Sáng ngày hôm sau, Chúc Ngữ ra ngoài mua thức ăn giống thường ngày, trước khi đi mở khóa cửa phòng ngủ ra, sau đó khóa trái cửa chính, cho Vưu Khả Ý không gian hoạt động cũng chỉ là căn hộ này, không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Giọng điệu của bà như thường mà nói: “Cháo giữ hâm nóng ở trong nồi cơm điện, sau khi thức dậy thì con tự lấy mà ăn.”
Vưu Khả Ý trợn tròn mắt nằm cả đêm, sau khi nghe tiếng đóng cửa kia, rất nhanh vén chăn lên bò dậy. Cô đi tới trước cửa sổ, núp ở phía sau rèm cửa sổ không nhúc nhích nhìn dưới lầu, cho đến khi bóng dáng của Chúc Ngữ xuất hiện ở trước tòa nhà, sau đó từ từ đi xa, cô mới khép rèm cửa sổ lại, đi nhanh đến cửa lớn.
Cửa chống trộm, bên trong bên ngoài khóa cực kỳ chặt chẽ, hoàn toàn không ra được.
Cô vặn tay cầm cửa rất nhiều lần, cửa chính vẫn không nhúc nhích.
Sau khi bỏ qua mở cửa, cô lại bắt đầu kiểm tra toàn bộ đồ dùng, vali hành lý, ngăn kéo bàn trà, tủ treo quần áo, đỉnh tủ, tủ bát. . . . . . Tất cả những chỗ có thể bỏ đồ vào thì cô đều tìm một lần, nhưng vẫn không tìm được thẻ căn cước và ví tiền.
Vưu Khả Ý như ngựa không ngừng vó câu mà lục soát tất cả góc trong phòng một lần, cuối cùng chợt nhớ tới gì đó, dừng động tác lại, sau đó bước nhanh vọt vào phòng của Chúc Ngữ, lật gối đầu của bà lên, đưa tay vào vừa sờ —— thẻ căn cước của cô!
Đây là thói quen nhiều năm của Chúc Ngữ, thích đặt đồ vật quan trọng ở mặt trái trong khóa kéo của gối đầu.
Cho dù không tìm được tiền, Vưu Khả Ý cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, hình như chợ cách nơi này cũng không xa, mỗi ngày từ khi Chúc Ngữ ra ngoài mua thức ăn đến khi mua xong trở lại, tổng cộng cũng không cần một giờ. Cô đặt thẻ căn cước ở trong balo, sau đó cũng bỏ điện thoại không có pin vào, lại một lần nữa đi tới trước cửa chính.
Dùng chân đạp, cầm cái ghế đập, dùng thân thể đụng. . . . . . Rất nhiều loại phương pháp cô đều thử qua, nhưng cuối cùng cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Cô hơi tuyệt vọng dựa vào cửa bụm mặt, vẻ mặt tái nhợt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ.
Nơi đó.
Nơi đó là chỗ duy nhất không khóa.
Đây là một căn hộ ở lầu ba, cô nên may mắn khi Chúc Ngữ không tìm một chỗ ở cao đến mức hoàn toàn không có cơ hội thoát đi, cũng nên cảm ơn người ở chung cư này đều không phải là người nghèo, mỗi nhà đều lắp máy điều hòa không khí, treo dàn nóng của máy điều hòa không khí bên ngoài, rốt cuộc cho cô có cơ hội rời khỏi nơi này.
Cô vịn cửa sổ bò ra ngoài từng chút từng chút, sau đó bất chấp tất cả bò xuống dưới dọc theo dàn nóng của máy điều hòa không khí, trong lúc đó suýt nữa đạp hụt, cũng may đôi tay móc bệ cửa sổ thật chặt.
Cô an ủi mình: chỉ có lầu ba mà thôi, té xuống nhiều lắm là nằm viện, sẽ không chết người.
Nghĩ như vậy, cô cẩn thận bò đến lầu hai, sau đó nhảy tới trên ban công trước cửa một căn hộ ở lầu một. Từ ban công đến trên đất có khoảng cách cao hơn hai mét, cô không hề do dự nhảy xuống, sau đó trọng tâm không vững ngã xuống đất, cùi chỏ chạm đất, đau muốn chết.
Nhưng cô không để ý nhiều như vậy, bò dậy thật nhanh, trước khi Chúc Ngữ trở về thì cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi chung cư.
Cô tự do.
***
Ba ngày trước, lúc Nghiêm Khuynh và Lục Khải uống rượu bên bờ biển, điện thoại di động bị Lục Khải say rượu coi thành lon bia uống hết, ném vào trong biển.
Lúc ấy anh ta còn tùy tiện kêu: “Con mẹ nó người có tiền! Có tiền cũng không ngăn cản được ông đây đánh anh! Bộ dạng ông đây đẹp trai hơn anh, vóc người hơn anh ——”
Nói còn chưa dứt lời, anh ta liền bị Nghiêm Khuynh níu lấy cổ áo đạp một cước, thiếu chút nữa bay qua lan can ngã vào trong biển.
Nghiêm Khuynh còn kéo anh ta một cái, không cho anh ta ngã vào trong biển mùa đông, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được mắng:“ trước khi ném có thể mở to mắt chó nhìn rõ cậu vứt cái gì hay không?”
Cằm Lục Khải cúi trên lan can, bị đau ô ô hai tiếng, men say lập tức bớt chút. Anh ta nước mắt lưng tròng quay đầu lại, chống cằm nhìn anh, “Tôi...tôi vứt cái gì?”
Càng nhìn anh ta giả vờ đáng thương thì trong lòng càng nổi giận, Nghiêm Khuynh không nhịn được lại đạp anh ta một cước, tức giận nói: “Điện thoại di động của ông đây!”
Lục Khải kinh hãi, vội vàng lôi ống tay áo của Nghiêm Khuynh tội nghiệp nói: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, tôi lại mua cho anh một cái, mua một cái mới được không hả?”
“Mua cái gì?”
“Red Rice! Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Red Rice trong siêu thị đang giảm giá, 1300 đồng là mua được, còn tặng 1000 đồng tiền thẻ nạp, bốn tháng đầu tặng 1G lưu lượng ——”
“Bốp ——” Nghiêm Khuynh tát một cái lên trên trán anh ta.
“Millet 4——”
“Bốp ——” Tiếng tát tay tiếp tục.
“Note3——”
“Bốp——”
“. . . . . .” Lục Khải ngồi xổm xuống tại chỗ, ôm đầu uất ức quệt miệng.
Nghiêm Khuynh thật sự muốn trực tiếp ném anh ta vào trong biển làm mồi cho cá, “Cậu ném 6s của tôi, muốn tùy tiện bồi thường cho tôi cái điện thoại di động nát để qua cửa, bây giờ còn bày ra loại vẻ mặt cô dâu nhỏ này cho ai nhìn?”
. . . . . .
Trường hợp hỗn loạn, cảm giác say trên đầu, Nghiêm Khuynh lại cảm thấy hình như nhẹ nhõm không ít.
Anh cũng không biết rốt cuộc mình uống bao nhiêu bia, tóm lại ngày đó lúc rời đi hình như được Lục Khải gọi điện thoại cho anh em tới đỡ đi. Anh và Lục Khải đều không đi được, say khướt được người nâng lên xe, cùng đưa về nhà.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Nghiêm Khuynh sờ điện thoại di động theo bản năng, muốn nhìn thời gian, kết quả phát hiện trong túi quần áo đều trống không, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương vừa đau vừa căng, lúc này anh mới nhớ lại chuyện đêm qua —— Lục Khải ném điện thoại của anh vào trong biển.
Đồng hồ trên tường tuyên bố anh đã ngủ một giấc hơn mười giờ.
Anh từ từ ngồi dậy, nhớ đến Vưu Khả Ý.
Nếu như điện thoại di động vẫn còn, phía trên có thể sẽ có vô số cuộc gọi nhỡ đúng không?
Nhưng cho dù điện thoại di động vẫn còn, có lẽ anh cũng sẽ không nhận.
Là không dám nhận, bởi vì anh hèn nhát lùi bước, cho nên sau này cũng không có mặt mũi gặp cô.
Giờ phút này, anh thật sự bức thiết khát vọng mình không phải là Nghiêm Khuynh, chỉ là một người đàn ông bình thường, cho dù tiền lương ít, nhưng ít ra sẽ không làm cô hổ thẹn giống như hôm nay.
Lời nói của Chúc Ngữ khơi dậy khủng hoảng bí ẩn nhất trong lòng anh: nếu như Vưu Khả Ý thật sự quá quen với cuộc sống tốt đẹp, cho nên tìm kiếm một chút kích thích, rồi mới sinh ra cảm giác mới mẻ với anh, vậy phải làm thế nào?
Thật ra thì sợ hãi như vậy vẫn tồn tại, nhưng không bị chỉ điểm mà vẫn mai phục ở nơi đó, mà nay Chúc Ngữ thành chất xúc tác, vạch trần sự sợ hãi của anh ở dưới con mắt mọi người.
Anh kéo dài hai ngày, sau đó mới đi mua lại điện thoại di động, nạp thẻ.
Giây phút máy mới mở ra, không có cuộc gọi nhỡ, chỉ có bốn tin nhắn.
Tin thứ nhất, thiếu phí nhắc nhở.
Tin thứ hai, giới thiệu dịch vụ của di động.
Tin thứ ba ——
Tin thứ ba đến từ Vưu Khả Ý.
“Nghiêm Khuynh, thấy tin nhắn thì lập tức rời khỏi thành phố C! Mẹ em muốn tìm cậu em đối phó với anh, khiến cho anh ngồi tù. Em bị mẹ em giam lỏng ở Thượng Hải, sáng sớm hôm nay leo cửa sổ trốn ra được, trên người không có tiền, tùy tiện lên tàu hỏa, lqd tra vé thì có lẽ phải xuống tàu trước. Điện thoại di động không có pin nên em mượn điện thoại di động của người khác gửi tin nhắn cho anh. Em chỉ muốn nói cho anh biết, mặc kệ mẹ em nói với anh cái gì, em ——”
Bởi vì số chữ của tin nhắn hạn chế, tin thứ ba tới đây liền kết thúc.
Nghiêm Khuynh đứng ở trong đại sảnh của cửa hàng di động, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích xem xét giọng điệu tin nhắn vừa thấy, sau đó tay cứng ngắt sờ màn hình, chọn tin nhắn tiếp theo.
“Yêu anh. Vẫn yêu anh.”
Cho nên tiếp theo vốn phải là: “Mặc kệ mẹ em nói với anh cái gì, em yêu anh, vẫn yêu anh.”
Chữ yêu kia, không phải thích cũng không phải là say đắm, không phải cảm giác mới mẻ nhất thời, cũng không phải là quá quen với cuộc sống tốt đẹp, cho nên tìm kiếm cái gì đó kích thích.
Đây lần đầu tiên là anh nhận được chữ này từ chỗ Vưu Khả Ý.
Cũng là lần đầu tiên ở trong cuộc đời khá dài nghe thấy có người nói yêu anh.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chói mắt còn trắng xám, trái tim của anh lại nhảy mãnh liệt một lần nữa.
Suy nghĩ đầu tiên cũng không phải Chúc Ngữ muốn làm anh ngồi tù, anh nên làm thế nào cho phải, mà là điều thứ nhất Vưu Khả Ý nhắc tới trong tin nhắn, cô trốn từ cửa sổ. . . . . . Cô trốn từ cửa sổ?
Cô ở lầu mấy? Có bị thương không? Trên người không có tiền lại tùy tiện lên tàu hỏa, nửa đường sẽ xuống tàu ở nơi nào?
Tay cầm điện thoại di động bỗng nhiên căng thẳng, anh không chút nghĩ ngợi vọt ra khỏi cửa hàng di động, dọc đường lái mô tô chạy như điên.
***
Lúc Vưu Khả Ý ngồi ở trên tàu hỏa thì có chút buồn bực không yên, thời điểm cô lên tàu hoàn toàn không biết đoàn tàu đi đâu, chỉ chạy vào sân ga nhìn thấy cửa ga sắp mở ra, thừa lúc nhân viên đang giao nhận ca ở một bên, cô liền thừa cơ chui vào, tùy tiện nhảy lên tàu.
Đoàn tàu đang dừng, người cũng không tính là nhiều, cô mờ mịt tìm một chỗ trống ngồi xuống, đối diện là một đôi mẹ con.
Cô bé nhỏ ê ê a a đọc thơ Tống trong tay: “Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến □□.”
Vưu Khả Ý nghĩ tới điều gì, thừa dịp cô bé rảnh rỗi khi đọc thơ, hơi mất tự nhiên nhô đầu ra đi đến gần: “Cô bé nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Người mẹ trẻ tuổi có chút cảnh giác ngẩng đầu nhìn cô một cái, phát hiện là một cô gái trẻ tuổi, liền buông lỏng cảnh giác, chỉ cười cười, cúi đầu nói với con gái: “Chị đang hỏi con, con nói cho chị biết con bao nhiêu tuổi rồi đi.”
Cô bé nhỏ híp mắt cười hì hì nói: “Năm nay em bảy tuổi ạ!”
Vưu Khả Ý cũng cười, “Bảy tuổi đã đọc thơ Tống rồi, thật là giỏi!”
“Chị biết em đọc chính là thơ Tống? Vậy chị đoán xem em đọc thơ của ai!” Cô bé nhỏ mở to hai mắt, tràn đầy mong đợi hỏi cô.
“Chị đoán nhé. . . . . .” Vưu Khả Ý làm ra vẻ khổ não nhíu mày suy tư một hồi, sau đó thả lỏng chân mày, “A, nghĩ ra rồi! Em đọc thơ của Yến Thù, có đúng hay không?”
Cô bé nhỏ trợn to hai mắt, sau đó cười khanh khách, “Đúng rồi, chị thật lợi hại!”
Cứ như vậy quá giang xong.
Vưu Khả Ý vô tình hay cố ý nói mấy câu với người mẹ kia, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Điện thoại di động của em hết pin, có thể cho em mượn gửi tin nhắn không?”
“Có thể, cầm đi đi.” Người phụ nữ rất hiền lành, nhìn Vưu Khả Ý mi thanh mục tú rất lễ phép, liền lấy điện thoại di động ra đưa cho cô.
Vưu Khả Ý suy tư chốc lát, mới soạn xong tin nhắn kia.
Sau khi trả điện thoại di động lại cho người phụ nữ kia, cô nghiêng đầu nhìn rừng cây nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ, có chút không biết mình đang đi nơi nào.
Lúc này người phụ nữ cười nói: “Đúng rồi, còn quên hỏi em, em muốn đi đâu vậy? Cũng sắp bước sang năm mới rồi, không ở lại trong nhà ăn lễ mừng năm mới, muốn ra ngoài đi chơi sao?”
Cô nhìn Vưu Khả Ý ngay cả hành lý cũng không mang, chỉ đeo một cái balo trống không, cho nên cho rằng cô muốn ra ngoài đi chơi một chút.
Vưu Khả Ý ngẩn người, cười nói: “Ở nhà quá buồn bực, em tùy tiện ra ngoài đi chơi mấy vòng. Vậy hai người muốn đi nơi nào?”
Người phụ nữ cười trả lời: “Chị không phải người Thượng Hải, là Ngô Trấn, vẫn đi làm ở Thượng Hải. Sắp năm mới, lúc này mới mang theo con gái về với ông bà.”
“Tàu này đi Ngô Trấn?”
“Đúng, trạm thứ hai đếm ngược là Ngô Trấn.”
“Nơi đó thú vị sao?”
“Không dễ chơi.” Người phụ nữ lắc đầu một cái, sau đó cười lên, “Bình thường cũng không có ai đến chỗ đó chơi, mặc dù là một trấn cổ, kế núi gần sông, nhưng không giống trấn cổ phát triển ngành du lịch khác, rất bình thường, kinh tế cũng không phát triển ——” Dừng một chút, cô khẽ trợn to hai mắt, “Em, em muốn đi Ngô Trấn sao?”
Vưu Khả Ý suy nghĩ một chút, giống như đột nhiên làm ra quyết định, cười nói: “Vậy thì đi xem một chút đi!”
Giống như đang chơimột trò chơi, một trò chơi mặc dù mạo hiểm lại tràn đầy thú vui.
Ngoài cửa sổ, thoáng một cái đã qua cảnh trí xa lạ, cô phải đến một trấn cổ mà cô không biết rõ, cô cũng không biết Nghiêm Khuynh sẽ tới tìm cô hay không, thế nhưng loại dự cảm khó hiểu mà chắc chắn lại xuất hiện một lần nữa.
Anh sẽ, nhất định sẽ tới.
Còn lần này, anh có thể có loại cảm ứng tâm linh kỳ lạ đó với cô giống ngày trước hay không đây? Có thể đoán được chỗ cô muốn đi là nơi nào hay không đây?
Trước khi xuống tàu, cô lại tiếp tục mượn di động của người phụ nữ kia, gửi tin nhắn tiếp theo cho Nghiêm Khuynh.
“Đoàn tàu số hiệu: GX1819. Mục đích: Cuộc sống trong giấc mơ của chúng ta.”