Dư Sinh Mộ Yên

Chương 59: Chương 59: Bình yên chờ bão đến




Hôm nay Tần Hàm Yên dậy sớm liền đến phòng tập gym cá nhân trong nhà tập luyện. Trước giờ cô vẫn luôn giữ thói quen này. Lúc ở quê chủ yếu là chạy bộ hoặc tập bụng, sau này sang M quốc thì lại rèn luyện nhiều môn hơn. Nhờ thế mà bây giờ mới có mấy cái cơ bụng mà Ngạn Bách Hàm vẫn luôn yêu thích.

Trong thời gian Tần Hàm Yên ở phòng tập, Ngạn Bách Hàm lại thong thả ngồi trên sô pha, ăn bánh, uống trà. Thỉnh thoảng lại đáp lại một chút báo cáo công việc của Ngạn Kỳ ở J quốc.

Gần đây tình hình J quốc không ổn lắm. Kể từ khi Tất Độ Đa liên kết với hai nhà Tề - Lục buôn bán thuốc phiện đã làm dấy lên làn sóng ngầm. Chính phủ hai nước đã ngửi được mùi, vẫn đang siết chặt hải quan cũng như thành lập tổ chuyên án phòng chống ma túy. Cũng may là nhà họ Ngạn không nhúng tay vào nhưng cũng không phải không bị nghi ngờ. Dù sao cũng là thế lực hắc bang đứng đầu.

Lục thị dạo gần đây cũng do phía Trương Nguyệt nhảy vào thao túng, Lục Chấn Phong và Lục Nghị cũng không có động tĩnh gì. Cũng không phải bọn họ ngồi chờ chết mà chính là muốn đẩy toàn lực nuốt trọn miếng mồi ngon ở chỗ Tất Độ Đa.

“Ngạn Kỳ, anh nó xem liệu có phải chỉ có mỗi Tề gia và Lục gia tham gia vào chuyện này? Chính phủ cũng đã nhúng tay vây bắt nhưng mãi cũng không có kết quả. Tôi nghĩ chắc chắn phải có kẻ ở đằng sau âm thầm hỗ trợ.” Ngạn Bách Hàm lời nói tuy bình tĩnh không gợn sóng nhưng trong lòng cũng bén lên một tia tò mò.

“Tiểu thư, vậy chúng ta có cần làm gì không?” Ngạn Kỳ cũng hiểu được suy đoán của Ngạn Bách Hàm, chỉ là vốn bọn họ không liên quan đến chuyện này.

Ngạn Bách Hàm nghiền ngẫm một chút, nàng nhấp một ngụm trà mới nói với Ngạn Kỳ cùng A Hổ: “Ngạn Kỳ, anh ở J quốc chú ý một chút, đừng để kẻ trong tối lôi chúng ta dính dáng đến chuyện này. A Hổ, anh đi điều tra một chút xem có giống như những gì tôi suy đoán. Biết người biết ta mới có thể có sự chuẩn bị.”

Giới này vốn là mình không hại người nhưng không chắc người sẽ không hại mình, Ngạn Bách Hàm nàng trước nay vẫn luôn hiểu rõ. Thay vì ngồi yên đợi đến khi bị kéo vào, vẫn nên ra tay trước để tránh mang họa.

Ngạn Kỳ và A Hổ nhận chỉ thị chia nhau ra xử lý công việc. Ngạn Bách Hàm tắt laptop, ăn hết miếng bánh còn dở. Vừa lúc này tiếng chuông cửa vang lên. Hôm nay má Lưu xin nghỉ nên Ngạn Bách Hàm đứng dậy đích thân mở cửa.

“Tiểu Hàm, Hàm Yên đâu?” Gương mặt Đặng Chân tươi cười phóng đại trước mắt Ngạn Bách Hàm.

Ngạn Bách Hàm thấy Đặng Chân đến có hơi bất ngờ, sau đó vẫn nghiêng người để Đặng Chân vào: “Chị ấy ở trên phòng tập. Chị Chân, sao mới sáng sớm đã đến đây?”

Đặng Chân rất tự nhiên ngồi xuống sô pha: “Đi công việc gần đây, cũng chưa đến giờ hẹn nên muốn vào tá túc một lát.”

Bảo vệ lần này cũng đã biết mặt cô nên cũng không có gọi điện cho Tần Hàm Yên.

“Hai người sao lại nhàn hạ thế này, công ty không có việc sao?” Đặng Chân hỏi.

“Chị à, hôm nay là cuối tuần. Bọn em cũng phải nghỉ ngơi đó.”

Tính chất công việc của Đặng Chân khác với nàng, cuối tuần đôi khi cũng phải chạy đi khắp nơi, còn nàng ngồi một chỗ vẫn có thể biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.

Ngạn Bách Hàm rót một ly nước cho Đặng Chân, hai người tán dốc được vài câu thì Tần Hàm Yên từ trên lầu đi xuống, trên cổ vẫn còn quấn chiếc khăn, mồ hôi nhễ nhại.

Hôm nay Tần Hàm Yên chỉ mặc áo thun trắng và quần thể thao đơn giản, tóc buộc cao lên nên giảm mất mấy phần thành thục, ngược lại còn thanh xuân ngời ngời. Ngạn Bách Hàm ngẩng đầu nhìn cô, tâm lại một trận xao động. Tần Hàm Yên mỉm cười với nàng, nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, trực tiếp bỏ qua Đặng Chân.

Đặng Chân nhìn thấy Tần Hàm Yên việc đầu tiên là chạy tới, do Tần Hàm Yên mặc áo thun trắng lại vừa tập luyện xong, mồ hôi thấm ướt áo nên những múi bụng như ẩn như hiện, Đặng Chân trố mắt phấn khởi: “Là múi sao, cho tôi sờ một cái.”

Tần Hàm Yên lập tức né tránh, cùng lúc đó cũng có một bàn tay đưa tới chặn lại động tác của Đặng Chân. Đặng Chân nhìn gương mặt như đang đóng băng của Ngạn Bách Hàm, lập tức thu hồi động tác, còn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Hàm, chỉ là nhìn một chút, nhìn một chút.”

Tần Hàm Yên cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Ngạn Bách Hàm sau đó mới hướng đến Đặng Chân: “Đến khi nào?”

“Vừa đến, vừa đến.” Đặng Chân trở về vị trí cũ, mắt vẫn không quên lén nhìn chiếc bụng của Tần Hàm Yên.

“Vậy ngồi với tiểu Hàm một chút, tôi đi tắm.” Tần Hàm Yên nói xong xoay người đi, lúc nãy tập xong nghe động tĩnh dưới đây nên mới đi xuống xem là ai đến, không ngờ lại là Đặng Chân.

“Cậu tắm đi, hôm khác gặp. Bây giờ tôi phải đi trước, ở đây thêm một lúc tôi nghĩ tôi không sống nỗi.” Đặng Chân nói chính là trêu chọc Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm nghe thấy chỉ nhướng mày, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Tần Hàm Yên nghe vậy cũng không giữ người, cô chỉ gật đầu nói lần sau gặp rồi lên lầu đi tắm.

Ngạn Bách Hàm tiễn Đặng Chân xong cũng chạy lên lầu tìm Tần Hàm Yên, thật ra lúc nãy không riêng gì Đặng Chân mà Ngạn Bách Hàm nàng cũng muốn sờ a. Bây giờ cứ trực tiếp chạy vào phòng tắm là được.

Ngạn Bách Hàm nói là làm, ngay lúc Tần Hàm Yên vừa cởi xong quần áo liền thấy bóng dáng quen thuộc mở cửa đi vào nhìn cô. Tuy là cũng đã quen thuộc lẫn nhau nhưng không chuẩn bị liền bị nhìn như thế này Tần Hàm Yên cũng có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi ửng đỏ: “Tiểu Hàm, sao vậy?”

Ngạn Bách Hàm liền tiến lại, vòng hai tay qua vòng eo của Tần Hàm Yên mà ôm lấy, lại còn sờ sờ múi bụng.

Tần Hàm Yên dở khóc dở cười: “Tiểu Hàm, chị còn chưa có tắm.”

Ngạn Bách Hàm cũng ý thức được, nhưng cũng không có ý định buông ra, nàng nhìn cô: “Em tắm với chị.”

Được rồi, muốn tắm thì tắm, dù sao Tần Hàm Yên cô vẫn luôn không có cách với nàng. Liền như vậy cả hai mất một buổi sáng trong phòng tắm, không biết là tắm hai còn làm chuyện gì khác không tiện nói ra.



Hạ Di Bình bên này đi đóng phim đã hơn một tháng, cũng xem như sắp đóng máy được rồi. Thời gian này cô ngoài đóng phim còn âm thầm liên hệ với người lần trước giúp cô điều tra Ngạn Bách Hàm.

Thật ra lúc trước cô ở chỗ Lục Nghị biết được vài chuyện, chính là vẫn luôn đợi để ra tay. Cô nhìn những tài liệu được gửi tới trong điện thoại, đôi mắt lóe lên sắc bén. Hạ Di Bình siết chặt điện thoại, nở nụ cười như có như không.

Lần này cô sẽ tặng Ngạn Bách Hàm một món quà lớn vào ngày sinh nhật.

“Di Bình, đang nghĩ gì?” Uông Dực Uy vừa quay xong một phân cảnh, thấy Hạ Di Bình nãy giờ ngồi đó thất thần liền đi đến hỏi han một chút.

Hạ Di Bình mỉm cười: “Chỉ là đang nghĩ một chút về kịch bản.”

Uông Dực Uy hiểu rõ, hắn nói: “Là chỗ nào, có cần tôi phối diễn không?”

Hạ Di Bình nghĩ nghĩ một chút, liền cầm đại kịch bản lên chỉ vào một phần đoạn: “Là chỗ này, có thể thử một chút.”

Uông Dực Uy liền ngồi xuống xem qua một chút, sau đó nghiêm túc cùng Hạ Di Bình phối diễn, chỉ là tâm tư của Hạ Di Bình vốn không đặt trên những tờ giấy đầy chữ đó.



Trương Nguyệt đã lâu rồi không cho mình một ngày nghỉ thực sự, nhất là sau khi chen chân vào Lục thị. Chỉ là trong cuộc sống của cô có chút thay đổi, không còn đi sớm về khuya một mình mà lúc nào cũng luôn có Hứa Mộng kề bên. Tuy cô cũng không nói với người kia mấy câu nhưng Hứa Mộng thì không như vậy, rất chịu khó múa mồm.

Gần đây Hứa Mộng cũng không biết bắt chước ai lại chạy xuống bếp, mỗi ngày ba bữa mà dâng tận miệng Trương Nguyệt. Trương Nguyệt lúc đầu còn ghét bỏ vì hương vị quá tệ, nhưng ăn lâu ngày lại thành quen. May mắn là tay nghề Hứa Mộng cũng càng lúc càng cải thiện, không hành hạ bao tử Trương Nguyệt quá lâu.

“Ba gọi chúng ta về có việc, lát chị có đi cùng tôi không?” Trương Nguyệt húp ngụm canh, tiện miệng hỏi Hứa Mộng.

“Đi, đương nhiên là đi.”

Hứa Mộng vui vẻ nữa là đằng khác.

Cũng không biết Trương Hạn là có việc gì lại gọi họ về gấp như vậy, các cô cũng không tiện suy đoán, chỉ có thể nghe lời chạy về một chuyến.

Trương Nguyệt lái xe chở theo Hứa Mộng hướng về biệt thự Trương gia, Trương Hạn đã đợi sẵn hai người ở thư phòng.

“Ba.” - “Dượng” Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Trương Hạn cũng gật đầu bảo hai người ngồi xuống.

“Ba, có chuyện gì lại gọi con về?” Trương Nguyệt hỏi, ánh mắt dò xét hướng về Trương Hạn.

“Gần đây Chính phủ thành lập tổ trọng án phòng chống ma túy, đang điều tra đường dây buôn bán của một số thế lực tại Hải Thành. Ta thân là Thị trưởng đương nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc.” Trương Hạn đem nguyên nhân gọi hai người về nói ra, nhưng vẫn chưa phải trọng điểm.

Hứa Mộng hỏi: “Vậy dượng nghĩ như thế nào?”

“Ta đang nghi ngờ Ngạn gia có liên quan đến chuyện này, đường dây buôn bán lớn như thế, chỉ có người Ngạn gia mới đủ sức.” Trương Hạn nói ra suy đoán của mình.

“Không thể nào.” Trương Nguyệt phủ quyết.

Trương Hạn nhìn cô, ánh mắt dò hỏi. Trương Nguyệt suy nghĩ một lát lại nói tiếp: “Con từng có cơ hội tiếp xúc với thiên kim Ngạn gia, cách đối nhân xử thế rất tốt. Không thể nào lại làm ra việc này.”

“Nhưng bọn họ là hắc bang đứng đầu, không bọn họ thì còn ai?” Trương Hạn vẫn một mực bảo vệ suy luận của bản thân.

Hứa Mộng chen vào: “Chuyện này không vội, con sẽ tận dụng mối quan hệ của mình làm rõ. A Nguyệt cũng đi hỏi thăm một chút, tránh để mầm họa.”

“Đúng vậy, ý của ta là không thể để nhà họ Trương bị kéo vào chuyện này.” Trương Hạn bổ sung thêm.

Trương Nguyệt im lặng, bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng không mặn không nhạt nói ra: “Tại sao là Ngạn gia mà không phải là Tề gia?”

“Một mình Tề gia không đủ sức.” Trương Hạn phủ nhận.

“Vậy nếu Tề gia lại liên thủ với một thế lực khác thì sao?”

Không phải không có khả năng này. So về danh tiếng thì Tề gia quả thực chỉ toàn tiếng xấu. Trương Nguyệt suy nghĩ một lúc, lại không khỏi nghĩ đến Lục gia. Nhưng đây chỉ là suy đoán, cô cũng không tiện nói ra. Vẫn nên tìm Tần Hàm Yên nói chuyện một chút.



Tác giả có lời muốn nói

Đặng Chân: “Cho tôi sờ một chút.”

Tần Hàm Yên: “Cút.”

Ngạn Bách Hàm: “Cho em sờ một chút.”

Tần Hàm Yên: “Em muốn sờ đâu cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.