Hai người không vội trở về mà cùng nhau nắm tay đi dạo một vòng. Tần Hàm Yên dẫn Ngạn Bách Hàm đến mấy quán ăn xung quanh ngôi trường mà lúc trước cô từng theo học ở An Thành, sẵn tiện cho nàng nếm thử một chút.
Từ xa xa đã nhìn thấy mấy người chủ quán bận rộn tay chân, thời điểm xế chiều nên khách cũng bắt đầu đông dần. Bọn họ dù mệt bở hơi tai nhưng trên mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười vui vẻ.
Đúng là làm gì không quan trọng, quan trọng là bạn phải hạnh phúc với việc mình đang làm.
Tần Hàm Yên hỏi Ngạn Bách Hàm: “Em muốn ăn gì?”
Lâu rồi cô không đến đây, mọi thứ cũng đã đổi khác nên cũng không biết nên chọn món nào. Nếu đã như vậy cứ để Ngạn Bách Hàm lựa chọn, cô nghe nàng là được.
Ngạn Bách Hàm nhìn một vòng sau đó hào hứng chỉ tay vào một quán bánh gạo sườn heo: “Em muốn ăn cái đó.”
Ngạn Bách Hàm từ nhỏ đến lớn chưa từng thử qua mấy món ăn như thế này nên rất tò mò hương vị của chúng. Lần này nàng nhất định phải ăn hết.
Tần Hàm Yên để Ngạn Bách Hàm ngồi xuống ghế sau đó mới gọi ông chủ: “Ông chủ, cho một đĩa hai người ăn.”
Ông chủ nói vọng ra: “Được rồi, cô gái đợi một lát.”
Tần Hàm Yên giúp Ngạn Bách Hàm lau bát đũa, lau xong lại nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
Ngạn Bách Hàm bắt gặp ánh mắt đó liền trêu chọc: “Lão bà, thích ngắm người ta như vậy?”
Tần Hàm Yên bật cười: “Cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng không đủ.”
Ngạn Bách Hàm nghe thế liền đưa hai tay véo má Tần Hàm Yên: “Miệng lưỡi điêu ngoa.”
“Nào có, đây là lời thật lòng a.” Tần Hàm Yên tự giải thích cho chính mình.
Hai người qua lại mấy câu thì ông chủ cuối cùng cũng mang thức ăn đến, vẫn còn bốc khói nóng hổi: “Phiền hai cháu đợi lâu, hôm nay đông khách quá.”
“Không có gì, cảm ơn ông chủ.”
Tần Hàm Yên nhận thức ăn từ tay ông chủ, cười cười đưa đến trước mặt Ngạn Bách Hàm. Xa xa còn nghe ông chủ chạy về xì xầm với bà chủ: Con cái nhà ai mà xinh quá!
Thật ra từ lúc bước vào đây Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm thu hút vô số ánh mắt. Nhưng bọn họ đều là dân quê chân chất, nhìn một cái rồi thôi chứ cũng không làm ra hành động gì.
Tần Hàm Yên gắp một miếng bỏ vào chén Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm cũng học theo gắp một miếng bỏ vào chén Tần Hàm Yên. Sau đó cả hai lại nhìn nhau mỉm cười. Đúng là rất ấu trĩ.
Ngạn Bách Hàm cắn thử một miếng, Tần Hàm Yên chăm chú nhìn theo. Thấy nàng nhai xong lập tức hỏi: “Thế nào?”
“Dai dai, hương vị rất đậm đà.”
Nghe Ngạn Bách Hàm nói xong Tần Hàm Yên cũng cắn một miếng: “Món bánh này làm từ gạo giã nhuyễn nên ăn sẽ có cảm giác như em nói.”
“Nào, ăn một miếng sườn.”
Tần Hàm Yên lại gắp bỏ vào chén Ngạn Bách Hàm, nàng vui vẻ ăn hết.
Sau khi ăn xong chỗ bánh gạo sườn heo, cả hai lại nắm tay nhau thử thêm vài món ăn đường phố khác. Cho đến khi bụng no căng không thể ăn được nữa thì Ngạn Bách Hàm mới chịu trở về.
Hai người đi vòng lại con đường lúc nãy để ra xe, chỉ là chưa tới nơi liền đụng phải một người đang hớt ha hớt hãi chạy ngược hướng.
“Xin lỗi, xin lỗi, để tôi lau cho chị.”
Cô gái vì vội nên đã đổ hết thức ăn trên tay lên người Tần Hàm Yên, liên tục nói xin lỗi sau đó dùng tay phủi giúp Tần Hàm Yên. Ngạn Bách Hàm nhìn thấy liền nhíu mày, cũng nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho Tần Hàm Yên.
“Không sao, để chị.”
Tần Hàm Yên cầm lấy khăn giấy trên tay Ngạn Bách Hàm, tự mình phủi phủi thức ăn và lau đi mấy giọt nước còn đọng lại.
Dương Liễn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người mà mình vô tình đụng phải, lúc này cô mới há hốc mồm: “Chị... chị gái xinh đẹp? Tần Hàm Yên?”
Tần Hàm Yên nghe người gọi tên mình liền ngẩng mặt, mà Ngạn Bách Hàm cũng nghi hoặc nhìn cô gái kia.
Cô nhìn người trước mặt, cố gắng lục lại trí nhớ của mình cũng không thể nhận ra. Chỉ thấy người kia liên tục nhìn cô mỉm cười mà hủ giấm nào đó bên cạnh cũng bắt đầu bốc mùi chua.
“Em là người năm đó cho chị nhánh cỏ bốn lá, chị đã nhớ chưa?”
Dương Liễn thấy Tần Hàm Yên đứng im ở đó nửa ngày liền giúp cô nhớ lại. Tần Hàm Yên nghe đến đây cuối cùng cũng từ từ có ký ức. Chả trách cô không thể nhớ, năm đó cô bé này còn nhỏ như vậy.
Cô hơi mỉm cười: “Em là tiểu Liễn?”
Cô gái gật đầu liên tục: “Đúng vậy, chị Hàm Yên, chị ngày càng xinh đẹp nha.”
Dương Liễn trực tiếp bỏ qua Ngạn Bách Hàm bên cạnh, cứ chăm chăm nhìn Tần Hàm Yên khiến Tần Hàm Yên vô cùng bất đắc dĩ.
“Cảm ơn. Giới thiệu...”
Tần Hàm Yên định giới thiệu Ngạn Bách Hàm thì liền thấy Dương Liễn lần nữa tiến lên: “Khi nãy nước nóng, để em xem có bỏng không.”
Cô vừa nói vừa định kéo áo Tần Hàm Yên lên. Tần Hàm Yên lập tức lui lại một bước.
“Không cần.”
“Sao lại không cần, em xem cái đã.”
Vẫn vô cùng cố chấp.
Tần Hàm Yên nhìn người bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Lão bà, hay là em giúp chị xem một chút?”
“Lão bà?”
Dương Liễn dừng lại động tác, lúc này mới nhìn đến Ngạn Bách Hàm bên cạnh. Nhan sắc và khí chất không thua kém gì Tần Hàm Yên. Mà hình như, ánh mắt này cũng quá lạnh đi, như muốn xiên chết cô...
Ngạn Bách Hàm hít một hơi thật sâu, đưa tay luồn vào áo Tần Hàm Yên véo một cái thật mạnh rồi mới nói: “Lão bà, hình như là không có sao nhỉ?”
Tần Hàm Yên cố gắng nuốt xuống cơn đau, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tiểu Liễn, đây là vợ chị, Ngạn Bách Hàm.”
Không quên giới thiệu một tiếng kiểu bình giấm nào lại lên men.
Dương Liễn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Ngại quá, thất lễ rồi. Chào chị tiểu Hàm.”
Ngạn Bách Hàm nặn ra một nụ cười: “Có thể kể chị nghe cỏ bốn lá là như thế nào không?”
Tần Hàm Yên vội chen ngang: “Tiểu Hàm, trễ rồi, chúng ta nên trở về.”
Nàng nhìn Tần Hàm Yên, sau đó lại nói: “Như vậy a, vậy thì về thôi.”
“Cô bé, tạm biệt.”
Ngạn Bách Hàm giơ tay vẫy chào Dương Liễn sau đó xoay lưng rời đi. Tần Hàm Yên cũng gật đầu với cô bé rồi đuổi theo.
Dương Liễn đứng tại chỗ gãi gãi đầu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thôi chết rồi, phải về nhà ngay.”
Sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
Ngạn Bách Hàm mở cửa xe bước lên, Tần Hàm Yên cũng theo sau ngồi vào ghế lái. Cô không khởi động xe mà xoay sang ôm bả vai Ngạn Bách Hàm: “Giận rồi?”
“Chị cũng không ít hoa đào nha.”
Giọng điệu thì trêu chọc nhưng làm sao Tần Hàm Yên không nghe ra được sự oán trách của vợ mình.
Tần Hàm Yên nắm tay Ngạn Bách Hàm, ngón trỏ vẽ thành vòng tròn trên mu bàn tay của nàng: “Lão bà, cho dù có thêm bao nhiêu người nữa thì Tần Hàm Yên cũng chỉ thuộc về một mình Ngạn Bách Hàm. Cả thể xác lẫn trái tim.”
Ngạn Bách Hàm rút tay lại khoanh trước ngực, không thèm nói chuyện.
Tần Hàm Yên xoa xoa bụng: “Hình như bị bỏng thật rồi, em xem giúp chị đi.”
Ngạn Bách Hàm nghe thế mới đảo mắt nhìn sang, cuối cùng không nhịn được cúi người xem giúp Tần Hàm Yên: “Cho đau chết chị.”
Tần Hàm Yên mỉm cười, chính xác hôn lên môi nàng một cái: “Đau cỡ nào cũng không bằng đau lòng em. Đừng tức giận nữa.”
Ngạn Bách Hàm nhìn Tần Hàm Yên, búng lên trán cô một cái: “Đồ miệng lưỡi.”
Tần Hàm Yên gật đầu, hướng nàng hôn thêm một nụ hôn sâu rồi mới lái xe trở về nhà. Khương Huệ đợi cũng lâu rồi, chắc là đã sốt ruột.
—
Trước khi trở về Hải Thành, Tần Hàm Yên lại lái xe chở Ngạn Bách Hàm đến một nơi gọi là Viện dưỡng lão kết hợp cô nhi viện.
Hình thức này có hơi độc đáo so với những gì Ngạn Bách Hàm biết. Những ông lão bà lão ở chỗ này nếu như có hứng thú có thể trợ giúp chăm sóc đám trẻ con. Vừa hoạt động tay chân vừa khiến một ngày trôi qua bớt đi nhàm chán. Cũng xem như giúp họ một phần vơi đi nỗi nhớ nhà hay sự thiếu vắng hơi ấm gia đình.
Tần Hàm Yên nắm tay Ngạn Bách Hàm: “Lúc nhỏ mẹ hay dẫn chị đến đây, sau khi trở về từ M quốc thì chị cũng không đến nữa.”
Tuy là nói vậy nhưng từ sau khi trở về, Tần Hàm Yên mỗi tháng đều đúng hạn gửi quà tặng cùng một ít chi phí để giúp viện có thể duy trì hoạt động.
Tần Hàm Yên chia một túi kẹo trên tay cho Ngạn Bách Hàm sau đó ngoắc mấy đứa trẻ: “Lại đây.”
Đám trẻ thấy quà bánh liền lập tức vây quanh hai người. Ngạn Bách Hàm học theo Tần Hàm Yên chia số kẹo ra cho đám nhóc.
“Của em.”
Hai người vừa phát quà vừa mỉm cười, thỉnh thoảng còn xoa đầu tụi nó. Hình ảnh vô cùng ấm áp.
Xa xa có mấy bà cụ đang ngồi trò chuyện, ánh mắt hiền từ đánh giá hai cô gái xinh đẹp. Có người trong số đó nhận ra Tần Hàm Yên, nhanh chóng gọi cô.
“Hàm Yên đó à. Lại đây.”
Tần Hàm Yên nghe thấy liền dẫn theo Ngạn Bách Hàm đi đến, cô nửa quỳ trước mặt bà cụ: “Bà bà, vẫn còn nhớ con à.”
Bà lão đầu tóc đã bạc phơ, nếp nhăn cũng xếp đầy trên khuôn mặt. Chỉ là ánh mắt và cử chỉ đều toát lên sự ấm áp cùng khí chất thanh nhã: “Đương nhiên là nhớ, tiểu Hàm Yên ngày nào đã xinh đẹp như thế này. Đã có đối tượng chưa?”
Tần Hàm Yên nghe bà lão hỏi liền mỉm cười, cô dịu dàng nắm lấy bàn tay Ngạn Bách Hàm rồi nói với bà: “Con đã kết hôn, em ấy là vợ con.”
Ngạn Bách Hàm cũng nửa quỳ xuống: “Chào bà bà. Con là Ngạn Bách Hàm.”
Bà lão xoa xoa đầu nàng: “Ngoan, lại rất khí chất. Hàm Yên thật khéo chọn.”
“Là con may mắn mới gặp được em ấy.”
Tần Hàm Yên vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay Ngạn Bách Hàm, muôn phần sủng nịch.
“Bà bà, con vào gặp Viện trưởng một chút.”
Tần Hàm Yên lễ phép nói một câu rồi mới dẫn theo Ngạn Bách Hàm rời đi. Trên đường đi cô cũng kể cho Ngạn Bách Hàm nghe vài câu chuyện cũ.
Những người ở đây cũng không phải tất cả đều là không nơi nương tựa. Có những người là mệnh phụ phu nhân, con cái giàu sang phú quý nhưng không có thời gian chăm sóc nên họ tìm đến đây như một chốn về. Ở đây tuy toàn những người xa lạ nhưng lại xem nhau như gia đình, mỗi ngày có người trò chuyện, còn có thể phụ giúp chăm sóc lũ trẻ. Bọn họ sẽ cảm thấy tuổi xế chiều không còn vô dụng ngồi chờ chết nữa.
Giống như bà bà lúc nãy, rõ ràng con cái đều mở công ty, bản thân cũng từng là giáo viên nhưng lại chọn dừng chân ở chỗ này. Thật ra hạnh phúc hay tủi nhục chỉ khác nhau ở góc nhìn. Quan trọng là bạn đứng ở góc độ nào mà cảm nhận.
“Em nhớ có một câu nói thế này.”
“Hãy đọc những áng văn hay, gặp gỡ những người rực rỡ như ánh dương, trong mắt toàn là nụ cười ấm áp. Dù có phong ba vẫn lạc quan tiến về phía trước. Người với người hơn nhau ở một chữ tâm.”
Tần Hàm Yên tiếp lời: “Tâm thiện lương, cả đời vui vẻ. Dùng chân thành đổi được chân tâm.”
Bỗng dưng Ngạn Bách Hàm dừng lại, tặng cho Tần Hàm Yên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Ấy vậy mà cô như được sưởi ấm tận đáy lòng.
Hai người sau đó đến gặp Viện trưởng hàn huyên cả buổi. Trước khi trở về Ngạn Bách Hàm còn dõng dạc tuyên bố sau này sẽ cùng Tần Hàm Yên chịu toàn bộ chi phí vận hành chỗ này. Viện trưởng nghe thế liền vui vẻ không thôi, liên tục nói lời cảm ơn Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm.
Ăn chơi đủ rồi, cũng đến lúc họ nên trở về Hải Thành.