Vưu Khả Ý chạy tới trạm y tế trên trấn thì Vưu Lộ đã rơi vào hôn mê.
Thật vất vả nhìn thấy người thân, vẻ mặt bác sĩ lo lắng nói: “Tình huống bệnh nhân hết sức khẩn cấp, sợ rằng phải lập tức mang đến bệnh viện trong thành phố, nếu không người lớn và đứa bé đều có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Vưu Khả Ý mờ mịt luống cuống đứng ở nơi đó, nắm tay bác sĩ hốt ha hốt hoảng nói: “Ở chỗ này không được sao? Rốt cuộc chị ấy xảy ra chuyện gì? Ông không cứu được chị ấy ở chỗ này sao?”
Bác sĩ an ủi cô: “Cô đừng vội, đừng vội, bệnh nhân vấp ngã, trên bụng bị đụng, chỉ cần để bác sĩ kịp thời làm giải phẫu chắc sẽ không có vấn đề ——”
“Vậy ông nhanh làm giải phẫu đi! Ông không phải bác sĩ sao? Ông sững sờ ở nơi này làm gì?” Vưu Khả Ý gần như dùng quát la to với bác sĩ.
Nghiêm Khuynh xuất hiện ở thời điểm này, từ ngoài cửa bước nhanh vào, sau đó một tay ôm Vưu Khả Ý vào trong ngực, ôm cô còn đang cố gắng giãy giụa thật chặt, “Em bình tĩnh một chút, Vưu Khả Ý, thiết bị của trạm y tế và nhân viên đều không đủ, không có điều kiện làm loại giải phẫu này!”
Anh quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Nơi này có có xe không? Ông dẫn đường, chúng tôi lập tức lái đến bệnh viện thành phố.”
Dọc theo đường đi, Vưu Khả Ý ôm Vưu Lộ thật chặt, cúi đầu thấy gương mặt cô ấy tái nhợt đến nỗi huyết sắc hoàn toàn không có, trong lòng giống như có vô số cây kim ghim ở trong thịt, đau đến mức tay chân cô luống cuống.
Tại sao lại như vậy chứ?
Sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy?
Tâm tư cô rối loạn như ma, rốt cuộc nhìn thấy nửa thân dưới của Vưu Lộ rỉ ra máu thì sau đó cô hoàn toàn mất khống chế, nước mắt rơi từng viên lớn xuống. Cô vừa liều mạng lau nước mắt, vừa khóc gào thét với Nghiêm Khuynh đang lái xe: “Nhanh lên một chút! Anh lái nhanh một chút có được hay không? Chị ấy đang chảy máu!”
Cô khóc lớn nhào vào trên thân thể chị, giống như tất cả dũng khí và hơi sức đều cùng nhau chạy mất theo dòng máu của Vưu Lộ.
Vưu Khả Ý ở chỗ ngồi phía sau khóc như đứa bé, mà sắc mặt Nghiêm Khuynh ngồi chỗ tài xế cũng càng ngày càng nặng nề, hai tay anh cầm tay lái thật chặt, gân xanh ở mu bàn tay cũng nổi ra ngoài, đốt ngón tay đều trắng bệch.
Anh không nói một lời một cước đạp chân ga ở một cái ngã tư đường, không hề để ý bác sĩ kêu lên ở bên cạnh: “Vừa mới là đèn đỏ đó!”
Vưu Khả Ý khóc như đứa bé, một tiếng lại một tiếng nức nở đều giống như từng hòn đá lớn nặng nề lần lượt nện ở trong lòng anh.
Vưu Lộ giống như mơ một giấc mơ rất dài, giống như trời đột nhiên sụp xuống, ùn ùn kéo tới nện ở trên người cô ấy, trời đất hỗn độn, mà cô ấy bị nện đến nỗi thương tích khắp người.
Cô ấy mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hình như trên đường tỉnh táo lại chốc lát, mơ hồ nhìn mặt của Vưu Khả Ý, ý thức được bụng đau nhức, chi dưới giống như mất đi tri giác. Sau đó cô ấy lẻ tà lẻ tẻ mà nhớ lại hình ảnh trước khi hôn mê, gương mặt vốn trắng bệch lập tức càng không có huyết sắc hơn.
Cô ấy phí sức mà cúi thấp đầu nhìn phía dưới, nhưng bụng quá lớn, chặn tầm mắt của cô ấy lại, cô ấy chỉ có thể rất gian nan đưa tay đi sờ.
Vưu Khả Ý vừa khóc vừa nhào vào trên người cô ấy, gọi chị một tiếng lại một tiếng, cô ấy không có thời gian để ý tới nhiều như vậy, chỉ cố chấp đưa tay dò xuống thân dưới.
Rốt cuộc với tới, đầu ngón tay của cô ấy chạm được một vùng chất lỏng ướt nhẹp, giơ tay lên vừa nhìn, là màu đỏ.
Những chất lỏng kia chói mắt lại rõ ràng, đỏ đến mức giống như nước quả lựu.
Giờ phút này, cô ấy chợt hoảng hốt lo sợ mở miệng kêu lên: “Đứa bé, đứa bé của chị. . . . . .”
Nhưng bởi vì không có hơi sức, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt, nghe giống như đến từ chỗ rất xa, chán nản và tuyệt vọng.
Vưu Khả Ý khóc càng lợi hại hơn, vừa ôm chặt lấy cô ấy, vừa kêu gào: “Không có việc gì, không có việc gì! Đứa bé vẫn còn, vẫn còn ở đó. . . . . .”
Cô khóc còn bi thương hơn Vưu Lộ, lại sợ tiếng khóc của mình hù Vưu Lộ, cho nên cắn môi dưới thật chặt, cuối cùng biến thành từng tiếng từng tiếng nức nở nặng nề.
***
Vưu Lộ được đưa vào bệnh viện thành phố cấp cứu, Vưu Khả Ý giống như mất trí không ngừng đi qua đi lại ở trên hành lang, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có, ánh mắt trống rỗng giống như một tượng gỗ.
Cô chỉ máy móc, đi đi lại lại.
Nghiêm Khuynh đứng ở cuối hành lang nhìn cô, tất cả an ủi mất đi ý nghĩa.
Lúc ở trên xe, giây phút Vưu Lộ tỉnh táo lại thì anh nghe thấy cô ấy khóc lóc và nói với Vưu Khả Ý: “Hắn ta đến tìm Nghiêm Khuynh, không tìm được nên đẩy chị xuống bậc thang, đạp một cước thật mạnh trên bụng chị. . . . . .”
Vưu Khả Ý liều mạng nhịn khóc hỏi cô ấy: “Là ai? Người kia là ai vậy?”
Ý thức của Vưu Lộ lại dần dần mơ hồ, trước khi nhắm mắt thì không còn hơi sức nói một câu: “Chị không biết. . . . . . Khả Ý xin em thương xót, cứu cứu chị, cứu đứa bé của chị. . . . . .”
Nghiêm Khuynh đứng ở dưới đèn chân không cuối hành lang, nhìn Vưu Khả Ý máy móc đi qua đi lại cách đó không xa, thân thể cô gầy yếu giống như dây cung giương căng, chưa từng tỉnh táo lại dù chỉ chốc lát.
Lại nhớ tới câu nói kia của Vưu Lộ, ánh mắt của anh dần dần tối đi, giống như bị người kéo vào một căn phòng, rèm cửa sổ khép chặt, một chút ánh sáng cũng ném không vào.
Rất dễ nhận thấy, mục tiêu của người kia là anh, bởi vì anh không có ở đó, cho nên giận chó đánh mèo lên người bên cạnh anh.
Đời này anh kết thù vô số, chắc hẳn tờ báo về Vưu Khả Ý bị rất nhiều người nhìn thấy, mà biết rõ quan hệ của anh và Vưu Khả Ý, hơn nữa căm thù anh đến tận xương tuỷ . . . . . . Nhịp tim của Nghiêm Khuynh hơi chậm lại.
Nếu như là người kia, không đạt được mục đích cuối cùng, chắc sẽ không bỏ qua.
Cho nên có lẽ hắn ta còn ở lại Ngô Trấn, chờ đợi anh trở về. . . . . . Sau khi trở về đây thì sao? Hắn ta sẽ làm thế nào đây?
Nghiêm Khuynh chậm rãi ngẩng đầu lên, một lần nữa lại nhìn về phía Vưu Khả Ý.
Ban đầu anh cướp đi tất cả những thứ hắn ta để ý nhất, với tâm lý tính toán chi li, có thù oán phải trả của hắn ta, mục tiêu kế tiếp hẳn là ——
Vưu Khả Ý.
Tầm mắt của Nghiêm Khuynh dừng lại trên đèn cấp cứu màu đỏ ở cửa phòng bệnh một lần cuối cùng, sau đó im lặng xoay người rời đi. Trước khi đi, anh lấy một xấp tiền từ trong túi áo ra giao cho bác sĩ.
“Đây là chi phí giải phẫu, làm phiền ông chăm sóc Vưu Khả Ý nữa.”
“Hử? Cậu đi đâu vậy?” Bác sĩ sốt ruột gọi anh.
Nghiêm Khuynh không lên tiếng, chỉ không nói một lời đi ra bên ngoài bệnh viện. Số tiền kia là do anh tích cóp nửa năm, muốn lắp máy điều hòa nhiệt độ cho Vưu Khả Ý dùng, số tiền còn sót lại có lẽ có thể mua cho cô một chiếc xe bình điện, để mỗi ngày cô không cần khổ cực đội mặt trời lên cao mà đi bộ đến phòng học.
Vậy mà cũng không được.
Đó cũng không phải điều anh lo lắng nhất, lo lắng nhất chính là người kia ở lại trên trấn vì còn chuyện muốn làm, thật sự muốn làm hại người khác.
***
Nghiêm Khuynh ngồi xe buýt trở về Ngô Trấn, hơn bốn mươi phút đường xe mà thôi, dọc đường lắc lư đến mức dạ dày anh không thoải mái.
Sau khi anh xuống xe, đi nhanh trở về chỗ ở, từ xa đã nhìn thấy một người ngồi trên bậc thang trước cửa.
Người nọ mặc đồng phục làm việc màu xanh đen cũ rách, tóc rối bời, giống như không xử lý rất lâu rồi, hình tượng râu ria xồm xàm rất chán nản. Hắn ta chẳng có mục đích ngồi ở chỗ đó nắm vài cọng cỏ dại trong tay, sau đó chú ý tới có người đến gần, híp mắt nhìn lại ở trong ánh chiều tà.
Sau đó nét mặt nặng nề, từ từ đứng dậy.
Khi cách Phương Thành còn có mấy bước, Nghiêm Khuynh dừng lại.
Anh nhìn Phương Thành, hỏi từng câu từng chữ: “Là cậu làm?”
Không có kinh ngạc cũng không có khiếp sợ, có lẽ đã sớm dự liệu được là Phương Thành đến.
Vẻ mặt Phương Thành lập tức nham hiểm tàn độc, mang theo một loại vẻ mặt hả hê ngạo mạn, hắn ta cười ha ha hỏi Nghiêm Khuynh: “Thế nào, đứa bé của người phụ nữ kia không còn, phải không?”
Hắn ta hừ một tiếng nhổ ra cục đờm trên đất, sau đó vẻ mặt dữ tợn nói: “Tâm tình của mày như thế nào? Vui hay không vui? Vui mừng không? Nghiêm Khuynh, mày nhìn tao nhiều đến mức đó à? Là bạn cũ từ xa đến gặp mày thì không nói, còn tặng mày phần đại lễ này, mày nói mày làm như thế nào ——”
Lời nói chỉ tới đây rồi không có câu tiếp, bởi vì Nghiêm Khuynh nện một quyền vào trên mặt hắn ta, nện đến mức thân hình hắn ta lắc lư một cái, lảo đảo ngã xuống trên đất.
Nghiêm Khuynh khom lưng níu lấy cổ áo của hắn ta, một quyền lại một quyền đánh xuống, tiếng vang nặng nề biểu hiện rõ ràng lửa giận trong lòng, sau đó biến thành bạo lực không chút lưu tình rơi vào trên người Phương Thành.
Nhưng Phương Thành vẫn cười.
Hắn ta cười nghênh đón tất cả quyền đấm cước đá, cũng không có phản kháng. . . . . . Bởi vì phản kháng cũng vô ích, bởi vì hắn ta vốn không có năng lực chống cự.
Ngay từ lúc bị Nghiêm Khuynh đuổi khỏi thành phố C, cũng bởi vì hắn ta thành chó rơi xuống nước mà người người kêu đánh, toàn bộ những người trước kia từng bị hắn ta tàn nhẫn dọn dẹp qua, nhưng bởi vì kính sợ thế lực của hắn ta cho nên chỉ dám oán hận ở trong lòng đều xuất hiện, những ngày kia hắn ta bị đánh đến mức thương tích đầy mình, xương đùi gãy nát vụn, dây chằng tay phải cũng đứt mấy chỗ.
Hắn ta đánh mất năng lực lao động, không thể làm việc nặng.
Hắn ta nghèo túng chỉ có thể cút ra khỏi thành phố C, vùi mình ở một trong huyện nhỏ lân cận làm bảo vệ giữ cửa của nhà xưởng.
Phương Thành đau đớn mất tất cả ở trong một đêm, ngay cả người vợ dịu dàng ngày xưa cũng chạy mất, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển rất lớn khiến cho hắn ta chỉ có thể dựa vào oán hận còn sót lại trong nội tâm để sống sót, mà lòng oán hận kia càng lúc càng lớn, lan ra giống như chơi ném tuyết rồi tạo thành thâm thù đại hận hôm nay, hắn ta nhất định phải làm cho Nghiêm Khuynh nếm được tư vị bỏ lỡ, hơn nữa nhất định phải mất đi tất cả những thứ anh quan tâm nhất.
Cho nên Phương Thành cười ha ha, lúc hàm răng bị đánh rớt một cái, miệng to phun ra máu tươi mang theo phần còn lại của cái răng lên trên đất thì hắn ta đột nhiên níu lấy cổ áo của Nghiêm Khuynh kéo anh về phía mình, cho đến khi giữa mặt của hai người chỉ là khoảng cách mấy cm.
Đó là khuôn mặt đầy râu, bẩn thỉu khó coi.
Không có hình tượng đại ca hăng hái ngày xưa, càng không còn thích sạch sẽ thích ăn mặc như lúc trước.
Vẻ mặt Phương Thành dữ tợn nhìn Nghiêm Khuynh, vừa cười to, vừa tàn nhẫn hô: “Nghiêm Khuynh, mày có gan hãy giết tao! Con mẹ nó nếu mày không giết chết tao, tao bảo đảm mày sẽ mất đi tất cảnh những thứ mày quan tâm nhất! Tao sẽ bắt người phụ nữ mày thích nhất lại, tìm người cưỡng hiếp cô ta một trăm lần, để cho cô ta sống không bằng chết, sau đó róc xương lóc thịt cô ta từng chút một, mày ——”
Một quyền của Nghiêm Khuynh đánh hắn ta nằm trên mặt đất, anh cắn chặt hàm răng không nói tiếng nào đạp bụng hắn ta.
“A ——” Phương Thành kêu thảm thiết, lại vẫn không hề từ bỏ lời nói công kích, hắn ta lăn một vòng trên đất, sau đó tiếp tục hô to, “Tao muốn cởi hết quần áo của cô ta ra kéo tới trên đường cái ——”
Lại một cước không chút lưu tình nào, lần này ngay giữa hạ thể.
Sau một cước này, Phương Thành che hạ thể la hét thảm thiết một đoạn thời gian dài hơn, sau đó lại từ từ bám lấy thân thể bò dậy, bộ mặt đầy máu cười nói, “Nghiêm Khuynh, mày biết, cho tới bây giờ tao đều nói được làm được. . . . . .”
Dĩ nhiên Nghiêm Khuynh biết.
Ban đầu ở thành phố C, bởi vì một người thủ hạ anh em của Phương Thành không biết chuyện, cùng coi trọng một người phụ nữ mở cửa hàng quần áo giống Phương Thành, mà người phụ nữ kia cũng xem trọng anh em của hắn ta, vì vậy liền ở cùng nhau.
Phương Thành thẹn quá thành giận, không để ý anh em nói xin lỗi, dứt khoát kiên quyết đuổi anh ta ra ngoài, hơn nữa tuyên bố muốn làm cho đôi cẩu nam nữ này không được trải qua ngày tháng tốt đẹp. Chỉ có ba ngày ngắn ngủn, lúc buổi tối người đàn ông đi qua một cái ngõ hẻm thì bị người kéo vào. Sáng ngày hôm sau được người ta phát hiện thì anh ta máu me khắp người mà nằm ở trong con hẻm kia, hôn mê bất tỉnh, hạ thể bị người dùng dao làm bị thương, từ nay về sau cũng không thể phong lưu khoái hoạt với phụ nữ nữa.
Chính là loại hành vi có thù phải trả, lòng dạ hẹp hòi này mới dẫn đến trong khoảng thời gian Phương Thành giống như chó rơi xuống nước mà rời khỏi thành phố C thì người người kêu đánh trước kia, nhưng khi Nghiêm Khuynh suy nghĩ đến đây thì tất cả huyết dịch đều đông lại.
Vẻ mặt Phương Thành vẫn còn đáng sợ mà la hét muốn Vưu Khả Ý thế nào thế nào, từng câu từng chữ đó giống như lời nguyền ác độc nhất, đủ để kéo tâm tư của con người vào vực sâu, cũng không nhìn thấy một tia hi vọng nào nữa.
Những thứ bẩn thỉu, đáng sợ, thối nát, không hề có nhân tính kia là đại lễ Phương Thành muốn tặng cho Nghiêm Khuynh, cuối cùng cũng làm Nghiêm Khuynh cảm thấy sợ hãi và hốt hoảng.
Toàn bộ huyết dịch của anh xông vào trong đầu óc, ở một câu “Hiếp cô ta, mày nói cô ta có khóc cầu xin tao bỏ qua cho cô ta hay không?” của Phương Thành thì rốt cuộc tất cả lý trí đều không còn sót lại chút gì.
Anh tiện tay nhặt một cái cờ lê sắt vừa mới mua còn chưa kịp mang đến cửa hàng xe từ cửa, đập thật mạnh trên ót Phương Thành.
Giờ phút này, cuối cùng Phương Thành không nói ra lời gì làm người ta ghê tởm lại sợ hãi nữa, thậm chí ngay cả gọi cũng không gọi ra, liền mềm nhũn té xuống.
Ở lúc hoàng hôn đẹp như trong đồng thoại này, Nghiêm Khuynh chậm rãi buông lỏng tay, cờ lê mang máu trong tay rơi xuống đất tạo thành một tiếng vang nặng nề.
Anh thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhìn Phương Thành không nhúc nhích ngã vào trong vũng máu, một dòng máu tươi nhức mắt chậm rãi chảy xuống sau ót.
Nhưng anh không sợ hãi, cũng không hối hận.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều và hoàng hôn ở trấn nhỏ, đột nhiên cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh mà ngọt ngào, giống như rốt cuộc cũng diễn xong một vở kịch rung động lòng người, đến giây phút kết thúc, một mình thưởng thức kết quả thắng lợi.
Có gì phải sợ hãi chứ? Chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Anh từng nói sẽ cho cô một tương lai an ổn, cho dù tương lai kia có thể sẽ không có anh.
Nhưng trên thực tế, hình như từ khi vừa mới bắt đầu thì anh cũng rất rõ ràng, nếu như tương lai của cô không có anh, mới có thể là thật sự an ổn, thật sự bình an vui vẻ.