Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 237: Chương 237: Sống Lại




Thời điểm nghe được tiếng gọi kia, Ngụy Thời còn tưởng mình nghe nhầm.

Vì thế mà anh hoài nghi nhìn Ngụy Hân, cậu vẫn nằm đó không nhúc nhích, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, trên mặt là một mảng yên bình, mắt không mở ra, khóe miệng cũng không có ý cười, một màn vừa rồi anh chứng kiến chỉ là bị ảnh hưởng bởi đám khói đen chết tiệt kia.

Ngụy Thời có hơi thất vọng.

Trong phòng sương mù đen kịt, chậm rãi trở nên mỏng đi cho đến khi tan hết.

Chỉ thấy trên người Ngụy Hân vẫn còn một tầng khí đen như có như không, tầng khí ấy giống như từ trong thân thể cậu tản ra, trên mặt cũng bị một màn khí đen che phủ, lại gần một chút lại không nhìn rõ lắm.

Ngụy Thời nhịn không được vươn tay ra sờ lên mặt Ngụy Hân. Mặt cậu mềm mại nhưng lại lạnh như băng, còn mang theo một chút ẩm ướt của sáng sớm.

Tay Ngụy Thời chạm vào mặt cậu, nhưng mà ánh mắt lại không nhìn thấy rõ ràng.

Thời gian không nhanh không chậm trôi đi.

Người trong phòng đều im lặng, đại gia lão và mọi người quỳ trên mặt đất, nhìn về phía bàn thờ. Trời lạnh như thế, âm khí nặng như thế, nhưng người Mã gia đến một chút cảm giác cũng không có, bọn họ đều thành kính phục trên đất, trong miệng niệm lời khấn cổ xưa.

Âm thanh ong ong vang lên bên tai, theo âm thanh này, thân thể Ngụy Hân bắt đầu run rẩy, Ngụy Thời lo lắng nhìn cậu, anh biết nghi thức tối nay (hẳn là cuối cùng) đã thành công rồi, nhưng kết quả cuối cùng là gì thì anh cũng không rõ lắm.

Ngụy Thời trong lòng không yên, khẩn trương đến độ muốn co rút.

Anh không có bất kỳ phản kháng nào mà tiếp nhận ám chỉ của đại gia lão, phối hợp với Mã gia tiến hành nghi thức, nhẫn nại chịu đựng lo lắng và bực bội rạch ngực Ngụy Hân, đó là bởi vì anh biết rõ tình huống cho dù có xấu cũng không thể xấu hơn.

Ngụy Hân đã là một cổ thi thể rồi!

Cho dù anh cố gắng không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng nó đã là một sự thật không thể phủ nhận.

Ngụy Hân đã chết!

Nhưng anh lại không biết khi nào, không biết ở đâu, cũng không biết là do ai hại chết!

Người chết thật sự có thể sống lại sao? Vấn đề này cho dù là hỏi đứa bé ba tuổi cũng sẽ trả lời rằng đừng có mỗi ngày rảnh rỗi rồi mơ mộng hão huyền, dù sau này Ngụy Thời có tiếp xúc đến mặt khác của thế giới, nhưng đáp án so với trước đó cũng không tốt hơn.

Người chết không thể nào sống lại, mấy chuyện tào lao như mượn xác hoàn hồn lại này nọ đều là con mẹ nó vô nghĩa. Những người đó hoặc là người chưa chết hẳn, hoặc là quỷ nhập vào người, mà nếu bị quỷ nhập vào người thì linh hồn và thể xác không thích hợp, cho dù ở dương thế nhưng cũng không sống được bao lâu. Cho nên, một người đã chết mà muốn người đó sống lại, chỉ có nước biến thành quỷ, nhưng mà sau khi thành quỷ, bởi vì quỷ hồn có tính chất đặc biệt, nên nó cũng khác với người bình thường, hơn nữa, quỷ là quỷ, người là người, sau khi biến thành quỷ, nếu dựa theo tiêu chuẩn người sống mà nói thì đã không được tính là “còn sống” nữa.

Hoặc là vẫn còn một đường tắt.

Ngụy Thời cảm thấy bí thuật dưỡng thi đưa thi của Mã gia rất có thể thuộc về đường tắt đó.

Thật ra cách này Ngụy Thời chỉ xem như trong lúc tuyệt vọng bắt được cọng rơm cứu mạng, chờ thêm mười năm hai mươi năm nữa, khi tình cảm và chấp niệm đã nhạt dần, lại ngoảnh đầu nhìn lại những hành động và suy nghĩ lúc này, chỉ sợ sẽ mắng một câu “Chết tiệt”.

Nhưng mà, ngay thời khắc này, Ngụy Thời lại mãnh liệt muốn làm như vậy.

Thân thể Ngụy Hân, hồn phách của Ngụy Hân, bắt chúng một lần nữa dung hợp cùng một chỗ, ai có thể nói cậu không phải là Ngụy Hân nữa? Cho nên từ khi biết một ít chân tướng bên trong bí thuật dưỡng thi đưa thi, anh liền tồn tại một ý nghĩ, bí thuật của Mã gia có thể gọi hồn phách trong thân thể ra, chắc có lẽ cũng có thể đem hồn phách trở lại thân thể, tồn tại trong thân thể một thời gian dài, hơn nữa có thể đến trình độ thi thể có thể hoạt động tự nhiên.

Trước kia Ngụy Thời không phải chưa từng nghĩ đến biện pháp gọi hồn Ngụy Hân về, nhưng mà bất luận anh dùng cách nào đi chăng nữa cũng đều không có phản ứng gì, thế nên có một thời gian ngắn, anh cực kỳ uể oải vì ý nghĩ Ngụy Hân có thể đã đi đầu thai hoặc là bị hồn phi phách tán.

Tóm lại, với anh mà nói, cái nào cũng không phải là tin tức tốt.

Trong đó đương nhiên là còn tồn tại một nguyên nhân, quỷ con kia từ khi nhập vào thân thể Ngụy Hân thì không có bất kỳ động tĩnh gì, thậm chí Ngụy Thời không thể xác định được nó còn trên người Ngụy Hân hay đã như trước ở bên người anh, đều này cũng làm cho Ngụy Thời có chút lo lắng.

Đương nhiên anh không phải lo lắng cho quỷ con kia, mà là lo lắng thân thể Ngụy Hân bị nó chiếm được.

Thường thì bí thuật của Mã gia chỉ dùng thân thể và hồn phách của bản thân phối hợp lại chứ không phải tùy tiện dùng một cô hồn dã quỷ khác nhét vào để luyện thành cương thi hoặc xác sống được, chỉ có như vậy thì cương thi hoặc xác sống mới tồn tại được lâu, năng lực cũng càng mạnh. Như cách làm của Mã Nghĩa Tân thì không phải bí thuật đưa thi dưỡng thi chính tông Mã gia.

Chỉ cần dùng bí thuật của Mã gia lên người Ngụy Hân, quỷ con cho dù là thế nào cũng đấu không lại hồn phách bị gọi về của Ngụy Hân, như vậy, cho dù nó có muốn cũng không thể tiếp tục ở lại trong thân thể cậu nữa.

Lần này hành động tính ra thành công, Ngụy Thời vui cười nhìn xem kết quả.

Bên ngoài dần dần sáng lên, trời không hẳn là sáng, bên ngoài chỉ là màu xám trắng.

Mưa đã ngừng lại, chỉ là lâu lâu nghe được tiếng một vài giọt nước rơi xuống, tí tách tí tách, đơn điệu mà buồn tẻ, giao thừa đã qua rồi, năm mới đã bắt đầu, nhưng mà tại căn phòng âm u này, thật sự làm người ta có cảm giác không có một chút không khí đón năm mới nào.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh đốt pháo.

Đùng đùng___

Tiếng pháo liên tiếp không dứt bên tai, còn có tiếng súng vang vọng trong núi, ngoài cửa có rất nhiều người đi lại tới lui, lớn tiếng nói chuyện, cao giọng bàn tán, tất cả họ đều là đàn bà, là những người tối qua không có mặt ở từ đường, họ đã sớm rời khỏi giường đốt pháo (có lẽ cũng giống như đàn ông Mã gia, cả đêm không ngủ)

Không khí năm mới, tiếng pháo, tiếng cười đùa, bây giờ mới bắt đầu.

Ngay cả tĩnh mịch phía sau cánh cửa cũng nhạt đi. Áp lực theo thời gian cũng dần giảm bớt, những người quỳ trên mặt đất đã bắt đầu chuyển động, khí tức của người sống đã trở về rồi, bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt lóe lên tia vui sướng. Ba vị gia lão quỳ ở phía trước lảo đảo đứng lên, đại gia lão đi lên phía trước một bước, giơ tay lên cao, mọi người quỳ trên mặt đất lập tức đứng lên theo.

Không có bất kỳ âm thanh của lục lạc, cũng không có bất kỳ lá bùa nào, Ngụy Hân chậm rãi ngồi dậy từ trên bàn.

Cậu mở mắt, ánh mắt giống như có cái lạnh của đêm đông, hờ hững nhìn xem hết thảy.

Ngụy Hân so với xác sống thường thấy ở Mã gia linh hoạt hơn rất nhiều, xem cách đi tựa như là người sống, Nguỵ Hân đứng trên bàn, đầu cúi xuống, chuyên chú nhìn Ngụy Thời, ánh mắt của cậu bỗng nhúc nhích, yết hầu có chút khô, sau đó, anh chứng kiến Ngụy Hân bay từ trên bàn thờ xuống, cầm lấy cánh tay anh, trực tiếp kéo thẳng ra cửa.

Ánh mắt mấy vị gia lão phức tạp nhìn một màn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.