Dư Sinh Mộ Yên

Chương 27: Chương 27: Mặt dày theo đuổi




Hạ Di Bình cảm thấy bản thân dạo gần đây như mất hồn lạc vía, từ sau khi đi bữa tiệc rượu kia, nghe được cái tên quen thuộc nọ. Tuy cô không dám xác định có phải người kia không, dù sao thì thiên hạ này tên giống tên là chuyện bình thường. Chỉ là trong lòng vẫn dấy lên một chút chờ mong, bao nhiêu năm xa cách, nếu như bây giờ gặp lại bản thân cô cũng không biết nên đối diện như thế nào. Nếu thật sự là cậu ấy, thì Hải Tinh kia... làm sao có thể. Nếu như năm đó gia thế sau lưng Tần Hàm Yên vững mạnh như vậy thì làm sao cô lựa chọn buông tay chứ. Cô xem đó là buông tay, nhưng liệu Tần Hàm Yên có xem là như vậy không. Nhưng mà dựa theo tính cách cậu ấy, chỉ cần cô mở miệng không phải cậu ấy sẽ không tiếc mà ra tay giúp đỡ sao?

Sau khi kết hôn với Lục Nghị, Hạ Di Bình cô một bước lên mây, địa vị trong cái giới này vững như bàn thạch. Lục Nghị tuy không phải tốt đẹp gì nhưng cũng xem là thật lòng thật dạ quan tâm người vợ này. Vả lại cái cô quan tâm là gia tài kếch xù cùng những thứ danh lợi mà nhà họ Lục đang có, yêu hay không yêu không còn quan trọng.

Chỉ là một năm trở lại đây không biết vì cớ gì mà Hoàn Vũ dần sa sút, từng bước bị Hải Tinh kia vượt mặt. Cô cũng không tiện chạy đi hỏi thẳng người ta mà chỉ có thể ngồi yên ở đó, nghiêm túc đóng phim. Nói gì nói bây giờ địa vị của cô không cần Hoàn Vũ vẫn có thể chọn một kịch bản hay, gom về vài giải thưởng.

Hạ Di Bình dẹp đi suy nghĩ mông lung, lên xe bảo mẫu chuẩn bị trở về Lục gia. Bổn phận con dâu sau khi đóng phim xong nên quay về trước nay cô luôn tuân thủ.



Trên tầng cao nhất tòa nhà Ngạn thị, Ngạn Bách Hàm ngồi trên ghế tổng giám đốc, mắt nhìn chằm chằm tập hồ sơ A Hổ vừa đưa đến. Một xấp giấy dày cộm vẽ ra hành trình từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành của Tần Hàm Yên. An Thành, không phải là quê nhà của mẹ mình sao? Đúng thật là định mệnh - Ngạn Bách Hàm vừa xem vừa nghiền ngẫm.

Đối với cái tên Tần Hàm Yên này, Ngạn Bách Hàm cảm thấy rất hứng thú, không phải, phải nói là rất để ý. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, Ngạn Bách Hàm tự nhủ với bản thân người phụ nữ này nhất định phải thuộc về Ngạn Bách Hàm cô. Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Ngạn Bách Hàm không dám chắc, bởi vì bản thân cô chưa từng thích qua người nào, chỉ là vừa nhìn thấy người kia, cô tức khắc muốn tiếp cận, dù là dùng biện pháp gì.

Ban đầu cô định dùng tiền để tiếp cận nhưng mà xem qua một lượt, người này hình như cũng không thiếu tiền. Ngạn Bách Hàm đau đầu nghĩ cả buổi, nhất định phải thay đổi sách lược. Dùng tiền không được thì dùng nhan sắc, dù sao Ngạn Bách Hàm cô sinh ra đã xinh đẹp động lòng người. Cô lên mạng gõ vào ô tìm kiếm: Làm sao để theo đuổi phụ nữ? Trên màn hình lạnh lẽo tức khắc hiện ra mấy gợi ý:

- Mặt dày theo đuổi.

- Giả bộ đáng thương.

- Đánh cũng không chạy.

...

Hình như có hơi mất mặt, nhưng không sao, Ngạn Bách Hàm cô vì người trong lòng không có gì phải sợ cả.

A Hổ đứng đó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh một hồi lâu cũng không thấy tiểu thư nhà mình nói gì, anh cũng không dám mở miệng, chỉ có thể đưa mắt nhìn, chờ mệnh lệnh.

“Đi, tôi muốn vào làm việc ở Hải Tinh.” Ngạn Bách Hàm cuối cùng cũng lên tiếng, quăng cho A Hổ một đề toán khó. A Hổ hiếm khi gãi gãi đầu, miễn cưỡng vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.

Sau khi A Hổ rời đi, Ngạn Bách Hàm đổi tư thế, gác chân lên bàn, hình như trước tiên phải giả bộ đáng thương tiếp cận chị ấy, cứ như vậy mà ra một quyết định.

Mấy ngày sau bỗng xuất hiện một cô gái, vẻ mặt chán đời ngày nào cũng ngồi bên vệ đường như chờ đợi điều gì đó. Chỉ tiếc là mấy ngày nay Tần Hàm Yên đã đi công tác, không còn ở Hải Thành, Ngạn Bách Hàm ôm cây chờ thỏ cũng vô ích.

Cũng không biết vị thiên kim tiểu thư của nhà họ Ngạn này lấy đâu ra kiên trì mà đêm nào cũng chạy đến đó ngồi đến nửa đêm, liên tục 5 ngày trôi qua. Nếu như Ngạn Bách Tùng mà biết cô con gái cưng này chạy đi làm chuyện không đâu chắc là tức chết. Thật ra ngày thứ hai Ngạn Bách Hàm ngồi đó, vệ sĩ sợ bị trách tội đã chạy tới cung kính đứng bên cạnh cô, thế là liền bị Ngạn Bách Hàm bảo cút về nhà: “Tôi đang đợi người đẹp, anh ở đây vướng tay vướng chân cái gì, cút.”, thế là từ hôm đó vệ sĩ chỉ dám lẳng lặng theo dõi từ xa.

Cuối cùng thì, Ngạn Bách Hàm không đợi được Tần Hàm Yên mà đợi được một cơn mưa to, có mấy chiếc xe đi ngang ngỏ ý muốn cho cô đi nhờ nhưng cô chính là khăng khăng từ chối, vệ sĩ trong bóng tối sốt ruột muốn chết rồi, lần này tiểu thư mà bệnh chắc là họ cũng không còn mạng.

Cơn mưa nặng hạt kéo dài đến 10 giờ tối, ngay lúc Ngạn Bách Hàm lạnh quá muốn bỏ cuộc thì cuối cùng cô cũng nhìn thấy được chiếc xe mà cô muốn thấy. Nhưng mà hình như là chạy mất rồi... Ngạn Bách Hàm thở dài định ngoắc tay gọi vệ sĩ mang xe trở về thì chiếc xe quen thuộc kia quay trở lại, một người bung dù bước xuống, che trên đỉnh đầu Ngạn Bách Hàm: “Tiểu thư, không ngại lên xe ngồi một chút chứ, bà chủ tôi mời.”

Ngạn Bách Hàm vui muốn chết rồi, nhưng vẫn cố khắc chế bản thân: “Như vậy có tiện không?”, vệ sĩ chưa kịp trả lời đã thấy cánh cửa xe mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Lên xe, bên ngoài lạnh.”

Ngạn Bách Hàm không từ chối nữa, nhanh chóng lên xe, quần áo cô lúc này đã ướt sủng, cô ngồi lên xe, lúc này mới giả vờ quay sang: “Tần Hàm Yên? Trùng hợp thật.”

Tần Hàm Yên cởi áo khoác ra đắp lên người Ngạn Bách Hàm: “Cô tại sao lại ngồi đó?”

Ngạn Bách Hàm lục tung hết các lý do có thể, sau đó mới bịa đại một lý do, giả vờ đáng thương rơi nước mắt: “Em, em vừa bị ba đuổi ra khỏi nhà vì không chịu kết hôn.”

Tần Hàm Yên nhíu mày, cũng không biết nên nói gì, cô mở miệng gọi tài xế: “Triệu ca, tăng nhiệt độ một chút, về nhà.”

Ngạn Bách Hàm vẫn ngồi đó giả vờ thút thít, Tần Hàm Yên quay sang nói với cô: “Không ngại về nhà tôi ngồi một chút chứ? Thay bộ đồ xong tôi cho người đưa cô về?”

Ngạn Bách Hàm gật đầu lia lịa, Tần Hàm Yên cảm thấy đúng là trẻ con sau đó không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần. Vừa trở về sau chuyến công tác, cô có chút mệt mỏi, lúc nãy đi ngang nhìn thấy người này trông quen mắt nên bảo tài xế quay lại, nhìn kỹ thì là cô gái trong quán bar hôm nọ, thế là ra tay giúp đỡ. Tần Hàm Yên cũng không nghĩ nhiều, cô đâu nào biết bản thân đang bị cái người cô nghĩ là trẻ con đó tính kế.

Ngạn Bách Hàm lúc này đã quên đi cái lạnh, cô dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác của Tần Hàm Yên, pha lẫn một chút hương bạc hà thanh mát, Ngạn Bách Hàm thầm nghĩ: Thật thơm!

Cô đưa mắt nhìn hàng lông mi dài cong vút cùng sống mũi cao của Tần Hàm Yên, không ngại khen thêm mấy câu trong lòng: Thật xinh đẹp!

Chẳng mấy chốc chiếc Maybach rẻ vào một khu biệt thự tương đối thanh tĩnh. Ngạn Bách Hàm biết chỗ này, đây là khu biệt thự Sơn Hải đắt đỏ tại Hải Thành. Những kẻ có tiền thôi không thể ở đây, phải là rất có tiền mới có thể, Ngạn Bách Hàm cô cũng có mấy căn trong này. Biệt thự ở đây kiến trúc ba tầng, lưng tựa núi, mặt hướng về phía biển, an ninh vô cùng bảo mật, rất thích hợp để tĩnh tâm.

Tài xế dừng xe, thấy Tần Hàm Yên đang nhắm mắt ngủ nên cũng không dám gọi, chỉ là Tần Hàm Yên thực ra không hề ngủ, cô chậm chạp mở mắt nói với Ngạn Bách Hàm: “Xuống xe, theo tôi.”

Bên ngoài trời cũng đã ngừng mưa, chiếc áo khoác của Tần Hàm Yên cũng đã thấm nước, Ngạn Bách Hàm bước xuống xe nhìn lại chỗ ngồi của mình vừa hay còn đọng lại một chút nước, không biết chắc có người nghĩ Ngạn Bách Hàm cô...

Cô nhanh chóng đuổi theo Tần Hàm Yên vào nhà, một người phụ nữ lớn tuổi bước ra cúi đầu: “Tiểu thư.”

Tần Hàm Yên phân phó má Lưu nấu một ít cháo và chuẩn bị một ly sữa ấm. Không lâu sau Triệu ca ban nãy bước vào đưa cho Tần Hàm Yên một túi đồ, Tần Hàm Yên nhận lấy đưa cho Ngạn Bách Hàm: “Quần áo, vào trong tắm rửa đi.”

Ngạn Bách Hàm nhận lấy, trong lòng ngọt ngào đến rối tinh rối mù, thì ra người này cũng thật ấm áp quá đi, cô đúng là không nhìn nhầm.

Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm dành cho khách theo hướng dẫn của Tần Hàm Yên, trút đi căng thẳng cả một buổi tối, tâm tình vui sướng.

Sau khi tắm xong mặc vào bộ đồ mà Tần Hàm Yên đặc biệt chuẩn bị, hương sữa tắm nhàn nhạt hòa vào trong không khí, làn da trắng nõn của Ngạn Bách Hàm dường như thêm mấy phần mềm mại. Cô vui vẻ chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Tần Hàm Yên lại không nhịn được hắt xì một cái. Ngạn Bách Hàm thầm nghĩ, cuối cùng vẫn bệnh rồi, nhưng mà cũng rất đáng.

Tần Hàm Yên đang ngồi trên sô pha, laptop đặt trên chân, mày nhíu lại, dáng vẻ thập phần nghiêm túc, cô nghe động tĩnh mới đưa mắt nhìn, hình như lại thêm mấy phần trẻ con rồi.

Tần Hàm Yên buông xuống công việc trên tay, nói với Ngạn Bách Hàm: “Tôi có kêu má Lưu chuẩn bị ít cháo, cô ăn đi rồi uống thuốc.”

Ngạn Bách Hàm gật đầu, thật ra ngồi cả buổi tối, cộng thêm cơn mưa vừa rồi làm cô thấy có chút đói bụng, với lại Tần Hàm Yên đã nhọc lòng thì bản thân làm sao có thể từ chối. Ngạn Bách Hàm ngồi xuống, lễ phép cảm ơn má Lưu rồi mới múc một muỗng cháo cho vào miệng, sự ấm áp tràn vào cổ họng khiến cho Ngạn đại tiểu thư cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tần Hàm Yên nhìn cô ăn mới lắc đầu quay trở lại nhìn vào laptop, thầm nghĩ cái người không quen biết này vậy mà khiến cô không tiếc làm thêm chút việc vì nàng, bản thân cũng cảm thấy thật hiếm thấy.

Ngạn Bách Hàm ăn xong một chén cháo, sau đó uống thêm ly sữa nóng. Bản thân trước nay vốn không thiếu thứ gì, vậy mà mấy món đơn giản này lại khiến cô thấy ấm áp, có lẽ là do sự có mặt của Tần Hàm Yên chăng. Ngạn Bách Hàm cũng ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó đi ra phòng khách, thấy người kia vẫn cắm đầu vào laptop, còn nghiêm túc hơn cả mình, cô chạy đến huơ huơ tay trước mặt Tần Hàm Yên: “Tần Hàm Yên, cảm ơn chị.”

“Không cần khách sáo, tôi kêu người đưa cô về.” Tần Hàm Yên vẫn cảm thấy dù sao cô gái này nên về nhà, nói chuyện rõ ràng vẫn tốt hơn là trốn tránh.

Ngạn Bách Hàm ủ rủ: “Cũng được, nhưng mà tôi có thể xin số điện thoại chị không?”, ánh mắt Ngạn Bách Hàm nhìn Tần Hàm Yên đầy chờ mong, Tần Hàm Yên ngước mặt nhìn vào đôi mắt ấy của Ngạn Bách Hàm trong lòng bỗng sinh ra cảm giác mềm lòng. Số điện thoại của cô trước giờ luôn được bảo mật, thế nhưng nhìn người này cũng vô hại, cô miễn cưỡng đọc một dãy số.

Ngạn Bách Hàm đạt được mục tiêu, vô cùng hài lòng: “Vẫn chưa giới thiệu, tôi tên Ngạn Bách Hàm, là... là sinh viên mới tốt nghiệp.”, Ngạn Bách Hàm tự cảm thấy hôm nay bản thân đã nói dối hơi nhiều, sau này không biết Tần Hàm Yên biết sự thật sẽ có phản ứng gì. Quên đi, lo chuyện trước mắt đã.

Tần Hàm Yên nghe nàng luyên thuyên chỉ đơn giản gật đầu, Ngạn Bách Hàm thấy thế lại bám lấy: “Tôi có thể gọi tên chị không? Hàm Yên, Yên Yên?”

Tần Hàm Yên lời ít ý nhiều: “Tùy cô.”

Ngạn Bách Hàm thấy hôm nay nói đến đây coi như cũng đã có thành tựu nên mới chịu quay về: “Được rồi, vậy tôi đi đây.”

Tần Hàm Yên gọi Triệu ca: “Triệu ca, tiễn Ngạn tiểu thư về.”, lời nói là vậy nhưng ánh mắt Tần Hàm Yên không quên ra hiệu với Triệu ca, Triệu ca hiểu ý gật đầu.

Ngạn Bách Hàm biết bản thân đang giả vờ là sinh viên mới tốt nghiệp nên không thể nào chạy đến mấy căn nhà xa hoa đắt đỏ của mình nên mấy ngày trước đã chuẩn bị một căn chung cư bình thường để diễn cho tròn vở kịch. Triệu ca chở Ngạn Bách Hàm đến dưới chung cư, nhìn cô đi vào trong sau đó dừng xe ở một chỗ chờ đợi. Tần tổng sợ cô gái kia lại cãi nhau với người nhà bỏ đi nên muốn chắc chắn Ngạn Bách Hàm có chỗ qua đêm, nên ánh mắt khi nãy là muốn Triệu ca ở lại canh chừng.

Ngạn Bách Hàm vào trong xong một nhóm người cũng theo sau vào, lễ phép cúi đầu: “Tiểu thư, tài xế lúc nãy vẫn còn ở dưới.”

Ngạn Bách Hàm tỏ vẻ đã biết: “Tối nay tôi ở lại đây, các anh về trước đi.”

Mấy tên vệ sĩ đồng thanh: “Vâng tiểu thư.”

Ngạn Bách Hàm lấy ra điện thoại, nhập hai chữ: [Ngủ ngon] rồi gửi vào số điện thoại cô vừa có được khi nãy, sau đó mới đứng lên về phòng ngủ.

Bên này Tần Hàm Yên nghe hai tiếng ting ting liền cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ, đoán chắc là Ngạn Bách Hàm. Tần Hàm Yên hiếm khi cong khóe môi, rảnh rỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.