Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Tính đăng chương này vào ngày hôm qua nhưng quên mất giờ nơi mình sống chậm hơn giờ VN thành ra bị lệch ngày. Dẫu sao cũng có mấy tin muốn báo cho mọi người.Mình đã edit xong bộ này.Cơ mà mình xấu tính nên sẽ từ từ post, hoặc là giở quẻ post hết nhưng đặt pass, cứ mỗi tuần gỡ pass một post tầm 3 chương. Hê hê. Share pass hay không thì mình còn đang nghĩ. Trước mắt thì mọi người vẫn có truyện đọc đều mà ha.Mình đang beta lại bộ này. Những chương đã beta sẽ có màu xanh trong mục lục. Mọi người muốn cop thì hãy cop mấy chương màu xanh nhé. Trong vòng hai tuần nữa mình sẽ beta xong thôi.Mình không tính share word vì sau khi mình post lên thì có chỉnh sửa và beta lại trên wordpress. Thế nên bản trên wordpress là bản hoàn chỉnh nhất, còn word của mình rất là nham nhở. Vậy nên bạn nào cop thì cho mình xin một bản nhé. Hu hu. Nếu ai share cho mình thì mình sẽ đăng lên share lại cho mọi người.Mình đã nhận được bản word từ bạn Kora và bạn Hương. Cảm ơn hai bạn nhiều..
Ngụy Thời nhớ tới ngày Ngụy Hân mất tích, cũng là ở trong bệnh viện, cũng vào một đêm khuya an tĩnh, người chung quanh đều ngủ như chết vậy, cứng còng mà nằm ở đó, có lẽ bọn họ thật đã chết rồi, Ngụy Thời nhịn không được nghĩ như vậy.
Anh trở lại phòng bệnh, lấy la bàn từ trong ba lô mang đến ra, đi một vòng trong phòng bệnh, sau đó, lại mở cửa, dọc theo hành lang chậm rãi đi đến chỗ ngoặt thang lầu, bịch bịch tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống vắng, thanh âm giống bóng cao su đụng phải mặt tường bắn trở về rồi lại bắn ngược lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, tiếng bước chân lộn xộn lung tung vang lên, giống như có bảy tám, chín mươi, quá trời người đang chạy trên hành lang này vậy.
Bịch bịch.
Bịch bịch bịch.
Bịch bịch bịch bịch.
…
Đứng ở một đầu hành lang, nhìn về phía một đầu kia, giống như thấy được một thế giới khác lạ không biết, ở thế giới kia không có ánh sáng, không có hơi thở, cái gì cũng đều không có, chỉ có một mảng trống rỗng hư vô, tĩnh mịch u ám.
Ngụy Thời đã từng trải nghiệm qua loại cảm giác này một lần.
Trái tim của anh dường như bị một bàn tay vô hình, hung hăng bóp chặt lại, chặt đến phát đau, đau đến run rẩy, cái tay kia, siết một chút, thả một chút, rồi lại siết một chút, thả một chút, nâng người treo lơ lửng giữa không trung, như đang đùa chơi vậy.
Ngụy Thời nín thở, không phát ra thanh âm nào.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, anh thật sự cảm giác được hoảng hốt, còn có sợ hãi, dù chưa đến mức muốn đau tim, nhưng mà, thân thể lại thành thật phản ứng mạnh mẽ, đó là phản ứng của bản năng.
Rốt cuộc là bởi vì u ám ở phía trước, hay là vì những nguyên nhân khác?
Ngụy Thời không rõ lắm, nhưng mà anh biết, bản thân chỉ có thể tiến về phía trước, cũng phải đi về phía trước. Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác bất lực, phẫn nộ, bất đắc dĩ giống như đêm Ngụy Hân đó. Anh không phải là Ngụy Thời trước kia nữa. Anh học nhiều thứ như vậy, chính là vì giờ phút này.
Anh nhắm mắt lại, để cho mình không nghe, không nhìn, không ngửi, không nghĩ nữa, trong đầu trống rỗng, sau đó, trong khoảng trống rỗng này hiện lên một đôi mắt đen trắng rõ ràng, đen rất đen, trắng rất trắng, phân rõ giới hạn, anh dùng đôi mắt trong suy nghĩ này để nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Thế giới trước mắt mất đi phần lớn màu sắc.
Hết thảy chung quanh đều mờ mờ ảo ảo, từ những hình dáng mơ hồ đó có thể nhìn thấy một ít sương mù đang chuyển động, có cái đủ các sắc đỏ, đỏ hồng, đỏ nhạt, đỏ thẫm vân vân…, có cái đủ các sắc đen, đen nhạt, đen tuyền, đen thẳm này nọ.
Phàm là sinh linh dương thế, trên người đều sẽ có dương khí sắc đỏ. Phàm là âm vật âm thế, trên người đều sẽ có âm khí màu đen.
Ngụy Thời sờ la bàn trên tay, kim chỉ lúc ẩn lúc hiện, không định được hướng, dương khí trong bệnh viện này quá thấp, sương mù màu đỏ bị vây quanh bởi âm khí nồng đậm, giống như người chìm trong nước, hết nổi lại chìm, không biết khi nào thì sẽ bị nuốt hết hoàn toàn.
Ngụy Thời vừa rồi từ trên giường bệnh tìm được một sợi tóc của mẹ Ngụy.
Anh nắm lấy sợi tóc này, thắt ở trên ngón giữa của mình, sau đó lại dùng ngón giữa quay kim chỉ, kim chỉ quay hơn mười vòng trên la bàn, rồi từ từ ngừng lại, nhưng mà, kim chỉ cũng không hoàn toàn đứng yên, mà đong đưa qua lại giữa hai vạch.
Ngụy Thời nhíu mày.
Bất cứ thứ gì trên người, đều mang theo dương khí của bản thân, ngay cả một sợi tóc rớt xuống cũng thế, nhưng bởi vì tóc đã rớt xuống khỏi người, cho nên dương khí trên đó sẽ phai dần theo thời gian, rất nhanh trở thành nhạt, cho đến khi biến mất. Thế nên tóc rốt cuộc vẫn là tệ một chút, nếu là máu chảy ra từ người, thì dương khí sẽ được lưu trữ một khoảng thời gian dài.
Mẹ Ngụy đã mất tích được một khoảng thời gian, dương khí trên tóc đã tiêu tán không ít, muốn xác định vị trí chính xác, có chút khó khăn.
Ngụy Thời suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên đi về hướng âm khí nặng mà kim la bàn đã chỉ tìm một chút, nếu nơi đó tìm không thấy, lại đi về hướng khác. Ngụy Thời mở mắt, ngay khi anh mở mắt ra, đôi mắt trong tâm tưởng kia liền lập tức biến mất.
“Tâm nhãn” cùng loại với “mắt âm dương”, đại đa số “mắt âm dương” là do trời sinh hoặc sau này có được, có đôi khi sẽ bị âm vật che mờ, mà “tâm nhãn” ở phương diện này thì bền chắc hơn một tý. Phần lớn tình huống chỉ cần có “mắt âm dương” thì đã đủ để ứng phó, cho nên thường thì các đạo sư thuật sĩ hoặc là trời sinh liền có “mắt âm dương” hoặc là sau này dùng đủ loại thủ đoạn chiếm được năng lực “mắt âm dương”, dường như có rất ít đạo sư thuật sĩ luyện “tâm nhãn”, một mặt là bởi vì tác dụng của hai thứ này giống nhau, mặt khác là bởi vì so với “mắt âm dương” thì “tâm nhãn” khó luyện hơn nhiều.
Một giọt nước mắt trâu có thể cho bạn gặp quỷ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà “tâm nhãn” lại cần suy tưởng mỗi ngày kiên trì không ngừng, dẹp bỏ tạp niệm trong lòng mình, chặt đứt dục niệm, để tâm tư đơn thuần, hoặc tâm tư bạn không đơn thuần cũng được, như vậy bạn cần năng lực khống chế rất mạnh, trong lúc suy tưởng, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, chi ôm một ý nghĩ duy nhất.
Muốn làm được cái này rất khó.
Từ lão tam nói, có hai loại người có thể luyện thành “tâm nhãn”.
Một loại là trời sinh “thiếu tâm nhãn”*, một loại là có tâm nhãn rất nhiều, đầu óc rất linh hoạt, tính cách rất khó lay chuyển.
*khuyết tâm nhãn = không có đầu óc
Từ lão tam đồng thời cũng nói, Ngụy Thời chính là thuộc loại “thiếu tâm nhãn”. Đương nhiên, Ngụy Thời không cho chuyện ông nói mình “thiếu tâm nhãn” là đúng, thường thường nói người ta “thiếu tâm nhãn” đó là mắng chửi người, hồi xưa đơn thuần thì vẫn là đơn thuần, hiện giờ đơn thuần thì biến thành “ngốc nghếch”, anh cảm thấy mình ắt hẳn phải thuộc loại người sau. Nói giỡn, nếu giống như anh vậy mà coi là “thiếu tâm nhãn”, vậy trên đời này còn có người thông minh sao?
Anh đi xuống lầu, ra khu nội trú, ấn xuống la bàn, tiếp tục đi phía trước đi.
Trong bóng đêm, bởi vì không quen đường, nên anh đi mà nghiêng ngả lảo đảo.
Anh cảm thấy có chút lạnh, âm khí chung quanh càng ngày càng nặng, phương hướng Ngụy Thời đi là đi xuyên qua nơi hội tụ âm khí nặng nhất ở đây mà lần trước anh đã xem qua, nơi đó là nhà xác bệnh viện.
Ngụy Thời đi rất mệt.
Anh cảm thấy không khí chung quanh cứ dinh dính như hồ, hít thở mà cứ như hít phải một đám tro bụi, không khí chưa kịp đến phổi đã bị chặn ngang, còn hòa lẫn tro bụi vào trong mạch máu, vận chuyển đến khắp nơi trong thân thể, khiến thân thể cũng bắt đầu nặng nề hơn, anh khẽ thở dốc, giữ vững tinh thần, tiếp tục về đi phía trước.
Ban đêm ở nhà xác, trên cửa sắt lạnh như băng không có treo khóa.
Ngụy Thời vươn tay đẩy cửa ra, cửa sắt rất nặng, anh đẩy nhiều lần mà không được, cuối cùng, anh gom hết sức lực đẩy thật mạnh một cái, thanh âm kèn kẹt mới vang lên, cửa được mở ra, tay Ngụy Thời run lên từng hồi, vừa rồi, ngay lúc anh đang dùng lực đẩy cửa, anh cảm thấy trên tay mình như có một thứ gì đó lạnh như băng áp lên, đồng thời giúp anh đẩy cửa.
Ngụy Thời có chút sợ hãi, nhưng vẫn từng bước một đi vào bên trong.
Ngụy Thời lại một lần nữa hối hận tại sao mình lại cầm theo cây đèn huỳnh quang chi không biết, tuy rằng cây đèn loại này được dùng ở trong quân đội, độ sáng rất cao, nhưng ở nhà xác âm u khủng bố, cầm cây đèn huỳnh quang lớn, càng khiến máu trên người người lạnh hơn.
Bên trong nhà là một dãy giường bệnh giản dị, có thi thể nằm trên bị vải trắng che phủ, nhìn thoáng qua, dường như không thấy được đầu bên kia của dãy giường bệnh, lại càng không nói tới trong tủ lạnh bên cạnh còn có nhiều thi thể hơn.
Ngụy Thời hít sâu một hơi.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh ngửi được mùi xác thối rữa thoang thoảng, cả mùi formalin ướp xác nữa.
Anh bất chấp, bước đi vẫn vững vàng tiến về phía thi thể gần nhất.
Tìm người ở trong cái nhà xác nhìn thoáng qua là thấy hết này, cũng chỉ có thể tìm trên người thi thể mà thôi, vẻ mặt Ngụy Thời bình tĩnh, nhẹ tay xốc một tấm vải trắng trên gường bệnh lên, dưới vải trắng là một thi thể nữ trẻ tuổi, người bình thường nhìn có lẽ sẽ cảm thấy rất đáng sợ, nhưng đối với Ngụy Thời đã thấy qua nhiều thứ đáng sợ hơn, thì nữ thi này dường như không có bất cứ điều gì khiến cảm xúc anh có thể dao động, anh trực tiếp đắp vải trắng lại.
Anh đi qua giường bệnh thứ hai, xốc vải trắng lên, dưới tấm vải là một cụ già, hình như là bị tại nạn xe cộ, nửa đầu nhừ ra, trên tóc dính đầy chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng, tay Ngụy Thời bình tĩnh muốn đắp vải trắng lại, vừa lúc đó, tay ông cụ cứng ngắc giơ lên, khéo sao kéo lấy tấm vải trắng, Ngụy Thời bị hành động bất thình lình làm hoảng sợ, lui về sau, thi thể nằm ở nơi ấy rướn người lên, dường như muốn ngồi dậy, rồi lại bịch một tiếng, ngã xuống giường lại.
Thi thể lại bất động.
Ngụy Thời nghe được tiếng tí tách. Đó là máu đen chảy ra trên người từ thi thể.
Ngụy Thời cẩn thận, không có lập tức tới gần, mà đứng cách xa tầm ba bước, quan sát cỗ thi thể kia, anh vốn là tưởng khối thi thể này gặp tai họa bất ngờ mà chết, ở nơi âm khí hội tụ này sẽ dựng dậy, đợi trong chốc lát không thấy động tĩnh, anh cảm thấy chắc là mình nghĩ sai, có lẽ là sau khi chết cơ bắp phản ứng, cái này trong y học cũng có giải thích.
Ngụy Thời lấy ra một tấm bùa, kẹp giữa ngón tay, từng bước một dịch qua.
Anh nhìn thoáng qua gương mặt khủng bố của cỗ thi thể kia, sau đó chậm rãi đắp vải trắng lên.
Thi thể thứ ba, thi thể thứ tư, thi thể thứ năm…
Ngụy Thời không biết mình đã xem qua biết bao nhiêu cỗ thi thể rồi, đủ loại trạng thái chết, hoặc là bình thản, hoặc là đau đớn, hoặc là hoàn hảo không tổn hao gì, hoặc là vô cùng thê thảm, nhìn bộ dáng những người này sau khi chết thật giống như có thể nhìn được kết cuộc nhân sinh, bạn có thể tưởng tượng hoặc đoán ra bọn họ chết như thế nào, đoán chừng thân phận của bọn họ, sinh hoạt thường ngày bọn họ…
Từ thi thể cũng có thể nhìn thấy đủ loại chúng sinh.
Ngụy Thời đã nhìn đến gần như chết lặng, anh từng bước từng bước tìm từng giường bệnh.
Đã tìm được hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn mười giường bệnh cuối cùng.
Đột nhiên, kim chỉ trên la bàn mãnh liệt xoay trái xoay phải, rồi ngừng lại, không cử động nữa, hướng kim chỉ, chính là nhà xác Ngụy Thời đang đứng, Ngụy Thời nhìn thoáng qua hai cái giường bệnh gần anh nhất, đôi mắt nhíu lại, chẳng lẽ ngay tại nơi này?
Anh cẩn thận đi qua, xốc tấm vải trắng lên.
Trái tim đập dữ dội.
Tay Ngụy Thời thậm chí có chút run.
Dưới tấm vải là một gương mặt quen thuộc, mẹ Ngụy nằm ở trên giường bệnh này, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt nhợt nhạt, Ngụy Thời vươn tay đặt ở dưới mũi mẹ Ngụy, không còn thở, anh vẫn không chết tâm, lại sờ sờ cổ bà, muốn dò mạch đập, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, cuối cùng, anh dùng “tâm nhãn” nhìn, trên người mẹ Ngụy chỉ có âm khí nồng đậm màu đen.
Mẹ Ngụy chết.
Toàn thân Ngụy Thời lạnh lẽo, ngây dại.
Đột nhiên, trong đôi mắt anh lộ ra một chút kiên quyết dữ dội, anh trực tiếp cắn ngón tay giữa mình, dùng máu vẽ ” phù chiêu hồn ” lên tấm vải trắng, phù anh vẽ còn phức tạp hơn so với loại “phù chiêu hồn” anh bình thường hay dùng, tác dụng cũng hoàn toàn khác biệt, những tấm “phù chiêu hồn” hồi trước là dùng để gọi hồn phách mà người sống đánh mất trở về, mà hiện tại, lại là muốn kéo hồn phách người chết từ âm phủ lại.
Máu không ngừng chảy ra từ đầu ngón tay, giống như ngón tay anh thông với một động mạch nhỏ vậy.
Chỉ chốc lát sau “phù chiêu hồn” đã vẽ xong.
Ngụy Thời dùng tấm vải trắng có vẽ “phù chiêu hồn” bọc toàn thân mẹ Ngụy lại, sau đó ấn ngón giữa xuống ấn đường mẹ Ngụy, ngón tay của anh hãy còn chảy máu, máu nhỏ xuống tấm vải, từng chút từng chút lan dần ra. Một luồng khí âm lạnh lẽo cách tấm vải trắng truyền tới, đó là độ ấm của người chết, Ngụy Thời hạ thấp giọng bắt đầu niệm “chú chiêu hồn”.
Xào xạc, một tiếng động rất nhẹ dậy lên trong nhà xác, là từ gió âm chung quanh mang đến, tiếng động rất thấp rất nhẹ, còn nhỏ hơn so với tiếng khe khẽ bên tai, còn thấp hơn so với thanh âm nghe không được, lại chui được vào trong tim người.
Trong nhà xác có rất nhiều quỷ hồn màu đen tụ lại, chúng nó cúi đầu, đi ra từ bốn phương tám hướng, một mảng âm u tối tăm bao trùm khắp chung quanh, ánh sáng từ cây đèn huỳnh quang Ngụy Thời đặt ở trên giường bệnh bên cạnh cũng mờ dần, thật giống như ánh than gần tắt, cuối cùng một chút sáng một chút nóng cũng bị cái lạnh lẽo và u ám xung quanh từ từ nuốt mất.
Nhiều quỷ hồn như vậy bị Ngụy Thời dùng “chú chiêu hồn” đưa tới.
Chúng nó đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn Ngụy Thời.
Nhìn người đưa mình tới.
Trong những quỷ hồn đó không có mẹ Ngụy, áp lực trên người Ngụy Thời càng lúc càng lớn, chú ngữ trong miệng càng niệm càng nhanh, nhanh đến mức dường như nghe không rõ anh rốt cuộc đang niệm thứ gì, quỷ hồn chung quanh tụ về hướng Ngụy Thời, da đầu Ngụy Thời run lên, ngón tay đặt trên ấn đường mẹ Ngụy dần dần phát run.
“Phù chiêu hồn” vẽ trên vải trắng khe khẽ chuyển động, nhìn như không chịu nổi nữa.
Ngụy Thời gần như không thể nào kiên trì được nữa.
Dùng “Phù chiêu hồn” gọi hồn phách mẹ Ngụy trở về đến chính là bước đầu tiên anh tính để mẹ Ngụy hoàn dương, anh phải giữ lại đầy đủ tinh lực để tiến hình những bước sau, nếu không, cho dù gọi được hồn phách mẹ Ngụy trở về, cũng sẽ là công cốc.
Lúc này, quỷ hồn mẹ Ngụy rốt cục cũng xuất hiện.
Bà đứng ở nơi đó, vẻ mặt dại ra, giống như mất đi thần trí vậy, nhưng vẫn bị tấm vải trắng kia hấp dẫn, đi về hướng Ngụy Thời, trong lòng Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, ngón tay anh ấn tại ấn đường mẹ Ngụy bắt đầu vẽ xuống”chú dẫn hồn” trên mặt mẹ Ngụy, anh muốn dẫn hồn phách mẹ Ngụy một lần nữa trở về thân thể của bà.
Như vậy, mẹ Ngụy có thể sống lại lần nữa.
Đây là “Tục mệnh” của Mao Sơn.
Gọi hồn phách của người chết chưa tới ba ngày về, sau đó dùng thuật pháp khiến họ trở lại thân thể của chính mình, hồi dương thế, nói ra làm người nghe kinh sợ, khiến người không dám tin trên đời thực sự có loại bí thuật nghịch thiên này, người làm cũng phải trả một cái giá rất đắt, vi phạm đạo trời tất nhiên phải bị trừng phạt.
Mà trừng phạt của “Tục mệnh” chính là dương thọ của người thi thuật.