Du Thế

Chương 6: Chương 6




ạo trần che lấp mặt trời khóa u cốc, điêu Long Thạch châu giấu di hài.

Cát đen bao trùm che lấp mặt dưới dưới đáy vực, viên đá trong miệng rồng điêu trổ ẩn giấu di hài

Ngày đông càng ngày càng rét cóng, bên ngoài núi non trùng điệp đi vào bên trong địa thế khó vượt qua, chim tước đứt tiếng, bách thú trốn trong sào huyệt.

Đêm qua có tuyết, quanh núi bao trùm tầng trắng như tuyết nhưng không dày.

Không giống với vùng biển phía Bắc, sương trắng mờ mịt bao phủ mênh mông.

Cũng không giống như chỗ phương Nam rét lạnh đến cực hạn, nhưng không có tuyết bay.

Thân ảnh đen tuyền như mực đi ngang qua, trên người thế nhưng chưa dính cho dù chỉ là một bông tuyết nhỏ, lại nhìn trên nền tuyết phủ dưới chân cũng không để lại dù chỉ là một dấu chân.

Đi tới đáy cốc, hắn chợt ngẩng đầu.

Trước mặt có một ngọn núi cao và hiểm trở đứng thẳng nơi đó, vả lại thấy là mỏm đá cao vạn nhẫn*, đâm thẳng giữa tầng trời cao ngất ngưỡng.

* nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước

-----------------

Nhưng ánh mắt của hắn dừng lại chính là chỗ đỉnh ngọn núi.

Tiếng bước chân nhỏ vụn từ phía sau đến gần, Ứng Long chưa từng quay đầu nhìn lại, chỉ thản nhiên nói: “Vạn năm trấn thủ nơi này, vất vả cho ngươi.”

“Không dám. Có thể làm nhường này, vốn là quang vinh của Hâm Bí.” Bóng dáng chiếu ngược, thực thể màu trắng, bóng dáng tròn viên thấp lùn trông thật là buồn cười.

Người tới chính là Bị Hí lưng vàng —— Hâm Bí.

Lúc này hắn cởi bỏ bộ dáng uất ức lúc trước, thần sắc một mảnh trấn định, trong lời nói có ý kính cẩn.

Ứng Long quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy cái đầu tròn vo, đôi mắt nhỏ cái mũi nhỏ, hai vệt râu nghếch lên điểm thêm trên lưng vác cái mai bộ dáng chính tông của Nguyên tộc, khóe miệng kéo kéo, thở dài: “Rốt cuộc là ai quy định Long Vương phải là thân người đầu rồng, rùa ba ba phải là đầu tròn lưng đeo mai? Hâm Bí, ngươi ít làm mất mặt bổn tọa.”

Hâm Bí chớp chớp cặp mắt nhỏ kia, thân thể mập mạp đột nhiên phát ra kim quang dịu dàng, vầng hào quang hướng kéo dài về phía trước. Trong nháy mắt, chỉ thấy nơi đó một người đang đứng thân hình cao to, nam tử ngũ quan cao to thẳng tắp đứng nơi đó, trên người không còn khiêng cái mai bự chảng chướng mắt kia nữa, mà là biến ảo thành một cái mũ giáp hoàng kim, mũ giáp kia trên có đường văn huyền vũ, chỉ cần nhìn qua hoa văn trong đó, đủ thấy vị này chính là tôn sư long tử.

* “Chòm Huyền Vũ (rùa và rắn đen) gồm: Đẩu (cua), Ngưu (trâu), Nữ (dơi), Hư (chuột), Nguy (én), Thất (heo) và Bích (nhím)”

Hình tượng Huyền Vũ có liên quan mật thiết đến một vị thần có vị trí rất cao trong Đạo giáo là Huyền Thiên Trấn Vũ đại đế, ông còn các danh xưng khác: Thượng đế tổ sư, Đãng ma thiên tôn, Hỗn nguyên giáo chủ, Bắc cực huyền linh đại đế. Ông có 2 con vật thiêng là Linh Quy và Thần Xà, tượng trưng cho sự trường tồn và trí tuệ. Vì vậy chữ “Vũ” trong “Huyền Vũ” ở đây với nghĩa là “sức mạnh” gồm cả rùa và rắn (tiếng Anh dịch là Warrior).

“Không phải chỉ là vì tiện cho phàm nhân tế bái sao? Lấy thị lực của người phàm thế gian nếu không có đủ các hình này, thực sự không thể nhận ra lai lịch hửm!”

Ứng Long là nhân vật không thể tha cho người trêu đùa mình.

“Giả ngây giả dại, lừa gạt kẻ ngốc Đại Vũ còn chưa đủ sao?”

Không nhẹ không nặng một câu, dễ dàng làm cho người chẳng hề để ý tới khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia thất bại.

“Ứng thúc, tiểu chất đều không phải là cố ý lừa vị Tham Lang tinh quân kia, ngươi cũng không cần giày vò tiểu chất như vậy đi?”

“Hừ.” Ứng Long cười lạnh, “Chỉ bằng tu vi chừng này của ngươi mà đã muốn lừa gạt hắn sao?”

Hâm Bí thần sắc bị kiềm hãm.

“Đã là người đứng đầu thất nguyên, đừng nói chỉ một con rùa vạn năm như ngươi, cho dù là đại yêu thượng cổ trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là nguyên hình tầm thường, ngươi biến thành bộ dáng gì đi nữa, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một con rùa đen sau lưng vác thêm cái mai vàng bò qua bò lại trên mặt đất.”

Náo loạn nửa ngày, nguyên lai trong mắt hai vị này, hắn bất quá giống như thứ này nọ nhảy nhót, không biết tốt xấu, lại nhởn nhơ đứng chình ình ở giữa, là vật nhỏ chết vào rơi vào lưới con báo.

Hâm Bí cảm thấy thất bại, cười khổ chắp tay: “Hâm Bí thụ giáo.” Hắn đứng lên, nhìn về phương hướng Ứng Long vừa mới chờ đợi, “Ứng thúc này, nói vậy không chỉ là vì trợ tinh quân tu thân đi?”

“Đây là lý do thứ nhất.”

“Hay là Ứng thúc muốn nhìn vật Hâm Bí canh giữ?”

“Có gì không thể?”

Vất vả cười khổ: “Cũng không phải là không thể, chính là món đồ cổ kia bị niêm phong ở trong núi đã vạn năm, người có ý muốn cũng không phải ít, nhưng hiện giờ đồ cổ còn đang chỗ cũ...” Hắn hơi tạm ngưng, “Mong rằng Ứng thúc nghĩ lại.”

Ứng Long trầm mặc, trong không khí nhất thời ngưng đọng lại.

Lúc này bên dưới đáy cốc chợt nổi lên một trận cuồng phong, thổi tới khiến băng tuyết vỡ bay ra.

Bụi tuyết bay lên, băng đọng trong suốt, thân ảnh đen tuyền dựng ở trong đó, trong phút chốc lại trở nên nhẹ nhàng hư ảo.

“Ứng thúc! ——” Hâm Bí không khỏi đưa tay đi đỡ, ai ngờ bàn tay xẹt qua thân thể Ứng Long, lại giống như chụp nát bóng dáng lại giống như chụp được một tay cát đen.

Trận cát đen ở không trung tự do bay ra, rồi lại như không có gì nhất thời không thể một lần nữa ngưng tụ quay về chỗ cũ.

Ứng Long giống như mới vừa rồi phục hồi lại tinh thần, thoáng cúi đầu, nhìn thoáng qua vị trí bị chụp rơi rải, cát đen tản mạn ở không trung lập tức thu vào tụ tập trở về vị trí cũ thành hình.

Hâm Bí khó có thể tin, nhìn về phía Ứng Long: “Chẳng lẽ nói...”

Thế nhưng vị Long đế phương Nam kia lại cười nhạt một tiếng, giống như mới vừa rồi giống như bất quá chỉ là chuyện bình thường.

“ Như Ý Châu của long tộc, cũng không phải có thể nói là không có cũng không vấn đề gì.” Nhìn qua thế sự xoay vần, trải qua thiên địa biến ảo, vị Long đế phương Nam này khóe môi vẫn như trước lộ ra ý cười nhẹ nhàng bâng quơ, giống như bỏ đi long nguyên Như Ý bảo châu vạn năm, thậm chí mất đi chân thân rơi vào kết cục hồn phách ly tán, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ như hồ điệp xem hoa, chuồn chuồn điểm nhẹ trên mặt nước mà thôi.

Nhưng đều là long tộc, sao lại không biết tình huống này cực kỳ hung hiểm?

Hâm Bí nhất thời kích động lên: “Muốn lấy món đồ cổ này, Ứng thúc lúc bình thường còn có thể thử một lần, nhưng hôm nay...”

“Nếu đến đây, bổn tọa sẽ không tay không mà quay về.”

Ứng Long rõ ràng cắt đứt lời khuyên của hắn, khoát tay, hắc long trong tay áo đập ra, dựng thẳng lên trời xanh.

Vốn là thấy ở ngoài vực dốc, lại có một xà nhà khắc rồng trên trụ, cây trụ treo trên bầu trời, trên có hình rồng chạm nổi trông rất sống động, uy vũ bất phàm, miệng ngậm Như Ý Châu, giống như trong khoảnh khắc liền muốn nhảy bay lên trời.

Cát đen bay tới đỉnh ngọn núi, cúi người hạ xuống bên dưới, hạ xuống phía trên con rồng chạm trổ, bốn móng nằm sấp dưới chưa có động, trong miệng rồng kia lại phun ra một đạo kim quang, nháy mắt đem mảng cát đen ầm một tiếng rời rạc.

Đợi đến khi nhìn kỹ lại liền thấy trong miệng con rồng kia có đấu châu quay cuồng, vốn bất quá chỉ là viên đá hình tròn thế nhưng lúc này phát ra mũi nhọn kịch liệt xung quanh sáng rực, xuyên thấu mặt ngoài trụ đá, khắp mình chói lọi trong suốt, ánh sáng giống như ánh đèn phảng thấy như bên trong có ảnh rồng trở mình. Như đợi nổ nát người xâm phạm, hào quang tức khắc thu liễm lại, rồi ngay tức thì biến trở về nguyên dạng viên đá.

Hâm Bí vội vàng khuyên răn lần nữa: “Ứng thúc, ta xem việc này hay là thôi đi? Nói thực ra, vật ấy căn bản không cần tiểu chất canh giữ, phàm là người xâm phạm, cho tới bây giờ đều là bị nổ thành bã vụn.”

“Phải không?”

Ứng Long thản nhiên cười, chậm rãi ngửa đầu, nhưng thấy trường bào màu đen theo gió dựng lên, chưa đợi Hâm Bí mở miệng khuyên nữa, đột nhiên một luồng khí điên cuồng mãnh liệt xoáy từ trên người Ứng Long đất bằng phẳng cuồn cuộn dâng lên. Một cuộn lốc cát đen phảng phất giống như ở trong phút chốc nổ tung, khắp nơi chung quanh bắn phá phụt ra, khí kình mạnh đến mức cơ hồ đem Hâm Bí cũng ném trên mặt đất.

Trong nháy mắt đáy vực liền bị màu đen của bão cát hoàn toàn bao phủ. Hạt cát nhỏ vụn màu đen ở trong gió lốc thịnh nộ quay cuồng không dứt, phảng phất như có vô số cát bụi thành đoàn đổ vào vút thẳng lên, phát ra tiếng vang xé rách không khí che khuất bầu trời, ngay cả ánh dương nhô lên cao cũng bị chôn vùi dưới thâm cốc phủ trong bóng tối.

Trên mặt đất tuyết đọng bị bão cát lùa vào, thậm chí ngay cả cây cối cũng bị cuốn lung lay sắp đổ, những cây yếu ớt một chút đều bị bẻ gãy nghiền nát.

Bao phủ ở trong biển cát đen bụi hết thảy đều trở nên mơ hồ không rõ, đột nhiên một tiếng rồng ngâm, vang vọng khắp núi rừng. Lúc này lại thấy bên trong bão cát quay cuồng nhào ra một đầu con rồng lớn dựng lên ngược hướng gió, lên như diều gặp gió, cát đen lọc qua thân thể này, đá vụt qua lớp vảy đen. Trên mình lưng bày ra lớp lớp vảy, móng vuốt sắt hàm răng nhọn, vảy đen chói lọi nổi bật chính là trên lưng xuất hiện một đôi cánh vô cùng rộng lớn, bay lượn phía chân trời quả thật cảnh tượng này cực kỳ uy vũ hùng tráng.

Chính là nếu nhìn kỹ, không khó phát hiện Long Vương kia vẫn không phải là thực thể, sau đó còn thấy vết tích cát đen, nhưng cái này càng giống như phảng lệnh mình rồng kia càng ngày càng thấy kéo dài.

Viên đá trong trong miệng rồng trổ lần thứ hai phát ra kim quang, so với trước càng mạnh hơn, vốn như tia ánh dương vừa mọc lên ở phương Đông, chói lọi chung quanh xua tan mây mù nơi vực sâu, trang nghiêm lại thần thánh.

Đáng tiếc đối với rồng thân đen như mực kia hoàn toàn không có tác dụng, chỉ thấy rồng khổng lồ ở trên bầu trời xoay người bay xuống, lao thẳng tới trụ đá! Mồm rồng mở rộng, lộ ra hàm răng sắc lẹm hướng thẳng tới đầu rồng trổ cắn xuống.

Phút chốc chỉ nghe được tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, cẩn thận phân biệt lại giống như tiếng động hai con rồng đang gào rú đánh nhau.

Thắng bại đã định.

Một tiếng vang giòn rụm, con rồng chạm đá nứt vụn, giữa không trung đá vụn văng khắp nơi.

Rồng than màu đen ở trên bầu trời cao uốn lượn tung bay quanh quẩn hai vòng, rồi sau đó vòng một cái bay xuống đáy vực, tiếng gió gào thét trong chớp mắt không thể lọt vào bên trong bão cát.

Nhiều lần, luồng khí xoáy chậm lại, giống như một đầu rồng đen cuồng bạo thu hồi móng vuốt sắc nhọn hung ác của nó, nhắm lại hai mắt, một lần nữa ngủ đông.

Cành khô lá héo úa “lộp bộp” rụng lả tả rơi trên mặt đất, đáy cốc bị san bằng.

Khi bụi mù cuồn cuộn chậm rãi xua tan, mơ hồ tầm nhìn chung quanh dần dần rõ ràng.

Dưới đáy cốc cát đen bay vòng quanh bốn phía thân ảnh màu đen, không ngừng bị hút vào bên trong màu đen, vả lại thấy một lần nữa một góc thiếu ở bả vai dày rộng nay đã hoàn chỉnh, cát đen biến mất hầu như không còn, trong nháy mắt hết thảy quay về với sự vắng vẻ lúc đầu.

Trường bào màu đen theo gió hơi hơi đu đưa, ở trong tay hắn nắm một viên đá tròn như quả quýt.

Hâm Bí hiển nhiên không kịp né tránh, mặt mày xám tro phủ đầy bụi đất, hắn một bên vuốt má một bên ho khan miệng phun ra đống cát: “Ứng thúc cũng không báo trước cho cháu một tiếng, cũng để cho cháu chắn gió hộ thân...” Nói thì nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng cực kỳ khiếp sợ. Như Ý Châu trong long não vốn là chỗ chứa nguyên đan, mất đi Như Ý Châu cũng có thể bảo trụ long thân, chỉ sợ bất quá cũng chỉ là thân mình không trọn vẹn, cho dù bay lượn phía chân trời cũng không thể nào làm được.

Mà giống như Ứng Long, chẳng những mất Như Ý Châu mà ngay cả long thân cũng bị mất, chỉ còn lại một luồng long hồn, lực lượng lại vẫn giống như trước, có thể khiến thiên địa biến sắc, xem ra thực lực của long thần thượng Cổ, quả thật làm long tử long tôn đời sau như bọn hắn khó mà trông ngóng bóng lưng.

Ứng Long cũng không để ý hắn oán hận, chính là hình như có suy nghĩ gì tầm mắt bình tĩnh dừng ở viên châu trong tay.

Viên đá ở trong tay hắn đã biến trở về nguyên dạng.

Chợt thấy Ứng Long nắm chặc năm ngón tay, tảng đá kia nổ lớn một tiếng rồi vỡ vụn, đá vụn bắn ra đầy đất.

Vỏ ngoài vừa vỡ, mắt thấy bên trong kim quang lưu chuyển, có một vật tồn tại bên trong đó, mất lớp đá bảo hộ lại chưa hề hấn gì vẫn nằm ở trên lòng bàn tay Ứng Long.

Hâm Bí kỳ thật chưa từng gặp qua thực hình của vật ấy, trong lòng không khỏi tò mò liền tiến đến trước nhìn, chỉ thấy kim quang bên dưới vật kia bề mặt sáng bóng trơn trượt trắng tinh, hình dạng cổ quái, nhìn qua tựa như... Một cây xương ngón tay?

Nhớ tới vừa mới tình trạng, Hâm Bí không khỏi tán thưởng: “Không nghĩ ra vật nhỏ như thế này cũng có thần lực như thế...”

Ứng Long cũng cười: “Trước kia sáng lập Bàn Cổ, sau khi chết hóa thân, tứ chi ngũ thể hóa thành bốn cực Ngũ Nhạc, máu làm thành sông Trường Giang và Hoàng Hà, gân mạch lót trong đất, cơ thể hóa thành ruộng đất, râu trên mồm hóa làm Ngôi Sao, da lông làm cỏ cây, răng cốt làm vàng đá, tinh hoa làm châu ngọc, mồ hôi chảy thành nước mưa sông ngòi.” Ánh vàng rực rỡ tỏa ra từ bên trong tựa hồ cảm giác được hơi thở Ứng Long, hào quang không hề chói mắt, vầng sáng dịu dàng vây quanh ở mặt ngoài, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay này, “Chúc... Tuy không trở thành người được thế nhân sùng kính nhưng cũng là thần linh Sáng Thế.”

Nguyên lai món đồ cổ bị niêm phong vào con rồng điêu khảm cất ở bên đỉnh dốc ngọn núi này lại chính là di cốt của Chúc Long!!

Lúc này thấy Hâm Bí thu hồi biểu tình, thần sắc ngưng trọng, trịnh trọng quỳ ở trước người Ứng Long rồi tiến hành đại lễ, cất cao giọng: “Long tử Hâm Bí, từ biệt di hài Long thần.”

Hắn ở nơi này canh giữ mấy ngàn năm, chưa bao giờ rời đi dù hỉ một chút xíu, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành, trông coi đã hơn vạn năm qua trong lòng vẫn không tránh khỏi nhấp nhô một cái.

Chợt thấy ánh sáng bạc trong nháy mắt không còn ở trong lòng bàn tay, hào quang gom lại, Ứng Long thu tay về.

Hâm Bí đứng dậy, hơi do dự hỏi: “Ứng thúc chính là muốn đem di hài của người lấy ra luôn sao?”

Ứng Long không nói, nhưng ngầm thừa nhận.

Hâm Bí giữa lông mày lộ ra thần sắc lo lắng: “Di hài rơi quanh mặt đất Thần Châu, rồi bị niêm phong đóng chặt lại các nơi cũng có tám vị huynh đệ của ta trấn thủ mà không phải ai trong số đó cũng quen biết Ứng thúc như cháu, nhóm bọn hắn nhất định liều mình ngăn cản không thể nào chỉ đứng bên mở to mắt, con nghê, muốn nhóm bọn hắn tôn kính người như bề trên đó là chuyện tuyệt không thể...”

Ứng Long cũng nở nụ cười, ánh mắt đảo qua lượn lại hiện rõ sự bá đạo thêm vào vài phần không giận mà uy: “ Các ngươi nhóm tiểu bối này, mỗi người trong lòng không có ý định thành rồng lại đi làm người canh giữ nhà cho phàm nhân. Bổn tọa cũng thật hi vọng bọn hắn không cần giống như ngươi thuận theo như vậy, đúng lúc gõ mấy cái để cho bọn hắn biết cái gì mới xưng là uy nghi của Long tộc!”

Hâm Bí cười khổ, cha mẹ sinh con trời sinh tính, quả thật đều không muốn làm rồng, đồng ý theo con người tương đối tốt nặn ra hình dáng này, để xua đuổi tà ác, hoặc cầu may mắn bình an, xem như một loại kính ngưỡng mà con người đối với Long tộc.

Bất quá mỗi người yêu thích mỗi thứ các nhau, chỗ hướng tới cũng tất nhiên cũng không giống. Giống như trong nhà giam muốn cải thiện thì xây thêm cánh cửa kiên cố bên trong, lấy việc những người phạm tội sợ hãi hốt hoảng mà làm niềm vui. Rồi bày ra bộ dáng hung thần ác sát, rút chuôi đao trên vỏ kiếm chỉa mũi kiếm sắc lẹm bày ra khí thế giết chóc.

Cái này cũng còn cho qua được đi, thế nhưng Ngưu đại ca trong ngục giam kia bởi vì muốn vui vẻ, theo thường lệ tay cầm hồ cầm, không hẹn mà gặp tiếng vang réo rắt như bồ lao*. Quản ngục trong nhà giam kinh sợ tiếng cá voi da diết liền chế tạo cái chuông rung tới giờ thì bên trong như lệ thường tiếng chày gỗ va đập ‘bộp độp’ vào chuông ình vang đinh tai nhức óc để giảm bớt âm thanh réo rắt bên kia.

*giống thú ở biển to giống như loài hải cẩu hoặc hải mã nhưng thấy cá kình (cá voi) lại hoảng kêu lớn vì sợ làm mồi cho nó. Đây chỉ tiếng chày kình gõ vào chuông kêu vang.

Giống như hắn cũng bởi vì thân thể khoẻ mạnh, có thể gánh được ngàn cân liền đã bị ném đi chở tấm bia đá không phải hay sao?

Bọn hắn cũng cực kỳ bất đắc dĩ a...

“Ứng thúc giáo huấn rất phải!” Hâm Bí hiển nhiên không muốn bị Ứng Long gõ một chút, vì thế vội vàng gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi ra chút ít, “Ứng thúc sao không nhờ Tham Lang tinh quân tương trợ, nếu hai người các ngươi hiệp lực, như vậy có thể làm ít công to!”

Ứng Long nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ngươi chừng nào thì học tiếng hót của bồ tù vậy miệng lưỡi thiệt trơn tru?”

“... Tiểu chất lỡ lời, Ứng thúc chớ trách...”

Sau một hồi chìm ở bên trong sự trầm mặc, Hâm Bí nghe được trong lời nói Ứng Long lại dẫn theo vài phần mềm mại, vài phần bất đắc dĩ.

“Thật vất vả dỡ xuống trách nhiệm to lớn, bổn tọa không muốn hắn tiếp tục vướng bận gì thêm nữa...” Thất nguyên có thể giải nạn trời, Thiên Xu vì thế gánh trên vai thiên mệnh quá mức trầm trọng, lấy cái tính tình chính trực cứ muốn chịu trách nhiệm kia, chưa bao giờ thả lỏng một lần nhưng mà cho dù vai hắn có thể gánh trời thì trách nhiệm này nặng ngàn cân như núi, hơn nữa cũng khó có thể chịu nỗi gánh nặng này.

Lúc này một đạo ánh mặt trời xuyên phá tầng mây dừng ở dưới núi, giống như để sắc đen tăng thêm vài phần lo lắng.

“Huống chi...” Ứng Long nhìn về phía phương hướng trong núi, ý cười bên khóe miệng không chút kiêng kị khắc sâu.

Hâm Bí bỗng nhiên có loại cảm giác tứ chi với sau ót rét run, nghĩ thầm vẫn là biến trở về bộ dáng lúc trước, đầu không cần duỗi dài như vậy tương đối an toàn hơn.

“Thiếu nợ bổn tọa, làm sao có thể dễ dàng trả hết nợ như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.