Type: Nguyên Lý
Từ lâu đã có người thông báo cho Tiêu Mạc Dự
biết, do vậy Hoa Thái U và Tiết Ngưng còn chưa đi tới sơn trang đã nhìn
thấy một người rảo bước ra đón.
Người đó bận chiếc áo dài màu
xanh nhạt, đai lưng gấm. Hai dây đai lưng buông hai bên hông lay động
theo bước chân càng làm nổi bật tôn lên mái tóc bay bay bên gò má.
Khi người đó còn cách chỗ Hoa Thái U và Tiết Ngưng khoảng ba thước bỗng đột ngột dừng bước, hơi thở có phần gấp gáp tạo thành một làn hơi trắng
mỏng bay lên trước mặt, khiến đôi mắt khó có thể che dấu được tâm trạng
bộn bề mờ đi.
“Cá mực nhỏ, chàng bản lĩnh thiệt rồi đó! Thời tiết này mà chỉ mặc đúng một chiếc áo đi lại khắp nơi thế này. Xem ra, chàng đã rất quen với khí hậu ở Mạn Bắc rồi nhỉ?”
Hoa Thái U bận bộ
váy áo màu vàng nhạt, kiểu tóc đơn giản, chắp tay sau lưng đứng đó. Nàng nghiêng đầu, hất cằm, khóe miệng nhếch lên trên, đuôi lông mày hất
ngược, trong giọng nói lảnh lót pha lẫn nụ cười châm biếm.
“Hoa cải dầu, khí sắc của nàng tuyệt lắm, xem ra mười một ngày vừa rồi nàng sống rất ổn đó.”
“Đương nhiên rồi! Đồ ăn sẵn có, đồ uống khắp nơi lại còn có cả mỹ nam bên
cạnh, nếu không phải là vì quá nhớ Ức Nhi, thiếp thực sự không muốn quay về nữa.”
“Thế thì hay quá, gần đây ta bận tối mắt tối mũi, bận tới mức suýt nữa quên mất còn có nhân vật như nàng thế này.”
“Gì kia? Phải không vậy? Bận tới mức thế này rồi còn đếm được cả số ngày
nữa kìa, thật làm khó chàng vẫn có thể nhớ được rõ tới vậy.”
Tiêu Mạc Dự giống bị bóc trần tâm sự vừa xấu hổ lại vừa tức giận, quát to: “Nàng cho là ai cũng đều vô tâm như mình sao?”
“Nhìn đi nhìn đi, thiếp vừa mới thoát nạn quay về mà chàng đã quát thiếp như vậy.”
“Nếu nàng còn dám không quay về, ta sẽ khiến cả người nàng biến thành bánh bao nhân thịt!”
“Có điều thiếp lại thích chàng băm băm chặt chặt thiếp thành bánh chẻo kia…”
Tiêu Mạc Dự gằm mặt lườm Hoa Thái U, nàng cũng không hề tỏ ra yếu thế trợn
mắt nhìn lại: “Chàng giường cao gối ấm ăn ngon mặc đẹp lườm cái gì mà
lườm, thiếp dầm mưa dãi nắng ăn gió nằm sương còn chưa phát điên kìa!
Chàng nói xem loại người vô lương tâm như chàng, còn thản nhiên ngồi chờ trong nhà, chàng định chơi trò ôm cây đợi thỏ à? Dù gì cũng nên ra
ngoài đảo qua đảo lại, cho dù chỉ là lấy lệ. Quả thật khiến người ta quá đau buồn, bản tú bà đây về mặt tình cảm sao có thể chịu được điều này
chứ.”
“Người nói ra những lời này mới là loại người lương tâm bị
chó ăn mất thì có! Những ngày vừa qua ta ngày cũng như đêm đều + trí (?) người nghĩ cách phá chướng khí, hòng vào được hang núi đó, còn giường
cao gối ấm cái gì chứ, căn bản đến mép giường còn chẳng sờ vào được?”
“Chướng khí?”
Hoa Thái U cố kiềm chế niềm vui nhỏ trong lòng, lẩm bẩm một mình: “Thì ra
đó là đường thoát gã đã chuẩn bị từ trước, chả trách gã có thể yên tâm
dưỡng thương như vậy…”
Tiêu Mạc Dự nghe thấy vậy, đuôi lông mày
khẽ rướn lên, chàng tiếp tục nói: “Huống hồ, ta cũng lo lắng nếu ép quá
gã sẽ lấy nàng làm con tin mà làm tổn thương tới nàng, chỉ có thể cố
gắng hết sức lựa chọn những cách ngu ngốc có tính phá hoại nhỏ nhất. Nếu không thì, cứ dùng thuốc nổ mở ra một con đường là xong, cần gì phải
gắng sức?”
“Gã sẽ không làm hại thiếp đâu…”
Thấy sắc mặt
Tiêu Mạc Dự không ổn, Hoa Thái U vội vàng bĩu môi nói: “Có điều chàng
cũng thật ung dung thái quá đó, cô nam quả nữ lửa gần rơm dễ bắt lửa lắm đó, lẽ nào chàng không sợ thiếp tranh thủ dấm dúi trăng hoa với gã
kia?”
Tiêu Mạc Dự giống như đang trừng phạt nàng dám nói ta tình
huống rất có khả năng xảy ra này, liền vò tóc nàng rối bù, tiếp đó cười
lớn nói: “Hoa cải dầu ngốc nghếch! Nếu phải so sánh giữa sự trong sạch
và an nguy của nàng, cái gì quan trọng hơn?”
Có hai con người vừa ôm ấp, vừa cười đùa vui vẻ, quấn lấy nhau trong làn gió nhẹ cùng ánh nắng đẹp.
Còn một người con gái khác trông yếu đuối như liễu lại dẻo dai như liễu, không biết tự lúc nào đã lặng lẽ bỏ đi…
Biển hiệu Tiêu gia sắp sửa khai trương, nhưng đại quản gia Cổ Ý lại bị Tiêu
Mạc Dự phái đi tòa thành lân cận để giúp Cầu tiên sinh mở chi nhánh của
Tiêu Kim lầu. Cổ Ý kiên quyết muốn đem Phong Diễm đi cùng, có điều Phong Diễm lại kiên quyết không đồng ý. Cổ Ý chỉ với một cú chặt gáy khiến
Phong Diễm ngất xỉu rồi quấn cô nàng trong áo choàng, tiếp đó vác lên
vai khởi hành chuyến đi của mình.
Cao Lương Địa vì bức trang đại
diện hình tượng cho quán kĩ nam mà vô tình trở thành người tình trong
mộng của các đại lão gia, ngày nào cũng đối mặt với dăm bảy vụ quấy rối. Điều khiến người ta phải thở phào nhẹ nhõm chính là Cao Lương Địa không hề phản kháng cũng chẳng từ chối trái lại rất biết hưởng thụ đối với
việc này, hắn rất thích nhìn đám đàn ông thèm khát hắn tới mức nước dãi chảy đầm đìa vừa gào thét “Tiểu mỹ nhân” vừa nhảy xộc tới chỗ hắn. Điều khiến người ta đau đớn là, hắn càng thích khoảnh khắc những tên háo
sắc kia vừa chạm vào vạt áo hắn đã bị hắn đá bay không thương tiếc. May
mắn là hắn chưa từng khiến ai tử vong cũng như bị tàn tật, chỉ khiến họ
nằm dưỡng thương dăm bữa nửa tháng. Tuy vậy Tiêu Kim lầu cũng phải trả
rất nhiều ngân lượng kết hợp với sự yêu thương vô bờ bến mới có thể xoa
dịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn của đám đàn ông kia.
Do Cầu tiên sinh người chuyên phụ trách các vấn đề đối ngoại hiện giờ không ở
Tiêu Kim lầu, nên tú bà Hoa Thái U đành phải đích thân lộ diện thay mặt
cho Tiêu Kim lầu đi đưa ngân lượng và tặng tình yêu thương, và cũng
chính tú bà này đồng thời còn phải ứng phó hết tốp khách này tới tốp
khách khác tới chúc mừng đại lễ khai trương của Tiêu gia.
Còn về nguyên nhân thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, đó là Tiêu Mạc Dự đã đổ bệnh.
Đúng vào buổi chiều hôm Hoa Thái U trở về, Tiêu Mạc Dự bỗng dưng đổ bệnh
nhanh chóng. Đúng là muốn bệnh là bệnh không những thế còn bệnh rất dứt
khoát, không chút do dự.
Màn đêm nặng nề buông xuống, vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời.
Hoa Thái U phải khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi ngồi trên mái
nhà rên rỉ với trăng: “Sức khỏe mới là vàng, thanh niên văn nghệ sĩ
chẳng khuôn khổ phép tắc chút nào!”
“A Thái, vậy nàng thấy ta có theo phép tắc không?”
Một giọng nói trầm ấm pha lẫn giọng điệu vui tươi cất lên bên cạnh Hoa Thái U, khiến nàng suýt nữa loạng choạng ngã kềnh ra.
Ngụy Lưu một tay kịp thời đỡ lấy eo của nàng khiến nàng bớt lảo đảo rồi dìu
nàng ngồi dậy, tay còn lại giơ một bầu rượu lắc trước mặt Hoa Thái U:
“May mà ta chỉ mang một bầu rượu, nếu không thì chỉ có thể giương mắt
đứng nhìn nàng ngã xuống mà thôi.”
“Thì ra huyng cũng chỉ có hai tay? Ta cứ tưởng huynh ít nhất phải có ba không chừng còn bốn năm sáu bảy cái nữa kia!”
“Ta đâu có phải là nhện…”
Nhớ tới tình cảnh gặp nhau lần trước, hai người bất giác nhìn nhau cười sảng khoái.
“Thường Ly, tại sao đêm hôm khuya khoắt huynh lại tới đây vậy?”
“Bởi vì lúc này ta mới rảnh.”
“Đúng vậy, ta cũng bận chết mất.”
Hoa Thái U giơ bầu rượu uống hai ngụm, tiếp đó đưa cho Ngụy Lưu: “Chắc huynh cũng rất bận hả?”
“Đúng là rất bận, có điều hoàn toàn không phải vì người đó, nên nàng không cần phải lo lắng.”
“Ta đâu…”
Hoa Thái U chột dọ nhoẻn miệng, không tiếp tục giải thích thêm nữa.
Từ hôm chia tay với Liễu Âm, nàng không còn nghe thấy tin tức gì của gã.
Hoa Thái U có phần hoài nghi gã đã rơi vào tay của Ngụy Lưu. Tuy hoàn
toàn không biết rốt cuộc tại sao gã lại có xung đột với quan phủ, có
điều Hoa Thái U cũng không hy vọng gã xảy ra chuyện gì không hay.
Cho dù gã thực sự là đạo tặc khét tiếng thì đã sao, dù gì trong mắt nàng,
gã vẫn chỉ là một con thỏ thần kinh phân liệt không hơn không kém, một
gã đã phải chịu nỗi đau khổ tột cùng, nhưng vẫn cố gắng che đậy những
vết sẹo chi chít trên cơ thể để luôn nở nụ cười nhăn nhở.
Ngụy Lưu nhìn Hoa Thái U: “Nếu hắn là người nàng quan tâm, ta sẽ không truy cứu tiếp nữa.”
Hoa Thái U sững người, liền sau đó lại ra vẻ trượng nghĩa: “Thường Ly,
huynh có việc cần phải làm, chớ đừng vì ta mà ảnh hưởng tới việc công.”
“Thật chứ?”
“Nếu không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, thực ra cũng có thể nương tay một chút…”
Ngụy Lưu vừa cười vừa lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ giơ cao bầu rượu,
nghiêng bầu để rượu chạy trực tiếp xuống miệng, yết hầu chuyển động,
rượu không lọt ra ngoài giọt nào.
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt
Ngụy Lưu, bỗng chốc làm dịu đi đường nét kiên nghị ban đầu. Gió đêm thổi bay mái tóc cùng vạt áo chàng, khiến mùi thơm của rượu bốc lên nồng.
Người đàn ông này, từ trước tới giờ luôn ít làm nhiều, luôn xuất hiện vào
những lúc phù hợp, mang tới sự yên tâm cho người khác, khiến bất kỳ ai
đều muốn dựa vào. Người này sinh ra đã là người mạnh mẽ, biết hết mọi
chuyện, có thể điều khiển mọi thứ, hơn nữa có khả năng dùng đôi tay chắc chắn của mình để bảo vệ tất thảy.
Hoa Thái U cũng tự biết rõ, sở dĩ Ngụy Lưu đồng ý không tiếp tục truy cứu Liễu Âm đương nhiên không
hoàn toàn là vì nàng, nhưng cho dù chỉ cần có chút ít quan hệ, nàng đã
cảm thấy mãn nguyện và cảm động rồi.
“Thường Ly, nghe nói chuyến đi lần này của huynh gặp lưu manh đạo khấu phải không, nhưng chắc không bị thương vong gì chứ?”
“Gần đây lưu manh thảo khấu hoành hành, vừa đi được nửa lộ trình thì không
có cách nào tiếp tục tiến lên nữa, đành phải quay lại, chờ sau khi bình
yên trở lại sẽ đưa An Dương về kinh.”
Ngụy Lưu dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lúc cứu Tiết cô nương, ta hoàn toàn không biết cô ta vốn là biểu muội của Tiêu huynh.”
Hoa Thái U nhận rõ vẻ hối lỗi trong giọng điệu của Ngụy Lưu, liền vội vàng
cười nói: “Cứu người là việc tốt đáng tự hào, sao huynh lại ra vẻ đau
lòng như vậy?”
“Sau khi cứu cô nương Tiết Ngưng, lại không có
cách nào tiếp tục đưa cô nương đó về Giang Nam, trong lúc bất lực, đành
phải đưa về Ung thành giao cho Tiêu huynh.”
Ngụy Lưu khẽ thở dài: “A Thái, ta biết nàng không muốn nhìn thấy cô nương này, thật lòng xin lỗi.”
“Bị huynh nói như vậy, dường như ta lại trở thành người nhỏ nhen, hẹp hòi.
Đúng vậy, ta thực sự không thích cô ta, nhưng cũng không quá ghét, càng
không trông mong cô ấy bị chết. Huynh cứu cô ấy, quả thực ta phải cảm ơn huynh mới phải. Nếu không, ngộ nhỡ cô ấy thực sự gặp chuyện gì không
hay trên đường, thì lương tâm ta mặc dù rất hữu hạn, nhưng cũng khó
tránh khỏi bất an một thời gian.”
Hoa Thái U cười khì khì vỗ vai
Ngụy Lưu: “Thường Ly à, cùng đi với nhau cả chặng đường dài như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân là huynh đây lẽ nào không phát triển chút tình cảm
quyến luyến với người đẹp sao?”
Ngụy Lưu thật thà trả lời: “Có
biểu muội của mình ở cạnh bên, làm sao có thể cùng phổ khúc nhạc tình
yêu với biểu muội của người khác chứ?”
“Lẽ nào đây chính là thứ mà người ta gọi là, phía sau một biểu ca tuyệt tình luôn có một biểu muội si tình…”
“Muốn đoạn tuyệt lại không đoạn tuyệt được trái lại phải chịu sự rối ren,
đôi khi tuyệt tình chưa chắc đã là vô tình, suy cho cùng lại là đa tình
kia. Thứ đạo lý này, cả ta và Tiêu huynh đều hiểu rõ.”
Ngụy Lưu
đặt bình rượu xuống, nghiêng người nhìn Hoa Thái U đang giả bộ không để
ý: “Lúc bọn ta vào được nhà trọ, tất cả mọi người đã bị bọn thảo khấu
giết sạch, chỉ còn mỗi một mình Tiết Ngưng đang đứng dựa vào tường, cầm
dao găm đấu với mười mấy gã đàn ông khát máu. Cô ấy cầm rất chắc tay,
dường như không nhận thấy chút hoảng hốt nào cả, khí thế trấn tĩnh đó
khiến bọn giặc giết người không ghê tay kia khó xông lên được nửa bước.
Cho nên A Thái à, thực ra Tiết cô nương hoàn toàn không yếu đuối như vẻ
bề ngoài đâu, ta thậm chí còn nhận thấy vẻ liều chết toát ra từ người cô ấy, nói một cách khác để đạt được mục đích nào đó cô ấy sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ cản đường.”
Hoa Thái U cầm bầu rượu lên, nhưng không
uống, nàng trầm mặc một lúc mới nói: “Thường Ly, ta hiểu ý của huynh.
Yên tâm đi, ta không phải là loại người không hề phòng bị, càng không
phải loại bất chấp hy sinh bản thân để tác thành cho người khác hoặc có ý đồ dùng tình yêu bao la để cảm hóa phần lương thiện trong con người
đối phương.”
Ngụy Lưu không hề thay đổi nét mặt, cầm bầu rượu từ
tay Hoa Thái U, ngửa cổ tu một hơi, tiếp đó lấy tay áo quệt miệng, cười
sảng khoái nói: “Nếu nàng là người như vậy, làm sao ta lại thích nàng
được kia chứ?”
Ngụy Lưu đắc chí cười lớn, nằm ngửa về phía sau,
gối đầu lên tay, ngắm nhìn vầng trăng sáng trước mặt: “A Thái, nếu một
ngày nào đó ta chết nơi chiến trường, liệu nàng có nhớ ta chăng? Nếu một ngày nào đó ta thăng quan tiến chức, có khi nào nàng sẽ hân hoan vì
điều đó?”
Hoa Thái U vẫn ôm gối ngồi tại chỗ, nàng khẽ ngước đầu, hướng về phía phần trăng sáng như bạc kia đáp: “Chắn chắn rồi.”
Lúc này đây, trăng thanh gió mát, trong mắt Ngụy Lưu chỉ có mỗi hình bóng
của một người con gái tóc dài ngang vai, bóng hình đó có phần mỏng manh, nhưng không quá yểu điệu, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng, không
muốn buông tay.
Ngụy Lưu chậm rãi dang tay, có điều khi bàn tay chàng chỉ còn cách bóng hình kia một đầu ngón tay bỗng đột nhiên dừng lại.
“A Thái, việc nàng nhờ ta điều tra, đã có manh mối rồi đó.”
Cả người Hoa Thái U như cứng đờ, có điều nàng vẫn cố giữ tư thế như cũ hỏi lại: “Cha của Ức Nhi là ai?”
“Ta…không thể nói được.”
“Đến huynh cũng không thể nói…”
Hoa Thái U khẽ cúi đầu, nàng trầm ngâm một lúc, rồi thở dài than: “Vậy thì, hãy đừng nói nữa! Cứ coi như từ trước tới giờ muội chưa từng nhờ qua
huynh và huynh cũng chưa từng điều tra vụ việc này bao giờ.”
Bàn tay Ngụy Lưu dần thu lại, để sau gáy, tiếp đó khẽ đáp: “Được.”
Vì sự “ích kỷ” của Ngụy Lưu nên dạ dày của Hoa Thái U không có rượu để
giữ ấm, nàng cảm thấy lạnh run người. Sau khi leo xuống, trời đã gần
sáng, cả người nàng mệt rã rời, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy buồn
ngủ.
Sau khi trằn trọc hồi lâu không ngủ được, nàng liền vào thư phòng của Tiêu Mạc Dự.
Không có ánh đèn, sau một hồi dò dẫm không mục đích trong phòng, cuối cùng
nàng dừng lại trước một giá sách. Do dự khoảng nửa tuần hương, nàng mới
giơ tay, sờ soạng một lúc rồi ấn vào một chỗ lồi lên không rõ, một âm
thanh khẽ vang lên, giá sách mở rộng về hai phía, lộ ra một bức tường
trống rỗng. Nàng tiếp tục ấn một chỗ lõm to chừng ngón cái, liền nảy ra
một ô cửa ngầm.
Đây là nơi Tiêu Mạc Dự cất giữ tài liệu mật, bình thường mở ra đóng vào hoàn toàn không hề giấu Hoa Thái U, có điều Hoa
Thái U chẳng hứng thú chút nào với những thứ bí mật kia, còn lên mặt bày tỏ trừ phi đầu mình bị thần kinh mới nghĩ tới việc muốn biết rốt cuộc ở trong đó để những gì không thể để người khác nhìn được.
Ngăn cửa không lớn lắm, rộng chừng một thước, trong đó có một xấp thư cùng một tiệp tranh phác thảo.
Bàn tay của Hoa Thái U lưỡng lự một hồi trước hai thứ đó, cuối cùng nàng chọn lấy ra tiệp tranh phác thảo.
Nàng tiến tới bên cửa sổ, rồi lần lượt lật giở từng trang dưới ánh trăng mờ ảo.
Đó là những bức chân dung Tiêu Mạc Dự từng vẽ, có bức vẽ theo kiểu tỉ mỉ,
bức lại theo kiểu chấm phá, bức lại vẽ theo cách thủy mặc, bức nào bức
nấy đều được vẽ rất khéo khiến thần thái của người được vẽ xuất thần ra
khỏi tranh.
Nhân vật chính trong tranh là một cô gái được vẽ từ
khi còn nhỏ tới khi đã lớn, có bức vẽ cô gái khi cười, bức lại vẽ khi cô gái tức giận, bức thì vẽ lúc cô gái khóc, lúc cô gái buồn, lúc thì
đứng, lúc lại ngồi, cũng có bức vẽ cô gái khi múa thương múa gậy, lúc
lại múa đao trên lưng ngựa….
Và dường như nhân vật được vẽ từ nhỏ tới lớn trong những bức họa này là cùng một người.
Và cô gái này, dường như rất quen…
Hoa Thái U liền đi tới trước bồn rửa mặt ở góc phòng. Nàng cúi xuống ngắm
nhìn khuôn mặt được phản chiếu trong làn nước trong xanh.
Nàng chớp mắt, nhoẻn miệng cười.
Tiếp đó chỉnh lại mấy chục bức phác thảo, để lại vào ngăn bí mật như cũ, cuối cùng không động tới số thư tín kia.
Không điều tra, không nghi ngờ, không hàm hồ nữa, có gì không tốt chứ?
Nàng chỉ cần tấm lòng chân thật của chàng, còn về những thứ khác, nếu đã qua rồi, hãy quên hết đi.