Hai chân cô kẹp chặt lấy thắt lưng anh, mông bị hai bàn tay lớn không ngừng xoa nắn.
Gậy thịt sưng to cứng rắn nằm ngang ép lên bụng dưới hai người. Cố Dư tóc ướt nhẹp ôm lấy cổ anh, từ trên cao nhìn xuống, thở dồn dập,
“Hôn quân.”
Cố Thần Sinh hôn môi cô, vừa cười vừa cắn nhẹ môi dưới, không buông.
Một lúc sau, trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước vang dội và tiếng da thịt ma sát nhau.
Cố Thần Sinh nhìn bầu ngực to lớn nảy lên nảy xuống trước mặt, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi vươn ra trêu đùa.
Phòng tắm không lớn, không có bồn tắm, cô bị anh ôm lên, hai tay bâú chặt lấy vai anh, móng tay khảm sâu.
Nước chảy lên thân thể hai người, men theo từng đường cong len lỏi xuống nơi kết hợp khăng khít, bị va đáp vang lên từng tiếng “bạch, bạch”, trong không gian nhỏ bị phóng đại, lọt vào tai Cố Dư trở thành âm thanh hết sức xấu hổ.
Cô cúi đầu vùi vào cổ anh, để mặc anh nâng lên hạ xuống, mỗi lần như vậy tiểu huyệt nhỏ lại phải ngậm sâu gậy thịt to lớn, khoái cảm càng nhiều, càng siết chặt.
Tốc độ không đủ, Cố Thần Sinh đột nhiên thả cô xuống, để cô chống tay vào bồn rửa mặt, từ phía sau tiến vào như vũ bão. Anh nắm chặt lấy thắt lưng cô, sức lực nhiều đến nỗi nơi đó in lên năm dấu ngón tay đỏ bừng.
“A...ưm...Thần Sinh...chú Cố...”
Cố Thần Sinh cúi người, hôn dày đặc từ thắt lưng lên gáy cô, ghé sát vào tai cô, giọng nói đứt quãng,
“Bảo bối ngoan, kêu lên, anh thích nghe...”
Cố Dư đỏ bừng mặt, ngón tay siết chặt thành bồn rửa, bị tốc độ và sức mạnh của anh làm choáng váng,
“A...chú Cố...”
Cố Thần Sinh hiển nhiên thích như vậy, gậy thịt càng vào sâu, đỉnh đến tận hoa tâm.
Vòi hoa sen vẫn chảy, nhưng hai người kia sớm đã đến một góc khác say sưa làm tình. Dần dần, hơi nước trên người dần biến thành mồ hôi, bên dưới cũng đã lầy lội một mảnh dâm dịch hỗn độn.
Cố Thần Sinh dần thả chậm tốc độ, nhưng ra vào lại rất sâu, cũng rất mạnh, từng cú đều khiến Cố Dư mất thăng bằng ngã về phía trước, bầu ngực chấn vào thành bồn đau đớn, cô rên lên, rất nhanh, hai bàn tay từ phía sau đã vươn lên ôm trọn lấy, vừa xoa nắn vừa bảo vệ.
Cố Dư lại cao trào, cô run rẩy, tiểu huyệt cũng co rút, cô lụi xuống, Cố Thần Sinh lại xốc cô lên, ra vào thật nhanh mấy chục lần rồi rút ra, bắn toàn bộ lên lưng cô.
Cố Dư ngã ngồi dưới sàn nhà, hai chân khép chặt vào nhau, run lẩy bẩy. Cố Thần Sinh ngồi xổm bên cạnh cô, đem chân cô tách ra, lộ ra tiểu huyệt ướt đẫm vẫn đang chậm rãi khép mở, bật cười, xốc nách cô đứng dậy.
Tắm xong một lượt, Cố Dư bắt anh cõng ra ngoài. Đến khi cả hai đều ổn định trên giường, cô mới sực nhớ ra một chuyện,
“Bao giờ anh đi?”
Cố Thần Sinh vuốt tóc cô, lấy chăn đắp cho cả hai người, “Ngày mai.”
Cố Dư “ồ” lên một tiếng, rúc vào ngực anh. Cố Thần Sinh vuốt mái tóc dài của cô, hôn nhẹ lên má cô an ủi.
Cố Dư chớp chớp mắt, lông mi dài quét lên làn da ở cổ anh, nhột nhột, “Liệu cô ba có nghi ngờ chuyện chúng mình ăn cơm cùng nhau không anh?”
Cố Thần Sinh cười cười, “Sao có thể.”
Cố Dư không nói gì nữa, cô định nói rằng cô cảm giác Cố Noãn đã biết chuyện rồi.
_________________
Cố Thần Sinh đi vào buổi chiều ngày hôm sau, Cố Dư vừa tan lớp đã vội vàng về nhà tiễn anh ra sân bay.
Hôm nay Cố Dư rảnh rỗi, về nhà một lần.
Lúc cô vừa về đã thấy Úc Thượng Linh ở trong phòng bếp bận rộn cùng mẹ cô, mệt mỏi thở dài. Cũng thật là kiên trì quá đi.
Trải qua cuộc nói chuyện lần trước, Úc Thượng Linh cũng không quá tự nhiên trước mặt cô, thấy Cố Dư về cũng chỉ cứng nhắc hỏi han vài câu rồi tiếp tục.
Cố Dư không thèm để ý, ra vẻ ta đây mới là chủ nhân của ngôi nhà này, vứt túi xách ở sofa phòng khách, lên lầu chơi cùng ông nội, đến giờ cơm mới xuống ăn.
Giờ ăn trong nhà họ Cố bao giò cũng vui vẻ, đặc biệt là ba chị em dâu thân thiết là mẹ cô, Cố Noãn và Ôn Điệp. Nhưng hôm nay, có thêm sự xuất hiện của Úc Thượng Linh, mọi người hình như trầm hơn một chút.
Cố Dư chăm chú ăn phần của mình, dỏng tai nghe mọi người trò chuyện.
Ôn Điệp đang nói chuyện, cười ha hả, liếc sang thấy Úc Thượng Linh, liền sực nhớ, nói,
“Tiểu Linh, kể cũng thiệt thòi cho em quá, em thường xuyên sang đây mà lão Tứ lại đi biệt tăm biệt tích, đúng là đáng trách.”
Úc Thượng Linh cười yếu ớt, “Không sao đâu ạ, em sang đây là muốn cùng mọi người, chuyện giữa em và anh ấy tính sau cũng được ạ.”
Diệp Lộ cũng chen vào, “Lão tứ là người cứng cổ nhất trong cái nhà này, từ nhỏ đã không chịu nghe lời rồi, chỉ còn nước trông chờ em buộc được trái tim nó rồi dắt mũi nó thôi.”
Cố Dư nghiến răng ken két nghe Úc Thượng Linh ngại ngùng xấu hổ đáp lại.
Từ đầu đến cuối Cố Noãn đều không tỏ thái độ.
_______________
Thấm thoắt nửa tháng trôi qua, tháng ba hoa đào nở rộ, Cố Thần Sinh trở về.
Ngày anh trở về, cả nhà lại tụ họp, Cố Dư ngồi trong nhà bếp nhặt rau, nghe mẹ cô cùng mọi người nói chuyện.
“Lát nữa Úc Thượng Linh lại đến đấy, lần này xem lão Tứ chạy đi đâu.”
Cố Dư bức bội vò nát lá rau, ngẩng đầu nói,
“Hiếm lắm mới có dịp cả nhà đầy đủ, sao lại cho cô ấy đến làm gì mẹ?”
Diệp Lộ vỗ đầu cô một cái bốp rõ đau,
“Con hỗn đấy hả? Người ta có thể là thím dâu tương lai của con đấy.”
Cố Dư cười lạnh, “Mẹ nghĩ Chú út nhà mình dễ rung động thế sao? Ngoài kia còn cả khối con gái tốt hơn cô ấy gấp trăm lần, với lại, biết đâu chú ấy đã có bạn gái rồi thì sao?”
Diệp Lộ quắc mắt nhìn cô, Cố Dư lè lưỡi. Cố Noãn vừa thái rau, vừa nói,
“Em cũng thấy vậy, chuyện tình cảm của lão Tứ, chúng ta vẫn đừng nên cần thiệp nhiều thì hơn, tính lão Tứ như vậy, không thích ép buộc đâu, mọi chuyện cứ để tự nhiên.”
Cố Dư run rẩy, liếm liếm môi nhìn cô ba, tự an ủi rằng tất cả chỉ là suy đoán.
Diệp Lộ bị cả hai người khuyên nhủ, cũng thấy đuối lí, không nói nữa. Một lát sau, Ôn Điệp về, phòng bếp lại rộn ràng hơn.
Cố Dư rửa xong rau, hỏi Ôn Điệp,
“Thím hai, Tiểu Mạn đâu rồi ạ?”
“Ở ngoài phòng khách, suốt ngày chỉ biết đến điện thoại, học hành ngày càng sa sút, đúng là...”
Cố Dư ra ngoài, thấy Cố Mạn đúng là đang xem điện thoại, tới ngồi bên cạnh, gọt hoa quả,
“Sao em cứ xem điện thoại mãi thế?”
Cố Mạn không biết đang xem cái gì, cười tít mắt, nghe cô nói liền ngẩng đầu, “Tiểu Dư, chị không hiểu đâu.”
Cố Dư, “...“. Có gì cô không thể hiểu sao?
Buồn bực cắn một miếng táo. Một lát sau, Cố Mạn ngẩng đầu,
“Chị Tiểu Dư, chị đã 22 tuổi rồi, sao vẫn chưa có bạn trai vậy?”
Tim Cố Dư đập thình thịch, cô cười gượng một tiếng, vỗ đầu con bé, “Sao em biết chị chưa có bạn trai?”
Cố Mạn nhìn cô tò mò, “Nói vậy là có rồi sao? Ai vậy? Ai vậy? Em có biết được không?”
Cố Dư nhét một miếng táo to vào miệng con bé, cười lưu manh, “Không cho em biết.”
__________________
Khoảng 7 giờ tối, Cố Thần Sinh về nhà. Anh từ ghế sau của chiếc Maybach ngoài cổng xách theo một vali đồ tiến vào nhà, đằng sau vệ sĩ còn kệ nệ mỗi người vài cái vali to bự chảng, lần này đúng là về thật rồi.
Cố Dư đang cong chân ngồi trong phòng khách, buồn bực vì sự xuất hiện của Úc Thượng Linh, vừa nghe thấy tiếng xe đã bật dậy ngó ra ngoài.
Đúng là anh rồi.
Còn chưa kịp ra đón thì Úc Thượng Linh đã nhanh hơn một bước, từ phòng bếp đi ra. Cô ta làm ra vẻ thân thiết đưa tay đón lấy hành lí của anh,
“Thần Sinh, để em.”
Cố Thần Sinh vừa trên máy bay về, mệt mỏi, mái tóc hơi xù, chỉ kịp nhìn bóng dáng quen thuộc ở sofa một cái rồi phất phất tay từ chối cô ta,
“Cảm ơn, tự tôi làm được.”
Nói rồi xách đồ lên lầu, lúc đi qua phòng bếp còn ghé qua chào hỏi các chị. Vệ sĩ khiêng thêm lên trên lầu hơn 3 cái vali nữa, lướt qua Úc Thượng Linh vẫn xấu hổ đứng đấy.
Cố Dư đắc ý trong lòng, nhìn cô ta một cái rồi xoay người lên lầu.
Cố Dư không vào phòng anh, chỉ là cô muốn lên phòng thay một bộ váy mới xuống ăn cơm thôi.
Bàn ăn đông đủ người. Cố Dư ngồi bên cạnh Cố Thần Sinh, bên phải anh là Úc Thượng Linh. Cố Mạn bất mãn nhìn chỗ ngồi quen thuộc của mình bị cô ta chiếm lấy, suốt giờ cơm không thèm nói câu nào.
Cố Thần Sinh vừa về, chưa kịp tắm rửa, chỉ kịp thay một bộ đồ thoải mái đã xuống ăn cơm.
Mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, cánh đàn ông thì thảo luận về kế hoạch chuyển trụ sở của Cố Thần Sinh lần này, còn lại đều bàn về túi xách và thời trang. Trong chuyện này, Cố Noãn luôn là người sôi nổi nhất.
Vì có Úc Thượng Linh bên cạnh, cô ta đặc biệt chú ý tới hành động của anh nên hai người không thể lén nắm tay nhau dưới gầm bàn được, chỉ có thể kìm nén, yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, mọi người tụ tập ở phòng khách một lát, rồi Úc Thượng Linh tỏ ý muốn ra về,
“Cũng đã muộn rồi, em xin phép về trước ạ.”
Ánh mắt không quên nhìn về phía Cố Thần Sinh. Diệp Lộ vẫn chứng nào tật nấy, hồ hởi, “Lão Tứ lấy xe đưa Tiểu Linh về nhà đi.”
Cố Thần Sinh ngồi ở một góc sofa, bên cạnh Cố Mạn, mệt mỏi xoa xoa thái dương,
“Em vừa xuống máy bay, có chút mệt mỏi, bảo chú Trần đưa cô ấy về đi ạ.”
Úc Thượng Linh thoáng chốc lâm vào lúng túng, tay cầm túi xách siết chặt lại, cười gượng,
“Vậy cũng được ạ, phiền mọi người quá.”
Diệp Lộ ra cổng tiễn cô ta, lúc đi vào còn trách mắng Cố Thần Sinh một trận. Anh bỏ ngoài tai, đi lên lầu.
Chín giờ, Cố Dư ngồi bên mép giường nghịch nghịch điện thoại, trong lòng giận dỗi. Anh cũng không thèm nhắn tin sao?
Sự việc của Úc Thượng Linh cộng với sự lạnh nhạt của anh lúc này khiến tâm tình cô bực bội hơn bao giờ hết. Còn chưa tới mười giờ đã tắt đèn trùm chăn đi ngủ.
________________
Votes và comments của các bạn chính là động lực để mình edit
Sì poi một chút là truyện ngược hơn ta tưởng cả nhà ạ ️ hôm qua mình đọc trước có một đoạn thôi mà thật kinh khủng sẽ không còn xa đâu, truyện chỉ hơn 40 chương thôi.