Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 29: Chương 29: Đàn tràng




Dần dần sương mù tán loạn xung quanh, từ dưới đất lan tràn hết bốn phía.

Ngụy Ninh nhìn đám sương mù hô hấp dần dồn dập, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì anh cũng không nhớ rõ nhưng cái cảm giác run rẩy đã ăn sâu bén rễ này nảy ra từ đáy lòng, khiến anh không kìm được.

Ngụy Ninh vươn tay sờ lung tung trên mặt đất, anh túm chặt cỏ dại ven đường dựa vào vào đó thoát khỏi đám sương mù này, trên ngọn cỏ là những hạt nước từ sương mù mang tới, trơn trượt, không túm chặt được, anh cảm thấy tay mình bị cỏ dại sắc bén làm xước.

Trong không khí có thể ngửi thấy mùi máu.

Ngụy Ninh cảm giác được tay mình bị cái gì đó ép phải buông đám cỏ ra, một thứ gì đó lạnh như băng liếm vết thương trên tay anh, máu loãng chảy ra thoáng chốc biến mất trong sương mù.

Đầu ngón tay Ngụy Ninh hơi hơi run, không biết là sợ hãi hay kinh hoàng, luồng khí lạnh kia vẫn dán chặt sau lưng anh, chậm rãi vỗ về chơi đùa trên cổ anh, động tác ái muội mà khiêu tình, anh lùi vai lại, muốn tránh đi lại bị phát hiện ra, áo bị kéo mạnh, cúc áo rơi ra.

Lồng ngực trần trụi trực tiếp với sương mù, sau đó, cỗ sương mù kia như bị cái gì hấp dẫn từ từ ngưng tụ lại, dán trước ngực Ngụy Ninh, chậm rãi, ái muội mà vuốt ve, nhất là nơi đầu ngực nâu đậm kia.

“Ư~” Dưới tác động của “cậu” Ngụy Ninh nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, anh nhích tới nhích lui, muốn thoát ra lại không thoát được, “cậu” không bỏ qua cho người đã tới tay.

Bỗng nhiên Ngụy Ninh hút một ngụm khí lạnh.

Luồng khí lạnh kia đã hướng về phía thân dưới anh, ở nơi đũng quần mà ái muội cọ qua cọ lại, Ngụy Ninh sắp khóc đến nơi, vừa rùng mình thân thể vừa có cảm giác, chết tiệt còn có cảm giác.

Khóa quần bị kéo xuống, luồng khí lạnh kia lập tức chui vào trong, kéo quần lót xuống, cảm giác lạnh như băng này cũng không triệt tiêu được khoái cảm đang lên, cho dù chỉ ít ỏi vài lần cơ thể Ngụy Ninh cũng đã nhớ kĩ khí tức của luồng khí lạnh này.

Thắt lưng Ngụy Ninh dựa theo động tác của “cậu” mà nhẹ nhàng đong đưa, thắt lưng mềm dẻo hữu lực xoay thành vòng cung mê người, rõ ràng “cậu” cũng bị cảnh này hấp dẫn, lập tức quấn lấy cậu, gắt gáo bám chặt.

Ngụy Ninh không biết vì sao mình lại sa vào chuyện này, anh cũng không phải sắc trung quỷ đói, trong tình huống quỷ dị như vậy mà tình dục còn có thể tăng vọt được, nhưng mà, sự thật là ánh mắt anh mê ly, mặt phiếm hồng, dưới bàn tay lạnh lẽo kia lửa tình bừng cháy, không quan tâm gì nữa mà chỉ đuổi theo khoái cảm.

Dường như thanh tỉnh, cơ thể cùng trí óc đều có thể tự kiểm soát, lại dường như đang hôn mê, không có lý gì mà bỗng dưng anh trầm mê vào trong chuyện này. Bị ma quỷ mê hoặc, chẳng lẽ chính mình lại gặp chuyện này?

Ngụy Ninh không rõ ràng lắm, anh thở dốc, nhiệt độ trên người vì tình dục mà không ngừng tăng cao.

Cuối cùng, anh run rẩy vươn tay ra, giơ ra đằng sau.

“Cậu” ở ngay phía sau.

Tay Ngụy Ninh quả nhiên đụng phải cái gì, anh giật tay tóm lấy thứ kia không buông, sau đó, quay đầu lại, ở phía sau anh mà một mảng sương mù dày đặc ngưng tụ lại thành một “thứ gì đó”, bởi vì quá nặng, quá nồng nên khi vươn tay ra cứ như đang chạm tới một thực thể nhất định.

“cậu” nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cũng nhìn “cậu”, ánh mắt “cậu” căn bản không rõ Ngụy Ninh lại cảm thấy hai người như đang mặt đối mặt, anh có thể cảm giác được ánh mắt bướng bỉnh mà ôn nhu đang nhìn mình, tầm mắt đặt loạn xạ trên người anh, như tơ như lũ, rối rắm không rời.

Ngụy Ninh nhíu mày, nhìn mình hiện tại quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ như vừa bị người chà đạp, “Cậu… buông ra.” Anh nhẹ giọng nói.

Đáp lại anh là cái cắn lạnh lẽo trên miệng, luồng khí lạnh lẽo kia gặm cắn cánh môi Ngụy Ninh, ép anh hé miệng ra rồi lập tức luồn vào trong miệng, mạnh mẽ, hung ác rồi lại không kém phần ôn nhu mà cuốn lấy đầu lưỡi anh. Miệng Ngụy Ninh bị chặn lại chỉ có thể từ xoang mũi phát ra vài thanh âm ái muội, nước miếng từ bên miệng chảy ra, không kịp chảy xuống đã biến mất trong đám sương mù dày đặc.

Sau đó, cỗ hơi thở hấp tấp nóng nảy cởi bỏ quần Ngụy Ninh, sờ mông anh, hai bên mông rắn chắc, lộ ra nơi bí ẩn kia.

Ngụy Ninh bị “cậu” hôn đến mơ mơ màng màng, mãi đến khi luồng khí lạnh kia xâm nhập vào cơ thể, mắt thấy cửa sau khó giữ mới có phản ứng lại. “Buông, cái đệt, tôi bảo cậu buông ra, Ngụy Tích, mẹ nó cậu có nghe thấy không hả?”

Câu này là thẹn quá thành giận mà chửi ầm lên, giống như rốt cục cũng có tác dụng, luồng khí đang làm càn sờ tới sờ lui trên người Ngụy Ninh rốt cuộc ngừng lại, “cậu” ôm lấy Ngụy Ninh, đem cơ thể anh kéo lại, Ngụy Ninh thấy mình bị cỗ sương mù đó nâng lên, lơ lửng giữa không trung.

Ngụy Ninh nghe thấy “cậu” như đang “nói”: “Không buông, anh là của em.”

Câu này tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng cảm giác không được tự nhiên, khiến Ngụy Ninh câm nín, anh cười khổ một tiếng, nhiệt độ cơ thể cũng thấp xuống, tận lực nhẹ nhàng nói: “A Tích, cậu đi đầu thai đi.”

“Không.”

Ngụy Ninh lại khuyên nhủ tiếp: “Tuy rằng không tính là cô hồn dã quỷ, nhưng cứ phiêu bạc trên dương thế như vậy cũng không tốt đâu, quỷ có chỗ ở của quỷ, cậu nên đầu thai đi có thể chúng ta còn gặp lại.”

“Không.”

Ấn đường Ngụy Ninh nhảy dựng: “Dương thế rốt cuộc có gì khiến cậu lưu luyến như vậy? Thành quỷ lâu năm, đến lúc đó muốn đầu thai cũng không được nữa.”

“Không.”

Ngụy Ninh trầm mặc.

Thật sự là nói không được, khó trách Ngụy Thời nói làm quỷ thì không nói lý được, quả nhiên, ngay lúc anh không nói gì, “cậu” lại từ từ lại gần, bị một mảnh sương mù dày đặc bao lấy, thanh âm “Không không không” trong đầu Ngụy Ninh không ngừng vang vọng, cứ như nói cho Ngụy Ninh biết chấp nhất của “cậu”.

Theo âm thanh kia, “cậu” lại áp trên người Ngụy Ninh, Ngụy Ninh bị đè ngã xuống đất, động tác vừa dừng lại lại tiếp tục thực hiện.

Toàn thân Ngụy Ninh trần trụi, hai chân mở ra như cống phẩm đặt trước bàn thờ.

Trong sương mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nghe được.

Lúc Ngụy Ninh tỉnh lại trời đã sáng, quần áo anh coi như chỉnh tề mà nằm ở bụi cỏ ven đường, một con kiến từ từ bò qua mặt anh, có chút ngứa, anh vươn tay sờ liền túm lấy nó vứt xuống đất.

Vốn là táng ngọc nằm trong túi nay bị anh cầm chặt trên tay, Ngụy Ninh nhìn thoáng qua, lại cất nó vào trong túi áo, anh cố chống lại cơ thể nặng nề, đứng lên, nghiêng ngả quay về thôn Ngụy.

Chuyện xảy ra tối hôm qua đại khái anh vẫn nhớ rõ, nhất là tên quỷ nam kia, muốn quên cũng không quên được, chuyện xảy ra sau đó cũng có chút ấn tượng, đây chẳng qua là càng làm ý tưởng lập đàn tràng siêu độ cho Ngụy Tích của Ngụy Ninh càng thêm kiên định mà thôi.

Mặc kệ Ngụy Thất gia có đồng ý hay không, anh nhất định phải làm, Đông lão đầu mà không đồng ý anh tới nơi khác mời, có tiền có thể sai quỷ khiến ma, không tin không mời được ai.

Anh còn chưa đi đến cổng thôn Ngụy, liền nhìn thấy một đám người chạy ra ngoài, đi đầu là Trần Dương đang ở nhờ ở nhà anh, xa xa thấy Ngụy Ninh, bọn họ lập tức chạy tới, Trần Dương nhéo Ngụy Ninh một cái: “Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy đi đâu đấy hả? Mẹ cậu gấp muốn chết, chỗ nào cũng gọi người đi tìm cậu,”

Vốn dĩ đầu Ngụy Ninh choáng đau, miễn cưỡng cười: “Có chút chuyện, để tôi quay về nói với mẹ, phiền các anh rồi, tôi không sao cả, sau này mời các anh uống rượu.”

Đại khái nhìn thấy sắc mặt anh không tốt lắm, người thôn Ngụy nói vài câu sau đó tản ra, Ngụy Ninh lại nghiêng ngả quay về nhà, vừa đến cửa liền thấy má Ngụy ở đó không ngừng đi tới đi lui. “Mẹ —— ”

Má Ngụy vội quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Ninh, hốc mắt hồng lên. “Cái thằng quỷ đòi nợ này.”

Ngụy Ninh đỡ bả vai mẹ, nhìn vai mẹ anh run rẩy, khóc lên. “Mẹ đừng khóc, không phải là con về rồi sao? Tối hôm qua con ngủ ở bên ngoài một giấc, không sao đâu, thật sự không sao….”

Má ngụy vỗ lên người anh vài cái. “Vào nhà.”

Ngụy Ninh đi theo vào trong nhà, chợt nghe thấy tiếng bước chân “huỳnh huỵch” từ phía sau: “Anh Ninh, anh không sao chứ?” là giọng Ngụy Thời.

Ngụy Ninh quay đầu, dưới ánh nắng sớm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. “không sao.”

Ngụy Thời thở ra một hơi. “Là lỗi của tôi, tôi cứ nghĩ anh ở trong thôn Ngụy khẳng định sẽ không có chuyện gì, không ngờ còn có con cá lọt lưới.”

Ngụy Ninh nghe xong cau mày. “mày nói thế là sao?”

Ngụy Thời gãi gãi cằm. “Trong thôn Ngụy thực sạch sẽ, tôi đi nhiều nơi ở bên ngoài chưa từng thấy chỗ nào như thôn Ngụy, đừng nói là quỷ lệ mà đến một tên quỷ mao cũng chưa từng thấy, nên cho dù hiện tại hỏa diễm anh thấp, dương khí không đủ cũng không quan trọng, ai ngờ liền có chuyện ngoài ý muốn…”

Ngụy Ninh hữu khí vô lực nhìn hắn một cái. “Sao mày biết hôm qua anh gặp quỷ?”

Ngụy Thời có chút ngại ngùng nhìn Ngụy Ninh. “Âm khí trên người anh nặng như vậy.”

Hai người còn đang đứng ở cửa nói chuyện, má Ngụy ở trong liền đi ra gọi người, Ngụy Ninh đành phải vào trong, Ngụy Thời ở ngay ngoài cửa nói một câu: “Tôi còn tìm thuốc cho anh nữa, lúc này không thể nhàn hạ nữa.” Nói xong lại chạy đi.

Má Ngụy cho Ngụy Ninh uống nước pha với lá bùa, nhìn sắc mặt anh vẫn trắng bệch liền lo lắng bảo Ngụy Ninh đi ngủ sớm, lúc này, trên cửa lại vang lên âm thanh gõ cửa, má Ngụy ra mở cửa: “Ai, là Thất gia sao, sớm như vậy đã tới đây xem Ngụy Ninh nhà chúng tôi, ông là nghe được đi? Ai, gần đây Ngụy Ninh nhà chúng tôi không thuận.” giọng nói khàn khàn của Ngụy Thất gia truyền tới. “Đúng vậy, tôi nghe được nên tới đây nhìn xem.”

Ngụy Ninh thấy Ngụy Thất gia còng lưng, vừa ho khan vừa tới, anh vội đứng dậy chào một tiếng. “Thất gia.”

Ngụy Thất gia bình thường đầu tóc bạc rối bời, hôm nay ngược lại gọn gàng một chút, bàn tay khô gầy che miệng nhìn Ngụy Ninh, ý bảo anh ngồi xuống. “A Ninh à, còn nhớ rõ chuyện tối qua không? Kể lại cho Thất gia nghe.”

Ngụy Ninh không biết vì sao Ngụy Thất gia muốn biết chuyện anh gặp quỷ, nhưng là dưới sự thúc giục của má Ngụy vẫn lên tinh thần, kể ra, lúc nói đến tên quỷ nam kia Ngụy Ninh còn đem những gì mình nhớ trong đầu tả kĩ lại.

Ánh mắt Ngụy Thất gia tối sầm, yết hầm kìm nén, cúi đầu, che miệng, ho khan, kịch liệt ho khan khiến cơ thể ông như muốn rời ra từng mảnh, Ngụy Ninh nhìn cảm thấy lo lắng không biết liệu ông có chết ở chỗ này.

Má Ngụy nhanh chóng rót cho ông một chén trà.

Ngụy Thất gia khoát tay. “Không cần, không cần, bệnh cũ thôi, nhìn thì nghiêm trọng thật ra chưa chết được, tuổi già là bệnh tật mà.”

Ngụy Ninh vội nói: “Sao có thể nói như vậy, đều bảo nhà có người già như có bảo vật, đúng rồi, Thất gia, mẹ cháu ngày hôm qua nói chuyện kia với ông, ông tính giúp cháu một chút, A Tích còn trẻ như vậy đã đi, đúng là nghiệp chướng, hiện tại cháu luôn mơ thấy cậu ấy, trong mơ lớp người già đều nói muốn nhanh chóng giúp xử lý chuyện này sớm.”

Lúc này Ngụy Ninh đành phải nói vậy, trước kia nhắc đến mê tín là cười nhạt mà giờ lại lấy làm cớ.

Ngụy Thất gia rối cục cũng ngẩng đầu lên. “Ta tính lại một hồi, có lẽ là có thể… hiện tại đầu năm cũng không sao, làm sớm là được.”

Ý tứ là đồng ý rồi? Ngụy Ninh nghe xong, tinh thần uể oải bỗng vui hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.