Dư Sinh Mộ Yên

Chương 52: Chương 52: Gậy ông đập lưng ông




Lục thị,

“Lục tổng tự dưng sao lại triệu tập hội đồng quản trị khẩn như vậy?” Trợ lý của Lục Nghị sau khi nhận được yêu cầu từ hắn không nhịn được thắc mắc.

“Kêu cậu làm thì cậu cứ làm đi. Lần này tôi sẽ cho đám lão già kia nhìn thấy bản lĩnh của tôi.” Lục Nghị đắc chí nở một nụ cười vô cùng tự tin.

Thật ra tài liệu hôm trước Hạ Di Bình lấy được chỗ Tần Hàm Yên chính là danh sách cổ đông của Hải Tinh cùng các hạng mục mà Tần Hàm Yên chuẩn bị đầu tư. Sở dĩ Lục Nghị tổ chức cuộc họp cổ đông này chính là để thuyết phục việc thâu tóm Hải Tinh. Nhà họ Lục tập hợp lại cũng chỉ có 45% cổ phần, muốn thông qua vẫn còn thiếu một chút.

Rất nhanh, cuộc họp hội đồng quản trị Lục thị diễn ra. Lục Chấn Phong không tham gia mà giao toàn quyền cho Lục Nghị. Đương nhiên, hắn rất đắc ý.

Lục Nghị đến sớm tận nửa tiếng cùng trợ lý ngồi chờ. Đến khi thời gian sắp đến cuối cùng mấy vị cổ đông cũng xuất hiện. Chỉ là như thường lệ, Tề Hải không đến mà cử người đến thay.

Lục Nghị đứng dậy, tay chỉnh cà vạt, hướng mắt về mọi người: “Các vị, lần này triệu tập cuộc họp khẩn cấp là có chuyện muốn nói.”

Một màn im lặng kéo dài, mấy vị cổ đông bên dưới chỉ đảo mắt nhìn nhau, Lục Nghị nói tiếp: “Tôi biết, các vị ở đây trước giờ vẫn luôn đánh giá thấp năng lực của tôi, cho rằng tôi không xứng đáng với vị trí tổng giám đốc. Từ sau khi mất đi Hoàn Vũ, cái ghế này của tôi cũng sắp ngồi không vững nữa rồi. Nhưng Lục Nghị tôi đây không chấp nhất, lần này là mang tin vui cho các vị. Các vị chỉ cần giơ tay tán thành, chuyện còn lại cứ để tôi lo.”

Hắn nhìn trợ lý, trợ lý hiểu ý nhanh chóng phát một xấp tài liệu cho từng vị cổ đông: “Trước mắt các vị là danh sách cổ đông cùng tài liệu mật của Hải Tinh. Tôi biết các vị cũng giống tôi từ lâu đã muốn dìm chết Hải Tinh này, lần nữa khôi phục Hoàn Vũ. Vậy thì thời cơ đến rồi, chỉ cần các vị đồng ý, chúng ta sẽ bỏ tiền ra gom toàn bộ số cổ phần kia về tay, phá hỏng chuyện làm ăn của Hải Tinh.”

Lục Nghị hào hứng nói ra, dương dương tự đắc. Một vị cổ đông lên tiếng: “Lục tổng, ngài cũng quá tự tin rồi.”

“Tiền tổng, chúng ta đã có trong tay thứ này, ngài còn sợ gì?” Lục Nghị hỏi ngược lại, Tiền tổng thấy thế cũng không nói gì thêm.

“Nếu các vị đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết.” Lục Nghị nói.

Trợ lý của hắn đứng lên: “Các vị, nếu đồng ý với phương án Lục tổng đưa ra, xin mời giơ tay.”

Lục Nghị mỉm cười giơ tay lên trước, thật ra hắn tự tin vì trong tay hắn đã có 45% cơ hội, chỉ cần một, hai người trong số này giơ tay là được. Thời gian cứ chầm chầm trôi qua, mãi cho đến khi nụ cười trên môi Lục Nghị tắt đi cũng không hề nhìn thấy một cánh tay nào khác. Hắn tức giận đứng dậy: “Các người? Các vị thúc thúc chẳng lẽ không muốn đạp đổ Hải Tinh sao?”

Vẫn là im lặng, hắn nhìn về trợ lý của Tề Hải, người kia cho hắn câu trả lời: “Lục tổng, thật ra chúng tôi không có quyền quyết định?”

“Vậy ai mới là người có quyền quyết định?” Lục Nghị không giữ được bình tĩnh nói ra.

Cánh cửa phòng họp mở ra, một thân hình xinh đẹp bước vào, giọng nói thập phần trêu chọc: “Đương nhiên là tôi?”

“Trương Nguyệt?” Lục Nghị khó tin mà nhìn Trương Nguyệt dần dần tiến lại. Một vị cổ đông đứng lên nhường chỗ cho cô.

“Lục tổng, anh cũng đừng có bất ngờ như vậy. Đây gọi là gậy ông đập lưng ông.” Trương Nguyệt khoanh tay trước ngực, biểu tình thoải mái tự nhiên mà nói ra.

“Trương tổng, cô là có ý gì?” Lục Nghị thề là hắn đã rất cố gắng để giữ bình tĩnh.

Trương Nguyệt từ tốn cho hắn một lời giải thích: “Anh muốn thu mua cổ phần Hải Tinh, vậy tôi cũng tiện tay thu mua cổ phần Lục thị trong tay các vị ở đây.”

Lục Nghị run run chỉ tay về phía những người có mặt: “Các người. Sao có thể như vậy!”

Hắn như nhớ ra điều gì, nhìn về phía trợ lý Tề Hải: “Vậy còn Tề gia? Tề Hải sao có thể dễ dàng để cổ phần rơi vào tay cô?”

Trương Nguyệt cười cười: “Đúng là tôi không thể có được cổ phần trong tay Tề Hải. Nhưng mà... Ngạn Bách Hàm thì có thể.” câu cuối cùng này Trương Nguyệt kề sát Lục Nghị mà phun ra.

Lục Nghị cảm thấy hiện tại bản thân như bị sét đánh ngang tai, thế nhưng cuộc vui này vẫn chưa kết thúc. Trương Nguyệt chính là muốn đẩy hắn đến bờ vực: “Sẵn tiện, tôi đây muốn phế bỏ quyền điều hành Lục thị của Lục gia.”

“Cô dựa vào cái gì?” Lục Nghị nghiến răng nghiến lợi.

Trương Nguyệt nhìn hắn, nhếch môi: “Dựa vào tôi đang có 55% cổ phần trong tay, anh thấy sao?”

Lục Nghị mất hết sức lực ngã xuống ghế, lần này hắn thực sự thua thảm.

“Được rồi Lục tổng. À không, Lục phế tổng. Anh cũng về chuẩn bị một chút đi. An ủi ba anh.” Trương Nguyệt vỗ vai Lục Nghị, bỏ lại một câu rồi dẫn người rời đi mất.

“Lục tổng.” Trợ lý tiến lên định hỏi han Lục Nghị một chút. Lục Nghị quăng cho hắn một ánh mắt đầy tơ máu: “Cút cho tôi.”

Trương Nguyệt vừa lên xe rời khỏi Lục thị liền gọi cho Tần Hàm Yên: “Hàm Yên, hôm nay chơi thật vui. Thay tôi cảm ơn tiểu thư ký của cậu.”

Tần Hàm Yên: “Giải quyết xong rồi?”

Trương Nguyệt dựa vào ghế: “Xong rồi”

Tần Hàm Yên cười cười: “Lần này Trương thị của cậu coi như một bước lên mây rồi.”

Trương Nguyệt đắc ý: “Điều đó là đương nhiên. Nhưng mà chỗ HDB cậu tính sao?”

Tần Hàm Yên im lặng một chút: “Tự làm tự chịu, tôi cũng không có cách xem như không có chuyện gì.”

Trương Nguyệt ừ một cái tỏ ý đã hiểu, sau đó nói với Tần Hàm Yên: “Tôi về công ty xử lý chút chuyện. Hôm khác gặp.”

Tần Hàm Yên trả lời: “Được rồi.”

Ngày hôm sau, rất nhanh tin tức tài chính đưa tin Lục thị bị Trương thị thâu tóm, chính thức trượt chân khỏi vị trí tam đại tập đoàn. Mặc dù vẫn chiếm phần lớn cổ phần Lục thị nhưng Lục gia giờ đây cũng chỉ trơ mắt nhìn người định đoạt mọi chuyện.

Lúc này tại nhà lớn Lục gia, Lục Nghị đang quỳ gối trước từ đường mà Lục Chấn Phong đang cầm trong tay cây roi da liên tục quất xuống: “Tên ăn hại, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.”

Giang Như Ngọc hiếm khi xuất hiện vô cùng đau lòng con trai mà khóc lóc ỉ ôi ngăn cản Lục Chấn Phong: “Được rồi, đánh nữa sẽ chết người.”

“Tránh ra, tôi đánh chết nó, còn giữ tên vô dụng này để làm gì.” Lục Chấn Phong giận dữ không ngừng quát mắng.

Giang Như Ngọc lập tức nhìn đến Hạ Di Bình, túm lấy cô mắng mỏ: “Cũng tại cô, nếu không phải tại cô cũng không ra nông nỗi này.”

Lục Nghị thấy Giang Như Ngọc muốn đánh Hạ Di Bình lập tức nhào lại che chở cô: “Mẹ, được rồi. Là do con.”

Hắn quay sang nói với Lục Chấn Phong: “Ba, cho con thêm cơ hội. Con nhất định sẽ không tiếp tục phạm lỗi.”

“Lục Chấn Phong chỉ vào mặt Lục Nghị: “Ngươi còn muốn cơ hội? Cho ngươi cơ hội Lục gia sớm muộn cũng sụp đổ.”

Lục Nghị quỳ thẳng dậy: “Không phải còn chuyện làm ăn với Tất Độ Đa sao, ba giao cho con, con sẽ làm tốt.”

“Chỉ bằng một mình ngươi?” Lục Chấn Phong run rẩy nói ra, cuối cùng suy nghĩ một lúc, hắn nói với Lục Nghị: “Đi tìm Tề Tuấn, bây giờ chỉ có thể dựa vào Tề gia.”

“Ba, làm sao chắc chắn họ sẽ giúp chúng ta?” Lục Nghị nghi hoặc hỏi.

Lục Chấn Phong hít một hơi: “Bởi vì trong tay chúng ta có điểm yếu của Tề gia.”

“Là chuyện gì?” Lục Nghị hỏi.

Lục Chấn Phong nhìn Hạ Di Bình, sau đó nói: “Chuyện này nói sau.”

Hạ Di Bình âm thầm ghi nhớ việc này, lời nói của Lục Chấn Phong không khỏi khiến cô cảm thấy vô cùng tò mò.

Giang Như Ngọc quăng cho Hạ Di Bình một ánh mắt, sau đó bỏ đi mất. Lục Chấn Phong cũng trở về thư phòng.

Lục Nghị hỏi Hạ Di Bình: “Em có sao không?”

Hạ Di Bình lắc đầu: “Người có sao là anh mới đúng. Nhanh về phòng, em giúp anh bôi thuốc.”

Hạ Di Bình dìu Lục Nghị về phòng. Cô lấy một lọ thuốc từ từ bôi cho Lục Nghị: “Đau không?”

Lục Nghị lắc đầu, Hạ Di Bình hỏi: “Anh không trách em chứ?”

“Sao có thể trách em, việc này là do anh sơ suất.” Lục Nghị nắm tay Hạ Di Bình nói.

Trong lòng Hạ Di Bình dâng lên tư vị khó nói, đối với sự săn sóc này của Lục Nghị, nói không cảm động là giả. Cô giấu đi cảm xúc của mình, hỏi Lục Nghị: “Anh nói xem, điểm yếu của Tề gia ba nhắc đến là gì?”

Lục Nghị hồi tưởng một chút, cuối cùng đưa ra suy đoán: “Anh đoán là liên quan đến Ngạn gia. Năm đó anh vẫn còn nhỏ, trong một lần đi tìm ba, anh nghe ông ấy và Tề Hưng nói chuyện...”

Hạ Di Bình im lặng lắng nghe, trong mắt lóe lên tia vi diệu.



“Sao lại vui vẻ như vậy?” Ngạn Bách Hàm vừa ngồi lên xe Tần Hàm Yên liền nghe Tần Hàm Yên hỏi.

“Không phải là nhìn thấy chị nên mới vui vẻ sao?” Ngạn Bách Hàm hướng đến gần Tần Hàm Yên nói ra.

Tần Hàm Yên đưa tay véo mũi Ngạn Bách Hàm: “Em nói phải thì là phải.”

Ngạn Bách Hàm cười hì hì hôn Tần Hàm Yên một cái, cũng không nói ra việc đang bí mật chuẩn bị sinh nhật cho Tần Hàm Yên. Sắp đến tháng tư rồi, nhất định sẽ rất ngọt ngào a.



Tác giả có lời muốn nói:

Có ai đoán được điểm yếu đó là gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.