Type: Tiểu Tất Tất
Hoa Thái U cầm chiếc hộp sắt và bức thư kia ngồi hồi lâu bên vệ đường, nàng ngồi mãi tới khi bị ánh nắng càng lúc càng gắt khiến cho hoa mắt chóng
mặt mới đứng lên, khó nhọc lê từng bước về tới nhà.
Nàng nghe
thấy rõ từng tràng cười sảng khoái của Tiêu Mạc Dự pha lẫn giọng nói líu ríu của bọn trẻ từ trong phòng vọng ra hàng rào, thỉnh thoảng còn nghe
thấy mấy tiếng lục lạc trong trẻo. Đó là một trong những thứ đồ được mọi người trong Tiêu Kim lầu gửi đến trong gói quà to, một đôi lục lạc bạc, mỗi đứa đeo một cái trên tay.
Nàng đứng lặng hồi lâu ngoài cửa, bỗng cảm thấy ngón tay nhói đau, nàng cúi đầu xuống xem, mới phát hiện
ngón cái bị cạnh chiếc hộp cháy đen cứa chảy máu một chỗ, máu chảy đầm
đìa, khiến bức thư Ngụy Lưu viết vì đặt trên hộp nên đã bị nhuộm đỏ tới
một nửa, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng mấy hàng cuối cùng – lực sát, năm
trăm ba mươi bảy người, không ai sống sót.
Chữ “lực” thực ra là một phần của chữ “cướp”.
Trong đầu nàng thoáng hiện lên một cảnh tượng, tay nàng run bắn, vết thương
trên tay lại bị khoét rộng thêm một chút, khiến chữ lực kia cũng hoàn
toàn bị biến thành một chấm đỏ.
Nàng quay người bỏ đi luôn. Vừa
tới chợ phiên tình cờ gặp thím Trương, Hoa Thái U liền nhờ bà ta chuyển
lời tới Tiêu Mạc Dự, nói là có thứ đồ bắt buộc phải tới thị trấn bên
cạnh mới có, nếu đã muộn, nàng sẽ trọ một đêm trong nhà trọ, ngày mai sẽ về.
Sau khi cáo từ thím Trương, Hoa Thái U liền đi chợ ngựa mua một con ngựa tốt rồi phi nước kiệu đi luôn.
Hoa Thái U vừa tới thành phố lân cận Ung thành, thì trời cũng đã tối.
Hoa Thái U hỏi thăm qua loa, đã tìm tới được chi nhánh mới khai trương của
Tiêu Kim lầu ở nơi này, xem ra nơi đây làm ăn rất tốt khách ra khách vào nườm nượp, ngoài diện tích hơi nhỏ ra, chẳng có gì khác biệt so với đệ
nhất thanh lâu Ung thành.
Sau khi Cầu tiên sinh đi tiền trạm đã
xác lập quan hệ xong xuôi liền rút về, trước tiên chỗ này được giao cho
Cổ Ý lo liệu, sau khi Tiêu Mạc Dự rời khỏi Ung thành, Cổ Ý liền bị điều
về chăm lo việc làm ăn của Tiêu gia. Do vậy ở chi nhánh Tiêu Kim lầu chủ yếu là do những nhân sĩ bản địa được mời đến quản lý.
Hoa Thái U không muốn tốn lời, liền trực tiếp tìm một góc tường vắng vẻ lẻn vào,
nàng đi vòng quanh một lượt, tiếp đó lại quay ra ngoài, tiếp tục quất
ngựa phi nước kiệu.
Hàng mấy trăm người ở Tiêu Kim lầu này, quả nhiên không có một gương mặt quen thuộc nào.
Tới Ung thành sao mai đã ửng sáng.
Đi ngang qua sơn trang Tiêu gia, Hoa Thái U chỉ thấy chốn yên bình khi xưa đã biến thành đống đổ nát hoang tàn.
Hoa Thái U vào thành, xuống ngựa. Nàng chậm rãi bước đi trong thành phố
biên cương, rất nhiều người bán dạo qua qua lại lại đang gắng sức rao
bán, nhưng Hoa Thái U dường như chẳng nghe thấy điều gì.
Sau này, người dần ít đi, ánh sáng xung quanh cũng dần tối đi, tới lúc này thính giác của Hoa Thái U mới hồi phục lại.
Nàng đã nghe thấy tiếng chào đón khách, tiếng tiễn khách, tiếng pháo… còn có cả tiếng mưa tí tách cùng tiếng cười của Phong Diễm, tiếng bàn tính của chị Tiền, cùng tiếng mắng mỏ dạy dỗ của Hinh ma ma, tiếng nói chuyện
của Cầu tiên sinh, cùng tiếng diễn giảng đầy tính học thuật của Hạ tiên
sinh nữa.
Rất nhiều âm thanh, quện vào nhau, ồn ào huyên náo khiến tai nàng ong ong muốn điếc.
Rất ồn ào…
Hoa Thái U nghiến răng bịt tai, sau đó mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió gào thét.
Giống với sơn trang Tiêu gia, trước mắt nàng lúc này cũng chính ở vị trí Tiêu Kim lầu trước đây, chỉ còn lại bãi đất cháy hoang tàn.
Còn có một người, mặc bộ đồ trắng trâm ngọc cài tóc, thong dong đứng ở đó.
“Tại sao chàng lại ở đây?”
Hoa Thái U vừa mở miệng, đã nhận thấy giọng mình khàn đặc, rất khó nghe,
bất giác nhíu mày, dừng một lát mới hỏi tiếp: “Thiếp nên hỏi là tại sao
chàng biết thiếp tới chỗ này?”.
“Nếu chỉ đơn giản là mua một thứ đồ, nàng sẽ không nỡ rời xa bọn trẻ cả một đêm như vậy.”
Tiêu Mạc Dự chậm rãi bước tới chỗ Hoa Thái U hỏi: “Là ai đã nói cho nàng chỗ này xảy ra chuyện vậy?”.
“Thế sao chàng biết được?”
“Ta…”
“Thực ra chàng đã biết từ lâu rồi?”
Hoa Thái U khàn khàn ngắt lời chàng: “Sự việc nghiêm trọng thế này, lại có
liên quan tới Tiêu gia, tại sao còn phải nhọc lòng phí sức giấu thiếp
làm gì? Đừng nói với thiếp những lời vớ vẩn đại loại như sợ thiếp đau
lòng nữa, đến cả cái chết của chàng thiếp còn có thể chấp nhận được, thì làm sao không thể chịu đựng được của người khác chứ?”.
Tiêu Mạc Dự dừng bước: “Nàng nói vậy có nghĩa gì?”.
Hoa Thái U trái lại bước tiếp lên phía trước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi
mắt ngỡ ngàng của chàng, nhẹ nhàng cất tiếng nhưng từng từ lại đanh thép vô cùng: “Năm trăm sáu mươi bảy mạng người, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã bỏ mạng chỉ vì thể diện của hoàng gia. Rất nhiều người trong số họ,
thậm chí căn bản còn chưa từng nhìn thấy Ức Nhi, cũng căn bản không biết mối quan hệ giữa Ức Nhi và Vân Thư, càng không thể biết được thân phận
của Ức Nhi. Nhưng để trừ hậu họa, để hoàn toàn xóa bỏ vết tích Ức Nhi đã từng sống ở đây, đám người kia đã bị sát hại. Thiếp biết, thiếp thực sự hiểu tại sao thái tử lại phải làm như vậy bởi những người đang đứng ở
đỉnh cao quyền lực như ngài, đương nhiên phải tàn độc rồi, đương nhiên
coi tính mạng của người dân giống như cỏ rác vậy, đương nhiên phải lấy
núi xương chồng chất cùng vô số các oan hồn để đắp phẳng con đường của
người làm vua! Chàng thấy đấy, liệu thiếp có hiểu đúng truyện không?”.
Đôi lông mày nhíu chặt của Tiêu Mạc Dự dần giãn ra, chỉ còn để lại một vết
nhăn mãi mãi không thể tan biến: “Năm trăm sáu mươi bảy người, đến cả
con số này nàng cũng biết…”.
“Thiếp còn biết lúc thái tử viết, còn hơi dừng lại ở nét cuối cùng của chữ diệt trong chữ diệt khẩu theo thói quen nữa.”
Thấy sắc mặt Tiêu Mạc Dự thay đổi chóng vánh, Hoa Thái U vô cùng tuyệt vọng, nàng cười đau đớn: “Thiếp hiểu rất nhiều chuyện, chỉ có điều thiếp
không hiểu nổi, tại sao chàng có thể làm được những chuyện đó mà thôi?
Những người đó hoàn toàn vô tội, những người đó sống cùng chúng ta bao
nhiêu ngày tháng như vậy, những người đó đã từng ăn cơm, uống rượu, nói
chuyện thậm chí còn đánh lộn cùng chúng ta, sao chàng có thể xuống tay
được chứ? Làm sao sau khi giết chết chừng ấy người như vậy, chàng còn có thể thản nhiên như không có chuyện gì nói với thiếp về những chuyện thú vị giữa họ nữa chứ?”.
“Nàng cho là ta…”
Khuôn mặt vừa có
chút hồng hào của Tiêu Mạc Dự bỗng chốc lại trắng bệch, giống hệt với
màu trên người chàng: “Nàng chắc chắn là do ta…”.
“Lẽ nào không phải như vậy?”
“Ta nói không phải, nàng tin không?”
“Lại là câu nói này…”
Hoa Thái U cười, nét mặt nàng vừa hoảng hốt lại vừa tê tái: “Lúc Vân Thư
chết, chàng cũng hỏi thiếp như vậy. Lúc đó thiếp đáp, thiếp tin chàng”.
Hoa Thái U giơ tay, vuốt ve mắt Tiêu Mạc Dự: “Bởi vì thiếp yêu chàng, cho nên thiếp mới mù quáng như vậy”.
“Hóa ra, nàng luôn cho là chính ta đã bức tử Vân Thư.”
Tiêu Mạc Dự lùi về sau nửa bước: “Hóa ra, từ trước tới giờ nàng chưa từng tin ta”.
“Cái chết của Vân Thư, có liên quan tới lựa chọn của cô nương ấy, chàng
chẳng qua đẩy cô nương ấy một cái mà thôi, cho nên tuy thiếp trách chàng oan chàng, nhưng chàng vẫn có một phần trách nhiệm. Những ngày gần đây, chàng đã để thiếp tận mắt chứng kiến bàn tay lôi đình của chàng, đôi
khi tuy thiết diện vô tình, nhưng hành sự rất hiệu quả, người nắm giữ
đại nghiệp vốn phải như vậy thôi.”
Hoa Thái U thu tay về, tiếp đó nhìn vào đường vân tay của mình: “Trước đây thiếp thậm chí còn nghĩ là, sau này nếu thiếp thực sự giữ cơ nghiệp, có lẽ thiếp còn độc ác và
tuyệt tình hơn cả chàng”.
Trầm ngâm một lát, nàng khẽ than: “Thật buồn cười biết bao, thiếp làm sao có thể bì được với chàng chứ. Vì cái
gọi tư giao cá nhân, nói trắng ra chính là quan hệ đi lại cá nhân với
thái tử, chỉ với một cái búng tay chàng đã tiễn hơn năm trăm con người
xuống suối vàng. Hiện giờ chàng có thể nói cho thiếp hay bức thư ra lệnh thiêu hủy Tiêu Kim lầu kia là gửi cho ai không?”.
Tiêu Mạc Dự hoàn toàn ngỡ ngàng buột miệng: “Bức thư đó nàng làm thế nào…”.
Hoa Thái U nhìn chàng chằm chằm, nàng chỉ cảm thấy cơ thể cả một ngày một
đêm trên lưng ngựa đến cả giọt nước cũng không có thời gian uống lúc này đã mệt mỏi rã rời, giống như đang đứng trước một ngọn sóng lớn đang ào
ào đổ đến, nàng đã không còn có thể đứng vững nữa, liền gập gối ngồi
thụp xuống: “Bức thư mật của chàng, đương nhiên thiếp không xem trộm
rồi. Chỉ là vô tình nhìn thấy mấy chữ mà thôi… Đó quả nhiên là một phần
của chữ ‘hủy’, thiêu hủy Tiêu Kim lầu… Thiếp đã tự tay mình cất bức thư
đó, dán kín, ngày hôm sau buộc vào chân chim bồ câu đưa thư, sau đó nhìn chàng thả đi. Ngày mười chín tháng chín, đôi bên quyết chiến, pháo lửa
rền vang khắp nơi, trong lúc hỗn loạn như vậy, đương nhiên không có ai
quan tâm tới hai điểm cháy nhỏ trong và ngoài thành này rồi, cần phá hủy đã phá hủy rồi, cần xóa bỏ đã xóa bỏ rồi, đương nhiên đây sẽ trở thành
vụ án công không biết điều tra từ đâu, chỉ có thể quy là bị phá hủy nhầm do chiến tranh… Đúng là kế hoạch vẹn toàn, kín kẽ không chút sơ hở. Chả trách, thái tử lại tín nhiệm chàng đến thế, ủy thác nhiệm vụ quan trọng như vậy cho chàng”.
Sắc mặt Tiêu Mạc Dự thất vọng vô cùng, nhưng con ngươi lại càng lúc càng sáng, lòng chàng nóng như lửa đốt, chất
giọng sang sảng đã trở nên khản đặc, nhưng vẫn không giấu được sự lạnh
lùng: “Hắn tùy tiện nói với nàng vài câu, nàng đến hỏi cũng không hỏi đã phủ định hoàn toàn với ta, không cho ta một cơ hội để giải thích. Chúng ta là phu thê, sao nàng lại có thể nghi ngờ ta tới mức như vậy”.
Hoa Thái U ngẩng đầu, thần thái lạnh băng, đưa cho chàng chiếc hộp sắt cùng bức thư đẫm máu: “Thường Ly chẳng nói gì, chỉ sai người mang tới cái
này. Thiếp không muốn tin chàng thực sự lại làm như vậy, cho nên thiếp
đã đi thành phố lân cận trước, cứ ngỡ đó là đường rút chàng đã chuẩn bị
sẵn, cho là chàng từ lâu đã lặng lẽ di chuyển đám người đó qua đây, cho
là mọi việc ở Ung thành chẳng qua chỉ là che mắt thái tử mà thôi. Tiếc
là, đó không phải là đường thoát càng không phải là đường sống, chỉ là
chốn làm ăn bình thường của chàng… Thiếp rất hy vọng chàng nói, thứ
Thường Ly đưa cho thiếp thực ra là đồ giả, là thứ huynh ấy ngụy tạo, là
thứ dùng để hãm hại chàng, là để dùng để thử thách mối quan hệ giữa hai
chúng ta… Thiếp càng hy vọng chàng nói, thiếp đã nhầm đường, thực ra sơn trang Tiêu gia và Tiêu Kim lầu vẫn đang đứng sừng sững tại nơi đó, thực ra không có ai chết, chẳng ai chết cả, mọi người đều đang sống sờ sờ…”.
Tiêu Mạc Dự mím chặt môi nhìn nàng, tiếp đó quay sang nhìn hai thứ đồ trong
tay nàng, khẽ nói: “Có thể hắn cử người trà trộn vào phủ của ta lấy trộm tài liệu mật từ trong đám lửa, quả nhiên đã lên kế hoạch chu đáo”.
Tới lúc này, Hoa Thái U dường như đã không còn cách nào để giữ bình tĩnh nữa, nàng gào to: “Nói đi, tại sao chàng không nói?”.
Tiêu Mạc Dự trầm ngâm xé nát toàn bộ số thư kia, tiếp đó giơ tay ném vào
trong gió, khuôn mặt chàng hiện rõ vẻ đau buồn, pha lẫn nét ngạo mạn:
“Nói tóm lại, hắn tuyệt đối không làm hại những người nàng quan tâm, còn ta thì sẽ vì quyền thế mà độc ác nhẫn tâm ra tay đến cả người thân cũng không nhận. Nàng tin hắn không tin ta, nói nhiều có ích gì chứ?”.
“Người thiếp quan tâm… người thiếp quan tâm…”
Đầu óc Hoa Thái U quay cuồng với bốn từ trên, lúc nàng cố đứng dậy, vô tình chạm vào một thứ rất cứng, nàng cúi đầu nhìn, dưới ánh ban mai mờ ảo,
nàng giật mình nhận ra đó là một khúc xương trắng. Trong giây lát dường
như lý trí mất hết: “Thì ra cái chàng gọi là, sẽ có một ngày ta mời tất
cả những người nàng quan tâm cùng tới Giang Nam uống rượu, thưởng trà,
chính là oan hồn của họ đúng không. Tiêu Mạc Dự ơi là Tiêu Mạc Dự, chàng làm việc gì đúng là chưa từng do dự bao giờ”.
Hoa Thái U đứng bật dậy, vung tay, ném khúc xương trắng trong tay ra xa.