Du Thế

Chương 13: Chương 13




uống máu kiếm lãnh không cần chuyện, không phải rượu chi say càng khó tỉnh.

trầm mình uống máu dưới kiếm phong, rượu không say là người tự say

Không nổi lên ham muốn, nhưng không phải thật sự là không muốn.

Ứng Long thật ra rất có ý chào đón, mắt vàng mang ý cười, cũng không xoay người, mặc cho đối phương đặt ở trên người, tay cũng không nhàn rỗi, cánh tay ngoằn ngoèo mơn trớn tấm lưng Thiên Xu: “Tinh quân ngày thường làm việc rất đúng khuôn phép, hôm nay hiếm thấy có lòng thân mật, nhưng cũng là trong phạm vi.”

Thiên Xu bình tĩnh nhìn thân thể nam tử nằm thẳng bên dưới.

Trên đệm lót da màu trắng tuyết màu đen tuyền kia nổi bật như thế, nhưng mà con ngươi màu vàng đồng lại mang theo nét quyến rũ mị hoặc lòng người, nam nhân này từng xưng vương nơi yêu vực, cho dù là nằm như vậy cũng chính là yêu đế yêu vực thống lĩnh trăm ngàn yêu quân. Đáng tiếc đối tượng chính là Tham Lang tinh quân kia chém yêu chém đến nổi tay mỏi nhừ, trừ ma trừ đến mức kiếm đoạn.

“Long quân cho rằng phải làm sao?”

“...”

Nước sông nhấp nhô gợn sóng lăn tăn, thần thái Thiên Xu vẫn như cũ vững vàng như tảng đá, làm cho người ta cảm thấy bản thân mình không phải cùng người nói chuyện yêu đương mà chính và sánh vai với một khối đá ngàn năm.

Trong lòng cũng không phải là vô tình, nhưng mà bề ngoài trước sau như một lạnh lùng cứng nhắc.

Hắn đã quen tình hình giống như khi thực thi thiên quy, thay trời giữ gìn giới luật, tay cứng như thép, tâm lạnh như băng, ngày qua ngày không cần dư thừa cảm tình. Ở Thiên cung trong mắt chúng tiên nhân, Tham Lang tinh quân là một thanh bảo kiếm lợi hại nhất sắc bén nhất trong tay của Thiên đế, sẽ không ai cảm thấy được, một thanh bảo kiếm uống máu biết bao sinh linh lại cần người thương xót.

Ứng Long khóe miệng nhấc lên một đường cung trên mặt tràn đầy ý cười: “Phải làm như thế nào thì cứ thế mà làm.”

Hắn tình nguyện trầm mình dưới huyết kiếm, cho dù hậu quả là bị mũi kiếm sắc lẹm ấy gây thương tích.

“Con người có câu nói: lá lành đùm lá rách...” Hắn ngón tay xẹt qua làn môi của Thiên Xu, đường nét mỏng dài bởi vì chủ nhân nghiêm cẩn mà có vẻ lạnh cứng, “Nghe người ta nói không bằng tự mình thử nghiệm, hay để cho bản tọa dạy tinh quân cái gì mới gọi là phong tình? ’’?” Ứng Long hai tay vòng lên, đem bả vai Thiên Xu đang rời đi kéo lại, chốc lát cự ly giữa hai đôi môi gần như không có kẻ hở, nhưng cũng không có tức khắc dây dưa, đầu lưỡi liếm duyệt qua trên môi mang theo hương vị rượu nồng. Ứng Long như thưởng thức rượu ngon được cất ủ ngàn năm, ‘không phải bởi vì rượu mà say, nhưng người lại khó có thể thanh tỉnh...” Lời này, không biết là ai thốt ra không lúc hai bên kề sát mà mơ hồ thổn thức.

Phần môi khẽ chạm mới đầu chỉ nhẹ nhàng giống như thưởng rượu ngon, Thiên Xu vẫn cẩn thận nhưng trong lúc dây dưa Ứng Long càn rỡ châm ngòi khiêu khích cũng dần dần quen nếp, trên lớp đệm bộ da tuyết trắng mềm mại sắc đen tuyền cùng màu xanh biếc quyện vào nhau, bên tai là tiếng nước róc rách, trời xanh muôn thuở, thiên địa huyền hoàng*, giống như giờ phút này chỉ còn hai người sự tồn tại duy nhất.

* Thiên địa huyền hoàng nghĩa là trời đất chưa thật sự hình thành.

Vũ trụ hồng hoang nghĩa là vũ trụ còn trong tình trạng hoang sơ của lúc ban đầu. Tình trạng này cũng được Lão Tử đề cập đến, và gọi là Đạo.

Nguyên cả câu được dùng để diễn tả tình trạng ban đầu của vũ trụ. Nghĩa bóng là cách nay đã lâu lắm rồi, ngày xửa ngày xưa, tức là một thời điểm rất xa xưa, không thể xác định rõ ràng là bao lâu rồi.

-----------

Đúng vào lúc này thân tàu đột nhiên run lên bần bật, giống như va chạm vào cái gì.

Môi đã quen với độ ấm Thiên Xu, bởi vì phân li mà lạnh lẻo làm cho Ứng Long không hờn giận nhíu mày, tay áo trước mắt bay lên, trên người chợt nhẹ, trường bào xanh biếc đã dựng ở mũi tàu.

Thuyền con đụng vào mỏm đá bên bờ, chẳng biết từ lúc nào bầu trời phủ xuống tuyết trắng dày đặc, trời âm u, ngoài trời bông tuyết bay trong gió.

Núi cao trong gió tuyết rất khó nhìn rõ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được cách đó không xa có một mảnh núi rừng, Thiên Xu vô cùng dứt khoát lưu lại một câu: “Bổn quân đi một chút sẽ trở lại.” Dứt lời đạp gió dựng lên, hướng tới rừng núi đi mất.

Bị bở lại khoang thuyền Ứng Long cũng không vội đuổi theo, qua một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi dậy, vùng trên lông mày khó phân biệt là vui hay giận.

Thanh âm âm trầm, có thể so với mưa tuyết bên ngoài.

“Một lòng đỡ cho chủ, tuy là chuyện tốt, bất quá cũng phải xem thời điểm.”

Thuyền trúc con giống như bị nước gợn kéo, thân thuyền không khỏi run rẩy.

Ứng Long chậm rì rì khom người đứng lên, cũng đi ra khoang thuyền: “Dù sao cũng không có chuyện gì, bổn tọa cũng nên ra ngoài một chút.” Giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không biết phân phó cùng ai, “Thiên Xu lần này đi Tang Lâm tìm yêu thân Phong Hi, nói vậy khi trở về cũng mệt mỏi. Nhớ rõ ở trong khoang thuyền chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, cửu uấn xuân không tệ, hắn hình như cũng thích.”

Nói xong ra khỏi khoang thuyền, giương mắt nhìn sắc trời, mỉm cười, đột nhiên hóa thành hình cát đen, bay sang một hướng khác.

Còn lại ở bên bờ chiếc thuyền con không người, qua hồi lâu vẫn ngược dòng mà đi, lắc lư nhẹ nhàng đi tới hướng Ứng Long mới vừa rồi quăng bỏ lại bầu rượu với cái bàn lênh đênh trong sông, nhìn dáng vẻ bóng ảnh thuyền kia trông có vài phần ủy khuất đáng thương. (đáng đời!!! Hi)

Ven sông dòng nước xoáy không phải là con sông bằng phẳng, sườn núi dốc cao, vả lại cũng không nối liền, tựa như từng con rùa nằm sấp tạo thành bờ, cứ như mặt đất bằng nứt vách hổng, đêm qua phủ xuống một trận tuyết lớn đem sườn dốc vốn cũng chẳng cao chôn vùi xuống.

Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, mang theo từng trận bụi tuyết, đợi khi gió dừng lại, bóng đen cao lớn hiện ra giữa vùng hoang dã tiêu điều.

Bóng đen cao lớn ngẩng đầu nhìn rừng núi, đi tới bóng người tuyệt không bình thường đang đứng chỗ chân núi.

Bông tuyết từ trên bầu trời u tối chầm chậm rơi xuống, nhưng cũng không có một bông nào dừng lại trên tóc mai trên vai hắn, hắn từ trong tuyết đi đến, nhưng trên người không dính một điểm trắng.

Đi lên sườn dốc, trên đỉnh có một tấm bia đá xiêu vẹo bị tuyết phủ hơn phân nửa, chữ viết trên mặt mơ hồ không rõ, chỉ có tượng đá điêu khắc trên bia vẫn y như cũ, nhìn qua thì giống như một con rắn uốn quanh, nhưng cũng không phải là hình rồng, thân thể dài nhỏ bóng loáng quấn quanh trụ càng nhìn càng giống như linh xà.

Ứng Long nâng tay, cũng không đụng vào tấm bia đá kia, chỉ vuốt qua trên người con rắn bằng đá, đầu ngón tay vừa lướt, một đạo kim quang ngấm vào trong bia: “Chưa đến lúc rét đậm nhưng quanh núi phủ tuyết, là muốn che dấu hành tung không muốn gặp bổn tọa sao?”

Từ lớp vảy trên khe đá phun ra đạo kim quang, chỉ thấy thân thể thon dài khắc trên bàn đá từ từ ngoạy ngoậy, chưa đợi thân thể chôn ở dưới tảng bia tróc ra, mở ánh mắt nhìn về phía Ứng Long.

Con thú hình rồng này là một trong long cửu tử**, đứng hàng thứ tám, xưa nay chữ rất đẹp, con người tạ thế lấy hình thú này điêu khắc trên bia đá, trông giữ bia văn.

“Tiểu thần Lỗi Phụ gặp qua Long đế phương Nam.”

Con rắn này thanh âm nhã nhặn lễ độ, rất đúng mực, rất có khí khái của văn nhân, “Không biết Long đế đến ghé thăm chơi hay là có chuyện gì quan trọng?”

Ứng Long nở nụ cười: “Đương nhiên không phải đến tảo mộ.”

Lỗi Phụ giống như mài mài răng, nhưng thanh âm nghe vẫn như cũ rất nhã nhặn: “Dám xin nói thẳng.”

“Ngươi như thế nào cũng học những tên văn nhân dưới phàm kia quanh co lòng vòng, không bao giờ nói hết lời? Với cái tính dong dài của Diểu Bị, vậy ra sau khi bổn tọa rời khỏi núi Võ Đang thì tin tức đã truyền đến tai mấy cửu tử còn lại.”

*long cửu tử: đã chú thích.

Bi: Bị trong Bị Hí ở đấy nói tới bạn Lục dễ thương đó.

-------------

Ứng Long tươi cười càng sâu, Lỗi Phụ không khỏi chấn động, Diểu Bí nghĩ việc này nằm trong dự liệu của Ứng Long, nhưng không hề để ý tới là bởi vì sao?

“Bổn tọa chính là không kiên nhẫn giải thích cho từng người một hết cho các ngươi, các ngươi sớm nên làm công tác chuẩn bị, mặc kệ cần trốn hay là muốn giấu, muốn chiến hay là muốn hàng, cuối cùng kết quả bất quá cũng chỉ là một mà thôi.”

Người nam nhân trước mặt này càng ngày lại càng trở nên đáng sợ, tâm tư của bọn hắn ở trong mắt hắn tựa như mấy đứa con nít lòng dạ hẹp hòi.

Giọng nói của Lỗi Phụ có chút cứng ngắc: “Ta dĩ nhiên không dám chống đối Long đế, chính là vật ấy không hề tầm thường, nếu dùng không thỏa đáng sẽ chỉ làm hại muôn dân, chính vì lý do đó cho nên không dám khinh suất, mong rằng Long đế thứ lỗi.” Nói xong, cả người thạch thú trên tấm bia từ từ co lại, bia văn giống như không có gì đặc biệt lúc này phút chốc lại xuất hiện đoàn sáng rực rỡ, chữ viết hiện lên rõ ràng, mắt thấy trên tấm bia có khắc hai chữ to theo kiểu cổ “Thang Lăng”!

Canh Vương, quân chủ lập ra nhà Thương.

Bởi vì vua Kiệt tàn bạo nên nhà Thang dấy binh nổi dậy, bị đày ở Nam Sào, có được thiên hạ. Từ khi triều Thương dựng lên, Thương Thang lúc trị vì thì lấy dân làm gốc, đất nước ngày một hưng thịnh. Kinh Thi ca tụng: Xưa kia có Thành Thang, ngay cả người Khương cũng được hưởng ấm no không ai xưng người là vương. Người là Thương nhưng được gọi là Thường.

*yêm tại chém cùng QT, vua Thành Thang hay còn lại là Thương Thang. Dân tộc Khương** yêu mến người không xưng người là Vương = Vua/Quân chủ. ‘Thường’ ý chỉ là vị vua giản dị gần gũi dân chúng, cũng như tên gọi thân thương.

Dân tộc Khương: dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận, Trung Quốc

---------

Từ đó về sau, người đời sùng kính, dựng lăng để tưởng nhớ đến người.

Chỉ tiếc năm tháng xói mòn, trải qua bao nhiêu triều đại thử thách, lại gặp lũ lụt Hoàng Hà, hiện giờ lăng tẩm sớm đã bị phá huỷ hơn phân nửa.

Nguyên lai chỗ này của Lỗi Phụ lại là lăng tẩm của vua Thương, là nơi ẩn giấu di hài Long thần.

Lúc này lại nói bên trong biển rừng.

Phong Hi vốn là loài thú vừa tham lam lại hung bạo, gây hại khắp nơi sau đó bị Hậu Nghệ bắn chết bên trong Tang Lâm. Hiện giờ Tang Lâm không còn tồn tại nữa, mà xác chết Phong Hi cũng không có tăm hơi.

Thiên Xu vẫn chưa nóng lòng đi tìm, đôi khi tìm khắp nơi mòn mắt cũng chẳng thấy nhưng cuối cùng sẽ xuất hiện ngay trước mắt vào lúc thích hợp. Từ khi bước vào trong rừng, chỉ cảm thấy cánh rừng này thật sự sạch sẽ, chẳng những không có một tia yêu khí, thậm chí ngay cả sức sống cũng chưa từng có.

Lá khô trong rừng rơi xuống mặt đất nhưng ngay sau đó lại bị tuyết dày bao phủ, trên mặt đất bằng phẳng lúc này nhìn giống như một khối đất chôn thây, xung quanh càng thêm âm trầm u ám.

Càng ngày tuyết rơi xuống càng dày, trong rừng bốn phía mờ mịt sương mù, hoàn toàn chắn tầm mắt.

Nhưng mà trong khung cảnh tuyết phủ đầy trời, trên người sắc xanh biếc kia đứng sừng sững như thân tùng, vững vàng vẫn hơn cả núi cao.

Trong tay hắn cũng không cầm kiếm, nhưng cả người tựa như mũi kiếm tràn đầy mũi nhọn bổ chẻ gió tuyết.

Không có gì có thể ngăn trở chân người.

Tiếng gió đột nhiên chợt ngừng, bóng cây cũng đột nhiên lặng yên, hết thảy giống như ở trong nháy mắt tạm dừng như rơi vào Quỷ Vực.

Thiên Xu chân bước đi về phía trước. Đằng sau hắn, lúc này bóng cây rõ ràng hẳn là không hề lay động thế mà khẽ rục rịch, cây chưa động, nhưng bóng động!

Chỉ thấy trên mặt đất bóng dáng dần dần từ trên bóng cây phân ra, cành dần dần sinh trưởng vươn lên, chồng chất nhất thời khó có thể tính toán số lượng.

Bóng cây sinh trưởng thế nhưng không có chút tiếng động nào, trên mặt đất dần dần phủ bóng đen dầy đặc, giống như một cái võng cực kỳ lớn giăng quanh Thiên Xu tạo thành một cái lồng!

Ngay lúc này, trường bào xanh biếc không gió nhưng khẽ phất, chỉ nghe như có tuyết bay bên trong, tiếng động xẹt qua như mũi tên mưa từ trên trời giáng xuống, “Phốc! Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!!! ——” trên mặt tuyết nhất thời xuất hiện vô số cái hố, nhưng mà vật bị cây đinh trong vô hình găm xuống đất khó có thể duy trì hình dạng, trong khoảnh khắc, bên tai nghe thấy tiếng động kêu ‘quác quác’ giống như vô số con quạ ở trong rừng hú vang, cực kỳ chói tai.

Bóng dáng dưới những cái hố lõm trên mặt đất giống như e sợ lùi về chỗ cũ, chiếm giữ vị trí ở chỗ rễ cây, giống như nơi không có ánh sáng lọt vào xung quanh tối đen như mực đủ để khiến lòng người kinh sợ e ngại. Lúc này lại thấy đoàn đen kia từ trên mặt tuyết bằng phẳng chậm rãi chắp lên, bắt đầu thành hình dạng, dần dần hóa ra tứ chi, rồi sau đó mọc ra hai cái đầu to lớn, nhìn kĩ lại thì thấy rõ là một yêu vật có hai cái đầu!

Vật ấy mắt nhìn như chuông đồng, miệng bắn ra mùi tanh hôi, răng nanh sắc bén, da cứng thịt dày, lông bờm như cây gai, nghiễm nhiên chính là đại yêu Phong Hi thượng cổ!

Tương truyền Phong Hi vốn là do khí Thái Âm hóa thành yêu vật, có thể vào nước, một khi lẻn vào khó mà truy ra tung tích, răng rất dài có thể gây tổn thương cho người, một khi móng đạp xuống đất có thể hủy cả đồng ruộng. Nhưng yêu vật này đã bị Hậu Nghệ giết chết, xương sớm đã chôn ở Tang Lâm mới đúng.

Thiên Xu thấy yêu quái kia hung ác, cũng không nhường đường.

Bỗng nhiên cảm thấy bên hông nổi lên một cảm giác nóng bỏng, cúi đầu, mắt thấy một cái túi càn khôn dắt bên sườn chỗ thắt lưng hơi hơi sáng lên, dần dần thấy đoàn sáng phát ra mình túi, ở chỗ thắt lưng bên sườn Thiên Xu từ từ hình thành một thanh kiếm, từng tia sáng bắn phá mà ra, đây chính là thần binh thượng cổ —— Bàn Cổ tạc!!

Vật ấy chính là Bàn Cổ tạc ngày đó đã bị hủy hoại, lúc đó Thiên Xu thu gom lại Bàn Cổ tạc bị vỡ hóa thành những mãnh vụn, vốn muốn đợi cho mọi việc xong xuôi thì đem Bàn Cổ chôn cùng với chủ cũ. Nhưng mà không ngờ sau đó nhận pháp chỉ của thiên quân hạ phàm hàng yêu, cứ thế một đường bôn ba không có thời gian rãnh rỗi, vì thế mấy mảnh vụn Bàn Cổ tạc cứ thế giữ ở bên người.

Từ khi mất đi Bàn Cổ tạc, Thiên Xu cũng chưa từng tìm được binh khí nào khác, dù sao có thể sánh cùng sức mạnh hung sát như hắn mà không bị hủy, không phải là thần binh thượng cổ thì không thể nào.

Chính là Bàn Cổ tạc này hiện giờ chỉ còn lại đó mảnh vụn, dù có thể hóa hình nhưng lực lượng cũng không lớn bằng lúc trước.

“Trở về. Chính là Tiểu Yêu, không cần động binh.” Thiên Xu nâng tay nhấn một cái, bàn tay che đi hào quang, kim mang liền giống như đom đóm đêm hè bay trở về trong túi càn khôn.

Đột nhiên vào lúc này, yêu quái kia cúi đầu, rít gào xông lên trước, cái đầu tròn này cực kỳ cứng rắn hơn nữa lại thêm răng nanh sắc bén, thế tới mãnh liệt như thể lái núi phanh đá!

Mắt thấy muốn đánh lên Thiên Xu, đã thấy trường bào vung lên, mảnh thú đang xông đến vô cùng mãnh liệt tựa như heo rừn đụng phải một bức tường đá cứng rắn, “Oành bảnh!!” Nổ tung, bị tường chắn rắn chắc trong vô hình cản lại, lúc này cái đầu ngã lộn trên mặt đất, dùng lực quá mạnh, răng nanh gãy mất một cái.

Thiên Xu tay vung lên, thu thuật chắn đi ra phía trước, yêu quái nằm trên mặt đất bị thu thập đầu óc choáng váng chuyển hướng, đang muốn xoay người đứng lên tiếp tục đụng tới, ai ngờ chỉ thấy vị thần tiên mặc trường bào xanh trước mặt này đôi mắt trở nên nghiêm khắc, trong ánh mắt kia phảng phất như có cây đinh dài ngoằn găm vào thịt cắm đến tận xương, không thể nào nhiu1c » nhích được.

Yêu quái kia mở mồm lộ hàm răng dài hừ hừ, hình như đang rất khó chịu, miệng thốt ra tiếng người: “Ta vốn là Phong Hi, ngươi là ai mà lại dám mạo phạm?!”

Thiên Xu nhìn nó liếc mắt một cái.

“Lừa gạt.”

Lời nói lạnh lẽo, một câu xé toạc, yêu quái giận tím mặt hừ hừ rít gào: “Thật lớn mật! Dám mạo phạm thiên thú, có biết phạm tội gì?!”

Thiên Xu không nói, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đánh giá nó một lát, bỗng nhiên chậm rãi nâng tay trái, bàn tay lật lại, trong miệng niệm quyết, dưới tuyết mặt đất như đang xoay người, cả khu rừng kịch liệt chấn động, đột nhiên lóe ra đoàn sáng, linh khí từ dưới nền đất sâu phun mạnh ra, mặt đất dưới lớp tuyết dày ở dưới lòng bàn tay Thiên Xu mặt đất như làm trung tâm rất nhanh mở ra, lộ ra lớp bùn.

Chưa hết, mặt đất chấn động kịch liệt, giống như bàn tay bên dưới của Thiên Xu càng đào sâu.

Đột nhiên từ phía sâu thẳm bên dưới mặt đất bưng ra phá không vút lên, khí Thuần Dương hóa thành đoàn sáng màu hồng xoay quanh, một vật thần kì từ dưới nền đất từ từ bay lên, là một mũi tên dài! Tên này dài ước chừng hai thước tám, trên có khắc hình cổ, không biết làm từ vật gì, không phải vàng cũng không phải bạc chẳng phải là đồng cũng không phải thiết, đầu mũi tên vô cùng sắc bén, có màu đỏ của dương khí, phảng phất như có ánh sáng mặt trời chói lọi, càng giống như lông vũ phượng hoàng, mặc dù qua vạn năm vẫn không mục!

Vật ấy, đúng là mũi tên tương truyền có thể bắn rụng mặt trời!!

Thiên Xu gọi thần vật, lật tay nắm chặt, cũng không nói nhiều lời, cắm mũi tên xuống mặt đất —— “Xoẹt ——” thần binh sắc lẹm, nháy mắt xuyên thủng lưng yêu vật, đâm xuyên qua bụng găm xuống ba phần đất, trực tiếp đem yêu quái gắt gao găm trên mặt đất.

Yêu quái kia thét to, liều mạng uốn thắt lưng vung đá chân cố gắng giãy dụa, nhưng mà mũi tên Xạ Nhật kia đều không phải là vật phàm, cho dù nó có đào trên mặt đất ra hố sâu như thế nào, cũng vẫn như cũ bị găm chặt trên mặt đất.

“Tha mạng... Tha mạng a! Đại tiên tha mạng... Ta, ta không phải Phong Hi!”

Lúc này yêu quái kia tựa như một cái bị thịt không hơn không kém mềm nhũn cả ra, bóng cây quanh đây đột nhiên như bị cuốn về, từ bốn phương tám hướng bị vây lại đây, trong nháy mắt, mặt đất phủ tuyết hoang vắng làm gì còn có cây cối san sát? Chỉ chừa lại một thân cây già, chỉ thấy thân cây nhìn như cây lim, thân uốn khúc dùng hait ay là ôm hết, cây theo lý thì rất nhiều đoạn khớp nhưng mà làm người cảm thấy kì quái chính là phiến lá trên cây như ngôi Sao, tỏa sáng chói mắt, thậm chí hàng vạn hàng nghìn ảnh ngược phiến lá, giống như một chiếc lá tạo trăm bóng.

“Đã là bóng cây, vì sao hóa yêu?”

Con này tất nhiên chẳng phải Phong Hi, chỉ là bóng của một gốc cây gỗ mộc.

《 Thập Ký 》 có ghi lại, Doanh Châu có cây, bóng gỗ mộc, buổi trưa nhìn như đoàn sao.

Thân cây kia run lên, hình như có điều e ngại cũng rất hoảng sợ, trên thân cây còn bị mũi tên Xạ Nhật sắc lẹm gắm lên, tuy cũng không trí mạng, nhưng bị thần binh gây thương tích cũng không phải là chuyện đùa, lập tức không dám giấu diếm, vội vàng thành thật trả lời: “Chỉ vì ngày đó sau khi Phong Hi bị Hậu Nghệ bắn chết, xác chết vùi lấp dưới tàng cây được tẩm bổ, nên được hóa thành hình. Chỉ vì sợ phàm nhân ngắt lấy quả trên bóng cây mộc, nên mới mượn hình dáng Phong Hi để dọa đuổi bọn họ.” Bóng cây gỗ mộc vạn năm mới kết quả, quả nhìn như quả dưa, thịt màu xanh đen, ăn vào xương cốt nhẹ nhàng thật vất vả mới kết quả tự nhiên rất trân quý, làm sao lại có thể để cho người khác hái đi?

Thiên Xu nhíu mày, xác chết Phong Hi nuôi bóng cây mộc, thì không có khả năng tái tạo ra Nguyên Anh liên, trong lòng không tránh khỏi thất vọng.

Biết bóng cây gỗ này bất quá chỉ là Thảo tinh ranh ma quỷ quái, chỉ có ý đe dọa vẫn chưa đả thương người, chính là quá mức bá đạo, Thiên Xu lật tay thu lại, lấy tên Xạ Nhật kia ra, hờ hững nói: “Chúng sinh đều có duyên phận, quả tuy khó có thể kết thành nhưng cũng không tránh khỏi lâu ngày sẽ khô.”

Bóng cây gỗ mộc này vốn là thần mộc trên tiên sơn Doanh Châu, chỉ vì cơ duyên xảo hợp nhập phàm trần, mà bị chấp niệm trần thế mê hoặc, chỉ nhớ kết quả không dễ liền gắng lòng bảo vệ. Vạn năm trước không cầu nở hoa không hề kết quả nữa, đầu đuôi lẫn lộn thật sự rất buồn cười.

Lúc này được tiên nhân làm phép, nguyên thân rõ ràng.

Chỉ thấy thân mộc run lên, từ giữa thân xuất hiện một đường vết rách, trong bụng cây trống không, tận bên trong có một quả tròn như quả dưa ruột bên trong xanh đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.