Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 130: Chương 130: Dò xét ban đêm




Việc Ngụy Thời kêu thằng quỷ con lo liệu không phải việc quá lớn hay khó gì lắm, chỉ là kêu nó bỏ thứ gì đó vào trong cái chén thôi, về phần thứ đó là gì, Ngụy Thời không nói mà Trần Dương cũng chẳng hỏi tới, chỉ cần biết sẽ đạt được mục đích là được.

Chẳng ngờ không chỉ đạt được mục đích mà còn dẫn tới cả chuyện chứng huyết.

Kể từ khi trông thấy những chuyện xảy ra trong nghi thức chứng huyết, Ngụy Thời cứ luôn đắn đo chuyện về mấy bóng trắng.

Mấy ngày nay lớp người già trong thôn đang chọn thừa tự, nhà nào nhà nấy bàn luận rôm rả chẳng biết sẽ chọn phải con cháu nhà ai. Ba cô sáu bà cứ xộc xạo vào nhà người ta, mấy lời đồn đại vô căn cứ ùn ùn kéo đến, nhưng sau cùng hoa rơi nhà ai thì vẫn là chuyện chưa tỏ.

Nếu phải nói, tất nhiên bao giờ con cháu nhà mình luôn là tốt nhất, mấy ông cụ đó lựa chọn người nối dòng chẳng hề nhượng bộ gì nhau, thiếu chút nữa đã tranh cãi ầm ĩ. Cụ Ngụy giận đến mức mặt mày đen kịt, cụ biết mấy ông già này vì sao dù phải mo mặt cũng muốn tranh đoạt vị trí này.

Do là không biết từ đâu truyền tới, trong tay Ngụy Thất gia là cả một đống vàng bạc châu báu mà tổ tiên thời xưa mang theo từ Tứ Xuyên đến, tuy sau khi đến thôn Ngụy hiện tại an cư lạc nghiệp và chuẩn bị việc linh tinh trong vài năm đã dùng một phần, nhưng số còn lại thì không ít, vẫn đủ sức khiến kẻ khác phải thèm thuồng nhỏ dãi.

Mấy thứ ấy luôn ở trong dòng bên Ngụy Thất gia, khó tránh ông cứ nằng nặc giữ lấy vị trí này, nhất định phải để huyết mạch của mình lên thay. Vừa nghe thấy lời đồn thì mấy ông già khác như chợt hiểu ra và tự cho là đã tìm được lý do hết, không phải là chỉ vì tiền tài mà khiến con tim vẩn đục đó sao, ngay cả chuyện lẫn lộn huyết mạnh còn dám làm.

Trần Dương chẳng trông nom được hiện thôn Ngụy đang loạn cào cào, chính bản thân anh còn có việc chưa giải quyết nên căn bản chẳng rỗi rãi đến mức quan tâm tới chuyện của thôn. Anh kéo Ngụy Thời, nói cậu đến mộ của chú Khánh xem xét cùng mình.

Ngụy Thời ngẫm nghĩ, cũng phải. Tuy mấy ngày nay không nghe thấy bên ngoài xảy ra vụ thảm án kỳ lạ gì, nhưng chuyện chú Khánh xác chết sống lại là chuyện không sai được, cậu học nhiều bản lĩnh thế thì phải phát huy công dụng chứ. Thế là tối hôm sau ngày mở từ đường, cậu và Trần Dương hai người rời khỏi thôn Ngụy.

Còn Trần Dương đã hỏi thăm nơi chôn cất chú Khánh tường tận từ đợt về nhà lần trước.

Nhân lúc ánh trăng nửa mờ nửa tỏ, Trần Dương và Ngụy Thời sóng vai đi dọc đường. Chỗ chôn cất chú Khánh là do Đông lão tiên xem cho, ai ngờ được đó lại là bãi tha ma mà Trần Dương thường xuyên đi ngang.

Nếu muốn người khác làm việc giúp mình, vậy tất nhiên không thể để người ta mù mờ được. Thế là Trần Dương không gạt gì Ngụy Thời, anh kể hết mọi chuyện trong nhà cho cậu nghe. Ngụy Thời sau khi biết chuyện thì cả mấy ngày liền luôn nói chuyện khách sáo với Trần Dương vô cùng, tiếc là chẳng được bao ngày thì vẫn lộ ra bộ mặt thật.

Thấy cậu trở lại với tính tình vốn có, Trần Dương thầm thở phào. Thật lòng anh chẳng muốn thấy sự thương hại trong mắt bất kỳ ai.

Nguyên mỏm núi ấy là mồ mả, những mồ mả tổ tiên chồng lên nhau, có mộ có bia, có mộ không bia, có mộ lại cỏ hoang mọc thành bụi, có mộ lại sạch sẽ chỉnh tề. Các ngôi mộ không giống nhau nhưng vẫn là mồ mả, chỉ cần tới gần sẽ thấy gió buốt thổi qua, chẳng biết là do trong lòng có điều giấu giếm hay thật là do chuyện kỳ lạ.

Ngụy Thời cầm cây kiếm gỗ đào trong tay, cậu vừa thì thầm vừa đưa bùa cho Trần Dương, “Nơi này nhìn lướt qua thì thấy khá bình thường chẳng gì kỳ lạ, nhưng vẫn cứ nên đề phòng thì hơn, chứ không xảy ra chuyện lại trở tay không kịp.”

Xung quanh cây cối rậm rạp, cỏ dại cao đến thắt lưng người đung đưa trong gió hệt như bóng quỷ dữ tợn biết nói chuyện sẽ phóng lại đây, thoảng chừng còn nghe cả tiếng lào rào lạo xạo. Trần Dương và Ngụy Thời bước qua xem thử. Đám cỏ dại cách đó không xa dạt ra, một con thỏ mập mạp ngó nghiêng đầu ra nhìn, lúc thấy bọn Trần Dương thì hoảng quá lập tức chạy vào bụi cỏ. Sau khi đám cỏ dại lay động kịch liệt và phát ra vài tiếng sột soạt, con thỏ kia đã chạy chẳng thấy bóng.

Trần Dương và Ngụy Thời, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả hai không lên tiếng.

Trần Dương chỉ biết chú Khánh chôn ở đây nhưng không biết cụ thể là ở chỗ nào, hai người bèn tìm từng mộ phần một. Ngụy Thời cầm theo chiếc đèn lồng giấy trắng, sau khi đốt ngọn nến trắng bên trong xong cậu đưa Trần Dương, “Nến này là do tôi đặc biệt chế tạo, có thể cảm ứng được tà khí sát khí xung quanh, thấy gì không đúng anh cứ gọi tôi ngay.”

Tất nhiên Trần Dương chẳng phản đối gì, anh cầm chiếc đèn lồng ấy, chầm chậm chiếu sáng những mộ bia để nhìn rõ chữ trên đó.

Đã qua liên tục mấy phần mồ lạnh giá mà vẫn chưa tìm được mộ chú Khánh, Trần Dương thẳng người, vừa định nói với Ngụy Thời để cả hai chia nhau ra tìm, mới ngoái sang đã thấy Ngụy Thời vốn theo cạnh anh giờ chẳng thấy đâu.

Trần Dương ngẩn ra, một người sống sờ sờ ra đó mà sao biến mất chẳng ừ hử gì hết vậy? Ngụy Thời này thật đúng là, không nói tiếng nào chẳng lẽ không sợ Trần Dương sẽ tưởng cậu ấy bị quỷ bắt đi. Trong cảnh tối như hũ nút thế này, dù trong tay Trần Dương hiện đang cầm đèn lồng giấy trắng, nhưng những chỗ mà ánh sáng chiếu tới vô cùng giới hạn.

Nếu Ngụy Thời tự biết phải chia nhau ra tìm, vậy cứ phân ra làm là được. Cầm theo lồng đèn giấy trắng, Trần Dương xoay người xem xét mộ bia, phần mộ nào không có bia mộ thì sẽ nhảy thẳng qua, vì theo Trần Dương hỏi thăm được thì Hai Mập đã bỏ tiền xây mộ bia cho chú Khánh.

Trần Dương không ngờ được, bình thường Hai Mập không hợp với cha mình lắm, vậy mà lại là một đứa con hiếu thảo.

Cứ tìm như vậy một hồi, đèn cầy trắng trong lồng đèn đã gần cháy hết chỉ còn hơn một nửa. Thấy chẳng còn bao thời gian, theo bản năng Trần Dương đẩy nhanh tốc độ. Đúng lúc này, ngọn lửa trắng trong đèn lồng bất ngờ bốc lên cao, cao đến mức chỉ chút nữa đã đốt cháy lớp giấy ngoài mỏng manh.

Lúc này, Trần Dương đang cúi đầu đi qua mộ phần mộ không được lập bia, đột nhiên từ mộ bỗng phát ra tiếng cười quái dị, “Khặc khặc”. Khặc khặc cái đếch, bị tiếng cười bất thình lình lạ thường làm sợ tới mức Trần Dương bật ra câu chửi thề.

Vốn đang ở giữa khu mồ mả thường xảy ra chuyện lạ, bốn bề lại im phăng phắc đến mức nghe rõ tiếng tim người đập, vậy mà đột nhiên lại bật ra một câu như thế, mức độ sợ hãi như nhân lên n lần. Đây là do Trần Dương lớn gan thôi, chứ đổi lại là người khác thì nhất định đã gào rú từ lâu, nhưng dù đó là Trần Dương thì anh vẫn ra mồ hôi lạnh đầy người.

Trần Dương càng thêm cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh. Sau khi phát ra mấy tiếng cười quái dị thì phần mồ đó lại yên đắng đến sợ. Bỗng Trần Dương nghe thấy gần đó truyền đến âm thanh sột soạt, âm thanh đó ngày một lớn. Nhanh chóng, xung quanh toàn là thanh âm sột sà sột soạt.

Trong bóng đêm, không biết có thứ quỷ quái yêu ma gì đang rình rập.

Trần Dương giật mình, nhớ lại lời Ngụy Thời. Anh cóc quan tâm liệu có ai nghe thấy không, anh rống thẳng lên trời, “Ngụy Thời, Ngụy Thời, đệt cậu chứ, chết đâu rồi. Lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì cứ lượn lờ trước mặt.”

Ngụy Thời không đáp lời Trần Dương, trả lời anh lại là một tràng cười quái dị khiến người khác dựng tóc gáy. Đó là tiếng cười của đàn ông, của đàn bà, của trẻ nhỏ, của người già giao lại chung nhau, kéo dài liên tiếp. Thanh âm vô cùng thê lương như muốn moi tim móc phổi, mang theo oán thù và nỗi hận khôn cùng, người nghe rồi thì ngũ tạng như thiêu cháy, hận không thể đâm đầu vào mộ bia chết đi.

Trần Dương vội vàng xé toạc vạt áo dưới nhét vào tai, nhưng anh vẫn nghe thấy âm thanh đó, như thể nó đã chui thẳng vào đầu đến sắp nổ tung óc. Tay Trần Dương run rẩy, gân xanh kịch liệt đập như muốn nhảy xổ ra khỏi da.

Ánh lửa của ngọn nến trắng lại càng bập bùng, liếm tới liếm lui.

Trần Dương tiếp tục đi về trước. Bất chợt, phần đất trên một mộ phần phía trước động đậy, tiếp đó, Trần Dương thấy một con cương thi mặt màu xám ngoét chui ra từ đất, nhanh nhẹn nhảy về phía anh.

Thế mà lại là chú Khánh, chú không nằm trong phần mộ của mình mà lại nằm trong ngôi mộ không hề lập bia. Trần Dương chẳng đủ thời gian suy nghĩ về việc đó, cầm theo lồng đèn trắng anh chạy như bay về trước. Chú Khánh vù vù ha ha theo sau, tay chân nhanh nhẹn như đang đuổi theo kẻ thù quyết phải sống chết cùng.

Xung quanh là vô số mồ mả. Đột ngột, Trần Dương bị thứ gì ngáng chân ngã nhào ra đất. Anh cúi đầu nhìn, là một bàn tay trồi lên từ đất túm lấy chân anh. Anh đá văng cái tay đó đi, tiếp nữa mau lẹ lăn một vòng sang bên, vừa lúc tránh được đòn tấn công của chú Khánh.

Chú Khánh ngã cái bịnh xuống đất, rồi lại như không có gì gào rú nhảy về phía Trần Dương. Trần Dương nhếch nhác né tránh. Chiếc lồng đèn ban nãy vì cú ngã kia mà đã rách bươm cả, giờ thật sự là anh như bị bịt mắt. Đã vậy không chỉ phải đối phó với con cương thi hung ác tàn bạo trước mắt này, mà anh còn phải luôn phòng bị đánh lén xuất quỷ nhập thần từ dưới đất vào bất cứ lúc nào, quả thật là sứt đầu mẻ trán, bó tay toàn tập.

Trần Dương anh chưa từng thảm hại thế này bao giờ!

Cứ né tới né lui khiến anh sôi gan, thế là anh mặc xác thứ chất độc trên bọn xác sống mà dùng lá bùa Ngụy Thời đưa cho anh định liều mạng. Lá bùa chế ngự xác chết này trong tay Ngụy Thời có thể ngăn bọn cương thi lại, nhưng vào tay anh thì chỉ gây trở ngại cho hành động của bọn chúng thôi.

Hiện Trần Dương chẳng trông nom đến điều đó nữa. Ngay vào lúc anh tính ra tay, trên vai truyền lại tiếng trẻ con vọng đến, “Ba ơi, Bình An đến giúp ba đây!” Trần Dương hốt hoảng, mém nữa đã trượt ngã. Không phải thằng cu con đi với Ngụy Lâm Thanh à? Sao lại trốn ra nữa rồi? Rốt cuộc là Ngụy Lâm Thanh trông con nít thế nào vậy?

Trần Dương nghiến răng ngó thằng cu con nhe răng giơ móng phóng về phía cương thi.

Mà nói đến cũng lạ, con cương thi mới nãy còn hùng hổ thì sau khi thấy thằng quỷ con rồi bỗng hơi lưỡng lự, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi. Sau đó, tiếng cười quái dị ngày một thê lương, nó lại nhào tới đánh với thằng quỷ con. Một quỷ một cương thi mà lại đánh nhau ngang ngửa, hơn nữa hình như thằng quỷ con đang chiếm ưu thế. Trần Dương còn đang lo thằng nhóc không phải đối thủ của nó, hiện lại thấy thân thủ nhóc ta không tệ lắm.

Bên kia đang đánh đấm hăng say, bỗng bụi cỏ bên này chợt lay động kịch liệt, một con thỏ rướn thẳng người mắt bắn ra tia hung ác nhảy ra. Thoáng chốc, chắc chừng phải hơn cả trăm con thỏ bao vây Trần Dương, và chúng không ngừng nhảy ra khỏi bụi cỏ.

Trần Dương liếc đám thỏ đầy khắp nơi hung ác vô cùng, xem ra chúng định liều mạng với anh rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.