Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 267: Chương 267: Bị tập kích




Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Ngụy Thời thuận miệng nói có lệ với Ngụy Thất gia, rằng để anh thu xếp ổn thỏa cho mẹ Ngụy, chăm sóc Ngụy Hân một chút rồi trở về đi làm, Ngụy Thất gia vừa lòng gật gật đầu, thật giống như trưởng bối quan tâm mấy đứa nhỏ nhà mình có phấn đấu nỗ lực hay không, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền lành.

Ngụy Thời bước trên con đường đá trở về nhà.

Cửa nhà khép hờ, Ngụy Thời đẩy cửa đi vào.

Sương sớm đã tan, không khí rất tươi mát, hít sâu một hơi có thể khiến tinh thần người thanh tỉnh lại ba phần, chung quanh cực kỳ an tĩnh, có thể nghe được tiếng chim tước vỗ cánh giữa những cành lá, sáng sớm ở nơi này, âm thanh đám chim chóc ríu rít gọi chào, dường như cũng êm tai hơn hẳn.

Ngụy Thời nở nụ cười một chút, lắc lắc đầu.

Làm gì mà có sáng nào cũng khác nhau, chẳng qua là tâm tình người không giống mà thôi.

Anh đi vào nhà, tới phòng mẹ Ngụy trước.

Mẹ Ngụy đã được Ngụy Hân đặt ở trên giường, nắng sớm ban mai sáng ngời, xuyên qua chút khe hở giữa những tấm rèm dày khiến cái âm u trong phòng cũng tán đi một ít. Ngụy Hân đứng ở bên cửa sổ, xuất thần nhìn bên ngoài, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Bên ngoài chính là bức tường, có cái gì đẹp để nhìn đâu, Ngụy Thời nói thầm trong lòng.

Ngụy Thời đi tới phía sau Ngụy Hân, vỗ vỗ đầu vai, “A Hân.”

Ngụy Hân chậm rãi xoay người, động tác của cậu rất chậm, tựa như ông cụ tuổi già thể yếu, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo lắm, chậm rãi từ từ, động tác cứng đờ không linh hoạt, cậu dùng đôi mắt tối tăm như đêm khuya, không có chút biến hóa nào nhìn Ngụy Thời, bộ dáng kia dường như dang hỏi “Gọi em làm cái gì?”

Ngụy Thời hỏi cậu, “Em không phải là…” Anh chỉ chỉ yết hầu mình, “Không thể mở miệng nói chuyện?”

Ngụy Hân cứng ngắc gật gật đầu.

Trên thực tế cậu không phải không thể nói chuyện, mà là thân thể cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn kém một chút, nhưng mà, cái này không cần phải nói cho anh trai mình biết, nếu như anh ấy biết, nhất định sẽ quậy ngất trời.

Có một số việc, nếu đã bắt đầu thì không còn đường để quay lại.

Hơn nữa, cậu cũng không muốn đường quay lại làm gì.

Đây là số mệnh.

Trong ánh mắt Ngụy Thời mang theo chút bi thương, cũng không biết Ngụy Hân ở bên ngoài rốt cuộc gặp phải chuyện gì, biến thành ngay cả nói chuyện cũng không thể nói được, “Em chờ anh một chút, anh đi lấy đồ cái.” Ngụy Thời vội vàng bỏ lại một câu, bước nhanh ra khỏi phòng.

Anh đến phòng mình tìm giấy bút, rồi quay lại phòng mẹ Ngụy.

Nếu không thể dùng ngôn ngữ để giao lưu, vậy thì dùng chữ là tốt rồi, lúc Ngụy Hân mất tích thì nó cũng đã lên cấp hai, cho dù mấy năm sau đó không có cơ hội học tiếp, thì hằng ngày chắc là sẽ có dùng từ hoặc là viết. Ngụy Thời nhét giấy bút vào tay Ngụy Hân, gằn từng tiếng nói với cậu, “Anh hỏi em viết.” Anh nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện, sau đó tìm ra đầu sỏ gây tai họa kia, khiến hắn trả giá lớn.

Vấn đề thứ nhất, Ngụy Thời hỏi, “Là ai mang em rời khỏi bệnh viện?”

Bút trong tay Ngụy Hân là Ngụy Thời cứng rắn nhét vào, cậu cầm hời hợt, tay chậm rãi nắm thành đấm, tư thế này… Cậu thậm chí ngay cả bút cũng không cầm nổi, cậu dùng tư thế cầm bút giống mấy đứa con nít lần đầu tập viết chữ, rạch trên giấy vài đường, tờ giấy mỏng manh bị ngòi bút xé rách mấy đường, tay Ngụy Hân vừa động, rẹt một tiếng, tờ giấy lại rách thêm một lỗ.

Chỗ rách kia nhìn thật giống như một thằng hề xấu xí đang cười, khiến người chói mắt.

Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân vụng về, không thể điều khiển được động tác.

Lại một lần nữa im lặng.

Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân tiếp tục tàn phá tờ giấy, cố gắng viết chữ, nhịn không được bắt lấy bàn tay lạnh băng của cậu, lấy bút ra, vứt tờ giấy, “Chúng ta không viết, về sau lại viết, chỉ cần em trở lại là tốt rồi, việc này chúng ta cũng có thể để lại sau, chúng ta có thể luyện từ từ, tất cả mọi thứ sẽ khá hơn.”

Mặc kệ tình huống hiện tại của Ngụy Hân rốt cuộc là do sinh bệnh hay là nguyên nhân khác dẫn đến, Ngụy Thời đều hạ quyết tâm, nhất định sẽ làm cho Ngụy Hân khôi phục bình thường, cậu mới mười chín tuổi, là thời điểm đẹp nhất tốt nhất của cuộc đời, không nên mang vận mệnh nặng như vậy trên lưng.

Ngụy Thời kéo Ngụy Hân đến bên giường mẹ Ngụy.

Mẹ Ngụy suy yếu tái nhợt nằm ở nơi đó, Ngụy Thời không biết Ngụy Hân vì sao lại nhất định phải mang mẹ Ngụy về, bộ dạng mẹ Ngụy hiện tại hẳn nên nằm ở bệnh viện mới đúng, anh thở dài, “Vẫn nên đưa mẹ đến bệnh viện đi thôi, bộ dạng như vầy sao được.”

Tay Ngụy Hân giật giật, ngón tay lướt qua lòng bàn tay Ngụy Thời.

Lòng bàn tay có chút ngưa ngứa.

Ngụy Thời quay đầu nhìn Ngụy Hân, “Ý của em là không đưa đi bệnh viện?”

Trong lòng bàn tay lại truyền chút ngưa ngứa nho nhỏ.

Ngụy Thời có chút buồn bực, “Được rồi, chờ thêm một ngày, nếu mẹ còn không tỉnh thì nhất định phải đưa đi bệnh viện.” Cuối cùng, Ngụy Thời vẫn nhượng bộ dưới sự kiên trì của Ngụy Hân, dù nói như thế nào, Ngụy Thời vẫn tin tưởng Ngụy Hân tuyệt đối sẽ không hại mẹ Ngụy, cậu khăng khăng giữ mẹ Ngụy ở lại thôn Ngụy là có nguyên nhân.

Nhưng mà, Ngụy Thời cũng không thể đợi được qua ngày hôm sau.

Bởi vì ngay lúc anh gian nan khổ sở tiến hành giao lưu với Ngụy Hân, điện thoại di động của anh vang lên, trên điện thoại hiện ra dãy số xa lạ, Ngụy Thời tiếp, nghe được câu nói đầu tiên, chỉ biết phiền toái lại tìm tới cửa rồi. Anh là người duy nhất sống sót qua đêm đó ở bệnh viện số 3, bị cảnh sát tìm được nhờ cameras xung quanh bệnh viện, cảnh sát muốn anh lập tức trở về Đồng Thành hỗ trợ điều tra.

Kiểu đơn vị thế này gọi điện thoại xuống, đương nhiên là không chừa bất luận đường thương lượng nào.

Mục đích của Ngụy Thất gia, coi như đã đạt thành.

Buổi sáng cùng ngày Ngụy Thời không thể không trở về thành phố Đồng Thành, khiến anh cảm thấy kỳ quái lại may mắn chính là, trong điện thoại, cảnh sát cũng không nhắc tới Ngụy Hân cùng mẹ Ngụy, chỉ nói đến anh, Ngụy Thời đương nhiên sẽ gây thêm rắc rối mà nhắc tới Ngụy Hân cùng mẹ Ngụy, nhưng là nếu cameras quay được anh, vậy không có lý nào không chụp được Ngụy Hân cùng mẹ Ngụy, trừ phi…

Mặt mày Ngụy Thời âm trầm lại.

Trừ phi… Ngụy Hân và mẹ Ngụy căn bản không tính là người sống.

Ngụy Thời lắc đầu, giống như muốn đá văng suy nghĩ này ra khỏi đầu, điều này sao có thể, bản thân mình hiện tại tốt xấu gì cũng coi như một nửa thuật sĩ rồi, chẳng lẽ ngay cả người hay quỷ cũng không phân biệt được? Nhất định là có nguyên nhân khác, chỉ là mình chưa nghĩ ra mà thôi, hoặc là cảnh sát cảm thấy tìm một mình mình là đủ rồi, dù sao mình không những là người sống sót cũng là bác sĩ thực tập ở bệnh viện số 3.

Ngụy Thời ngàn dò vạn dặn, mười vạn lo lắng Ngụy Hân cùng mẹ Ngụy, nhưng lại không đi không được, lúc rời đi cứ ba bước thì quay đầu lại, nhìn giống như sinh ly tử biệt vậy, mãi cho đến chỗ quẹo, không nhìn thấy được Ngụy Hân, mới tăng tốc, đi nhờ xe của một người trong thôn lên trấn trên.

Anh hạ quyết tâm, chờ cảnh sát hỏi xong, liền lập tức trở về!

Dù sao bệnh viện số 3 đã thành cái dạng kia, công việc cũng chắc là không thể tiếp tục ở đó rồi.

Đợi tới trấn Quảng Tể trên còn phải đổi xe đi đến huyện, trên đó mới có tuyến xe về thành phố Đồng Thành, lằng nhằng cả buổi như vậy, đã đến xế chiều, trên đường đi anh còn nhận được một cú điện thoại thúc giục, nhưng tuyến xe chạy về thành phố Đồng Thành chỉ có một chuyến lúc ba giờ chiều, cho nên dù anh muốn nhanh cũng không nhanh được.

Ngụy Thời ngồi trong phòng xe mòn mỏi chờ.

Lúc này vừa đến giữa trưa, mùi hương đồ ăn lởn vởn bên ngoài, nhưng một chút khẩu vị Ngụy Thời cũng không có, bụng của anh đã bị lo âu cùng phẫn nộ nhét đầy rồi, chẳng chừa chút chỗ trống nào. Trong phòng đợi cũng không có nhiều người, trạm xe cũng không chú ý nhiều như vậy, nhân viên công tác đã đi ăn cơm, năm cái ghế nhựa, ba bốn người ngồi, Ngụy Thời cũng không đi chú ý chung quanh là loại người gì, anh cứ ngu người ngồi ở đó, nghĩ về những chuyện trong lòng.

Lúc này, có ba người đàn ông đi vào trong phòng đợi.

Nếu như bình thường, Ngụy Thời nhất định sẽ chú ý tới ba người đàn ông này, vẻ mặt bọn họ hung hãn, lén lút, tay đặt ở trong túi áo, hơn nữa có một hai người, hữu ý vô tình ngồi kề bên anh, trong phòng đợi có hai người đàn ông trung niên, có lẽ là thường xuyên ở bên ngoài biết sự tình không đúng, lập tức thu thập hành lý đặt ở bên chân, ra khỏi phòng đợi.

Chờ đến khi Ngụy Thời phát hiện ra điều không đúng, ba người đàn ông kia đã vây quanh anh.

Thần kinh Ngụy Thời căng cứng, tuy rằng thoạt nhìn vẫn còn đang ngẩn người, nhưng cả người đã đi vào trạng thái căng thẳng đề phòng, ba người đàn ông này nhìn thế nào cũng có bộ dạng ý đồ không tốt, anh gần đây cũng không đắc tội người nào, nhất là ở đường kia*, sao lại có người tìm anh gây phiền toái, anh chỉ là một con gà mới vừa bước chân ra xã hội thôi mà.

*ý nói đường ma quỷ, quỷ hồn này nọ.

Trong tay anh cầm cái bao da có thể kéo dài, đầu óc chuyển động rất nhanh, không thể chờ ba người này ra tay trước, tuy rằng ba người này dám hành hung giữa ban ngày ban mặt nhưng nhất định vẫn có ít nhiều một chút bị động, cho nên anh phải ra tay trước, nghĩ như vậy, Ngụy Thời mãnh liệt đứng lên, cầm bao da trên tay hung hăng đập mạnh vào mặt một người đàn ông đang đứng ở bên cạnh, gã kia bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn bị đập trúng, kêu một tiếng, “Ra tay.”

Bình thủy đặt trong bao da phát huy tác dụng, gã kia bị ngăn lại.

Ngụy Thời bắt lấy cơ hội này, chạy ra khỏi phòng đợi, ba gã kia lấy dao găm từ trong túi áo ra, người phụ nữ còn lại trong phòng đợi nhìn thấy màn hỗn loạn này sợ đến mức phát run cả người, Ngụy Thời một cước đá văng một gã đang chặn đường phía trước.

Ba gã đàn ông kia chắc hẳn không nghĩ tới động tác Ngụy Thời sẽ nhanh như vậy, mau như vậy.

Ngụy Thời không thể không ở trong lòng cảm tạ huấn luyện ma quỷ mà Từ lão tam bắt anh tập, khiến thân thủ của anh cao hơn trước kia nhiều, ít nhất đánh nhau với ba gã này không đến mức lập tức bị thua, anh đoạt tiên cơ, rốt cục trước khi bị ba gã kia đâm dao vào người thì đã chạy ra khỏi phòng đợi.

Bên ngoài chính là ngã tư đường người đến người đi, khắp nơi đều là cửa hàng, quán ăn.

Một khi Ngụy Thời chạy ra ngoài, ba gã đàn ông kia biết muốn chặn đứng Ngụy Thời là điều không thể, cho nên hùng hùng hổ hổ nhét dao găm lại vào trong áo, hai tay trống không, hung ác trừng mấy người gần đó khiến họ sợ tới mức mấy người đang ăn bún lập tức cúi gằm mặt xuống, ngay cả nhìn cũng không dám liếc nhìn bọn họ.

Trốn ra thật xa, Ngụy Thời đi vào một quán ăn thoạt nhìn có vẻ đông người nhất, kêu hai món, ngồi xuống.

Trái tim còn đang đập bình bịch.

Lại nói tiếp, tuy rằng Ngụy Thời gặp qua rất nhiều chuyện ngạc nhiên, cổ quái, đáng sợ, nhưng mà thật sự chưa từng gặp phải loại chuyện dao trắng cắm vào, dao đỏ rút ra, cho nên lần này nghĩ lại, cảm thấy liều mạng với người sống, cũng không thoải mái hơn chiến đấu với tụi yêu ma quỷ quái là bao, có lẽ là do anh quen nhìn những chuyện trong tối, người quỷ phân biệt rõ ràng, nhưng trong mắt anh, càng ngày lại càng mơ hồ.

Ngụy Thời vẫn luôn đợi cho đến khi xe gần chạy, mới dùng tốc độ nhanh nhất lên xe.

Miễn cho bị thứ không rõ lai lịch hồi nãy chặn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.