Du Thế

Chương 15: Chương 15




Nhạc Dương lầu ngoại huyết quang thịnh, gì người làm thần gì người ma.

Ngoài lầu Nhạc Dương huyết tinh bùng phát, người là ma thì thần phảilà người thế nào

Động Đình nước hồ ấm áp, dù là ngày rét đậm cũng không bị đóng băng. Trên mặt hồ thỉnh thoảng có thuyền hoa đi ngang qua, chẳng qua trên khoang thuyền ấm áp như mùa xuân, có ca kỹ đàn ca nhảy múa, uống rượu mua vui, ai lại bọc bên ngoài một chiếc áo lông nhàn hạ thoải mái đứng ở đầu thuyền gió lạnh thổi qua học đòi văn vẻ ngắm cảnh xem hồ?

Chợt thấy hồ nước vốn tĩnh lặng lúc này sóng nhấp nhô cuồn cuộn, bóng đen như mực từ dưới Hồ Động Đình đội nước dựng lên, nhưng lại không có người nào nhìn thấy. Hình rồng thon dài cuồn cuộn bốc lên trên hồ, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy bờ Hồ Động Đình đỏ rực một mảng, bên trong huyết quang lại mơ hồ có dấu ma tức.

Thật thú vị!

Hắc Long hóa thành sương mù dày đặc vút lên bầu trời xẹt ngang mặt hồ, dừng ở bờ hồ. Nơi này không tính là hẻo lánh, trên đường không ít sạp bày bán y phục, đám đông rộn ràng, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng chỉ có như vậy, ngược lại không ai chú ý tới bên trong đám đông lúc này, nam tử cao lớn mặc trên người áo dài đen đẹp đẽ quý giá.

Nơi Ứng Long đặt chân tới, là trước mặt tiền lầu Nhạc Dương.

Đứng trên lầu này có thể nhìn bao quát tám trăm dặm quanh Hồ Động Đình, vì vậy ngày thường văn nhân mặc khách tới đây tựa người vào lan can ngắm cảnh sắc đếm không xuể. Nhưng mà ngày hôm nay lại khác biệt, cũng có nhiều người ghé tới nhưng người tới thắt lưng đeo đao kiếm, hầu hết đều là anh hùng hào kiệt trong võ lâm, ngược lại những thư sinh kia người người chen chúc bị mời ra ngoài.

Đao kiếm sáng lóa, cũng không thể nào tạo ra huyết quang đáng sợ giống như này. Cái này như là huyết quang tai ương thuộc về ma giới, ít nhất cũng có thể tàn sát cả Nhạc Dương này, đem nước hồ trong Hồ Động Đình hòa nhiễm thành sắc đỏ.

Nơi xuất hiện huyết quang, cũng ở trong một tòa tửu lâu trên lầu Nhạc Dương. Ứng Long không khỏi lộ ra một ý cười nghiền ngẫm.

“A!!! Ta không cần làm Võ Lâm minh chủ!! Ngươi muốn tìm ai thì tìm! Ta nói ta không muốn làm!! Ngươi có phải nghe không hiểu tiếng người hay không vậy?!” Nam tử áo gấm vặn vẹo lên hé ra khuôn mặt tuấn tú làm nữ hiệp võ lâm nhìn thấy có thể phát điên. Lúc này hắn cũng gần như nổi điên muốn quăng đổ luôn cả bàn ở đây.

Nhưng mà ngồi ở trước mặt hắn một nam tử khác tướng mạo ôn hoà hiền hậu giản dị vẫn một mực yên lặng bưng chén trà trong tay, đối với kẻ đang cơn giận lớn tiếng rít gào này mắt điếc tai ngơ.

Đợi đến khi đối phương phát tiết xẹp hơi xuống, hai nắm tay chống bàn thở ra hơi, mới thản nhiên đặt chén trà xuống, nhẹ lời khuyên giải: “Phượng Tam, lúc trước ngươi một tay dẹp loạn ma giáo Tây Vực xâm lấn Trung Nguyên, giải nguy cho võ lâm, lập uy trước người. Hiện giờ tiếp chưởng vị trí Minh Chủ Võ Lâm là hi vọng của mọi người. Trước mắt các môn phái võ lâm đều cam tâm tình nguyện tôn ngươi làm minh chủ, ngươi cũng không nên từ chối.”

Phượng Tam hay người ta gọi Phượng Tam công tử, tên đầy đủ chính là Phượng Thiên Linh, là đệ đệ của Phượng quý phi đương triều, con trai trưởng của Phượng thái sư, thân phận này tôn quý nhường nào không cần nói cũng biết.

Nhưng mà lúc này thế nhưng thái độ của hắn lại rất khác thường, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nam tử ngồi đối diện. Nếu không phải tự biết mình võ công không bì kịp đối phương, chỉ sợ đã muốn nhào lên phía trước đem đối phương đạp xuống khỏi lầu Nhạc Dương rồi: “Làm gì có người cam tâm tình nguyện làm chân sai vặt?! Âu Dương Vô Cữu!! Đừng cho là ta không biết, hai năm qua ngươi tốn không ít công sức ra tay với mấy môn phái võ lâm danh tiếng, đám bang chủ chưởng môn kia! Cái tên ma đầu ở Tây Vực kia còn không phải do ngươi dùng một cái đầu ngón tay búng bay hắn đi hay sao?! Làm càn dám điểm huyệt của ta đặt ở trước mặt thi thể. Còn không phải do ngươi vu oan giá họa hay sao?!”

Nam tử ôn hoà hiền hậu ho khan hai tiếng, hơi có xấu hổ chuyển mắt chỗ khác: “Nếu không phải có ngươi đúng lúc tiếp ứng, cũng không thể đem ma giáo giáo chúng bắt hết một mẻ. Bất kể như thế nào, công lao của ngươi quả thật quá mức vĩ đại.”

Nổi giận với người này giống như dùng nắm tay đánh vào đệm bông, Phượng Tam tức đến vô lực, xoay người ngồi xuống khuỷu tay đặt trên bàn, mắt trợn to nhìn chằm chằm đối phương, không để cho hắn nhìn thấy sắc mặt tốt hừ một tiếng: “Ngươi tạm thời đừng có mơ được yên! Hừ, cũng đừng có mà nghĩ đến chuyện quăng gánh nặng chạy tới nơi vắng vẻ ân ân ái ái mức quên trời quên đất, muốn tránh đời về quê ở ẩn!!”

Âu Dương Vô Cữu, đang chuẩn bị thoái vị chức Võ Lâm minh chủ, lúc này lộ ra nụ cười khổ cực kỳ bất đắc dĩ.

“Bản thân ta không muốn, nhưng mà hắn không chịu thì biết làm thế nào...”

Phượng Tam bĩu môi: “Tám phần là luyến tiếc phần gia sản kia của ngươi đi?”

Âu Dương không khỏi thở dài, rõ ràng là chưởng quản về vận hạnh, tiền tài, quan lộc Lộc Tồn tinh quân, làm sao lại luôn nhớ chuyện trong tay của hắn không cẩn thận rỉ ra bao nhiêu đồng chứ?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Phượng Tam vụt đứng dậy, hướng hắn chắp tay: “A nha! Nóc nhà trong phủ bị dột còn chưa kịp phái người sửa chữa, phải nhanh trở về nhìn xem! Như vậy xin cáo từ!” Nói xong dùng khinh công nhảy ra giống như Đại Bàng giương cánh lướt ra lan can, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Không đợi Âu Dương Vô Cữu tán thưởng khinh công của hắn lại cao hơn một tầng, chợt nghe phía sau thanh âm trầm ấm vang lên: “Âu Dương thiếu gia, ngài trả tiền sao?”

“Lộp bộp!” Đường đường Võ Lâm minh chủ, dù cho có đối mặt với mấy ngàn ma chúng mặt cũng không chút xíu đổi sắc, nhưng một câu này, nhất thời làm cho quả tim của hắn đập rộn lên, da đầu run lên.

Thân mình có chút cứng đờ xoay người lại, chống lại khuôn mặt thư sinh thoạt nhìn nhã nhặn nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng mơ hồ chứa chan ngọn lửa di động.

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Vị này, tất nhiên chính là vị tiên sinh quản thu chi nhà Âu Dương gia——Lộc Tồn tinh quân Thiên Ki.

Vốn trong lòng sợ hãi, lại bởi vì nhìn thấy dưới khóe mắt Thiên Ki mỏi mệt có quầng thâm, Âu Dương Vô Cữu lúc này cũng chẳng quan tâm chuyện khác gì, vội vàng kéo hắn ngồi xuống, gọi tiểu nhị đã đổi trà mới với chuẩn bị bàn đồ ăn mới dọn lên.

Đem những món điểm tâm trên bàn lúc trước chưa từng động vào toàn bộ dồn lên trước mặt Thiên Ki: “Trước ăn chút gì lót bụng đã, đợi đồ ăn lên để bồi bổ.” Con mắt ngẫu nhiên xẹt qua một tia huyết khí giờ phút này nhìn không chuyển mắt, trong lòng niềm nở cũng không tránh khỏi có chút oán hận, “Tô Châu đến tận đây đường xá xa xôi, đã nói để cho Nghiêm chưởng quỹ bọn hắn đi thăm dò là được, làm gì ngươi cứ phải tự mình chạy qua một chuyến?”

Hẳn cũng rất đói, Thiên Ki cầm lấy đũa gắp khối bánh trà hoa quế cắn một cái, vỏ giòn nhưng hơi khô, Âu Dương Minh Chủ vội vàng bưng chung trà đưa qua.

Thiên Ki trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không từ chối, cúi đầu xuống uống mấy ngụm. Liên tâm (tim sen) có tác dụng thanh nhiệt hạ hoả, mọc ở bên sông, sen bên Hồ Động Đình lại càng tươi tốt, vụ đắng mang theo hương sen thanh nhã, trà phối với bánh xốp bơ tuyệt càng thêm tuyệt.

Động tác này may mà làm ở trong vòng ghế lô không có người nào nhìn thấy. Nếu để cho người trong võ lâm nhìn thấy Minh Chủ đại nhân bọn hắn tôn kính như thần thánh lại có thể thật cẩn thận hầu hạ một gã thư sinh tay trói gà không chặt như vậy, sợ là tất cả tròng mắt của cả bọn rơi đầy trên đất mất thôi.

Thiên Ki ăn điểm tâm, uống trà nóng, sắc mặt cuối cùng dễ nhìn một ít: “Ngươi là ông chủ nhưng cứ tiếp tục vung tay như vậy gia sản chất thành đống cũng sẽ bị con mọt gặm sạch trơn.” Trong mắt chợt lóe lên tia lanh trí khôn khéo, lập tức nhìn chằm chằm Âu Dương Vô Cữu, “Đừng có mà chuyển đề tài, đại thiếu gia, ta còn đang đợi câu trả lời của ngươi đấy?”

Âu Dương Vô Cữu vội vàng trả lời: “Hôm nay Phượng Tam bỗng nhiên nói mời khách, có thể ghi sổ lại cho hắn.”

“Ta nói không phải là chuyện này.”

“A?”

Thiên Ki chậm rãi uống ngụm trà: “Dùng năm trăm lượng bạc ròng, bao toàn bộ lầu Nhạc Dương mở đại hội võ lâm, ta trước khi đi Tô Châu còn chưa từng nghe nói qua.”

“Ách...” Âu Dương Vô Cữu có điểm chột dạ, “Chuyện quá khẩn cấp, không kịp thông báo cho tiên sinh.”

“Ta thấy chính là ngươi muốn giải quyết dứt khoát thì có, thừa dịp Phượng Tam lập nhiều công lớn, mở một đại hội võ lâm, thuận tiện nhường chức vị minh chủ cho hắn thay ngươi gánh trách nhiệm đi?” Thiên Ki trong mắt tinh quang chợt lóe, “Việc này ta cũng không phản đối, dù sao chức Võ Lâm minh chủ này thật chất chỉ là việc vô ích. Ngươi không quản việc này nữa cũng tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Có cần phải thuê một nơi lớn như vậy hay sao?”

Võ lâm minh chủ có chút ủy khuất: “Cũng không thể ở bên bờ Hồ Động Đình ngồi trên ghế thét to, sẽ đem chức minh chủ giao ra chứ...” Cũng không phải làm xiếc, tốt xấu gì cũng là võ lâm minh chủ...

“Không được sao?”

“Không tốt sao?”

“...” Thiên Ki nghĩ nghĩ một hồi, cũng rộng rãi khoát tay chặn lại, “Thôi được. Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”

Lời này cuối cùng cũng làm cho Âu Dương Vô Cữu nhẹ nhàng thở ra, thể nhưng câu phía dưới lại làm hắn sửng sốt không thôi.

“Nhưng thật ra ngươi, lúc ta từ nơi xa xa cũng đã nhìn thấy trên Hồ Động Đình huyết quang tận trời, ngươi làm sao mà quên thu bớt lại hả. Chẳng lẻ không sợ những tên đạo sĩ kia lại gõ tới cửa hay sao?” Trong lời nói lộ ra vẻ nghiêm khắc nhưng bên trong cũng có ý nhắc nhở quan tâm cất giấu bên trong.

Cũng không thể trách hắn lại lo lắng như vậy, từ trận chiến ở dưới tỏa yêu tháp, người bình thường như Âu Dương Vô Cữu bị moi tim, thân mình chịu thương tích nặng nề nhưng lại không biết vì sao, hai tháng sau thương thế chẳng những hoàn toàn khôi phục mà công lực cũng không hề hao tổn, trái lại ma công càng bành trướng, ma tức trong cơ thể càng ngày càng điên cuồng căng phồng.

Hắn vốn là kẻ phàm thành ma, không biết cách thu liễm. Huyết quang mỗi ngày tăng vọt không biết bao nhiêu đạo nhân thuật sĩ bị hù dọa xuất hiện để làm nhiệm vụ trừ ma vệ đạo, trong lúc nhất thời có thể nói là người kéo tới nườm nợp không dứt.

Nhưng mà “các cao nhân” đánh đâu thắng đó lúc này như đụng phải bức tường cứng rắn không ngã.

Phải biết Âu Dương Vô Cữu chẳng những một thân võ công cao cường, hơn nữa lại là võ lâm minh chủ, “các cao nhân” này đứng trước mặt cao thủ võ lâm như hắn làm sao còn dám bước vào cửa trừ yêu. Đáng thương cho “các cao nhân” này ngày thường luyện tập chính là đạo thuật, không phải võ thuật, làm sao là đối thủ của hắn?

Quả thật cũng có nhiều người có một chút năng lực, thật vất vả dùng đạo pháp cao thâm xông tới, còn chưa gặp được kẻ thành ma nọ, trước đó đã bị đống bảo bối của tiên gia phát sáng đánh văng ra cửa.

“Các cao nhân” cũng cố gắng thuyết phục mấy vị chưởng môn các môn các phái tin tưởng đương kim võ lâm minh chủ chính là người của ma giới, một khi nổi loạn tất nhiên sẽ đem tai họa khôn cùng cho muôn dân, thì chỉ đổi lấy ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ điên còn bị mấy người trong võ lâm cười chê.

Ma?

Không phải là chỉ là kẻ đã chết rồi, cũng chính là yêu ma quỷ quái.

Hơn nữa, Âu Dương Minh Chủ là ma? Không phải là chuyện cực kỳ buồn cười lắm sao?!

Trong chốn võ lâm ai mà không biết đương kim võ lâm minh chủ vốn là người vô cùng nhiệt tình coi trọng nghĩa khí, công chính vô tư?! Lần trước khi ma giáo ma giáo xâm lấn Trung Nguyên không phải hắn tự mình thống lĩnh các cao thủ đem toàn bộ chúng đánh te tát hay sao. Chẳng những cứu nguy cho võ lâm, lại còn không kể công.

Hắn nếu là ma, người như thế nào mới là thần?

Nhìn một cái thử mà xem, hiện giờ Âu Dương minh chủ mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều muốn rút lui khi sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, trong lòng luôn muốn thoái vị, mấy vị võ lâm danh môn cực khổ khuyên nhủ cũng không có tí hiệu quả. Mắt thấy võ lâm Trung Nguyên sắp mất đi trụ cột vững vàng, này quả thật là làm cho người ta bóp cổ tay!

Trên thực tế, không có ai biết, Âu Dương minh chủ bản thân cũng có nỗi khổ riêng.

Gần đây những cao thủ võ lâm tới tìm hắn khiêu khích luận võ, hắn phải rất vất vả vô cùng cẩn thận, cùng giao thủ bọn họ thật sự rất cẩn thận giống như che chở đứa nhỏ, rất là lo lắng chỉ dùng mỗi một ngón tay mà khiến cho đối thủ nổ tan xác mà chết, vì đạo nghĩa hào hiệp*.

* Hào hiệp, lấy quyền lấy sức mà giúp người gọi là hiệp 俠. phàm những người vì nghĩa mà cứu giúp người gọi là hiệp.

----------

“Cho nên mới nói, ngươi đừng đi Tô Châu.” Âu Dương Vô Cữu bỗng nhiên cầm lấy bàn tay Thiên Ki, lòng bàn tay nóng cháy vô cùng, trời đông giá rét lại giống như lò lửa, “Vừa nghĩ tới tiên sinh đi vắng, ta lại rất khó khống chế chính mình.”

Trên khuôn mặt thật thà phúc hậu hiện ra một loại hơi thở tà ma khó có thể nói nên lời, đáy mắt huyết quang như ẩn như hiện.

“Ngươi đi ba ngày, ta cứ giống như sống một ngày bằng một năm, luôn luôn không dám nhắm mắt, sợ chính mình nhất thời mất thần chí mà đại khai sát giới.” Ma khí hừng hực, tơ máu trong mắt nam nhân cũng bắt đầu biến hóa thành màu đỏ, nhưng mà động tác của hắn như cũ mềm nhẹ, đem đầu chậm rãi gác qua trên vai dày rộng của Thiên Ki, “Tiên sinh... cho dù ta thành ma, cũng đừng bỏ ta mà đi, được không?”

“Âu Dương Vô Cữu...”

Thiên Ki có chút ngạc nhiên, nhưng không có đẩy hắn ra, ngược lại nắm chặt lấy bàn tay hắn, “Làm sao ngươi...”

“Vô Cữu.” Bàn tay xoa đầu ngón tay thon dài của Thiên Ki, trên người thoang thoảng hương sen thơm ngát thấm vào ruột gan, giống như chậm rãi tẩy đi bạo lệ dưới đáy lòng của hắn, “Chỉ cần ta đem chức vị minh chủ giao ra, là sẽ luôn luôn được ở bên cạnh ngươi... Đến lúc đó ta liền đi Quy Khư, ở trong núi tìm một trú chân, không nhập thế nữa.” Hắn luôn lo lắng một ngày kia, khống chế không nổi đại khai sát giới, vẫn là mau chóng tìm nơi ổn thỏa không người ẩn cư, Quy Khư mờ mịt như Hải Vực, nơi cuối chân trời là một tiên sơn bị tiên nhân vứt bỏ.

Thiên Ki nghe vậy trong lòng dâng lên từng đợt buồn đau khôn kể, Quy Khư vốn là đáy Hải Vực, Âu Dương Vô Cữu làm vậy không khác gì vẽ đất làm nơi giam mình!

Hắn nhịn không được vòng cánh tay ôm lấy nam nhân khiến cho lòng người đau xót khôn nguôi này: “Ngươi như vậy... mà giống ma sao? Ngươi hẳn là phải ích kỷ một chút, thí dụ như một đám đạo nhân luôn bới móc việc kia chụp xuống cho Diêm Quân thu nhận...”

“A...” Nam nhân bả vai run lên, nhịn không được cười ‘hì hì’ra tiếng, huyết khí trong mắt lúc này đã tiêu tán, khuôn mặt vẫn như cũ tươi cười ôn hòa trung hậu, “Tiên sinh ngươi đang ở đây dạy ta làm sao để trở thành một ma nhân chính thống hay sao?”

“Xem ra Ma Tôn quả thật không phải là sư phó tốt.”

Thanh âm chậm rì rì từ không trung bên ngoài cửa sổ vang lên, Âu Dương Vô Cữu chợt rùng mình. Thân thể chưa động, tay lật một cái đánh về phía sau, huyết khí như dời núi lấp biển giống như gió lốc sóng dữ cuồn trào, ngay cả một mảng lớn nơi vách tường kia cũng ùynh ùynh sụp đổ.

May mà ngày gần đây quanh lầu Nhạc Dương xuất hiện không ít nhân sĩ võ lâm, động tĩnh lớn như vậy tuy là dọa người, nhưng dân chúng xung quanh cũng đều đã quen người trong võ lâm thường xuyên vung tay đạp chân gây ra động tĩnh lớn. Lúc này vội vàng trốn xa nơi đó, không muốn vùi mình trong đống rối loạn.

Giữa không trung bóng cát đen hiển nhiên không hề hấn gì, lọt vào trong lầu, hóa ra nam tử cao lớn mặc huyền bào.

Âu Dương Vô Cữu vừa thấy Ứng Long, lúc này ngăn ở trước người Thiên Ki, trong mắt huyết quang lần thứ hai hiện lên. Nhưng mà đối phương hiển nhiên không đem phần địch ý này đặt ở trong mắt, mỉm cười, đánh giá hai người trước mặt.

Gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây giằng co căng thẳng, lúc này lại nghe Thiên Ki cả giận nói: “Ngươi làm gì mà phá nát vách tường hả?! Lát nữa lại phải bồi thường tiền!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.