Bữa trưa vì để tránh truyền thông bịa chuyện viết lung tung cũng không đi đâu xa mà chọn nhà hàng trực thuộc Hải Tinh ngay dưới chân tòa nhà. Hải Tinh là công ty giải trí nên Tần Hàm Yên luôn chú ý chuyện này, ra vào đây toàn là minh tinh hàng thật giá thật, câu chuyện bảo mật thông tin thì không nhà hàng nào tại Hải Thành sánh bằng.
Tần Hàm Yên phân phó người chuẩn bị một phòng ăn riêng tư, theo hướng dẫn của quản lý nhà hàng đi vào. Hạ Di Bình cũng nhắn cho Đặng Chân một tin nhắn báo địa điểm. Quản lý nhìn thấy Hạ Di Bình cũng không giấu khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ xứng với chức trách, dù sao chuyện của cấp trên cô cũng không có tư cách biết quá nhiều.
Hai người ngồi xuống bàn, phục vụ nhanh chóng đưa đến một menu, Hạ Di Bình nhanh tay chọn vài món: “Súp bong bóng cá, gà hấp cải xanh nấm hương, salad cesar và một bánh đậu xanh. Tất cả đều không cay.”
“Yên Yên, cậu có muốn gọi thêm gì không?” Hạ Di Bình tự thấy mình gọi toàn món Tần Hàm Yên thích, chỉ thuận miệng hỏi.
Tần Hàm Yên lắc đầu, cô cũng không thiết tha gì với bữa cơm này, nếu không phải Đặng Chân cũng đến thì cô cũng không cần chạy xuống đây.
Rất nhanh chóng phục vụ đã mang món lên, Đặng Chân cũng vui vẻ theo sau định dọa Tần Hàm Yên một phen, nào ngờ người kia một cái nhíu mày cũng không có.
“Đặng đại biên tập, cậu bớt nhàm chán đi.” Tần Hàm Yên trêu chọc.
“Tần tổng, cậu mới nhàm chán đó, không phải Di Bình hẹn cậu thì có phải cậu định chôn mình trong Hải Tinh phải không?” Đặng Chân ngồi xuống càm ràm.
“Được rồi, Đặng Chân cậu nếm thử đi. Yên Yên cũng ăn đi.” Hạ Di Bình rất ra dáng chủ tiệc, thân mật mà mời mộc.
Tần Hàm Yên cảm thấy vô cùng phản cảm khi nghe Hạ Di Bình gọi thân mật như vậy nhưng nể mặt Đặng Chân cũng không cố tình khiến không khí trở nên gượng gạo. Cô cầm muỗng húp một ít súp.
“Yên Yên, thịt gà cậu yêu thích.” Hạ Di Bình vừa nói vừa gắp một miếng thịt cho vào chén của Tần Hàm Yên.
“Di Bình à, cậu vẫn thiên vị Yên Yên như vậy.” Đặng Chân cảm thán, cô nhìn cách thức hai người này chung đụng từ thời đại học, đến bây giờ Hạ Di Bình cũng đã kết hôn mà Tần Hàm Yên đến đối tượng yêu đương cũng không có.
Tần Hàm Yên miễn cưỡng gắp miếng thịt trong chén cho vào miệng nhai nuốt, tuy đều là những thứ cô thích nhưng lại không thấy có một chút hương vị nào. Lần thứ hai trong ngày cô cảm thấy đồ ăn Ngạn Bách Hàm chuẩn bị vẫn ngon hơn.
“Phải rồi Di Bình, nghe nói cậu bây giờ đã đến Hải Tinh?” Đặng Chân tiện miệng hỏi, dù sao cô cũng làm Biên tập, nắm bắt một chút thông tin bát quái là tính cách trước giờ của cô.
Hạ Di Bình nhai hết chút thức ăn trong miệng rồi mới buông đũa xuống: “Đúng vậy, còn phải chờ Yên Yên chiếu cố.”
“Chỗ tôi chuẩn bị làm một bài phỏng vấn, cậu có thể nể mặt làm khách mời không?” Lời này là Đặng Chân hỏi Hạ Di Bình.
“Sao lại là nể mặt, tôi cầu còn không được.” Hạ Di Bình đơn giản nhận lời.
“Được, tôi sẽ sắp xếp. Đến đó Hải Tinh cho tôi mượn người nha Tần tổng.” Đặng Chân nghiêm túc được một chút lại giở trò trêu chọc.
“Các cậu tiếp tục, tôi có việc đi trước.” Tần Hàm Yên cảm thấy mình cũng không nên ngồi lại quá lâu, cô vốn cũng không thể thích ứng sự gượng gạo này, vả lại có việc cũng là sự thật. Chiều nay cô còn phải mở cuộc họp.
Đặng Chân xua tay: “Người bận rộn, không giữ cậu nữa. Di Bình ở lại bầu bạn với tôi.”
Tần Hàm Yên gật đầu rời khỏi.
—
J quốc,
Ngạn Bách Hàm không phải lần đầu tiên đến đây. Từ lúc nàng mười mấy tuổi Ngạn Bách Tùng đã thường xuyên dẫn nàng đến đây coi như tuyên bố với mọi người địa vị của gia chủ tương lai của Ngạn gia.
Rời khỏi Hải Thành, Ngạn Bách Hàm khôi phục dáng vẻ sợ chết chớ tới gần, khí thế sắc bén áp đảo nhân tâm.
Ngồi trên chiếc ghế được điêu khắc tinh xảo, Ngạn Bách Hàm nhắm mắt đung đưa nghe thuộc hạ báo cáo, thỉnh thoảng giữa hai cánh môi phát ra một tiếng ừ lười biếng.
Lần này Ngạn Bách Tùng cử nàng đến đây là để thay hắn tham dự cuộc họp mặt trong giới. Mỗi năm một lần đều tổ chức tại J quốc xa lạ là để tránh tai mắt của chính phủ. Cuộc họp này đương nhiên không thể sự thiếu vắng của gia chủ Tề gia và Lục gia.
Cuộc gặp mặt này được tổ chức tại một biệt phủ nằm sâu trong vùng núi J quốc, mà chủ nhân của biệt phủ này là Tất Độ Đa - Ông trùm khét tiếng tại J quốc. Hắn có quan hệ làm ăn với cả Ngạn gia, Tề gia và Lục gia, ăn chia sòng phẳng, trước nay chưa từng xảy ra vấn đề gì. Đây cũng là nơi duy nhất mà mấy đại gia tộc cất đi bớt khí thế của mình, mỗi người nhường một bước.
Chiếc bàn làm bằng gỗ quý đặt ngay ngắn ngay giữa phòng khách, trên bàn đặt một bình hoa anh đào, trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt nước không dễ phát giác. Chiếc lư đồng hình kỳ lân đang tỏa ra một làn khói, nhẹ nhàng ôm lấy mấy cánh hoa.
Người ngồi ở giữa đang nhắm mắt dưỡng thần mà những thuộc hạ xung quanh cũng không dám phát ra tiếng động. Cho đến khi có người ghé bên tai hắn nói gì đó, hắn mới từ từ mở mắt.
“Lão Tất, ta đến rồi.” Người đến là Tề Hưng, gia chủ Tề gia, cũng là người đứng đầu Hắc Long Bang và Tề thị. Hắn có một người em trai ruột tên là Tề Hải và con trai tên là Tề Tuấn. Nhưng tên Tề Tuấn kia mãi lo ăn chơi, cũng không thể giúp hắn làm nên chuyện gì.
“Tề huynh, mời ngồi.” Tất Độ Đa vừa nói vừa chỉ vào vị trí phía bên phải cạnh hắn. Tề Hưng liếc một cái mới từ từ ngồi xuống.
“Vẫn là Tề huynh đến sớm.” Tất Độ Đa tự tay rót trà đẩy đến trước mặt Tề Hưng.
“Đương nhiên, ta đã chờ đợi để gặp Lão Tất lâu rồi.” Tề Hưng tranh thủ nói thêm mấy lời với Tất Độ Đa trước khi những người còn lại đến.
Một lát sau lần lượt Lục Chấn Phong dẫn theo Lục Nghị bước vào ngồi vào vị trí bên trái theo chỉ dẫn của Tất Độ Đa, chỉ là vị trí ghế bên trái sát bên Tất Độ Đa vẫn còn chừa trống, không khó để đoán vị trí đó thuộc về Ngạn gia.
Đây là lần đầu tiên Lục Nghị được Lục Chấn Phong đưa đến nơi này, hắn vốn vô dụng nhưng Lục Chấn Phong cũng chỉ có mỗi hắn là con trai, cũng đã đến lúc phải buông tay dần giao lại cho hắn.
“Tiểu thư, sắp đến giờ rồi.” Ngạn Kỳ lên tiếng nhắc nhở, hắn là người phụ trách hoạt động của Ngạn gia tại J quốc.
“Không vội, chờ thêm lát nữa.” Ngạn Bách Hàm ngồi trên xe, lười biếng chơi đùa cùng con gấu Shiba trong tay. Đây là con gấu lần trước Tần Hàm Yên gắp, nàng xách theo để thỏa nỗi mong nhớ Tần Hàm Yên. Ở Nam Phương Cảnh Uyển vẫn còn một đống gấu bông khác chờ nàng yêu thương.
Đến khi các vị trưởng bối bên trong sắp mất kiên nhẫn, Ngạn Bách Hàm mới chậm rãi đi vào: “Các vị thúc thúc, con đến trễ.”
“Không sao, ngồi đi.” Tất Độ Đa lên tiếng.
Ngạn Bách Hàm đi tới ngồi xuống chỗ trống còn lại, hai tay khoanh trước ngực.
Lục Chấn Phong lặng lẽ đánh giá, đúng là con cừu non ngông cuồng. Lục Nghị bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, thoáng thất thần với nhan sắc của Ngạn Bách Hàm, so với Hạ Di Bình chỉ hơn chứ không kém. Đối với vị tiểu thư Ngạn gia hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy, quả nhiên kinh diễm.
“Được rồi, hôm nay như thông lệ mời các vị đến đây để thảo luận hướng đi sắp tới.” Tất Độ Đa là người chủ trì, chậm rãi lên tiếng.
“Mấy năm nay tam đại gia tộc bá chiếm vùng trời tại A quốc, nhờ có các vị mà chuyện làm ăn của chúng ta cũng trở nên suôn sẻ. Sắp tới ta định sẽ mở rộng thêm vài hạng mục, không biết các vị nghĩ sao?” Tất Độ Đa nói xong mới nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn biểu cảm từng người có mặt.
“Lão Tất đã lên tiếng, đương nhiên Tề Hưng ta nghĩa bất từ nan.” Tề Hưng nhanh chóng thể hiện vị trí trưởng bối.
“Lục gia cũng sẽ ủng hộ.” Lục Chấn Phong hùa theo.
“Xin hỏi Tất thúc đây là hạng mục gì?” Ngạn Bách Hàm sắc bén nhìn về phía Tất Độ Đa, chờ đợi câu trả lời.
“Thuốc phiện.” Tất Độ Đa cho nàng một đáp án.
Ngạn Bách Hàm cười cười: “Vậy xin lỗi, Ngạn gia không thể giúp đỡ.” Phải nói Ngạn gia mang tiếng là hắc bang nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự dính dáng đến mấy việc hại người trái pháp luật này. Việc này là nguyên tắc, kể cả Ngạn Bách Tùng có ở đây, dùng giao tình mấy mươi năm cũng không thể thỏa hiệp.
“Cô đây là không nể mặt Lão Tất rồi.” Tề Hưng vốn nhìn Ngạn Bách Hàm không vừa mắt, bắt được cơ hội lập tức không nhịn được mà mỉa mai.
“Tiểu Hàm, có thể cho ta biết lý do không?” Tất Độ Đa đối với sự từ chối của Ngạn Bách Hàm cũng không tỏ thái độ.
“Tất thúc, có những việc là thuộc về nguyên tắc, mong thúc hiểu.” Ngạn Bách Hàm quăng cho Tất Độ Đa một đáp án.
“Ngông cuồng, cô thì có nguyên tắc gì chứ?” Lục Chấn Phong không nhịn được lên tiếng, cũng không sợ đắc tội Ngạn gia.
“Không sao, ta có thể hiểu. Lục huynh không cần phải tức giận.” Tất Độ Đa trước sao vẫn giữ được thái độ ôn hòa, không lộ rõ suy nghĩ.
Lục Nghị nghe ba mình đơn giản mà đồng ý như vậy cũng có phần run sợ, phải biết việc buôn thuốc phiện nguy hiểm đến nhường nào, nhưng mà ở đây hắn cũng không có quyền cho ý kiến.
Nhóm người ở lại bàn thêm một ít công việc rồi mới lần lượt ra về, Tất Độ Đa cố tình giữ Ngạn Bách Hàm nói là có chuyện muốn bàn bạc.
“Ngạn huynh vẫn khỏe chứ?” Tất Độ Đa đối với Ngạn Bách Tùng vẫn luôn có mấy phần tôn kính, bây giờ nhìn đứa con gái này đúng là ngày càng bộc lộ tài năng, hổ phụ sinh hổ tử, chỉ hơn chứ không kém.
“Ba con vẫn khỏe, cảm ơn Tất thúc.” Ngạn Bách Hàm giữ khoảng cách và sự tôn kính đúng mực đối với bậc tiền bối.
“Có thể cùng ta ăn bữa cơm không?” Tất Độ Đa là thật tình mời, Ngạn Bách Hàm cũng không tiện từ chối: “Vậy làm phiền Tất thúc rồi.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Bách Hàm: “Em nấu cơm xong rồi, chị vào ăn đi.”
Tần tổng nào đó: “Cơm không ngon bằng em.”
Ngạn Bách Hàm: “Chị ăn chay đi!!!”