CHƯƠNG 66, XÁC SỐNG
Trên mặt thôn trưởng đều là vết móng tay cào rỉ cả máu, người có kinh nghiệm vừa thấy là biết vừa đánh nhau với người trong nhà, chân cũng không linh hoạt, đại khái là cũng bị thương. Ông ta khập khiễng đi vào phòng, khom lưng, có chút ngượng ngùng mà giơ tay che mặt, sau đó biết động tác của mình chỉ giấu đầu lòi đuôi thì buông tay xuống, gương mặt già nua đỏ lên.
Ngụy Thời cùng Ngụy Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, mời thôn trưởng vào.
Thôn trưởng ngồi trên ghế salon cứ như bị kim châm dưới mông, nhấp nhổm không yên: “Tiểu thiên sư, muộn thế này còn đến quấy rầy cậu vẫn vì chuyện kia, cậu đến xem lại giúp tôi đi, tôi trả tiền, tôi trả tiền, cậu muốn nói gì làm gì cũng được chỉ cần có thể phá nguyền rủa kia giúp nhà tôi…”
Ngụy Thời nhìn ông không nói gì, trán thôn trưởng vã mồ hôi, từng giọt lăn xuống, ông giơ tay lên lau một phen, miệng run rẩy, hai chân khép lại, không chịu mở miệng mà cũng không chịu đi, ý của Ngụy Thời rất rõ ràng, thôn trưởng không nói rõ mọi việc hắn sẽ không ra tay.
Một lát sau thôn trưởng vẫn không chịu nói, sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng cũng đang đấu tranh, Ngụy Thời liền nở nụ cười: “Ông không nói tôi cũng đoán được một chút.”
Thôn trưởng ngẩn đầu: “Cậu, cậu, cậu đoán được gì?”
Ngụy Thời liền bảo: “Ông có tình nhân bên ngoài phải không? Nguyền rủa kia được hạ từ dòng máu của ông, hay nói cách khác là máu của con ông.”
Cả người thôn trưởng chấn động, không thể tin được mà nhìn hắn: “Làm sao cậu biết, làm sao cậu biết.”
Ngụy Thời cười cười: “Tôi nhìn ra phép nguyền rủa ấy thì không cần nghĩ cũng đoán được tám chín phần mười.”
Mồ hôi trên mặt thôn trưởng ngày càng nhiều: “Cậu còn biết cái gì.”
Ngụy Thời nói tiếp: “Phép nguyền rủa này do người có oán khí cực lớn hạ, yêu đương vụng trộm sẽ không có oán hận lớn như vậy, ông đã làm gì trong lòng ông hẳn tự biết.”
Vừa nói vậy, thôn trưởng lại run lên vài cái.
Ngụy Ninh ở cạnh nghe xong nhất thời cảm thấy vị thôn trưởng này sao có thể hạ lưu như vậy, thì ra là ông ta chà đạp một người con gái, người con gái ấy còn mang thai, phỏng chừng thôn trưởng muốn bịt miệng cô gái ấy nhưng không ngờ cô ta biết tà thuật, chuyện xấu của bản thân lại làm liên lụy đến cả nhà.
Ngụy Thời đặt cái túi của mình sang một bên, tay thôn trưởng liên tục chà xát ở đùi, nửa ngày sau, ông ta quỳ gối trước mặt Ngụy Thời, vừa nói vừa tự tát vào mặt mình: “Tiểu thiên sư, là tôi làm chuyện không phải con người, muốn báo ứng thì ứng lên người tôi, tiểu thiên sư, cậu cũng đã biết rồi, cậu giúp gia đình tôi đi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cậu…”
Ông ta muốn bắt lấy chân Ngụy Thời, Ngụy Thời nhẹ nhàng tránh sang một bên: “Chuyện này thì ông không cần lo, nếu ông không còn gì giấu giếm thì tôi sẽ quản chuyện này, ông cứ đứng lên trước đã.”
Thôn trưởng vẫn quỳ trên mặt đất một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên.
Ngụy Thời quay đầu nói với Ngụy Ninh muốn anh cùng hắn đến nhà thôn trưởng, Ngụy Ninh thu thập một chút liền đi theo, thôn trưởng ở bên cạnh xoa xoa tay không nói gì, hai ba lần muốn nói lại thôi, lúc sắp đến cửa nhà cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu thiên sư, cậu xem, trong nhà tôi còn chưa biết chuyện này, nếu có thể…”
Ngụy Thời cắt ngang lời ông: “Sớm muộn cũng biết thôi.”
Thôn trưởng không có cách nào khác chỉ đành vác vẻ mặt đau khổ vào nhà, vợ của ông sớm chờ trong nhà, thấy Ngụy Thời thì vội mời vào: “Tiểu thiên sư, các cậu đến rồi, mau mau vào đi.”
Ngụy Thời nhìn bà ra ra vào vào như đang chuẩn bị đồ đãi khách thì vội ngăn lại: “Không cần vội, hiện tại tôi phải làm pháp, xử lý xong rồi hãy tính.”
Hắn bảo thôn trưởng chuẩn bị một cái bàn dài, trên bàn đặt một cái đỉnh lô nhỏ, thêm hai cái bát, một bát đựng gạo một bát đựng nước.
Sau đó, Ngụy Thời lấy ra ba nén hương cắm trên đỉnh lô, sau lại đốt một lá bùa rồi thả vào trong bát nước, sau đó hắn cầm gỗ đào đứng ở một bên, nhắm mắt lại, không cử động mà cứ đứng yên ở đó, không nói gì cả.
Người bên cạnh không ai dám làm phiền chỉ có thể nín thở mà chờ.
Qua một hồi lâu, mắt Ngụy Thời đang nhắm hờ đột nhiên mở ra, một luồng gió không biết từ đâu tới thổi bay mọi thứ trong phòng, thổi đến mức khiến lòng người hốt hoảng, tay chân rét run, Ngụy Thời nhảy lên cầm bát nước kia đi dọc theo chân tường, vừa đi vừa nhúng tay vào nước rồi vẩy vào chân tường.
“Quỷ thần bốn phương nghe lệnh đến, nhất phương ác hồn mau cúi đầu.”
Sau đó luồng gió kia càng thổi mạnh, hất văng mọi thứ trong phòng, cái bàn ghế dựa mấy thứ linh tinh đều bị hất đổ trên đất, âm thanh lộp bộp loảng xoảng vang lên không ngừng, hai vợ chồng thôn trưởng thấy tình huống này chỉ biết hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi, thôn trưởng trông càng nghiêm trọng, mắt trắng dã như sắp xỉu.
Ngụy Thời đi đến cửa, bước một bước, mặt đất chỗ bị nước nhỏ xuống liền tạo thành một vệt, luồng gió kia lập tức thổi theo vệt nước đó. Ngụy Thời nhìn ấy người phía sau nói “Đi.” Ngụy Ninh lập tức chạy theo sau hắn.
Mấy người đuổi theo luồng gió kia mà chạy trong thôn, tiếng bước chân dồn dập làm những nhà đang ngủ xung quanh cũng thức giấc, đèn cũng dần sáng lên, họ nhìn xung quanh đánh giá nơi mình vừa chạy tới.
Nơi luồng gió ấy thổi đến thì ra là nhà người phụ nữ mà bọn Ngụy Ninh vừa rời đi không bao lâu, bà ta cũng bị đánh thức, mở cửa ra đứng ở trước cửa nhìn ra ngoài, thấy mấy người Ngụy Ninh lập tức mang vẻ mặt hung ác mà quơ lấy cái đòn gánh ở mảnh đất đầy cỏ dại trước nhà: “Mấy người muốn làm gì? Đến đây, bà đây không khách khí đâu.”
Lúc này thôn trưởng lại lộ ra khí thế của thôn trưởng, ông chỉ huy mấy người mà ông gọi tới giúp, sai họ giữ lấy bà lão kia, dùng dây thừng trói lại, ném sang một bên.
Luồng gió kia thổi vào căn nhà bên cạnh ngôi nhà cấp bốn của bà lão kia, căn nhà đó chính là ngôi nhà có những âm thanh kì quái mà hôm nay bọn họ đến đây đã nghe thấy, cơn gió kia thổi vào đó thì không có âm thanh gì nữa.
Trong cửa sổ chỉ là một màn tối đen, yên tĩnh vô cùng, dường như không có ai ở.
Ngụy Thời làm một thủ thế, miệng lẩm bẩm, lúc hắn đang làm vậy thì bà lão bị trói ở bên cạnh lăn lộn như bị điên, bốn năm người đàn ông cũng không giữ được, đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên từ trong phòng, nghe thê lương đến mức khiến người phải bịt tai lại.
Âm thanh “AHHHHHHHHHH” liệt tâm liệt phế phá thủng bóng tối vang vọng giữa màn đêm, nhất thời khiến gà bay chó sủa, hơn mười con chó điên cuồng sủa, xen giữa là tiếng khóc của trẻ con, ồn ồn ã ã ầm ĩ cả một góc trời, sau đó còn có cả tiếng nam nữ cãi nhau truyền đến.
Ngụy Thời nhìn căn nhà kia, nhẹ nhàng múa thanh kiếm gỗ hai nhát, hắn lấy bát gạo mình mang theo ra rãi một vòng quanh nhà, tiếng kêu trong phòng càng ngày càng lớn, càng ngày càng thê lương, Ngụy Ninh nghe đến mức tai cũng đau nhức, người bên cạnh bịt tai là không nghe thấy nhưng Ngụy Ninh bịt tai cũng vô tác dụng vì âm thanh kia chui vào đầu anh.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, lóe lên rồi biến mất. Người kia bám vào cửa, móng tay cào vào cánh cửa, nhìn những người vây quanh bên ngoài mà phá lên cười.
Người trong thôn đứng cạnh nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là Trương Anh Phương đã về?”, “Không phải ở ngoài làm chuyện đó với đàn ông… mang thai… rồi bị mẹ cô ta cấm về nhà sao?”. “Nhìn như vậy thì đúng là cô ta rồi, giống bà mẹ như tạc”, “Dường như đến giờ vẫn không biết đứa bé trong bụng cô ta năm ấy là của ai phải không?” “Ai mà biết được, cái chuyện này năm ấy cô ta thà cắn lưỡi cũng không chiu mở miệng…”
Ngụy Ninh nghe đến đau răng, thì ra chân tướng là vậy.
Với những tin đồn của người xung quanh nói Ngụy Thời coi như không nghe không nhìn thấy, vẫn chỉ nhìn căn nhà ấy, hắn bảo thôn trường sai người mang một cái khay và một ít tro tới, hắn đốt hơn mười lá bùa rồi trộn lẫn với tro than đổ lên cái khay. Lại bảo thôn trưởng tìm người leo lên trước ngôi nhà lắc cho chỗ tro ấy rơi xuống ngôi nhà, một phần rơi trên nóc nhà.
Sự tình càng ngày càng tà tính, thôn trưởng không gọi được ai không còn cách nào đành phải nói ai làm thì cho người đó ba trăm đồng, xong việc trả ngay, vậy mới có một người đàn ông trung niên bước lên, nói lớn: “Tôi làm, tôi chẳng tin mấy chuyện tà đạo này.”
Ngụy Ninh liếc nhìn thì ra là người trưa nay đánh mẹ của Trương Anh Phương, cũng chính là người đàn ông của người phụ nữ trung niên kia.
Người sống ở căn nhà bên cạnh tự động mang thang dây ra buộc ở ngoài ngôi nhà tối om kia, người đàn ông trung niên một tay cầm thang dây, tay kia cầm khay, ông ta bò lên trên nóc nhà gỡ một mảnh ngói ra, hất hơn nửa đám tro trong khay vào trong nhà, sau đó cẩn thận đạp trên ngói mà rắc tro lên nóc nhà.
Hất được một nửa đột nhiên ngói trên nóc nhà bắt đầu rung động cứ như có cái gì đó đập vào, người đàn ông kia sợ đến mức run rẩy vứt cái khay đi, chân mềm nhũn trượt một cái, suýt nữa thì ngã từ nóc nhà xuống, người phía dưới nhìn cảnh này ai cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Người đàn ông trung niên kia không dám đứng trên nóc nhà nữa vội vàng bám vào thang dây leo xuống.
“Phía dưới có cái gì đó, có cái gì đó…” vừa xuống gã ta vừa nói, giọng nói run rẩy, thôn trưởng sai người đỡ gã ta sang một bên.
Trong căn phòng tối om đó bắt đầu tỏa ra từng luồng khói đặc, có mùi thứ gì đó bị cháy bay vào mũi, người ở trong gào thét thê thảm như bị chịu cực hình, Ngụy Ninh có chút không đành lòng mà quay mặt đi, dù có đáng thương nhưng Trương Anh Phương cũng đã hại vài người vô tội.
Ngụy Thời không có biểu lộ gì, dường như không nghe được tiếng kêu thảm thiết này.
Ngụy Ninh thấy trong làn khói đặc có một đứa trẻ con gào thét, nó chạy qua chạy lại, căn nhà kia như biến thành một cái quan tài, một người phụ nữ ngồi ở trong đó, đứa bé dựa vào người cô ta, cô ta nắm chân của đứa nhỏ hướng ra ngoài nhưng không được, cô ta ngẩng phắt dậy, ánh mắt như xuyên thủng cỗ quan tài kia mà nhìn về phía Ngụy Ninh, ánh mắt oán độc tựa ác quỷ.
Ngụy Ninh nhịn không được mà lui lại.
Khói càng lúc càng nhiều bao phủ cả một vùng, Ngụy Thời hô to: “Mở cửa ra đi.”. Thôn trưởng lập tức gọi mấy người gan dạ đến mở cửa, trong căn phòng tối đen yên tĩnh cứ như chưa từng có tiếng gào thét thê thảm kia.
Két một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy ra nhưng không một ai dám bước vào.
Hai bên trái phải nhìn Ngụy Thời chờ hắn chỉ huy làm bà lão đột nhiên phá lên cười, điên cuồng mà gào: “Giết chết các người, nguyền rủa các người, toàn bộ chúng mày đều không được chết tử tế, tử nữ nha tử, nhìn thấy chưa, bọn chúng, tất cả bọn chúng đều là kẻ thù, còn chờ gì nữa mà không đi báo thù, ưm ưm…”
Bà ta không nói được nữa vì thôn trưởng nhét một miếng vảo bịt miệng bà ta.
Ngụy Thời liếc mắt nhìn những người xung quanh, không ai nguyện ý bước vào, không còn cách nào khác hắn kéo Ngụy Ninh cùng vào phòng, bật một chiếc đèn pin lên liền thấy người phụ nữ điên Trương Anh Phương kia nằm trong góc phòng, tường sau nhà không biết bị ai đào một cái độn, đại khái Trương Anh Phương chui qua đó để vào phòng thế nên trước tối ngày hôm nay mới không ai phát hiện cô ta đã về.
Ngụy Ninh và Ngụy Thời cẩn thận bước đến mới phát hiện ra Trương Anh Phương đã hôn mê.
Lúc này, Ngụy Thời đưa đèn pin cho Ngụy Ninh còn hắn lấy một lá bùa ra dán lên người Trương Anh Phương, rồi lại lấy thêm vài cái nữa dán hết lên lưng cô ta, cơ thể Trương Anh Phương co giật theo từng động tác của hắn. Nhưng nói cũng kì quái, tuy cơ thể cử động như vậy nhưng lại không thấy cô ta giật lá bùa xuống, không biết Ngụy Thời dùng chiêu gì.
Ngụy Ninh thấy người Trương Anh Phương đột nhiên tỏa ra một làn khói đen vô cùng nồng đậm, làn khói ấy bao quanh cả người Trương Anh Phương, cô ta mở mắt nhìn chăm chăm vào hai người bọn họ, lúc nhìn Ngụy Thời thì không có phản ứng gì nhưng khi nhìn sang Ngụy Ninh thần sắc đột nhiên biến đổi, ngón tay cào trên mặt đất, miệng phát ra âm thanh “khẹc khẹc” kì quái dường như muốn nhào vào anh.
Biểu tình của Ngụy Thời vô cùng trấn định, lại dán thêm một lá bùa lên mặt Trương Anh Phương, cô ta như bị cố định không nhúc nhích được, hai người họ đi ra ngoài nói với thôn trưởng: “Được rồi, mang người ra ngoài đi.”
Sau khi khuyến khích tinh thần một lúc thì mới tìm được hai người gan dạ vào mang Trương Anh Phương ra, lúc mang ra ngoài rồi vợ của thôn trưởng lại đột nhiên xông lên tóm lấy Trương Anh Phương đang nằm dưới đất mà đấm đá, vừa đánh vừa gào thét: “Nhà tôi đâu có đắc tội cô sao cô có thể khốn nạn như vậy, hại con tôi còn chưa nói giờ còn muốn hại cả nhà tôi.”
Thôn trưởng vội kéo bà ấy lại: “Đừng làm phiền, xem tiểu thiên sư nói thế nào.”
Ngụy Ninh nghe thế mà ngẩn ngơ, anh nhịn không được hỏi mấy người dân ở xung quanh: “Người tên Trương Anh Phương này từng yêu con của thôn trưởng sao?”
Người kia gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà sau đó Trương Anh Phương tự dưng mang thai không rõ của ai, con trai của thôn trưởng không chịu nổi dả kích bị bệnh một thời gian rồi ra ngoài làm việc, Trương Anh Phương bị mẹ nhốt trong căn nhà kia, lúc đó mẹ cô ta còn nói không khai ra ai làm cô ta to bụng thì sẽ khóa cô ta cả đời, thế nhưng sau đó chính cô ta đào tường bỏ trốn, từ đó về sau chưa từng gặp lại…”
Ngụy Thời lấy ra một cái túi nhỏ, phía trên có hơn mười cây châm các loại to nhỏ không đồng nhất, hắn chọn một cây rồi đâm vào nhân trung của Trương Anh Phương, sau đó lấy một cây khác, đâm vào mấy huyệt vị trên người Trương Anh Phương.
Làm xong liền thấy những chỗ bị châm rỉ ra chất lỏng màu đen có mùi hôi thối, tay Ngụy Thời chầm chậm rút cây châm ra, nhìn chỗ máu kia rồi nói một câu vô cùng đả kích: “Trương Anh Phương đã sớm chết rồi.”
Ngụy Ninh vừa nghe lập tức thấy lạnh lẽo, chỉ vào cơ thể Trương Anh Phương vẫn còn run nhè nhè vì bị kim châm: “Thế… thế này gọi là đã chết?” Bên cạnh thôn trưởng cũng có mấy người trong thôn đều mang vẻ mặt tán đồng nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời vẩy tay nói: “Nửa người nửa thi, không phải người cũng không phải quỷ.”
Ngụy Ninh không tin tà đạo, tay ôm trước ngực, bước về phía trước, thật ra cho đến giờ anh cũng chưa từng nhìn rõ mặt Trương Anh Phương, hiện giờ cô ta nằm yên đó không nhúc nhích, bước đến là có thể thấy rõ ràng, mặt mũi khá thanh tú có thể thấy lúc còn trẻ trông cũng khá, cũng đúng thôi, nếu trông không xinh thì cũng không bị lão thôn trưởng kia cưỡng bức sắc mặt tái xanh không khác gì người chết.
Ngụy Ninh vươn tay đặt dưới mũi cô ta, cái đệt, đúng là không có hô hấp, Ngụy Ninh sợ đến mức vội rụt tay lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì đây?”
Cư nhiên bọn họ lại bị một người có thể gọi là “người chết” trêu chọc, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ngụy Thời rút hết mấy cây châm về khiến máu đen chảy ra mạnh hơn, chỗ máu kia chảy xuống đất cứ lượn qua lượn lại như vật sống khiến tất cả người xung quanh đều sợ hãi tránh xa, Ngụy Ninh cũng sợ, nhưng mà chỗ máu đó động đật một lúc thì ngấm vào mặt đất, biến mất không còn chút gì.
Mà cùng lúc đó, cơ thể Trương Anh Phương lại phát ra âm thanh “ộc ộc”, cơ thể tỏa ra mùi hôi thối của xác chết để lâu.