Dư Sinh Mộ Yên

Chương 54: Chương 54: Giấm này không cần thiết phải ăn




Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Hàm Yên bước sang tuổi 27, nhưng người nào đó vẫn ôm người đẹp mà say giấc đến tận trưa. Mãi đến khi nạp đủ năng lượng tiêu hao buổi tối, hai người mới từ từ tỉnh dậy. Ngạn Bách Hàm rõ ràng là không muốn mở mắt, Tần Hàm Yên cúi đầu hôn lên trán nàng một cái sau đó mới với tay cầm lấy điện. Trên màn hình hiện rất nhiều thông báo tin nhắn, chủ yếu là chúc mừng sinh nhật cô. Tần Hàm Yên mở ra tin nhắn của đám người Trương Nguyệt, đơn giản nói cảm ơn rồi tắt điện thoại.

Ngạn Bách Hàm mơ màng sờ sờ chiếc bụng của Tần Hàm Yên: “Mấy giờ rồi?”

Tần Hàm Yên nói: “Đã 12h a.”

Ngạn Bách Hàm nghe thế mới chịu mở mắt ra: “Phải dậy a, em còn muốn dẫn chị đi lặn biển.”

Tần Hàm Yên nghe thế thì hơi kinh ngạc nhìn Ngạn Bách Hàm: “Lặn biển?”

“Đúng vậy a, resort này của em có khu lặn biển, còn có dù bay và mấy thứ linh tinh khác. Lát nữa sẽ đi cano sang đó.” Ngạn Bách Hàm giải thích.

Tần Hàm Yên gật đầu tỏ ý đã hiểu, hình như cuộc sống của Ngạn Bách Hàm phong phú hơn cô đã nghĩ.

Hai người nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao thoải mái, cùng ăn cơm trưa sau đó được nhân viên khách sạn lái cano đưa đến địa điểm lặn biển.

Cano lướt nhanh trên mặt biển, Ngạn Bách Hàm tựa đầu vào vai Tần Hàm Yên, tay không ngừng chỉ cô phong cảnh đẹp mắt xung quanh. Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt muôn phần sủng nịch. Tần Hàm Yên cũng nhìn ra được sự dụng tâm của Ngạn Bách Hàm đối với mình, trong lòng thập phần cảm động, âm thầm hạ quyết tâm thực hiện một điều gì đó.

Rất nhanh đã đến nơi cần đến. Mặt biển trong xanh, do trời còn nắng nên phản chiếu lên mặt nước những tia sáng óng ánh.

Nhân viên giúp Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đeo dụng cụ lặn biển sau đó hướng dẫn hai người một số quy tắc để tránh gặp sự cố, đương nhiên sẽ có thợ lặn chuyên nghiệp đi cùng.

Ngạn Bách Hàm đã từng thử qua món trò chơi này còn Tần Hàm Yên xem như là người mới. Hai người bước xuống làm quen với mặt nước, sau đó mới từ từ theo sự hướng dẫn mà tìm đến những độ sâu khác. Bức tranh thủy mặc phong phú dần dần hiện ra trước mắt hai người, Tần Hàm Yên hiếm khi trở nên thích thú mà liên tục chạy theo những chú cá đầy màu sắc. Hai người dừng trước rạn san hô cùng trao đổi ánh mắt sau đó chạm tay nhau như có như không. Huấn luyện viên lặn biển ở phía sau rất chuyên nghiệp, giúp hai người chụp vài bức ảnh, tiện tay cũng quay lại một vài đoạn phim.

Vì là lần đầu nên huấn luyện viên cũng không để Tần Hàm Yên xuống quá sâu mà Ngạn Bách Hàm cũng cùng cô trở lại. Tháo dụng cụ và đồ lặn biển ra, hai người cơ bản lau khô người. Tần Hàm Yên cảm thán: “Lần sau lại đến được không?”

Ngạn Bách Hàm gật đầu, nàng nắm tay Tần Hàm Yên: “Đi, sang bên kia lướt sóng.”

Tần Hàm Yên ngoan ngoãn đi theo, lại thử sức thêm một trò chơi mới.

Ngạn Bách Hàm rất thành thạo đối với trò này, nàng đứng trên tấm ván, giống như một vũ công chuyên nghiệp mà nhảy múa khiến Tần Hàm Yên không thể rời mắt. Tần Hàm Yên cũng thử một chút, xem như không tệ. Tiếp đến hay người lại di chuyển đến khu vực thả dù lượn, Ngạn Bách Hàm chủ động ôm chặt Tần Hàm Yên, cùng cô bay lượn trên bầu trời.

Chơi cả một buổi chiều, đến khi hoàng hôn dần buông xuống hai người mới tựa đầu vào nhau ngồi trên bờ cát cùng nhìn ngắm.

“Tiểu Hàm, cảm ơn em.” Tần Hàm Yên chân thành nói ra.

Hai tay Ngạn Bách Hàm áp vào má Tần Hàm Yên: “Không cần cảm ơn, tối nay nằm dưới là được.”

Tần Hàm Yên chiều theo động tác của nàng: “Ngạn tổng a, ngài cũng thật sắc lang nha.”

“Biết làm sao được, gặp phải tiên nữ giáng trần, bản thân phải háo sắc một chút.” Ánh mắt Ngạn Bách Hàm long lanh nhu tình.

“Đành chịu thôi, cũng không về được.”

Âm thanh cười đùa của hai người hòa cùng tiếng sóng biển, êm ái mà ngọt ngào. Cho đến khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng mới thấy hai mỹ nhân nắm tay nhau trở về.

Cơm tối không ăn ở resort mà chạy thẳng về biệt thự Ngạn gia ở ngoại ô Hải Thành. Ngạn Bách Tùng biết hôm nay là sinh nhật Tần Hàm Yên nên đã gọi điện thoại hối thúc cả hai về nhà, cùng dùng bữa cơm ấm cúng.

Xe Ngạn Bách Hàm tiến vào biệt thự Ngạn gia, Ngạn Quản cũng đã ra đến nơi tiếp đón. Lần này Tần Hàm Yên xem như đã khá quen thuộc với nơi này, rất tự nhiên chào hỏi Ngạn Quản rồi cùng Ngạn Bách Hàm nắm tay đi vào trong.

Ngạn Bách Tùng thấy cả hai tiến vào liền buông cuốn tạp chí trên tay: “Về rồi à, mau vào tắm rửa rồi xuống dùng cơm.”

Tần Hàm Yên lễ phép chào hỏi: “Chú Ngạn, phiền phức chú rồi.”

Ngạn Bách Hàm túm lấy tay Tần Hàm Yên: “Đương nhiên là không phiền phức rồi. Đúng không ba?”

Ngạn Bách Tùng gật đầu: “Đúng vậy, không phiền phức, không phiền phức.”

Tần Hàm Yên theo Ngạn Bách Hàm lên lầu, tìm đến căn phòng quen thuộc mang hơi thở của Ngạn Bách Hàm. Cô thông thạo mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ gần giống phong cách của bản thân. Ngạn Bách Hàm lên tiếng chọc ghẹo: “Tần tổng, chị cũng sắp giống nữ chủ nhân rồi nha.”

Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn Ngạn Bách Hàm: “Đương nhiên, phải tập quen dần thôi.”

Cô đưa tay nắm lấy cằm Ngạn Bách Hàm, hôn lên một cái rồi tiến vào phòng tắm. Ngạn Bách Hàm ngoài này thay Tần Hàm Yên sắp xếp đồ đạc cho đến khi điện thoại Tần Hàm Yên vang lên. Ngạn Bách Hàm cầm lấy xem thử, là một dãy số lạ. Ngạn Bách Hàm sợ là công việc quan trọng nên lên tiếng gọi Tần Hàm Yên: “Hàm Yên, chị có điện thoại.”

Tần Hàm Yên nói vọng ra: “Em giúp chị bắt máy.”

Ngạn Bách Hàm nghe thế liền trượt ngang, cũng không đáp lời ngay mà đợi bên kia lên tiếng trước. Rất nhanh, một giọng nói vang lên: “Yên Yên, là tôi.”

Ngạn Bách Hàm trong lòng nổi lên một cơn lốc xoáy, nàng tiếp tục im lặng, Hạ Di Bình lại nói: “Tôi chỉ muốn gọi để chúc mừng sinh nhật cậu, không làm phiền cậu chứ?”

Lúc này Ngạn Bách Hàm mới phun ra mấy chữ: “Đương nhiên là phiền rồi. Hạ tiểu thư.”

“Cô? Ngạn Bách Hàm?” Giọng HDB thay đổi ngay lập tức, mất đi sự dịu dàng khi nãy.

“Không phải tôi chẳng lẽ cô?” Ngạn Bách Hàm cáu kỉnh nói.

Hạ Di Bình: “Cô đừng có mà khiêu khích tôi.”

“Hạ tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Tôi lấy đâu ra thời gian khiêu khích cô, tôi còn hận không có nhiều thời gian cùng Hàm Yên ân ái kìa. Với lại, cô không đáng.” Ngạn Bách Hàm nói xong liền tắt máy, Hạ Di Bình ở đầu dây bên kia mặt đã trở nên tái mét.

Tần Hàm Yên cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa đi ra: “Là ai gọi vậy?”

Ngạn Bách Hàm ngồi xuống giường, vờ không vui: “Hạ Di Bình, gọi chúc mừng sinh nhật chị.”

Tần Hàm Yên thoáng chốc hiểu rõ, liền ngồi xuống ôm lấy bả vai Ngạn Bách Hàm đối diện mình: “Giận à?”

Ngạn Bách Hàm bĩu môi: “Không có.”

Tần Hàm Yên suy nghĩ một chút lại nói ra: “Vậy là ghen à?”

Ngạn Bách Hàm đảo mắt nhìn Tần Hàm Yên, im lặng không nói gì. Tần Hàm Yên bật cười điểm mũi nàng: “Ngốc. Cô ta không đáng.”

Ngạn Bách Hàm thở dài một cái, dựa vào lòng Tần Hàm Yên: “Em biết, chỉ là vẫn không khống chế được một chút tâm tình.”

Tần Hàm Yên vỗ vỗ nàng: “Em không cần khống chế. Em không thích liền nói chị biết, chị dỗ em là được.”

Ngạn Bách Hàm nghe thế liền nhéo Tần Hàm Yên một cái: “Cái này xem như nhắc nhở chị, không được để em ăn giấm.”

Tần Hàm Yên gật đầu: “Biết rồi, em nhanh đi tắm đi, chú đang chờ.”

Ngạn Bách Hàm ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Mà ngoài này, Tần Hàm Yên cầm lấy điện thoại, tìm đến số điện thoại vừa nãy kéo vào danh sách đen.

Khi Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm lần nữa xuống lầu, đồng hồ cũng đã qua 10 giờ đêm. Mặc dù có hơi trễ nhưng cũng không ngăn được niềm vui. Ngạn Bách Tùng sai người mang lên một cái bánh kem, hướng Tần Hàm Yên bảo cô thực hiện nghi thức thổi nến. Ngạn Bách Hàm cùng mấy người hầu cùng nhau hát bài Happy Birthday quen thuộc, Tần Hàm Yên nhận lấy bánh kem, nhắm mắt thành tâm ước ba điều ước, sau đó mới thổi nến.

“Lúc nãy chị ước gì vậy?” Ngạn Bách Hàm lập tức túm lấy Tần Hàm Yên dò hỏi.

Ngạn Bách Tùng liền quở trách: “Sao con lại hỏi chứ, không phải điều ước là phải bí mật sao?”

Ngạn Bách Hàm bĩu môi: “Ba, con chỉ là tò mò.”

“Thôi được rồi, hai đứa mau ngồi xuống.” Ngạn Bách Tùng nói.

Hai người dạ một tiếng rồi cùng nhau ngồi xuống bên cạnh Ngạn Bách Tùng.

Ngạn Bách Tùng nâng ly: “Nào, uống một ly chúc mừng sinh nhật Hàm Yên.”

Âm thanh thủy tinh va chạm vang lên, ba người cùng nhau uống cạn ly rượu trên tay.

“Nghe nói việc Trương thị chen chân vào Lục thị có sự đóng góp của hai đứa?” Ngạn Bách Tùng thuận miệng hỏi.

Tần Hàm Yên trả lời: “Dạ đúng vậy. Lục thị mấy năm nay không lo làm ăn chân chính mà cứ luôn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, con chỉ là tiện tay mượn kế người để trả cho người.”

Ngạn Bách Hàm phụ họa: “Bọn họ dùng thủ đoạn nhưng một chút IQ cũng không có.”

Ngạn Bách Tùng hiểu rõ, hắn ôn tồn nói với hai người trẻ tuổi: “Tuy nói Lục gia vì chuyện này bị ảnh hưởng không nhỏ nhưng cũng không vì thế mà mất đi uy danh. Vả lại, mối liên kết giữa Lục gia và Tề gia vẫn khó có thể lung lay. Các con phải cẩn thận.”

Ngạn Bách Hàm nghiêm túc trả lời: “Ba, con đã hiểu rõ.” Tần Hàm Yên cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Lát nữa ăn xong hai đứa cùng ta nghiên cứu cách pha trà mới.” Ngạn Bách Tùng vui vẻ đề nghị. Hai người Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đương nhiên cũng thập phần phối hợp đáp ứng.



“Sao lại uống rượu?”

Trương Nguyệt bận sứt đầu mẻ trán trên công ty, vừa về đến nhà lại nhìn thấy con ma men Hứa Mộng ngồi đó uống rượu, vả lại không còn lại mấy phần tỉnh táo.

“Đợi em lâu quá a, muốn uống một chút, cuối cùng không cẩn thận uống cả chai.” Hứa Mộng mơ màng nói ra, con mắt lúc này đã nhiễm một tầng sương, trong vô cùng yếu đuối và vô hại.

Trương Nguyệt ngồi xuống xếp lại ly rượu còn đang lăn lốc: “Được rồi, mau vào tắm rửa nghỉ ngơi.”

“Không được a.”

Hứa Mộng túm lấy cổ tay Trương Nguyệt: “Lần trước em nói xong chuyện Lục thị sẽ hôn chị, em còn chưa làm a.”

Trương Nguyệt nhớ lại đúng là có chuyện như vậy, cô còn tưởng người kia đã quên rồi. Nào ngờ lại nhớ dai như vậy.

Hứa Mộng tiếp tục quấn lấy: “Sao em không nói gì a? Không được nuốt lời nha.”

Trương Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán, được rồi, hôn thì hôn. Dù sao thì lần trước cũng không nói là hôn ở đâu. Cô giữ lấy Hứa Mộng, hít một hơi thật sâu mà đặt một nụ hôn trên má, rất nhanh liền rời đi, như chuồn chuồn lướt nước.

Chưa kịp cảm nhận được vị ngọt liền không còn thấy tăm hơi, nhưng mà hình như có gì đó không đúng. Hứa Mộng bất mãn chu môi, bật dậy đè Trương Nguyệt lên ghế.

Trương Nguyệt hoảng hốt: “Nè, chị làm gì vậy?”

Câu hỏi không hề có câu trả lời, Hứa Mộng cúi xuống hôn lên môi Trương Nguyệt mà Trương Nguyệt mở to mắt, sau khi nhận thức được tình huống liền đá Hứa Mộng văng xuống sàn.

Hứa Mộng ui da một tiếng, đau đến muốn mắng người: “Cái mông xinh đẹp của chị. A Nguyệt thật tàn nhẫn.”

Trương Nguyệt cũng không biết nên xử lý thế nào, chạy là cách tốt nhất.

“Chị tự lo liệu đi.”

Cô quăng lại một câu rồi về phòng khóa trái cửa, bỏ Hứa Mộng vẫn còn ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.