Dư Sinh Mộ Yên

Chương 1: Chương 1: Thoáng qua




An Thành những ngày đầu xuân, ánh nắng mặt trời dịu dàng xuyên qua kẻ lá tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Sự ấm áp chân thực này khiến người ta quên đi cái lạnh lẽo vốn có của khu nghĩa trang An Nguyệt.

Sáng sớm hôm nay, Tần Hàm Yên cùng mẹ đến thăm mộ ông bà ngoại, đã nhiều năm trôi qua kể từ khi có ký ức, mỗi khi đến đây, cô bé đều nhìn thấy hai người già với nét mặt hiền từ và nụ cười chất phát vẫn ở yên đó.

Mẹ của Tần Hàm Yên, Khương Huệ thường nói với cô: “Đợi sau này mẹ già yếu rồi, con nhất định phải thay mẹ đến thăm ông bà nhé.” - Cô bé vui vẻ gật đầu.

Người phụ nữ dịu dàng vuốt ve bia mộ, giọng nói nặng trĩu: “Ba, mẹ, con lại đến thăm hai người, nhiều năm trôi qua con vẫn rất nhớ hai người. Ba mẹ xem, Yên nhi đã 12 tuổi rồi, đợi vài năm nữa có thể tự do bay nhảy. Hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cháu ngoại của hai người, dù không có người kia...” - Nói đến đây, hai con mắt Khương Huệ ẩn đỏ, chiếc mũi nghèn nghẹn chua xót.

Tần Hàm Yên hiểu chuyện vội vàng ôm lấy bả vai mẹ mình: “Mẹ, đừng khóc, có Yên nhi đây rồi, Yên nhi sẽ bảo vệ mẹ.” - Khương Huệ khẽ xoa đầu con gái: “Ngoan, chúng ta về.”

Hai mẹ con nắm tay nhau rời khỏi nghĩa trang, khi bước qua khỏi cánh cổng, họ lướt qua một đoàn người tây trang chỉnh tề, đi phía trước là một người đàn ông khí chất nhưng cũng âm trầm đang dắt theo một bé gái chừng 6-7 tuổi, đôi mắt long lanh. Tần Hàm Yên nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của bé gái, bất giác nở nụ cười rời đi.

Bé gái kéo tay ba mình: “Ba, chị gái đó thật xinh đẹp.” - Người đàn ông mỉm cười: “Con gái của ba mới xinh đẹp nhất.”

Hai người dừng lại tại một ngôi mộ rất lâu, phía sau rất nhiều vệ sĩ đứng ngay ngắn không dám phát ra tiếng động. Lúc rời đi, mặt trời đã lên cao, chỉ còn ngôi mộ vẫn nằm yên đó, phía trên ngôi mộ là tấm hình một người phụ nữ xinh đẹp, nụ cười như hoa, thánh khiết dịu dàng, phía dưới khắc hai chữ: Liên Hoa.

- -

Tần Hàm Yên từ nhỏ đã không biết mặt mũi ba mình, cũng không biết ông ấy tên là gì, chỉ biết mình theo họ ba ruột. Mỗi khi tò mò hỏi về người ba trong tưởng tượng, chỉ thấy mẹ mình lặng thinh, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ gì đó. Dần dần, cô bé cũng không hỏi nữa, chỉ sợ làm mẹ mình đau lòng.

Cô cùng mẹ sống tại An Thành, Khương Huệ mẹ cô là một người phụ nữ dịu dàng, hiền lương, nấu ăn lại rất ngon. Hai mẹ con nương tựa nhau bằng công việc giáo viên tiểu học của Khương Huệ. Tuy không được bao nhiêu nhưng cũng coi như sống tốt. Từ nhỏ, tiểu Hàm Yên đã được giáo dục rất tốt, cô bé cũng rất chăm chỉ, hiểu chuyện lại trưởng thành sớm. Cô bé thừa hưởng trù nghệ của mẹ mình, tuổi nhỏ nhưng nấu ăn rất tốt nên thường tranh mẹ làm công việc này, hai mẹ con luôn vui vẻ hòa thuận sống qua ngày.

Bình thường ở trường, tiểu Hàm Yên rất ít bạn bè bởi tính tình trầm ổn, ít nói. Cô bé khá hướng nội, nên rất ít đi chơi, phần lớn thời gian đều tập trung cho việc học cũng như phụ giúp mẹ. Cô bé học rất tốt, thường được giáo viên khen. Khương Huệ cũng rất vui lòng, đôi khi sẽ thưởng cho cô bé một vài thứ, nhưng về sau cô bé không muốn nhận nữa vì sợ mẹ tốn kém, cô bảo mẹ cứ để đó dưỡng già.

Tiểu Hàm Yên rất thích Văn học, cũng giỏi nhất môn này. Cô bé thường nói với mẹ lớn lên sẽ theo nghề Biên tập, trở thành một Biên tập viên nổi tiếng, đến lúc đó có thể nuôi mẹ rồi, đương nhiên Khương Huệ sẽ ủng hộ con gái. Cô bé chính là niềm an ủi của bà, cũng là tình yêu... thời trẻ.

5 năm sau, tiểu Hàm Yên ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mang theo vẻ ngoài lạnh lùng. Cô luôn giữ trên môi một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ấy chỉ thật sự trở nên rực rỡ khi đối diện với mẹ mình. Bao năm trôi qua, cô vẫn là một học bá, hàng xóm ai cũng biết thành tích học tập rất tốt của cô. Năm nay cô thi đậu vào trường Đại học Q, trường Đại học hàng đầu của thành phố Hải Thành lớn nhất cả nước. Vốn dĩ cô rất vui nhưng đồng nghĩa với việc cô phải tự mình đến đó học tập, rời xa mẹ mình, cô rất lo lắng cho bà, hai người đã quen nương tựa vào nhau, chỉ sợ những lúc trở gió, một mình mẹ cô không ai chăm sóc.

“Mẹ, hay là con chuyển về đây, như vậy cũng có thể chăm sóc cho mẹ.” Tần Hàm Yên ôm lấy cánh tay Khương Huệ, tựa đầu vào vai bà nói.

Khương Huệ nở nụ cười: “Không cần, con gái mẹ giỏi thế này, ở lại An Thành chẳng phải bị chôn vùi sao?”

“Nhưng mà con lo cho mẹ mà.” Tần Hàm Yên kiên trì.

“Không sao, chẳng phải mẹ vẫn tốt sao, con rảnh rỗi lại chạy về thăm mẹ, vả lại còn thím Lưu, có chuyện gì mẹ sẽ tìm bà ấy.”

Tần Hàm Yên vẫn cố chấp: “Nhưng mà...”

“Được rồi, chẳng lẽ con muốn từ bỏ ước mơ con theo đuổi ngần ấy năm sao?” Khương Huệ rất hiểu con gái, cũng không muốn vì mình ảnh hưởng đến ước mơ bao lâu của cô.

Tần Hàm Yên cúi đầu: “Thôi được rồi, nhưng mẹ phải hứa chăm sóc tốt bản thân nhé, có gì cứ gọi cho con, con sẽ lập tức chạy về.”

Khương Huệ mỉm cười xoa đầu con gái: “Được rồi, tiểu Yên của mẹ.”

Tần Hàm Yên vùi đầu vào lòng Khương Huệ, vành mắt dần đỏ lên, có những giọt nước ấm áp lăn dài lên gò má...

- -

Tháng 8 vào thu, thời tiết dần trở nên thất thường, những cơn mưa bất chợt kéo theo từng đợt lá rụng. Những tiếng xào xạc vang lên không ngớt. Nhưng đây cũng là thời điểm có lá vàng, khắp cả con đường nhuộm lên một màu rực rỡ, khí thế như chính những con người trẻ tuổi đang lũ lượt kéo về Hải Thành.

Hôm nay là ngày ghi danh nhập học tại Đại học Q, là một trường Đại học đứng đầu, những người có thể trở thành sinh viên của trường không phải là tài năng thì cũng là phú nhị đại, rồng phượng hội tụ, khí thế vô cùng. Có người vào đây để rèn luyện quay về nối nghiệp gia đình, có người mong muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt, cũng có người vào đây vì muốn trở thành minh tinh, đơn giản vì nơi này ngành học đa dạng, có cả diễn xuất, lại có thể móc nối quan hệ với những ông chủ bà chủ lớn sau này, lợi nhiều hơn hại, ai mà không muốn, cố gắng cả một quãng đời tuổi trẻ, chỉ để bước chân vào nơi đây, mở ra một tương lai sáng lạn.

Tần Hàm Yên theo học Khoa Biên tập, đúng như mong muốn từ nhỏ của mình. Cô dựa theo giấy báo trúng tuyển tìm đến chỗ ghi danh. Những người trong Hội sinh viên rất nhiệt tình hỗ trợ cô, còn khen cô xinh đẹp, cô chỉ mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn lịch sự. Báo danh xong, cô nhìn hết một vòng những con người xa lạ, tương lai họ sẽ là đồng học của cô, cũng có thể sẽ trở thành bạn của cô, Tần Hàm Yên bỗng dưng suy nghĩ: “Mình có thể có bạn ở đây sao?”

Thiếu nữ trẻ tuổi đi dạo một vòng để làm quen với ngôi trường xa lạ, cô sẽ gắn bó ở đây tận 4 năm, nhìn ngắm xung quanh, những tòa kiến trúc quen thuộc phù hợp với môi trường giáo dục, có khu đọc sách, khu vui chơi, còn có công viên rất rộng trồng rất nhiều các loại hoa. Nghe nói Hiệu trưởng của trường là nữ, là một người rất yêu hoa nên đặc biệt cho người trồng, nơi đây lại bỗng chốc biến thành khu tham quan cũng như hẹn hò của các cặp tình nhân trẻ tuổi. Vì là ngôi trường hàng đầu, ký túc xá cũng rất khang trang, Tần Hàm Yên đương nhiên cũng ở lại ký túc xá để tiết kiệm chi phí, cô biết mẹ cô kiếm tiền không dễ dàng, cô đã lên kế hoạch đợi sau khi việc học đi vào quỹ đạo, cô sẽ đi làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho mẹ mình.

Cô kéo chiếc vali mới tinh đã mua một tuần trước bước vào ký túc xá, hình như chưa ai đến, cô chọn cho mình một chiếc giường phía dưới, gần cửa sổ, như vậy cô có thể thỉnh thoảng ngắm nhìn xung quanh, để tìm cảm hứng cũng được. Tần Hàm Yên thu dọn xong, dựa lưng vào gối, ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa sổ, ánh sáng xuyên qua khe lá khẽ động đậy theo làn gió. Bỗng dưng cô lại thấy nhớ mẹ, không biết bây giờ mẹ đang làm gì, hôm nay có vui không... Vẫn đang thất thần thì có tiếng mở cửa, cô vội bước xuống giường nhìn sang, hai gương mặt xa lạ ngập tràn hơi thở của tuổi trẻ đang nở nụ cười với cô. Một người trong đó nhanh nhẹn chạy lại kéo tay cô: “Chào cậu, Tần Hàm Yên đúng không, mình là Đinh Mễ Khoa Ngôn ngữ, đây là Trần Mãn Chi Khoa Lịch sử, sau này chúng ta là chị em tốt haha.”

Tần Hàm Yên lấy lại tinh thần, nở nụ cười nhàn nhạt: “Chào hai cậu, mong chiếu cố.” - Trần Mãn Chi xua tay: “Tất nhiên, Mễ Mễ đã nói rồi, chị em tốt.” - Nói xong còn vỗ vai Tần Hàm Yên, sau đó thì bắt tay vào thu dọn.

Phòng ký túc xá có 4 người, hiện tại có 3, còn một người nữa nghe nói chiều mới đến. Thế là họ ai lo việc nấy, thỉnh thoảng hỏi thăm đôi chút về nhau, cũng xem như hòa thuận vui vẻ. Đinh Mễ tính tình hài hước, lại bát quái, thỉnh thoảng hỏi hai người còn lại không biết người bạn cuối cùng là người như thế nào, Tần Hàm Yên và Trần Mãn Chi chỉ qua loa trả lời, không mấy để tâm. Ba người kẻ qua người lại mệt rồi ai nấy về giường ngủ.

Một giấc ngủ thật dài, sau khi tỉnh dậy, chiếc giường trống còn lại cũng đã có người. Người đến là Trương Nguyệt, bề ngoài xinh đẹp, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, vừa nhìn là biết kẻ có tiền. Đinh Mễ ngay lập tức nhảy lên trước chào hỏi, tiện thể giới thiệu hai người còn lại, Trương Nguyệt chỉ gật đầu chào, đơn giản giới thiệu: “Trương Nguyệt, Khoa Kinh doanh”, sau đó quay về giường. Đinh Mễ và Trần Mãn Chi nhìn nhau, Tần Hàm Yên sờ sờ mũi rồi cũng lui về.

Trời tối, Đinh Mễ xung phong dẫn cả phòng đi ăn, trước khi đến đây cô đã lên mạng tìm kiếm thông tin, biết được nhiều chỗ ăn ngon nên không ngại khoe khoang. Tần Hàm Yên và Trần Mãn Chi cũng vui vẻ đồng ý, Trương Nguyệt cũng nể mặt đi cùng. Quán ăn là một quán truyền thống, nhìn qua sạch sẽ, thoáng mát, chủ quán là hai ông bà tuổi ngoài 50, vừa nhìn là biết tay nghề lâu năm, thấy mấy cô gái trẻ vừa đến cũng vui vẻ chạy đến tiếp đón. Đinh Mễ nhanh nhẹn: “Để tôi chọn món, đảm bảo không làm các cậu thất vọng.”

Ba người còn lại tỏ ý sao cũng được. Đinh Mễ vui vẻ gọi món, thức ăn nhanh chóng được mang lên, có mì xào hải sản, cải xanh, cá hấp cùng vài món tráng miệng. Trương Nguyệt thoáng nhíu mày không dễ nhận ra, Trần Mãn Chi chu đáo gắp thức ăn cho từng người: “Ăn nhiều vào, ngày tháng sau này sẽ rất cực khổ đó.”

Tần Hàm Yên nhận lấy: “Cảm ơn Mãn Chi.”

“Không cần khách sáo.” Trần Mãn Chi đáp lại

Đinh Mễ lập tức chen vào: “Oa oa, xem kìa, tại sao của mình chỉ toàn rau.”

Trần Mãn Chi liền gấp một miếng cá to vào chén Đinh Mễ, cô nàng lập tức vui vẻ. Trương Nguyệt nhìn ba người vui vẻ, cũng chầm chậm ăn, tầm mắt đôi khi dừng trên gương mặt Tần Hàm Yên.

Ngày đầu tiên tại ký túc xá cứ thế trôi qua, ai cũng mệt. Tắm rửa xong liền chìm vào giấc ngủ, ngày mai họ còn phải tham dự lễ khai giảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.