Đủ Rồi! Anh Yêu Em

Chương 12: Chương 12




Chờ mãi, không thấy cô gọi điện thoại cho mình. Có thể ngủ lâu như vậy sao? Anh làm cho cô mệt đến vậy sao? Nghĩ đến đêm qua hai người triền miên, trong mắt anh lại hiện về tình cảnh hôm qua. Nghiêm túc mà nói, dáng người cô chỉ tạm được, gương mặt cũng không xinh đẹp như minh tinh, giọng nói cũng không dịu dàng như ca sĩ, nhưng ...

Hiện tại, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô. Anh nhớ hơi thở của

cô, thích cô thở gấp gáp dưới thân mình, thích cảm giác khi bàn tay mình vuốt bộ ngực nhỏ bé của cô, thích cô trong lúc kích tình gọi tên mình. Cùng nhiều loại phụ nữ quan hệ, nhưng chưa bao giờ anh có được những cảm xúc này. Thì ra, đây chính là cảm giác tìm đúng người mình thích, cùng hoàn cảnh nhưng không phải cô thì đúng là khác nhau. Một khi gặp đúng đối tượng, bước chân anh sẽ dừng, suy nghĩ cũng dừng, thậm chí ngay cả ánh mắt không sẽ không nhìn một người phụ nữ khác.

Anh chỉ muốn cô, chỉ cần một mình cô Dương Tư Dục. Cho nên, anh cố gắng tập trung làm cho xong công việc hôm nay, lập tức chạy về nhà trọ của cô, nhưng vẫn không quên ghé mua cho cô chén cháo hải sản mà cô thích nhất, trong lòng cứ nghĩ cả một ngày cô chưa ăn gì sẽ muốn có chút gì nóng sẽ tốt cho dạ dày của cô. Trên tay cầm thứ điểm tâm mà mình đặc biệt mua cho cô, anh cầm chìa khóa mở cửa, rón rén đi vào, sợ mình quấy rầy giấc ngủ của cô.

Vào cửa, anh bước thẳng về phía phòng cô, mơ hồ cảm thấy trong phòng khách có chút trống rỗng, nhưng cũng không để ý lắm. Mãi cho đến khi anh mở cửa phòng cô, nhìn trên giường lớn không có bóng người anh mới phát hiện có gì đó không đúng. Trên giường, không có ai. Phòng tắm, cũng không. Bàn trang điểm trống không giống như vừa mới được mua về, ngay cả tù quần áo cũng trống không. Căn bản không giống như đang có người ở. Nhìn chằm chằm căn phòng bị dọn sạch sẽ, Lương Tĩnh Hanh không cách nào cử động.

Cô? ... Đi..? Một câu cũng không nói cứ như vậy bỏ đi? Anh đem chén cháo hải sản đặt lên bàn, cầm điện thoại di động gọi cho cô. Tắt máy? Anh vội vã đi về phía phòng làm việc của cô, phát hiện bên trong cũng trống không, cô dùng một cách nào đó chỉ trong vòng nửa ngày dọn đi, như là cô đang vội vã tránh một nạn kiếp lớn.

Cô trốn anh? Trãi qua một đêm triền miên, cô lại quyết định chạy trốn? Đáng chết! Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể đánh phụ nữ, nhưng lúc này, anh lại muốn tóm được cô, hung hăng đánh thật mạnh lên mông cô. Mà thôi, nếu quả thật anh tìm được cô, nhất định anh sẽ hôn cô tới ngất. Cho nên, anh lập tức tìm cô, đem tiểu quỷ nhát gan này bắt lại, hỏi cho rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra?

Dương Tư Dục, em xong rồi! Thì ra đây chính là cảm giác ngồi trên chảo nóng như bị kiến cắn, đã mấy ngày trôi qua, anh cũng chưa tìm được cô. Lương Tĩnh Hanh liên lạc với tất cả bạn bè để tìm Dương Tư Dục, giống như đangcó chuyện kinh thiên động địa xảy ra.

"Sao thế? Chuyện gì khẩn cấp vây?" Một người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng, kinh ngạc nhìn thấy bạn bè mười mấy năm từng người từng người xuất hiện. Lương Tĩnh Hanh nhìn một vòng những người có mặt trong phòng họp, nam có nữ có, tất cả mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra.

"Có ai biết Dương Tư Dục ở đâu không?" Anh nói thẳng, không trì hoãn thời gian.

"Tư Dục?" Một người trong số họ lên tiếng.

"Cô ấy không phải làm việc tại công ty cậu sao?" Một người khác không hiểu lên tiếng hỏi lại.

"Cô ấy đã đi đâu sao?" Thêm một người nữa nghi ngờ mở miệng hỏi.

Lương Tĩnh Hanh trợn mặt, giống như không còn chịu nổi những câu hỏi ngu ngốc của đám bạn: "Chính là không tìm được cô ấy, tôi mới vội vã đi tìm, không ai biết cô ấy ở đâu sao?" Anh vòng tay qua ngực, như đang đè nén cơn giận của mình.

"Tại sao cố ấy đột nhiên mất tích?"

"Giữa các người .. đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Vậy là cậu muốn kết hôn nên Tư Dục đau khổ bỏ đi?"

Mỗi người một câu suy luận, làm sắc mặt Lương Tĩnh Hanh ngày càng khó coi, nhưng vẫn không có một đáp án.

Chuyện của anh và cô không cần phải chia sẽ với ai, cũng có lẽ .. bây giờ chưa phải lúc. Vội vã tìm một đám người, muốn biết cô đã trốn đi đâu. nhưng xem ra chỉ là vô ích. Xem ra, cô đã muốn rời khỏi nơi này, chắc cũng sẽ không cho ai biết, mọi người cũng chỉ biết chuyện cô ấy bỏ đi từ miệng của anh.

Không nghe được câu trả lời của Lương Tĩnh Hanh, cũng đã thành thói quen, lại tiếp tục phát biểu: "Chắc cô ấy không sao đâu, chỉ muốn đi hóng mát."

"Đúng vậy nha, nếu như cậu muốn kết hôn, mà đối tượng không phải là cô ấy, nếu cô ấy còn ở lại thì tôi thật phải bội phục cô ấy."

Một người trong đám bạn tò mò hỏi: "Chẳng lẻ cậu muốn kết hôn?"

"Không có!" Lương Tĩnh Hanh trả lời đơn giản, cố gắng không để bộc phát cơn giận của mình: "Quan hệ của tôi và cô ấy vẫn bình thường, chỉ là cô ấy đột nhiên bỏ đi, tôi lại vừa nhận được mấy hợp đồng cần cô ấy thiết kế áo cưới, cho nên tôi phải nhanh chóng tìm được cô ấy."

"Thì ra là vậy.." Mấy người bạn đồng thanh nói, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Trong phòng họp, đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều có một suy nghĩ riêng. Đột nhiên, có một người mở miệng: "Có lẻ Tư Dục đã nghĩ thông suốt."

"Chắc vậy nha."

"Ở bên cạnh cậu lâu vậy, cô ấy cũng sẽ biết không có kết quả nên đã nghĩ thông suốt." Một người đàn ông trong số họ vuốt cằm phụ họa.

Hai hàng chân mày Lương Tĩnh Hanh nhíu lại thật chặt, đám bạn này chẳng khác nào trư bằng cẩu hữu (làm bạn với heo, chó), đã không giúp ích được chút manh mối nào, ngược lại còn giội thẳng một gáo nước lạnh vào anh. Bọn họ không lo lắng cho an nguy của Tư Dục, còn nói cô ấy chỉ muốn đi hít thở không khí một chút, thậm chí còn có người nói mát rằng cô ấy đã nghĩ thông suốt.

Nghĩ thông suốt? Hành động rời khỏi anh được gọi là nghĩ thông suốt? Anh làm thương nhân đã lâu, những người này dối trá thành tính rồi, nụ cười lúc nào cũng treo cửa miệng, đã không còn tính người sao? Ngay lúc anh đang muốn vung nấm đấm của mình lên mặt người đàn ông vừa lên tiếng thì người đó mở miệng.

"Cô ấy yêu cậu lâu như vậy, cũng nên nghĩ thông suốt." Người đàn ông nghênh tiếp ánh mắt anh, giống như biết chắc anh không thể xuống tay: "Khó trách, cậu vẫn chưa hiểu sao?"

Nấm đấm dừng ở giữa không trung, con ngươi đen như mực cũng cứng đờ. Cô ấy yêu mình... đã lâu rồi?

Người bên cạnh ai cũng biết chỉ có một mình anh không phát giác? Anh không muốn thừa nhận mình ích kỷ, coi thường tất cả những gì cô đã bỏ ra vì anh, mà bây giờ có phải là lúc anh nên nếm quả đắng?

"Được rồi, được rồi tìm các người tới, một chút giúp đỡ cũng không có." Lương Tĩnh Hanh chán nãn buông lõng tay,

này đó những người bạn tốt nhiều năm. Anh tự nói với mình, nếu không phải anh vội vã tìm Dương Tư Dục, anh nhất định hung hăng đánh người kia một trận ra trò.

"Mọi người về đi, tôi tự có cách tìm cô ấy." Lương Tĩnh Hanh một lòng tiễn khách, dứt lời mới suy nghĩ lại anh không nên vọng động như vậy: "Dịp khác mời mọi người ăn cơm."

Mấy người bạn gật đầu, lần lượt ra khỏi phòng họp, biến mất trước mặt anh. Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, hai tay Lương Tĩnh Hanh đè huyệt Thái Dương, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Anh phát hiện cô nghiêm túc muốn rời khỏi anh, không phải làm bộ làm tịch, càng không phải vờ tha để bắt, cô thậm chí không để lại cho anh bất cứ tin tức gì.

Tin tức? đột nhiên trong đầu anh lóe lên một ý tưởng, lao ra khỏi phòng họp, chạy thẳng về phòng làm việc, lúc đi ngang qua phòng thư ký, bị cô ấy ngăn lại.

"Có chuyện gì chút hãy nói, tôi muốn đi tìm Tư Dục." Lương Tĩnh Hanh nhướng mày, ra hiệu cho thư ký tránh đường.

"Dưng tiểu thư vừa mới email tới bản thảo của áo cưới, kêu tôi in ra đưa cho anh." Thư ký thành công ngăn lại bước chân Lương Tĩnh Hanh, xoay người đến bên máy in lấy mấy bản thảo vừa được in ra.

Lương Tĩnh Hanh nhìn chằm chằm xấp giấy trên tay cô ta, hai tay không cử động, cứ nhìn chăm chăm mấy bản thiết kế giống như những mãnh giấy này có miệng sẽ lao tới cắn anh.

"Cô ấy còn nói gì nữa không?" Lương Tĩnh Hanh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn thư ký, giống như cô ta vừa cướp đi cách thức liên lạc duy nhất với Dương Tư Dục.

"Cô ấy chỉ kêu tôi giao bản thảo cho anh." Thư ký đem xấy giấy mới in đưa tới trước mặt Lương Tĩnh Hanh, lần này, anh lại lùi một bước. Thật lâu, mới tìm lại được giọng nói của mình: "Là ai?? Tôi có cho phép cô ấy cứ như vậy hoàn thành bản thiết kế?" Lương Tĩnh Hanh trừng mắt hỏi thư ký: "Cô ấy có nói với cô cách liên lạc với cô ấy không? Lập tức đưa cho tôi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."

"Không có." Thư ký lắc đầu: "Cô ấy nói anh có ý kiến gì cứ email cho cô ấy, cô ấy sẽ sửa."

Trong lòng anh thầm mắng cô một tiếng chỉ là không nói ra miệng. Dương Tư Dục này thật to gan, lại dám đối xử với anh như vậy. Email thật sao? Được, anh sẽ email cho cô.

Nhìn từng lá từng là thư được gửi vào hộp mail, nhìn tiêu đề của những lá thư, mỗi một lá như mũi dao đâm vào tim Dương Tư Dục đau nhói. Trở về! Trở về! Lập tức trở về. Giống như đoán ra cô nhất định sẽ không để ý đến thư của anh, anh muốn cho cô biết mỗi một tiêu đề của thư là ý anh muốn nói với cô. Dương Tư Dục nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh không muốn mình bị anh làm cho rung động lần nữa, nhưng tim cô một lần nữa lại không kiềm chế được cứ nhảy thình thịch theo mỗi chữ trên tiêu đề mà lá thư anh gửi tới.

Tại sao không buông tha cô? Cô đã chủ động né tránh, cố gắng không để cho mình quan tâm đến, không muốn lưu luyến đến đoạn tình cảm này nữa. Cũng đã ép mình đến mức này, thế nhưng anh lại không buông tay. Công việc nên làm cũng cũng đã làm, nên lui bước cô cũng đã lui, anh cứ muốn tiến lên, cô chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.

Cũng đã nhiều ngày trôi qua, khi cô giao bản thảo, anh vẫn không chịu lùi bước, cô không hiểu anh còn tìm cô làm gì? Nhìn hộp thư không ngừng có thư vào, Dương Tư Dục cắn môi, không biết nên làm sao mới đúng.

Đúng lúc này, tiêu đề của thư có thay đổi, lòng cô vừa run vừa sợ. Cho anh một lý do. Nghe điện thoại. Nghe điện thoại. Dương Tư Dục khẽ cắn môi, biết mình vội vàng bỏ đi. Có phải hay không .. đây chính là nguyên nhân anh không ngừng đuổi theo cô. Chống cằm, cô nhắm mắt, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Không dám nghe điện thoại của anh, bởi vì ý chí cô không đủ kiên định, nhưng tình huống trước mắt xem ra, nếu cô tiếp tục trốn tránh, anh cũng sẽ không buông tha cô. Làm thế nào? Cô nên làm sao đây? Ngay lúc này, âm thanh quen thuộc của chuông điện thoại vang lên, là anh. Nhìn chằm chằm tên trên màn hình, tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xem ra không nghe không giải quyết được, cô nên dũng cảm một chút, nhận!

Hít một hơi thật sâu, cô nghe điện thoại .

Nhấn phím call, Dương Tư Dục một câu nói cũng không dám nói, chỉ là, thật vất vả mới tìm được cô Lương Tĩnh Hanh, cũng không nguyện ý giữ im lặng.

"Đáng chết, em ruốt cuộc đang làm cái gì?" Lương Tĩnh Hanh rống to vào điện thoại, hô hấp kịch liệt của anh làm lộ ra sự nóng nảy. Dương Tư Dục đầu dây bên kia nhíu mày, nhắm mắt, lỗ tai như mún điếc: "Không nói một câu liền biến mất, nhà cũng không về, điện thoại cũng không nghe, em coi tôi là rắn độc mãnh thú, là oan gia đòi nợ sao?" Nói xong Lương Tĩnh Hanh mới ý thức mình đang phát tiết cơn giận.

Dương Tư Dục vẫn giữ im lặng, cũng bởi cô không biết nên giải thích thế nào. Không nhận điện thoại vì cô chột dạ, không dám về nhà vì cô không dám đối mặt với anh, đây tất cả đều là vấn đề của cô, cô còn có thể nói gì được nữa? Trong lòng cô rất khinh bỉ mình, khinh thường mình không có tiền đồ, ghét mình mềm yếu, rồi lại không năng không lực.

"Nói chuyện đi! Dương Tư Dục đang nói chuyện với em đó." Lương Tĩnh Hanh tức giận kêu tên cô, dùng tức giận che giấu sự nhớ thương trong lòng mình. Nhưng điện thoại, đầu dây bên kia trước sau trầm mặc, rốt cuộc cũng làm Lương Tĩnh Hanh tỉnh táo. Biết mình hơi quá, sợ hù dọa cô sẽ cúp điện thoại, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Sao rồi?" Lương Tĩnh Hanh thở dài: "Tại sao lại không nói chuyện?"

Dương Tư Dục vẫn không nói một câu, nhưng nghe giọng anh, ngực cô liền xông lên một trận chua, ép đến trước mắt cô chỉ là một mảnh sương mù. Lương Tĩnh Hanh từ đầu đến cuối không nghe được giọng nói của cô, trong lòng bắt đầu sợ hãi, thái độ anh lập tức mềm nhũng trước nay chưa từng thấy, lúc này anh chỉ muốn nghe được giọng cô. Cô không nói một câu đã bỏ đi, anh giận muốn chết, nhưng hiện tại một câu cô cũng không nói, thế nhưng anh lại sợ hãi...

Mặc dù, chưa bao giờ nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng anh không thể không nói, đáng chết, anh sợ cô: "Thế nào?? Sao lại không nói một câu nào?" Lương Tĩnh Hanh ngửa đầu ra phía sau, cảm giác bất lực hoàn toàn xâm chiếm lấy anh, anh thừa nhận, cô bỏ đi làm cho anh luống cuống tay chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.