Dư Sinh Mộ Yên

Chương 4: Chương 4: Cùng nhau




Một tuần sau, trường công bố danh sách Ban chấp hành mới của Hội sinh viên. Những người được lựa chọn hoặc là những sinh viên ưu tú hoặc là đều có “máu mặt“. Tân Chủ tịch Hội sinh viên là một đàn anh khóa trên, học năm ba, tên là Nghiêm Đình, thành tích đặc biệt xuất sắc, từng đại diện Đại học Q tham dự cuộc thi “Bản lĩnh sinh viên” toàn quốc và giành giải nhì. Ba anh ta là Cục trưởng Cục Dân chính Hải Thành, gốc rễ vững chắc.

Tần Hàm Yên với thành tích đứng đầu trong lứa tân sinh viên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của Đặng Chân và đám bạn cùng phòng đương nhiên dễ dàng có được một ghế. Nhưng điều bất ngờ là, cô lại được chọn làm Phó Chủ tịch Hội sinh viên. Trước giờ tại Đại học Q không phải không có tiền lệ nhưng tân sinh viên trở thành Phó Chủ tịch vẫn là rất hiếm hoi, Tần Hàm Yên là người thứ hai, người trước đây là con gái Phó Hiệu trưởng nên cũng dễ hiểu, còn Tần Hàm Yên vốn xuất thân bình thường, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể là Trương Nguyệt đã âm thầm động tay chân, thật ra Trương Nguyệt chỉ nhờ ba cô mở lời một chút, cũng không trực tiếp làm gì nhưng với người như Tần Hàm Yên mà nói vẫn cảm thấy không tốt lắm, nhưng việc cũng đã rồi, cô chỉ có thể cố gắng làm hết chức trách, ít nhất sẽ không để xảy ra những lời xì xào bàn tán sau lưng.

Tần Hàm Yên nhìn qua một lượt danh sách, cô thoáng dừng lại ở một cái tên khá quen thuộc: Hạ Di Bình, không ngờ cô ấy cũng ứng tuyển vào, trở thành Thư ký của Hội sinh viên. Trong lòng Tần Hàm Yên thoáng hiện lên vẻ mong chờ, cô và Hạ Di Bình cũng xem như là có quen biết, ít nhất có thể nói chuyện, có một đồng minh, không phải một mình chống chọi ở cái nơi đầy tính cạnh tranh kia. Nghĩ đến đây, cô bỗng nhớ ra gì đó, vừa lắc lắc đầu vừa cười, từ khi nào bản thân lại kéo cô gái Hạ Di Bình kia trở thành đồng minh của mình thế?

Đặng Chân biết tin, vui vẻ không thôi, vội vàng nhắn tin cho Tần Hàm Yên tranh công: [Chúc mừng, chúc mừng, tôi nói cậu nhất định sẽ được mà.]

Đang suy tư thì nhận được tin nhắn, Tần Hàm Yên cầm điện thoại, đọc tin nhắn xong phì cười một cái: [Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng.]

Đặng Chân như đang canh giữ, rất nhanh trả lời: [Cậu nói xem, muốn cảm ơn tôi thế nào đây?]

Tần Hàm Yên: [Cậu muốn như nào?]

Đặng Chân: [Một nụ hôn thắm thiết cậu thấy có được không. [cười gian.jpg]]

Tần Hàm Yên: [Nếu cậu muốn, tôi không ngại đâu a.]

Đặng Chân: [Sao tôi không biết cậu cũng biết đùa thế, tha cho cậu, tôi muốn giữ lại cho tình yêu của đời mình ~]

Tần Hàm Yên: [Tùy cậu thôi.]

Đặng Chân: [Đợi tôi suy nghĩ ra sẽ đến đòi nợ cậu sau, bây giờ tôi đi tìm tình yêu của đời mình đây ~]

Tần Hàm Yên: [Được.]

Trả lời xong tin nhắn của Đặng Chân, Tần Hàm Yên quay về giường, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp Hội sinh viên vào ngày mai. Ngoài cửa sổ ánh trăng lơ lửng, trắng sáng dịu dàng, cành lá khẽ đung đưa như rủ người vào cõi mộng, trên bức tường là hình bóng cô gái đang chăm chỉ miệt mài, gương mặt đã trút đi mấy phần lạnh lẽo, chỉ còn lại vẻ nghiêm trang xen lẫn mấy phần thuần thiết. Bận rộn xong, cô giở một quyển sổ màu vàng nhạt, có mấy trang giấy hơi cong cong, đặt bút xuống mang theo một nụ cười: Ngày 20 tháng 8, hành trình của tôi bắt đầu rồi.

Sáng hôm sau, Tần Hàm Yên bị đồng hồ báo thức làm tỉnh dậy, bình thường giờ giấc của cô rất tốt nhưng tối qua lại phá lệ thức khuya, sợ hôm nay đi họp trễ nên đã cài đồng hồ 7 giờ sáng. Cô nhanh tay tắt báo thức, rón rén kéo chăn xuống giường, động tác rất khẽ vì sợ ảnh hưởng ba người còn lại vẫn đang ngủ. Tần Hàm Yên nhìn vào gương, một thiếu nữ trẻ tuổi tinh thần phơi phới, gương mặt tỏa sáng đang nở nụ cười, cô giơ tay làm động tác cố lên với thiếu nữ trong gương, thiếu nữ trong gương cũng đáp lại cô. Bất giác, cô phì cười vì hành động ấu trĩ của mình, sau đó ra ngoài ôm tài liệu đi đến văn phòng Hội sinh viên.

Văn phòng Hội sinh viên nằm cùng dãy với các phòng ban khác, bên trên cánh cửa gỗ màu nâu sẫm là ba chữ “Hội sinh viên” màu trắng ngay ngắn trên tấm bảng màu xanh. Bên trong văn phòng ở giữa có một chiếc bàn dài là nơi để ngồi hội họp, ở góc bên trái là những chiếc tủ và kệ chứa những tài liệu cần thiết để hoạt động, bên cạnh còn có những bằng khen, huy chương, cờ thưởng đủ màu. Góc bên phải là bàn làm việc của Chủ tịch, Phó chủ tịch và một bàn dành cho Thư ký hỗ trợ công việc.

Tần Hàm Yên bước vào văn phòng đã thấy có một vài người lạ mặt ngồi sẵn, cô gật đầu chào hỏi rồi trở về vị trí của mình. Những ánh mắt xa lạ dán lên người cô như đang đánh giá. Cô cố tỏ ra dáng vẻ bình tĩnh, lại khoác lên mình gương mặt lạnh lùng khiến những người kia không rét mà run, cô tập trung tinh thần, giở xấp tài liệu ra nghiên cứu lại một lần nữa, đang chăm chú thì có một đoàn người tiến vào, khí thế hừng hực, người dẫn đầu trong đó đi đến ngồi vào ghế chủ tọa, Tần Hàm Yên ngay lập tức ý thức được thân phận của người bước vào, khi cả nhóm người vào gần hết, cô cũng nhìn thấy Hạ Di Bình, cô ấy mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn cô, ngay trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, Tần Hàm Yên cảm thấy một tia không rõ đang quẩn quanh trong lồng ngực, là ảo giác sao?

“Hàm Yên phải không?” Tần Hàm Yên quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Đình đang nhỏ tiếng hỏi mình, gương mặt mang theo một nụ cười lịch sự. Cô gật đầu đáp lại: “Vâng ạ, chào đàn anh.”

Nghiêm Đình giơ tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với cô, cô lễ phép đáp lại, khi hai bàn tay chạm vào nhau, có một ánh mắt đang nhìn về phía họ. Nghiêm Đình lên tiếng: “Tôi họ Nghiêm, sau này cứ gọi tôi là sư huynh cho gần gũi.”

Tần Hàm Yên mỉm cười rút bàn tay lại: “Chào Nghiêm sư huynh, mong anh chỉ giáo.”

Chào hỏi xong, ai về vị trí người đó, mọi người trong Ban chấp hành mới bắt đầu giới thiệu và làm quen với nhau, Tần Hàm Yên âm thầm ghi nhớ tên từng người, cũng đánh giá tác phong của họ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, trước giờ cô vẫn luôn là một người cẩn thận, luôn biết tiến lùi đúng lúc, thuận theo lòng người, ở một nơi ngọa hổ tàng long như thế này càng phải cẩn thận. Cô đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Di Bình, cảm thấy đối phương vẫn luôn nhìn về phía mình, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, ảo giác nữa sao?

Nghiêm Đình đợi mọi người chào hỏi xong cũng bắt đầu triển khai các quy định khi làm việc cũng như kế hoạch sắp tới, bao gồm các hoạt động thi đua trong và ngoài Đại học Q do Hội sinh viên toàn quyền phụ trách.

“Mọi người có ý kiến gì không?” Nghiêm Đình lên tiếng hỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cả phòng rơi vào im lặng, cuối cùng cũng có người lên tiếng: “Tôi cảm thấy hội thao sắp tới nên đưa cho người mới phụ trách, chức vị cao một chút, cũng xem như cho chúng tôi nhìn thấy thực lực?” Người lên tiếng là Trịnh Tiếu, Ủy viên Hội sinh viên, hắn là sinh viên năm 2, vào Hội sinh viên đã được một năm, gia đình cũng xem là có gốc rễ.

Ai nấy nghe xong cũng đưa mắt nhìn về phía Tần Hàm Yên, Nghiêm Đình cũng mở lời: “Hàm Yên, việc này giao cho em không có vấn đề gì chứ?” Một câu hỏi nhưng mang tính bắt buộc, Tần Hàm Yên tất nhiên không thể nói gì hơn: “Được, em sẽ cố gắng.”

Nghiêm Đình gật đầu: “Nói như vậy nhưng Hàm Yên cũng là người mới, cũng không thể làm một mình, có ai tình nguyện phụ giúp một tay không?”

Cả phòng ai cũng cúi đầu dửng dưng như không liên quan đến mình, Tần Hàm Yên nhìn một lượt, trong lòng thầm khinh thường, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Để em.” Hạ Di Bình vừa nói vừa nhìn về phía Tần Hàm Yên nở nụ cười, bất giác hai người đều cười nhìn nhau, một chút thỏa mãn hiếm hoi vụt lên trong đầu.

“Được rồi, quyết định vậy đi, tôi sẽ gửi những tài liệu cần thiết cho hai em, nếu cần giúp đỡ cứ điều động mọi người, dù sao em cũng là Phó Chủ tịch.” Nghiêm Đình nghiêm giọng.

“Vâng ạ, đàn anh, chúng em sẽ cố gắng.” Tần Hàm Yên đáp lại.

Nghiêm Đình vỗ vai cô và Hạ Di Bình: “Vất vả rồi.”

Mọi người tan họp rời đi, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình ngồi đó, Hạ Di Bình nhanh chân đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Yên Yên, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé?”

Tần Hàm Yên không trả lời câu hỏi của Hạ Di Bình, lại nghi hoặc đặt ra câu hỏi khác: “Yên Yên?”

Hạ Di Bình nhướng mày: “Không phải Đặng Chân cũng gọi cậu như vậy sao?”

“Nhưng mà...” Tần Hàm Yên định giải thích gì Hạ Di Bình đã cắt lời: “Có phải chúng ta nên thêm bạn để tiện lạc hơn không?”

Tần Hàm Yên tất nhiên đồng ý: “Số điện thoại tôi là 09xxxxxxxx.”

“Được rồi, về phần hội thao, cậu dự định tổ chức thế nào?” Thật ra Hạ Di Bình cũng là người mới, chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào, chỉ đơn giản muốn giúp đỡ Tần Hàm Yên.

“Tôi cũng chưa có ý tưởng cụ thể, tôi sẽ suy nghĩ rồi viết bản kế hoạch gửi cho cậu cùng góp ý, được không?” Một mình thì chắc sẽ khó khăn nhưng có thêm Hạ Di Bình giúp sức, cô tin tưởng sẽ dễ dàng hơn.

“Được rồi, cậu xem có phải chúng ta cũng nên xung phong tham gia, đại diện cho Khoa Biên tập và Hội sinh viên?” Hạ Di Bình thử dò hỏi.

Tần Hàm Yên suy nghĩ: “Tôi chỉ chơi được cầu lông...”

“Vậy được rồi, chúng ta bắt cặp với nhau nhé, tôi cùng cậu, chúng ta cùng nhau.” Hạ Di Bình rất vui vẻ.

“Được, quyết định vậy đi.” Tần Hàm Yên cũng rất tán thành.

“Đi ăn trưa cùng tôi nhé, tôi đói sắp chết rồi đây ~” Hạ Di Bình mang theo giọng nói nũng nịu, rất khác với hình tượng thường ngày, Tần Hàm Yên nhìn thấy gương mặt dịu dàng gần trong gang tấc, thuận ý đi cùng, hai người sánh vai nhau đi trên con đường dẫn đến căn tin, một dịu dàng một thanh lãnh, khiến nhiều người không khỏi đưa mắt ngước nhìn.

Ăn cơm trưa xong, hai người quay về lớp học, ngoại trừ buổi họp lúc sáng thì hôm nay họ vẫn còn giờ học. Vừa vào lớp đã thấy Đặng Chân vui vẻ chạy đến, hai tay đặt lên vai Tần Hàm Yên: “Yên Yên ~ Hôn cái nào ~”

Tần Hàm Yên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dựng lên hết rồi, vội đẩy nhẹ Đặng Chân ra, tỏ ý xem thường: “Tôi còn tưởng cậu để dành cho tình yêu đích thực của cậu.”

“Tôi suy nghĩ lại rồi, cậu xinh đẹp thế này, không thử thật là phí của trời a.” Đặng Chân lại giở tính, nửa thật nửa đùa mà dán vào Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên vừa định mở miệng phản bác, đã nghe thấy giọng nói phía sau lưng: “Có thử cũng không đến lượt cậu.” Hạ Di Bình mang theo ánh mắt khác thường nhìn về phía Đặng Chân, trái tim Tần Hàm Yên bất giác nhảy lên một cái, không rõ là hoảng hốt hay là gì khác, cô khôi phục ý cười, lắc đầu đi về chỗ trước. Đặng Chân co chân chạy theo: “Này Yên Yên, thử một chút thôi mà... Yên Yên ~.” Cho đến khi giảng viên vào lớp, cô nàng mới chịu dừng lại. Ở một góc nào đó, Hạ Di Bình giống như một tảng băng khiến những người ngồi cạnh không rét mà run.

“Xin chào tân Phó Chủ tịch của phòng chúng ta, ting ting.” Tần Hàm Yên vừa về đến ký túc xá đã nghe bọn Đinh Mễ ồn ào. Cô bước vào: “Nhờ các cậu cả, tại hạ cúi đầu đáp tạ.”

Trương Nguyệt ngồi tựa vào đầu giường, nhìn đám người chơi trò trẻ con, độ cung khóe môi dần hiện lên. Trần Mãn Chi vỗ vỗ đầu Đinh Mễ: “Được rồi, để cậu ấy đi tắm rửa đã, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn mừng.”

“Cậu cứ vỗ đầu cậu ấy, không chừng vài hôm nữa cậu ấy lại đần ra đấy.” Trương Nguyệt cũng chen vào cuộc vui. Tần Hàm Yên cảm thấy nội tâm bỗng dưng ấm áp, gặp được bọn bọ cũng tốt mà, phải không?

Bốn người phòng 214 kéo nhau đến một quán lẩu dê, ăn uống no say, nói chuyện trên trời dưới đất, Tần Hàm Yên nói với bọn họ về chuyện hội thao sáng hôm nay, Đinh Mễ vỗ bàn: “Tôi thấy đám người đó là muốn chèn ép Hàm Yên của chúng ta đây mà, Mãn Chi cậu nói xem.”

Trần Mãn Chi trước giờ vốn trầm tĩnh, nhưng nghe xong cũng cảm thấy bất bình: “Hay là để A Nguyệt ra tay một chút?”

Tần Hàm Yên vội trấn an: “Không sao đâu, đây là cơ hội để tôi chứng minh khả năng mà, để A Nguyệt nhúng tay tôi chẳng khác nào lại giống đám người kia sao?”

“Cậu nói cũng phải, vậy nếu như cần giúp gì cứ lên tiếng nhé, tôi sẽ về vận động khoa mình tham gia.” Đinh Mễ thỏa hiệp

“Hay là cả phòng chúng ta ghép đôi, tham gia cho vui?” Trần Mãn Chi hỏi

“Ý này hay đó.” Đinh Mễ rất tán thành

“Nhưng mà, tôi lỡ bắt cặp với một người bạn tham gia cầu lông rồi.” Tần Hàm Yên hơi chần chừ

“Ai thế, chưa gì mà đã có cặp rồi, Đặng Chân à?” Đinh Mễ tò mò

“Không phải, là Hạ Di Bình, Thư ký Hội sinh viên, cùng khoa với tôi.” Tần Hàm Yên đơn giản trả lời

Trương Nguyệt vẫn đang ăn, nghe thấy ngẩng đầu, vẻ mặt suy tư: “Vậy các cậu cũng đừng làm khó cậu ấy.”

Bốn người đồng thuận bàn bạc sau, sau đó nhanh chóng giải quyết bàn thức ăn còn lại rồi kéo nhau về ký túc xá.

Tần Hàm Yên tắm rửa xong, vắt khăn tắm lên cổ, tóc dài rối tung xõa xuống mang theo vài giọt nước chảy xuống gò má trắng nõn. Cô cầm khăn lau khô, mở máy sấy lên, hơi nóng ù ù thổi vào những sợi tóc, mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt. Sấy tóc xong, cô chảy lại mái tóc gọn gàng, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay gọn gàng đẹp đẽ đang luồn vào từng sợi tóc. Cô thuận tay cầm điện thoại lên, nhấn nút gọi cho Khương Huệ: “Alo, mẹ ~ Tốt ạ, con vừa được vào Hội sinh viên ~ Dạo này mẹ có ăn uống đúng bữa không đó? ~ Đừng để bản thân quá vất vả ~ Được rồi, con biết rồi ~ Mẹ ngủ sớm đi ~ Ngủ ngon ~”

Cô tắt điện thoại mỉm cười, được nghe giọng nói quen thuộc của Khương Huệ giống như được nạp thêm năng lượng, cô ôm điện thoại vào lòng, hít một hơi thật sâu, bỗng dưng điện thoại lại rung lên, cô nhìn màn hình, khung chat hiện lên số 1 màu đỏ, ấn vào hiện lên một khung ảnh đại diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, là Hạ Di Bình.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Thời đi học chỉ là khúc dạo đầu, kịch hay còn phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.