm cây không chịu thả thì lập tức buông ra, quay đầu lại. Sắc mặt Ngụy Thời tái nhợt lại xanh mét, ánh mắt giống như hồ sâu không phải hề có ánh sáng. Anh nhìn sinh hồn kia, chậm rãi vươn tay ôm lấy.
Cái bóng màu trắng đó dung nhập vào thân thể Ngụy Thời.
Ngụy Thời quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Trải qua không biết bao lâu, mồ hôi trên người bị gió thổi khô hết, anh mới ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận bất bình nhìn ông Từ đang ở bên cạnh canh chừng anh, “Ông già, ông thiếu tôi một lời giải thích! Ông đây là muốn tôi luyện gan hay sao? Bộ ông thích chuyện đào hố cho tôi nhảy lắm hả!”
Ông Từ không biết suy nghĩ cái gì, đang xuất thần thì bị Ngụy Thời xen vào như vậy, ông cũng tức giận bất bình nói với Ngụy Thời.”Thằng nhóc bây rước lấy nhiều phiền phức như vậy, ta còn chưa nói, bây rú lên làm gì?” Nói xong thì đứng đên hầm hừ bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Tỉnh rồi thì đứng lên trở về đi, ta đây không phải thu đồ đệ mà là thu oan gia đối đầu, chậc, sớm biết như vậy thì chẳng tức giận với lão Tiêu kia làm gì, bây giờ thì hay rồi, phiền toái nguyên một cục .”
Ngụy Thời còn quỳ rạp trên mặt đất, đối với hành vi trả đũa như vậy của ông thì càng thêm khinh thường và miệt thị.