Dư Sinh Mộ Yên

Chương 37: Chương 37: Cố nhân




Lần trở về này Tần Hàm Yên không đi máy bay mà lựa chọn đi ô tô. Triệu ca vẫn giữ trọng trách lái xe.

Ngạn Bách Hàm ban đầu vô cùng hào hứng hết chạy đông rồi chạy tây, cho đến khi lên xe thì mệt mỏi ngủ gà ngủ gật. Tần Hàm Yên nhích thân người để Ngạn Bách Hàm tiện dựa vào. Đang mệt mỏi lắc lư qua lại bỗng dưng có “một chiếc gối đầu” đưa tới, cộng thêm hương bạc hà thanh khiết, Ngạn Bách Hàm nhanh chóng yên tĩnh mà ngủ một giấc.

Tần Hàm Yên nhìn gương mặt đang ngủ say bên cạnh, lòng cũng trở nên mềm mại hơn nhiều. Mấy ngày nay có Ngạn Bách Hàm quay trở lại bên cạnh, Tần Hàm Yên cảm thấy bản thân cũng sinh động hơn nhiều, không còn thất thần như trước, ăn cũng ngon miệng hơn.

Cô không thể định nghĩa chính xác cảm giác đó là gì, nhưng dường như những thứ mông lung mơ hồ đó lại ngày càng rõ ràng hơn. Rồi cũng sẽ đến lúc nào đó sáng tỏ như gương.

Triệu ca vô tình nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tần tổng trong gương chiếu hậu cảm thấy mình đang gặp quỷ rồi. Đang định lên tiếng hỏi có cần dừng lại nghỉ ngơi không nhưng lại không nỡ phá đi cảnh đẹp ý vui.

Về đến An Thành cũng đã là giữa trưa, chiếc Hummer H2 dừng lại trên con đường nhỏ dẫn vào nhà của Tần Hàm Yên. Ngạn Bách Hàm no say một giấc cũng vừa lúc tỉnh dậy, nhìn lại “chiếc gối đầu” trong tưởng tượng mà trong lòng sinh ra một trận ngọt ngào.

“Tới rồi sao?” Vừa ngủ dậy nên giọng nói của Ngạn Bách Hàm có mấy phần lười biếng. Tần Hàm Yên bỗng cảm thấy trái tim có gì đó ngứa ngáy, cô động đậy bả vai tê rần, mở miệng: “Ừ, xuống xe đi.”

Triệu ca mở cửa xe cho hai người sau đó nhanh chóng mở cốp xe đem đống đồ mang vào nhà.

“Triệu ca, anh tùy tiện tìm chỗ qua đêm đi.” Tần Hàm Yên phân phó.

“Tại sao lại phải qua đêm bên ngoài?” Ngạn Bách Hàm nghi hoặc.

“Bởi vì nhà tôi chỉ có hai phòng.” Tần Hàm Yên vừa nói vừa đi vào nhà, bỏ lại Ngạn Bách Hàm vẫn còn ngơ ngác.

. Truyện Full

“Yên nhi, sao lại về rồi?” Hỏi là hỏi vậy nhưng Khương Huệ nhìn thấy con gái không giấu được vui mừng, vừa định tiến lên ôm Tần Hàm Yên thì phát hiện phía sau cô còn có một người.

“Chào dì.” Ngạn Bách Hàm lễ phép lộ ra nụ cười khoe hàm răng trắng như tuyết.

“Mẹ đây là Ngạn Bách Hàm, bạn của con.” Giới thiệu là bạn mà không phải là thư ký, Ngạn Bách Hàm cũng thoáng sững sờ.

“Tiểu Hàm đúng không, được lắm, hiếm khi thấy Yên nhi dẫn bạn về nhà.” Khương Huệ vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Ngạn Bách Hàm.

“Dì à, nghe nói dì thích pha trà, đây là chút lòng thành.” Ngạn Bách Hàm đưa túi quà trong tay cho Khương Huệ.

“Có lòng, có lòng, dì cảm ơn con.” Khương Huệ vui vẻ nhận lấy.

“Lần này về định ở mấy ngày?” Khương Huệ hỏi.

“2 ngày, chủ yếu là lâu rồi không về nhà nên muốn về thăm mẹ, sẵn tiện thắp hương cho ông bà.” Tần Hàm Yên vừa kéo nốt mấy món đồ còn lại vào nhà vừa nói.

“Dẫn tiểu Hàm về phòng đi, tối nay hai đứa chịu khó ngủ chung nhé.” Khương Huệ nói xong cũng đi vào bếp chuẩn bị thêm mấy món.

Tần Hàm Yên dẫn Ngạn Bách Hàm vào phòng. Ngạn Bách Hàm đi phía sau, nàng đưa mắt nhìn căn phòng có cách bày trí đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Góc bên phải có chiếc giường gỗ, bên trái có một kệ sách, bàn học, tủ quần áo và mấy vật bày trí.

Khương Huệ nói là chịu khó vì thực sự chính là như vậy, nhìn chiếc giường này đúng là miễn cưỡng hai người nằm mới có thể không chạm vào nhau. Thế nhưng Ngạn Bách Hàm cũng không giấu nỗi mong đợi.

Tần Hàm Yên kéo hành lý của hai người đặt vào một góc mới nghe Ngạn Bách Hàm hỏi: “Có thể cho tôi xem một chút phòng chị không?”

“Vào cũng đã vào rồi, cứ tùy ý.” Tần Hàm Yên vẫn tập trung lấy quần áo treo vào tủ.

Ngạn Bách Hàm lướt qua một vòng, thử ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn học, nàng thầm nghĩ chắc chắn ngày xưa Tần Hàm Yên từng ngồi đây chăm chú làm bài, lúc trước nàng có xem qua, người này chính là học bá.

Nàng chú ý đến một quyển album ảnh, quay sang hỏi Tần Hàm Yên: “Tôi có thể xem không.”

Tần Hàm Yên gật đầu, lúc này Ngạn Bách Hàm mới lật ra. Chủ yếu trong đó là ảnh gia đình 4 người, hai ông bà cụ, Khương Huệ và... một cô bé. Ngạn Bách Hàm chỉ vào cô bé đó: “Đây là chị lúc nhỏ à?”

Tần Hàm Yên nhìn một cái, lại gật đầu: “Tầm 12,13 tuổi.”

Ngạn Bách Hàm kêu lên: “Đã xinh đẹp thế này, mà hình như tôi cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi?” nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra là đã từng gặp ở đâu.

Cuối cùng, nhân lúc Tần Hàm Yên không để ý, Ngạn Bách Hàm lấy điện thoại lén chụp lại bức ảnh kia.

Hai người thu dọn một hồi mới bị Khương Huệ gọi ra ăn cơm, bữa trưa là mấy món đơn giản vì bà cũng không biết Tần Hàm Yên quay về.

“Tiểu Hàm, ăn thử món rau xào này đi.” Bà vừa nói vừa gắp một ít cho vào chén Ngạn Bách Hàm, đồng thời cũng gắp cho Tần Hàm Yên một miếng.

Ngạn Bách Hàm thành thật ăn thử, cảm giác rất tuyệt, không ngờ chỉ với món ăn đơn giản như thế này lại ăn ra mỹ vị, nàng cảm khái: “Ngon quá dì ơi!”

Tần Hàm Yên khẽ cong môi, đối với trù nghệ của mẹ mình vẫn có mấy phần kiêu ngạo.

“Ngon thì ăn nhiều thêm một chút. Yên Yên cũng biết nấu, có rảnh bảo nó nấu cho con ăn.” Khương Huệ khi không lại đặt con gái mình vào lưới.

Ngạn Bách Hàm vô cùng ngạc nhiên, từ trước đến nay cứ nghĩ Tần Hàm Yên không biết nấu ăn, nàng thầm vỗ trán, bản thân đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi: “Vậy thì con thật trông đợi có ngày được nếm thử.”

“Mẹ, một lát con muốn đi thắp nhang cho ông bà.” Tần Hàm Yên nói với Khương Huệ.

“Chiều nay mẹ phải lên lớp, con tự đi được không?”

“Mẹ, con cũng không còn nhỏ nữa.” Đối với việc lo trước lo sau này của Khương Huệ, Tần Hàm Yên coi như có thể thông cảm.

“Vậy được, nhờ tiểu Hàm đi cùng nhé.” Vẫn là phải có người đi cùng.

“Được dì.” Ngạn Bách Hàm vui vẻ đồng ý, một công đôi việc mà.

Chiều đến, Triệu ca lái xe đưa Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đến khu nghĩa trang An Nguyệt. Hôm nay nắng không quá gắt nên hai người cũng không che dù.

Đến trước ngôi mộ quen thuộc, Tần Hàm Yên đặt hai bó hoa trên tay xuống, đốt hai cây nhang cắm ở hai bên: “Ông bà, cháu đến thăm hai người.”

Tần Hàm Yên hồi tưởng rất nhiều năm về trước, năm nào cũng cùng mẹ đến đây, có mấy lần còn chạm mặt một cô bé rất đáng yêu, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Tần Hàm Yên quay sang nói với Ngạn Bách Hàm nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng phía sau: “Không phải cô nói đến An Thành thăm mẹ sao, còn chạy theo tôi làm gì?”

“Đúng vậy, mẹ tôi cũng ở đây mà. Chị xem, đằng kia.” Nàng vừa nói vừa chỉ tay về khu mộ hình cánh sen, Tần Hàm Yên lúc này mới để ý, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.

Lúc nãy khi cùng Tần Hàm Yên ghé mua hoa, Ngạn Bách Hàm cũng mua một cành sen, loài hoa mà mẹ nàng thích nhất. Nàng đặt hoa sen lên mộ, thắp một nén nhang rồi thầm nói với người phụ nữ có tên Liên Hoa trên bia mộ: Mẹ, Hàm nhi dẫn người con thích đến gặp mẹ.

Tần Hàm Yên đứng phía sau cũng cúi đầu một cái, xem như chào hỏi.

Thắp hương xong hai người rảo bước trên con đường đầy hoa quay lại xe, cũng không tán gẫu điều gì. Giữa chừng Ngạn Bách Hàm dừng lại vỗ trán, Tần Hàm Yên đi phía sau không cẩn thận đụng vào lưng nàng.

Hèn gì lại thấy quen như vậy, thì ra chính là chị gái đó... Ngạn Bách Hàm quay đầu nhìn Tần Hàm Yên, không giấu nỗi kinh ngạc và vui mừng. Tần Hàm Yên tỏ vẻ khó hiểu, không biết người này lại ăn trúng gì. Ngạn Bách Hàm tiến lên đưa hai tay xoa gò má Tần Hàm Yên: “Haha chị gái xinh đẹp.”

Tần Hàm Yên càng lúc càng thấy khó hiểu, nhưng hỏi Ngạn Bách Hàm cũng không chịu nói là chuyện gì. Cuối cùng Ngạn Bách Hàm chơi chán buông mặt cô ra, dư vị ấm áp vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt.

Hai người tiếp tục sánh bước đi về phía trước, Tần Hàm Yên rút kinh nghiệm không đi phía sau nữa, tránh lại vô tình đụng phải.

Ánh mặt trời dần lùi về phía sau ngọn núi, trên con đường đầy hoa có hai cô gái xinh đẹp cùng sánh bước tô điểm thêm nét rực rỡ của bức tranh lúc chiều tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.