Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ)

Chương 97: Chương 97: Truy Tìm Dấu Vết




CHƯƠNG 97. TRUY TÌM DẤU VẾT

Quyển sách có tổng cộng mười hai trang, được viết bằng bút lông. Do thời gian khá lâu và bảo quản không cẩn thận, nên dù không thiếu trang hay mất chữ thì chữ cũng mờ đi không rõ nữa. Cả buổi trưa Trần Dương sao chép lại, chỗ nào không rõ thì suy đoán nên miễn cưỡng hồi phục được một phần nội dung. Còn những thứ khác thì chẳng cách gì đoán được.

Thứ hữu ích chẳng nhiều. Mặc dù lời đề tựa trông có vẻ rất khí thế, nhưng trên thực tế nội dung chủ yếu của sách là vài thứ phù phép của chính tông đạo môn và phật môn mà người trung gian thường chướng mắt, hơn nữa phần lớn là tà thuật bí pháp có hơi độc ác của thiên môn.

Trần Dương rất hứng thú với thuật khống chế quỷ được nhắc đến, pháp thuật này là một loại tà thuật, phải thoát thai để nuôi quỷ.

Thật ra thuật nuôi quỷ của chính tông đạo môn không khiến người bị thương và cũng không hại quỷ, chỉ để quỷ và người cùng tu luyện, tương đương cả hai giúp lẫn nhau, tất cả cùng tiến bộ và dựa vào nhau chứ không giống thuật nuôi quỷ của dân gian – thứ thuật vì theo đuổi việc học cấp tốc sẽ tự lấy máu mình nuôi quỷ, vì đạt được mục đích thậm chí không sợ cả quỷ phản lại.

Thuật điều khiển quỷ này nói thẳng ra là một loại nuôi quỷ trá hình, nhưng không phải dùng máu của bản thân mà lấy quỷ nuôi quỷ. Thuật này sẽ để con quỷ mình nuôi nuốt lấy những con quỷ khác nhằm tăng sức mạnh. Nếu so với thuật nuôi quỷ bình thường thì sức mạnh của những con quỷ ấy sẽ càng cao hơn, tuy nhiên rất khó luyện thành.

Trần Dương xem loại thuật điều khiển quỷ không hoàn chỉnh này, chẳng rõ vì sao, anh chảy mồ hôi lạnh.

Những kẻ biết pháp thuật trước kia anh từng gặp không chịu nhận anh làm đồ đệ, hóa ra là bởi mệnh anh vốn không phải mệnh của mình, thế nên không thể học được. Dù học rồi cũng vô ích, sẽ giống như nước đổ lá khoai, nhìn như nhiều nhưng trên thực tế đến khi nước đổ đi rồi thì chẳng còn gì nữa. Anh cũng sẽ như thế, học pháp thuật xong thì chỉ một thời gian sau sẽ tự mất hết.

Trong lòng Trần Dương không dễ chịu lắm. Anh bỏ quyển sách nhỏ kia vào ngăn kéo, sau đó cầm tờ giấy đã chép lại bước ra ngoài. Anh muốn tìm Đông lão tiên. Trước kia khi anh còn bé mẹ anh đã từng kể rằng, ngày anh sinh ra nội anh vẻ mặt kinh hoảng, mãi đến sau khi tới nhà Đông lão tiên một chuyến mới bình tĩnh lại.

Trần Dương cảm giác người đổi mệnh cho anh nhất định là Đông lão tiên.

Nếu như nói thôn Ngụy tự có tập tục và truyền thống của thôn mình, thế thì tuy làng Vọng không nhiều thứ quái lạ như thôn Ngụy nhưng về mặt nào đó cũng không thua kém. Phần lớn người ở đây đều họ Trần. Nhóm người do Đông lão tiên làm đạo trưởng là do nhiều thế hệ tương truyền, mỗi một đời sẽ có các bậc cha mẹ đưa con mình đến chỗ người lớn tuổi của nhóm để học nghề, khi được nhận rồi sẽ trở thành người nối nghiệp, từ đấy về sau thay tên đổi họ.

Chữ Trần xóa đi bộ bên trái sẽ thành chữ Đông, còn tưởng là dòng họ.

Thế nên, thay vì nói Đông lão tiên là một con người không bằng nói đó là một biệt hiệu truyền qua nhiều thế hệ, chẳng qua hiện kẻ đang nhận cái tên này là Đông Thành Quý.

Danh tiếng của nhóm đạo sĩ này đã từng vang khắp hang cùng ngõ hẻm, không ai không biết, hễ nhà ai cần lập đàn hoặc trừ tà đuổi quỷ sẽ đến tìm họ. Có thể nói nhóm người ấy ăn nên làm ra vô cùng, kiếm tiền đầy cả vốc. Vì kế sinh nhai, rất nhiều bậc cha mẹ đã van xin Đông lão tiên hiện tại nhận con mình.

Tiếc là sau này, có một Đông lão tiên làm vài chuyện thiếu đạo đức hủy cả thanh danh, sau thì phá luôn cả phong trào chạy vạy ấy. Rồi thì xã hội ngày một phát triển, những kẻ làm nghề này ngày một nhiều, hiện tượng độc bá một phương dần qua. Hiện họ chỉ còn là một nhóm đạo sĩ ở gần đây thôi chứ chẳng còn là nhóm người kiếm được bộn tiền nữa.

Lúc Trần Dương đi tìm Đông lão tiên thì gặp đám người ấy đang tụ tập cùng nhau, chẳng rõ có phải do có người kêu họ đi lập đàn hay không. Anh biết tất cả những người ấy nên đã bước tới chào hỏi họ.

Trong nhóm ấy có một người đàn ông luống tuổi với hàng mày và đôi mắt nhỏ, đôi mắt cứ như ngủ chưa đủ. Chú ấy có quan hệ huyết thống hơi gần với anh, cả hai cùng một tổ tiên. Hơn nữa anh và Hai Mập – con của chú Khánh – còn là bạn tốt. Thuở bé anh hay đến nhà chú gây rối, nếu không phải do anh ra ngoài đã lâu và tới tận giờ chưa từng ghé thăm, thì có lẽ quan hệ cả hai sẽ còn tốt hơn nữa.

Trần Dương chào chú ấy, “Chú Khánh.” Chú Khánh cười lại với anh, “A Dương đó à, cháu về rồi hử.”

Đông lão tiên đang loay hoay với cái chiêng. Mắt hình tam giác, khóe mắt xếch lên, ông ta nhìn Trần Dương, “Cậu tới tìm ta?” Trần Dương gật đầu, đưa qua một điếu thuốc, “Tìm ông hỏi vài chuyện.” Đông lão tiên bỏ thứ đang cầm trong tay ra, nhận điếu thuốc, “Hỏi chuyện à.” Lão lạnh lùng hừ một tiếng, “Đi, theo ta ra ngoài nói chuyện.”

Hai người đi đến dưới bóng cây hòe già sau căn nhà, Trần Dương cũng lười quanh co lòng vòng, anh hỏi thẳng, “Tôi muốn hỏi năm tôi sinh ra, bà nội tôi đã tới nhờ ông làm gì?”

Gương mặt Đông lão tiên vàng vọt gầy đét, dưới ánh nắng lại càng thêm vàng vọt đến mức gần như sạm đen. So với dáng vẻ mấy năm trước Trần Dương đã từng gặp thì giờ lão đã già đi không ít và cũng tiều tụy nhiều, thế thì chắc hẳn tháng ngày trải qua cũng không tốt lắm. Làm Đông lão tiên tuy có thể không lo đến việc ăn mặc nhưng sẽ không thể kết hôn, không thể sinh con.

Trên gương mặt già cả của Đông lão tiên hằn sâu những vết nhăn, lão ta cười, khiến những vết nhăn đó càng hằn sâu hơn nữa, “Từ lâu ta đã biết sớm hay muộn sẽ có một ngày cậu tới gặp ta hỏi chuyện, ta cũng sẽ nói cho cậu. Năm đó nội cậu tới đây để ta sửa mệnh cho cậu, nhưng do pháp lực không đủ nên ta không đổi được mà chỉ trấn áp, trấn áp mười mấy năm cũng coi như làm xong chuyện.”

Trần Dương dõi chặt mắt lên người lão, anh không bỏ sót bất cứ biểu tình gì, “Nghĩa là ông cũng không biết ai làm chuyện ấy?”

Đông lão tiên khó hiểu, “Làm chuyện ấy?”

Và Trần Dương biết kẻ đổi mệnh anh không phải Đông lão tiên. Nếu phải thì lão sẽ không có phản ứng này. Vậy kẻ đổi mệnh phải là một trong số những ông thầy tướng số mà nội đã bế anh đi tìm vào hôm ấy. Rốt cuộc là kẻ nào? Chuyện hai mươi mấy năm trước, những ai liên quan cũng đã rời khỏi. Cảnh còn người mất, muốn tìm được rất khó. Ngẫm nghĩ, Trần Dương chào tạm biệt Đông lão tiên rồi quay đầu bước đi.

Đông lão tiên nhìn Trần Dương rời đi, lúc này, chú Khánh bất chợt bước ra từ phía sau thân cây, chẳng rõ là vừa tới hay đã núp ở đó từ trước. Đông lão tiên khó chịu liếc nhìn rồi lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì. Đôi mắt vốn đã ti hí của chú Khánh nheo lại nhỏ như đường chỉ, những thớ thịt trên mặt cũng chẳng động mảy may, không thể nhìn ra biểu tình.

Anh nghĩ hết mọi cách để tìm được những người liên quan hỏi chuyện một lần. Hỏi nhiều hơn tự nhiên cũng sẽ tìm được chút manh mối. Anh không tin mấy kẻ làm chuyện thiếu đạo đức này sẽ không lòi đuôi. Trần Dương tính toán sẽ từng bước từng bước tìm thầy tướng số nổi danh nhất trấn trên.

Ngay lúc anh tìm được ngôi nhà kia cũng chính là nhà của Mao lão tiên thì di động vang lên, anh vừa bấm nút nghe máy thì điện thoại vang lên giọng cụ Ngụy, “A Dương à, ta xem ngày xong rồi, là năm ngày sau. Nhưng âm hôn của thôn Ngụy có tập tục là kẻ kết âm hôn phải giữ mình thanh khiết chay tịnh trong năm ngày, cậu xem liệu có phải cậu nên quay về thôn chuẩn bị một chút sẽ tốt hơn không?”

Trần Dương nhíu mày, xem ra hôm nay không cách nào điều tra tiếp nữa. Nếu là chuyện đã hứa với người khác thì không thể từ chối được, đó cũng là tác phong của Trần Dương, “Cháu qua liền đây.”

Chẳng qua nếu đã tìm được nhà rồi thì nhất định phải vào hỏi một câu cho rõ.

Mao lão tiên đã rất lớn tuổi, chỉ sợ chắc cũng đã tám mươi. Cháu ông nghe bảo có người tới tìm thì phẩy tay nói với Trần Dương, “Năm trước ông cụ bị bệnh giờ chỉ nằm trên giường, đừng nói coi tướng, giờ còn nói không rõ nữa là.”

Trần Dương cân nhắc một thoáng vẫn nói với cháu ông cụ mình muốn gặp cụ, tất nhiên lúc nói chuyện còn dúi vào tay cậu chàng hai trăm đồng, cậu ta đồng ý ngay.

Lúc bước vào phòng Mao lão tiên thì thứ mùi hôi của phân và nước tiểu ập đến. Cậu cháu kia bước tới cạnh giường ông nội nói lớn, “Ông à ông à, có người tới thăm ông.” Hét to xong cậu ta quay đầu nói với Trần Dương, “Ông tôi tỉnh rồi đấy, anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, ông lúc ngủ lúc tỉnh nên không biết sẽ kiên trì được bao lâu.”

Trần Dương gật đầu, bước tới, “Mao lão tiên, cụ còn nhớ hai mươi mấy năm trước cụ đã từng tính cho một đứa bé mệnh khắc hết thân thích không?”

Đã khô quắt queo, Mao lão tiên mở trừng trừng đôi mắt vàng khè không tiêu cự, miệng giật giật. Trần Dương chồm tới nghe thấy ông cụ đang nói, “Nhớ, nhớ rõ lắm. Ta… ta xem mệnh… cả đời này… chỉ thấy… một mệnh hung như vậy.”

Trần Dương kêu cậu cháu kia ra ngoài trước rồi hỏi, “Vậy cụ có nhớ đã từng đổi mệnh cho đứa bé ấy không?”

Nghe xong lời ấy, Mao lão tiên như ngọn đèn cạn dầu dùng chút sực lực cuối cùng quay đầu, trừng lớn mắt nhìn Trần Dương. Ngón tay ông run rẩy như thể còn muốn bấm đốt ngón tay, tiếc là đã lực bất tòng tâm. Ông nói, “Cậu, cậu chính là, đứa bé kia. Lúc ấy, lúc ấy ta cũng thấy mệnh, mệnh kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Hóa ra, hóa ra là thế, có người đổi mệnh của cậu, cũng, cũng không sợ bị trời phạt.”

Trần Dương nhìn ông cụ, không nói lời nào. Mao lão tiên dường như biết anh đang suy nghĩ gì, “Ta, ta thế này rồi, còn, còn lừa cậu làm, làm gì. Ta chẳng còn sợ gì cả, chỉ còn, chờ chết thôi.”

Trần Dương thở dài. Con người hướng về cái chết, lời nói sẽ là lời thật. Mẹ từng kể với anh, thầy tướng số đầu tiên nội anh tìm là Mao lão tiên, cũng chính ông cụ ấy nói ra mệnh hung sẽ khắc hết người thân của anh. Chẳng lẽ trước khi gặp Mao lão tiên, nội anh đã từng gặp người nào nữa?

Đi loanh quanh một hồi dường như lại nhớ được việc gì, Trần Dương nghĩ thầm, chắc anh nên kéo nội anh từ dưới đó lên để hỏi chuyện.

Việc ấy anh không biết làm, nhưng anh có thể mời người giúp, người biết ‘Hỏi quỷ’ không ít. Rời khỏi nhà Mao lão tiên, Trần Dương ngồi thẳng xe đi về thôn Ngụy. Dưới bóng cây hòe già, cụ Ngụy đang nằm trên ghế dựa, bên cạnh cụ là một người cháu trai. Cụ đang ngồi đó chờ anh.

Thấy Trần Dương đội mặt trời từ xa đi tới, cụ Ngụy bảo cháu trai đỡ mình dậy, “A Dương, cậu về rồi.” Trần Dương bôn ba cả ngày, có lẽ do phơi nắng nhiều quá, âm thai trong bụng anh bắt đầu chộn rộn không yên. Sắc mặt hơi xanh xao, nghe cụ Ngụy chào hỏi mình anh có chút gượng gạo chào đáp lại.

Thái độ qua loa ấy khiến cháu trai cụ Ngụy chẳng vui vẻ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.