Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 165: Chương 165: Chấp niệm




Xe lửa động nghịt người, hôm nay không phải ngày nghỉ lễ lại càng không phải lễ Tết, chẳng rõ sao mà đông người thế. Trần Dương chen giữa đám đông đến nhà vệ sinh, đang lúc tay định kéo quần xuống thì túi áo lại động đậy.

Hết cách, Trần Dương đành án binh bất động trước rồi mới lấy đôi hoa tai huơ huơ trước mặt, sau đó thấp giọng uy hiếp đầu lâu nhỏ, “Nghe lời, đừng gây chuyện.” Đầu lâu nhỏ bay lên kéo theo sợi dây màu đen thành một đường con tròn trịa trên không trung, đập ngay vào mũi Trần Dương.

Trần Dương sờ mũi, dù sao là do anh đuối lý nuốt lời, vậy là anh tiếp tục ôn tồn dỗ dành thằng quỷ nhỏ đang giận dỗi, “Được rồi, là ba không tốt, ba hứa với con mà không chịu tính toán kỹ lưỡng, khi nào xong chuyện này rồi ba sẽ chơi với con, nhé?”

Đầu lâu nhỏ quay vù vù trong không trung.

Mấy đường sọc đen đầy trán Trần Dương, nếu có người thấy anh nói chuyện với đầu lâu thế này chắc anh bị nghi là tên tâm thần trốn viện mất. Anh cong tay lại tỏ vẻ hung dữ búng vào đầu lâu nhỏ. Thấy tình hình không đúng, đầu lâu nhỏ lập tức túm sợi dây nhấc lên để đầu lâu lớn che chắn cho mình.

Trần Dương không kịp thu tay lại, anh búng ngay vào chính giữa đầu lâu lớn.

Đầu lâu lớn bị Trần Dương búng bay vù giữa không trung, Trần Dương xấu hổ khựng tay lại giữa chừng qua vài giây mới buông xuống. Kể từ lúc rời khỏi quê nhà anh chưa từng tiếp xúc với Ngụy Lâm Thanh, chứ đừng nói đến mấy cử chỉ hết sức thân mật thế này.

Một luồng sương mù xám trắng tỏa ra khỏi đầu lâu lớn, dần dần biến thành Ngụy Lâm Thanh.

Thật ra Ngụy Lâm Thanh có một sự thay đổi gì đó không thể nói rõ, ví như khí chất hoặc hơi thở của kẻ ấy dường như nhạt nhòa hơn, tựa như ngọn nến heo hắt le lói trong gió, có thể tan biến giữa trời đất này bất cứ lúc nào.

Thi thoảng chú ý thấy, con tim Trần Dương bỗng nhói lên.

Ngụy Thời đã từng đề cập chuyện này với Trần Dương, cậu ấy bảo ngay cả pháp lực của Ngụy Lâm Thanh cũng yếu hẳn, đó cũng là một trong những lý do sau khi đến thành G truy tìm ác hồn kia vẫn không thể tìm được tung tích của ác hồn ấy. Hơn nữa cậu còn lo là nếu pháp lực của Ngụy Lâm Thanh – một trong những ‘quỷ thủ’ – mất đi, vậy có phải liệu thôn Ngụy sẽ bị đẩy vào một mối nguy hiểm mới. Vì chuyện này mà Ngụy Thời lo nghĩ vô cùng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì đưa ra một kết luận. Chấp niệm của Ngụy Lâm Thanh thay đổi rồi.

Quỷ được sinh ra từ chấp niệm, chấp niệm càng sâu, pháp lực càng cao cường.

Mỗi con quỷ đều có riêng cho mình một chấp niệm. Ngụy Thời đoán chấp niệm của Ngụy Lâm Thanh là để thằng quỷ nhỏ đầu thai chuyển thế, còn bây giờ thằng quỷ nhỏ đã mượn bụng Trần Dương trở thành dương quỷ có thể lần nữa nhập vào luân hồi, chấp niệm kẻ ấy đạt thành, tất nhiên pháp lực sẽ càng yếu. Cứ tiếp tục như thế, nếu như là một linh hồn bình thường tất nhiên sẽ bị dẫn vào địa phủ, sau khi luận tội nghiệt và công quả, nên đầu thai sẽ đầu thai, nên bị phạt sẽ bị phạt.

Còn Ngụy Lâm Thanh, bởi do tính đặc thù của Ngụy gia nên sẽ bị trói buộc ở thôn Ngụy, chắc chừng sẽ biến thành một trong những bóng trắng vô tri vô giác.

Sau khi nghe Ngụy Thời nói thế suốt mấy ngày liên Trần Dương ngủ không ngon, nhưng anh chẳng thể làm gì được. Anh đâu như Ngụy Ninh là chấp niệm của Ngụy Tích, anh có phải chấp niệm của Ngụy Lâm Thanh đâu.

Ngụy Lâm Thanh đứng đó, kẻ ấy đưa tay để chiếc đầu lâu nhỏ vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ giọng trách cứ, “Đừng nghịch ngợm quá thế.”

Chiếc đầu lâu nhỏ lăn tới lăn lui trên tay kẻ ấy như đang dỗi hờn, Trần Dương giật giật môi nhìn. Xe lửa rất nhiều người nên dương khí nhiều, thằng quỷ nhỏ còn nhỏ nên pháp lực không đủ, không được giúp đỡ thì sẽ không ra được. May là nó không ra được, chứ không chắc Trần Dương đau đầu nhức óc quá.

Ngụy Lâm Thanh vừa trấn an vừa uy hiếp, sau cùng thằng quỷ nhỏ mới bình tĩnh lại. Kẻ ấy đưa chiếc hoa tai đang lơ lửng giữa không trung cho Trần Dương, Trần Dương đưa tay nhận lấy. Khoảnh khắc ngón tay lạnh buốt chạm vào tay anh, Trần Dương không rút tay về mà nhìn chòng chọc vào Ngụy Lâm Thanh còn đứng đó không chịu biến mất, mặt nhăn nhó.

Bị anh nhìn đến bối rối, kẻ ấy nhẹ giọng nói, “Sao thế?”

Trần Dương nửa cười nửa không bảo Ngụy Lâm Thanh, “Tôi đi vệ sinh, anh định xem à?”

Không ngờ được Trần Dương lại nói thế, Ngụy Lâm Thanh gượng gạo đứng đó nhưng lại không trở vào trong đầu lâu mà xoay mặt lại gần, chuyên chú nhìn Trần Dương, “Sau khi về nhà cậu đến trước mộ ta một lần được chứ?”

Trần Dương liếc kẻ ấy đầy lạ kỳ, anh cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Một nụ cười khẽ hiện ra trên gương mặt trắng bệch của Ngụy Lâm Thanh, sau đó kẻ ấy chậm rãi tan đi biến thành luồng sương mù trắng, rồi sương mù thu lại vào trong đầu lâu. Trần Dương bỏ đôi bông tai vào túi, tiếp tục việc đi vệ sinh bị cắt ngang rồi về lại chỗ ngồi.

Nữ quỷ nhập vào người Đinh Mậu Thụ đang kéo Ngụy Thời lặp lại mấy câu cũ rích lộn xộn ấy. Thấy Trần Dương trở lại, Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra rồi vội vàng đứng lên, “Anh ở với nàng ta đi, tôi đi hít thở không khí cái.” sau nó chen tới cuối toa xe như đang chạy nạn.

Trần Dương vừa qua loa với nữ quỷ vừa băn khoăn không biết liệu câu vừa rồi của Ngụy Lâm Thanh là có ý gì, anh nghĩ chuyên tâm đến mức đến lúc xe lửa sắp tới mới nhận ra, và rồi đã đến trạm dừng.

Ngụy Thời còn định chuẩn bị thêm nữa, cậu bảo Trần Dương đưa nữ quỷ về làng Vọng trước, bảo anh khoan làm gì hết mà cứ để nàng ta ở nhà cho nàng yên ổn đừng để nàng ra ngoài, đến khi cậu đến hẵng hay. Trần Dương kinh ngạc liếc Ngụy Thời, miệng hỏi, “Cậu có ý đó thật đấy à?” Đưa một con quỷ cho một kẻ bình thường chẳng đủ sức trói quỷ, chẳng lẽ Ngụy Thời không cảm thấy làm thế không ổn?

Ngụy Thời vội vã thu dọn đồ đạc, “Anh sợ gì, dọc đường đi không phải rất tốt à, nữ quỷ kia có làm gì đâu. Hơn nữa, Ngụy Lâm Thanh sẽ theo anh.”

Trần Dương còn đang định tiếp tục phản đối thì đã thấy Ngụy Thời tháo chạy nhanh như chớp.

Anh giương mắt nhìn bóng dáng Ngụy Thời, hết cách nên đành phải dẫn theo nữ quỷ ngồi xe về nhà.

Trong nhà vẫn hệt như xưa, sau khi anh để nữ quỷ cứ hết ngó dọc ngó ngang vào xong bèn đóng sầm cửa ngăn ánh nhìn của mấy người hàng xóm hóng chuyện xung quanh. Vừa rồi trên đường gặp vài người quen, dáng vẻ Đinh Mậu Thụ bị nữ quỷ nhập vào vừa e thẹn ngượng ngùng nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ khiến mấy người họ trợn trừng mắt, tiếp đó dùng ánh mắt cực kỳ sâu-xa-sáng-tỏ dõi theo Trần Dương, khiến Trần Dương như ăn phải ruồi bọ mà kéo Đinh Mậu Thụ chạy như điên về nhà.

Đã lâu không có ai ở lại, nhà cửa lạnh lẽo chẳng chút hơi người. Trần Dương thường hay ở ngoài, mỗi năm chỉ về nhà mấy ngày nên anh không mua thêm đồ dùng hay vật dụng gì cả, căn nhà vẫn trông như vào thời thập niên chín mươi. Ngay cả giường ngủ vẫn là tấm phản đi-văng, còn căn phòng của nội anh lại đóng chặt cửa sổ. Ánh sáng nhạt nhòa, giường gỗ khắc hoa xưa cũ, bức màn ố vàng mang theo không khí ẩm mốc nặng nề. Vừa bước vào thì cứ hệt như bước vào thế giới của người độc thân.

Trần Dương để nữ quỷ tự chọn một gian phòng để nghỉ ngơi, nữ quỷ sau khi xem qua hết các phòng thì chọn phòng của bà Trần Dương.

Sau khi đưa nữ quỷ vào phòng rồi, Trần Dương dán mấy lá bùa Ngụy Thời đã dặn lên tường, vào phòng rồi thì nữ quỷ im hơi lặng tiếng hẳn. Trần Dương canh giữ trong phòng mà cứ như có móng vuốt không ngừng cào cấu tim anh, anh đứng ngồi không yên. Sau đó anh bước tới cửa kéo cái ghế ra ngồi phơi nắng.

Lúc này đã là mùa đông, nhưng ánh nắng lại ấm áp, vào đông vốn phải là cảnh sắc tiêu điều, nhưng giờ lại bị màu xanh biếc giảm bớt. Trần Dương cầm di động chán ngán chơi trò chém trái cây, thím hàng xóm kế bên qua bắt chuyện với anh. Dù sao cũng phải nói chút chuyện nhà cửa, phần lớn thời gian Trần Dương vẫn là một thanh niên phóng khoáng cởi mở, anh cất di động đi. Thím hàng xóm quan sát anh từ trên xuống dưới, “Trần Dương thím nói này, cháu sao thế? Thím nhớ cháu chỉ mới hơn hai mươi, sao lại trông nhiều tuổi thế này?”

Trần Dương vuốt mặt, “Gần đây bận quá thím ạ, không có thời gian sửa soạng nên thế.”

Thím hàng xóm nhìn anh đầy thông cảm, thím mấp máy môi chỉ xíu nữa là đã bật ra lời sẽ giới thiệu một cô gái cho anh, rồi thím lại nhớ tới bát tự khắc chết người khác của anh nên căng cứng mặt ngập ngừng bảo Trần Dương phải nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng ỷ vào tuổi trẻ rồi không chịu để ý gì, đến lúc già rồi mới biết đau khổ. Tiếp đó thím chuyển đề tài, “Mà Trần Dương à, thím bảo này, cháu với Ngô Toàn Tài làng kế bên quan hệ tốt lắm phải không? Thím nhớ khi cháu còn bé hay theo sát sau ông ấy lên núi.”

Ngô Toàn Tài là tên của bác Ngô, lúc đầu Trần Dương hơi ngớ ra sau đó mới nhớ tới.

Trần Dương kinh ngạc nhìn thím hàng xóm, “Vâng ạ, sao thím lại đột ngột nhắc đến bác ấy thế?”

Thím hàng xóm tặc lưỡi, “Ông ấy mất được bảy ngày rồi, chết trong nhà đến ba bốn ngày không ai phát hiện. Chao ôi, nếu chịu lập gia đình có vợ có con bên cạnh thì sao xảy ra chuyện này được, chẳng có đến một người tiễn đưa lúc lâm chung. Thím nói này Trần Dương à, cháu cũng nên suy tính đến chuyện đó đi.” Thím hàng xóm nghĩ rằng nếu không phải do thím chủ động giới thiệu mà là Trần Dương tự mình tìm được, vậy chuyện đâu liên quan đến thím. Dù gì thím đã dõi theo Trần Dương từ nhỏ đến lớn, nên vẫn luôn hy vọng anh sống hạnh phúc.

Vừa nghe xong, Trần Dương đứng bật dậy.

Ngày đó, chẳng lẽ hồn ma cầm tấm phướn chiêu hồn trong đội ngũ đưa tang đúng thật là bác Ngô?

Trần Dương chẳng còn tâm tình tán gẫu với thím hàng xóm nữa. Anh quay vào nhà mở cửa phòng nhìn vào trong, nữ quỷ đang yên lặng nằm trên giường ngủ không động tĩnh gì. Trần Dương suy tính một thoáng. Ngụy Thời đâu nói phải canh chừng nữ quỷ từng giây từng phút, thế là anh yên tâm vững dạ rời nhà đến nhà bác Ngô.

Bác Ngô sống không xa đây lắm, anh nhanh chóng đến trước nhà bác.

Trong nhà còn những vết tích lưu lại khi lập đàn, hoa giấy, vòng hoa và câu đối giấy trắng dán trước cửa bị gỡ ra ném xuống đất, trước cửa là một ổ khóa lớn. Trần Dương dùng thanh sắt nạy cửa ra, may là xung quanh nhà bác Ngô không có ai, chứ không chắc chắn anh sẽ bị xem như kẻ trộm.

Căn nhà này và căn nhà của anh tuy khác nhau nhưng lại như giống hệt, đó là lạnh lẽo và chẳng chút hơi người.

Theo tin anh hỏi thăm được, bác Ngô đột nhiên bị bệnh qua đời.

Bác ấy trúng gió rồi té xuống lu nước nơi nhà bếp, không biết đã nằm đó bao lâu mới tắt thở. Trần Dương đứng bên cạnh cái lu chẳng còn chút nước, mường tượng ra cảnh bác Ngô té trên đất đau đớn gắng sức gượng đứng lên nhưng chẳng thể, rồi bác vừa lạnh vừa đói, vừa đau vừa khổ, từng giây từng phút cứ thế trôi qua mãi đến khi hấp hối. Cứ thế một mình đi qua quãng đời cuối cùng, một cách đơn côi lẻ bóng.

Trần Dương thở dài, kéo ghế dựa ngồi xuống.

Hôm nay là giỗ bảy ngày đầu tiên, hồn bác Ngô chắc sẽ quay về. Anh sẽ ở đây tiễn bác ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.