Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 43

_o0o_

Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Hòa đứng ở trước một cửa hàng nhỏ, nhìn chiếc thẻ “Điện thoại công cộng” nhô ra từ cánh cửa, suy nghĩ nửa ngày.

Tuy rằng hắn để lại một tờ giấy, cho dù Chu Phóng có gọi điện thoại đến nhà hắn cũng sẽ không nói gì nhiều, nhưng để tránh cho người nhà nghĩ ngợi lung tung dẫn tới phiền phức không cần thiết, có lẽ nên làm biện pháp dự phòng đi.

“Tôi muốn gọi điện thoại đường dài.”

“Tự quay số đi, nhớ thêm 0 vào trước số điện thoại.” Chủ cửa hàng thuận miệng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi TV trong quầy.

Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại, dừng trong chốc lát, ấn xuống một chuỗi dãy số.

Chuông điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã bị người bắt máy.

“A lô, ai đấy?”

“…Cha, là con.”

“Tiểu Hòa? Đúng là Tiểu Hòa?! Con hiện tại ở nơi nào? Tại sao lại vô thanh vô tức bỏ đi như vậy? Cha nghe người trong công ty con nói con cũng không từ chức. Vi Dân còn đang tìm con đấy. Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là…”

“Con không có phạm tội. Cha đừng suy nghĩ nhiều.” Tiêu Hòa cố gắng tìm kiếm một tia kích động cùng tưởng niệm từ trong giọng nói của đối phương, thế nhưng hắn lại chỉ nghe được lo lắng cùng kinh hoảng. Quả nhiên là người một nhà, đều ích kỷ đến ghê hồn.

“Vậy tại sao con…?”

“Mệt mỏi mà thôi. Con muốn thay đổi một hoàn cảnh sống khác. Cha, con có chuyện cần nói, mấy ngày nay nếu có cảnh sát gọi điện thoại về nhà hỏi con, mọi người hãy nói lâu rồi chưa liên lạc, còn chuyện của con mọi người cứ mặc kệ.”

“Con nói con không làm chuyện xấu, vậy tại sao lại có cảnh sát gọi điện thoại về nhà? Có phải con ở bên ngoài gây chuyện gì rồi hay không? Cha đã nói rồi, làm việc gì cũng đừng có liên luỵ tới người nhà.”

“Cha, con biết rồi. Con không có làm chuyện xấu, chỉ là đi chơi bị cướp đập vào đầu, nhất thời chấn động não mất trí nhớ, cảnh sát căn cứ vào giấy chứng minh của con tra về đến nhà. Có điều con hiện tại đã tốt rồi, cũng nhớ lại được mọi chuyện, mọi người cũng không cần phải tới. Con bảo cha nói với cảnh sát như vậy, cũng là bớt chuyện cho mọi người mà thôi.”

“A, vậy sao. Con nói con bị kẻ cướp đập vào đầu, vậy hiện tại khỏe chưa?”

“Vâng, không có việc gì.”

“Nha…”

Hai người không ai nói lời nào.

“Cha, nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi. Mọi người bảo trọng thân thể, giúp con hỏi thăm Vi Dân. Vậy nha, tạm biệt.”

“Chờ một chút! Mẹ con có chuyện cần nói.”

Tiêu Hòa muốn cúp điện thoại, nhưng mà đối diện đã truyền đến tiếng nói của mẹ hắn.

“Tiểu Hòa, sao lâu như vậy con không điện về nhà? Hiện tại con đang ở đâu? Chừng nào thì trở về?”

“Con ở bên ngoài có việc, có lẽ phải qua một thời gian nữa mới về được.”

“Con đã lớn rồi, chuyện của con mẹ cũng không muốn quản nhiều. Chẳng qua có chuyện mẹ cần hỏi con!”

“Chuyện gì?” Tiêu Hòa đặt tiểu Tiểu Viêm lên trên quầy, dùng ngón tay trêu đùa.

Tâm tình Tiểu Tiểu Viêm dường như không tệ, trong chốc lát dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn, trong chốc lát lại dùng răng cắn, hoàn toàn coi ngón tay của hắn thành đồ chơi.

“Chính là nhà cùng xe con đem cho Vi Dân.”

Tiêu Hòa vừa nghe, lông mày liền nhíu lại.

“Cho dù quan hệ của con với Vi Dân có tốt thế nào, đó cũng là người ngoài. Đang yên đang lành con đem cái nhà trị giá hơn trăm vạn cứ như vậy đưa cho người ta? Còn tặng kèm một chiếc xe giá trị hai mươi vạn? Con có biết nhà kia tăng giá, so với thời điểm con mua cũng đã tăng hơn bốn ngàn tệ một mét vuông! Hơn một trăm mét vuông, giá hiện tại chính là hai trăm vạn. Nếu không phải em trai của con nói với mẹ, mẹ cũng không biết con lại ném tiền ra ngoài như vậy! Nếu thừa tiền thì cho em con đi, Lý Vi Dân cũng không phải là không có nhà. Em trai con sắp kết hôn cần phòng ở, hiện tại nhà quý như vậy, con có tại sao lại không để cho thằng bé?”

“Mẹ, con có cách làm của con. Hơn nữa không phải con đã để lại cổ phiếu cho Tiểu Lôi sao? Hai chi cổ phiếu kia cũng không tệ, con đã chú ý qua, năm nay chúng nó đều tăng giá, Tiểu Lôi nếu không có tiền mua nhà, bảo nó bán cổ phiếu đi là được.”

“Đó là hai việc khác nhau! Con cho Tiểu Lôi, đó là con làm anh thì phải thương em, nhưng con cho Lý Vi Dân thì tính là cái gì? Con coi người nọ như tri kỷ, mẹ thấy người ta chắc gì đã coi con như vậy. Xe cùng nhà kia đều không phải của nó, em con tìm nó đòi lại, nó trả xe cho em con, nhà thì nói gì cũng không chịu đưa, còn nói rất xuôi tai, cái gì mà nhà này phải đợi con trở về trả lại cho con. Hừ! Mẹ thấy, nó căn bản là không có ý định trả! Nếu không, ngày mai con trở về, mẹ xem nó có chịu trả lại nhà cho con không.”

“Mẹ! Các người sao lại để cho Tiểu Lôi đi tìm Vi Dân đòi phòng đòi xe? Các người!”

“Chúng ta làm sao? Không nên đòi chắc? Kia rõ ràng chính là tài sản của Tiêu gia.”

“Mẹ, đây không phải là tài sản của Tiêu gia, là tài sản của con, con muốn đưa ai thì đưa. Các người đừng có tìm Vi Dân gây phiền toái nữa.”

“Ơ, chẳng lẽ con không phải họ Tiêu chắc? Cha nó nghe xem, này là cái giọng điệu gì chứ! Đứa nhỏ này muốn đem tôi tức chết có phải hay không? Ai, bị nó chọc cho một trận này, tôi lập tức có thể tăng huyết áp mất.”

“Mẹ,” Tiêu Hòa nén giận nói: “Con năm đó đầu tư cổ phiếu thiếu Vi Dân hai trăm vạn, đây chẳng qua là trả lại mà thôi.”

“Cái gì? Con thiếu nó hai trăm vạn? Con điên à! Sao lại nợ nhiều tiền như thế? Lý Vi Dân đào đâu ra nhiều tiền cho con mượn như vậy?”

“Mẹ, người ta có tiền đó là chuyện nhà người ta, con nợ tiền người ta cũng là sự thật, Vi Dân nể mặt con nên Tiểu Lôi đi đòi xe cậu ấy cũng ngại không thể không đưa. Có điều phòng ở các người ngàn vạn lần đừng có đi đòi nữa, trừ phi các người chịu bỏ ra hai trăm vạn mua lại căn nhà kia.” Tiêu Hòa thuận miệng nói, hắn rất hiểu biết người nhà hắn.

Vừa nghe hắn nợ tiền người ta, tuyệt đối sẽ không đi theo người nọ chứng thực. Bởi vì bọn họ sợ món nợ kia sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ.

Quả nhiên, bà Tiêu vừa nghe Tiêu Hòa thiếu nhiều tiền như thế, im bặt không lên tiếng.

“Mẹ, cứ như vậy đi. Mẹ cùng cha chú ý bảo trọng thân thể. Tạm biệt.”

“Đợi một chút! Con ở bên ngoài làm cái vậy? Để lại cho cha mẹ chút tiền thế coi như xong chuyện sao? Chừng nào thì con trở về?”

Chỗ tiền kia còn chưa đủ sao? Tiêu Hòa có chút bất đắc dĩ, có lẽ là thiên tính đi, người một nhà kẻ nào kẻ nấy cũng đều tham lam. Dứt khoát hoặc là không làm; đã làm thì cho xong, cố ý đè thấp thanh âm mang theo ba phần phiền não nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Tóm lại có người hãm hại con, làm cho con nợ người khác không ít tiền, gần một ngàn vạn. Lúc ấy con rời đi chính là vì không để cho bọn họ tìm được mọi người. Khi đó, tiền trong tay con, cho dù bán nhà đi cũng chưa tới một nửa chỗ kia, dứt khoát để cho mọi người luôn. Con hiện tại ở bên ngoài điều tra việc này, chỉ cần để cho con tìm được kẻ hãm hại, nói không chừng có thể xóa bỏ toàn bộ món nợ này.”

Đầu kia điện thoại truyền đến một hồi trầm lặng thật dài, nửa ngày mới nghe bà Tiêu mở miệng nói: “Vậy chủ nợ của con liệu có tìm tới nhà không? Em trai con sắp kết hôn…”

Tiêu Hòa trở mình xem thường, nhà bọn họ thiên vị khá là rõ ràng.

“Không biết. Những người đó tương đối thức thời, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm mọi người gây phiền phức. Mẹ bảo Tiểu Lôi cứ an tâm mà kết hôn.”

“Tốt nhất là như thế. Phiền toái của con tự mình giải quyết, nhưng mà ngàn vạn lần đừng có đem về nhà. Mẹ với cha con cũng không có biện pháp giúp con được nhiều tiền như vậy. Đúng rồi, em con kết hôn, con làm anh chẳng lẽ không có ý định đưa chút tiền biếu?”

Tiêu Hòa ngửa mặt lên trời im lặng nở nụ cười, “Mẹ, đừng nói đưa tiền biếu, lần này gọi điện thoại về, con chính là muốn xin mẹ gửi cho con ít tiền, khoảng chừng năm, sáu vạn là được.”

“Năm, sáu vạn? Con cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chúng ta bây giờ nào có nhiều tiền mặt như vậy, em con sắp kết hôn…”

“Được rồi, vậy mẹ cùng cha thương lượng một chút, hai ngày nữa con tiếp tục gọi điện thoại cho mọi người.” Nói xong, Tiêu Hòa cúp máy. Hắn nghĩ, chỉ sợ mẹ hắn không bao giờ hi vọng hắn gọi điện thoại về nhà nữa cho mà xem. Nói không chừng hai ngày nữa hắn thật sự gọi điện về, nghe được chính là tin tức bà nằm viện.

Thanh toán tiền điện thoại, Tiêu Hòa ôm lấy tiểu Tiểu Viêm. Chọc chọc cái mũi của nó nói: “Nè, hiện tại hai người chúng ta sống dựa vào nhau, mày có thể đừng có bắt nạt tao nữa được không?” Những lời này mới ra khỏi miệng, Tiêu Hòa liền hối hận.

May mắn tiểu Tiểu Viêm dường như coi những lời này của hắn như một câu nói đùa, bộ dạng không có để ở trong lòng. Tiêu Hòa lúc này mới yên tâm, thần sắc trên mặt cũng trở nên tự nhiên rất nhiều. Lập tức rời khỏi cửa hàng đi về phía nhà ga.

“Chi chi.” Trong bóng tối có thứ gì đó đang chuyển động.

Lúc đầu Tiêu Hòa không chú ý, đi chưa được hai bước đột nhiên dừng lại. Phía trước hắn chừng nửa mét, một con chuột đen to lớn bóng nhẫy vừa vặn ngăn trở đường đi của hắn.

Con chuột rất béo, thoạt nhìn gần bằng một con mèo nhỏ. Tiêu Hòa kinh ngạc thán phục, thuận tiện liếc tiểu Tiểu Viêm trong lòng một cái, gần như to không kém nhóc con này.

Nhân loại, bạn của bạn ta bảo ta chuyển lời, một bán thú nhân kêu Khâu Phương ngồi trên xe khách đi về hướng thành phố S.

Con chuột to đùng thoạt nhìn rất oai phong dũng mãnh lại có vẻ vô cùng nhát gan. Vừa nói chuyện vừa lui về phía sau, sau khi truyền đạt xong tin tức, lập tức lủi vào trong cống thoát nước.

Tiêu Hòa nghe không hiểu con chuột đang nói cái gì, nhưng khoảng thời gian lưu lạc này đã cho hắn biết trời cao biển rộng bao la không thiếu thứ lạ, con chuột chặn đường cũng không phải nó buồn chán muốn tự sát. Cúi đầu nhìn về phía yêu nghiệt trong lòng, “Này, mày có biết con chuột vừa rồi chi chi nửa ngày là muốn nói gì không?”

Thành phố S sao? Tiểu Tiểu Viêm cong lưng, nhe nhe răng nanh nho nhỏ sắc nhọn. Y nhất định sẽ làm cho tên bán thú nhân kia trả giá đắt!

Chúng ta đi thành phố S.

Tiêu Hòa nhíu mày, có chút không quen một đạo thanh âm trực tiếp xuất hiện trong đầu.

“Tiểu Viêm, là mày đang nói chuyện?”

Tiểu Tiểu Viêm gục xuống, mặc cho Tiêu Hòa nắm y lay tới lay lui nghiêm hình bức cung như thế nào, vẫn không chịu mở miệng.

Rất ít người chờ xe, có lẽ do đang là ban đêm, cũng có thể do nơi này chỉ là một trạm nhỏ. Bọn họ đợi bốn tiếng đồng hồ mới ngồi được lên xe lửa đi về phía thành phố S.

“Mày nói được, tại sao trước kia chưa từng nói với tao. Lần chúng ta thoát hiểm hai ngày trước kia không tính. Nè, tao đang hỏi mày đó!”

Tiêu Hòa túm lấy hộp cơm vừa mới mua, hạ giọng phẫn nộ trừng tiểu Tiểu Viêm đang cắm đầu vào giữa một đống đồ ăn lớn hùng hục nhai nhai.

Mân Côi dựa nghiêng vào chiếc giường không người đối diện, đang xuất thần nhìn cái bóng của mình bên cửa sổ. Một chiếc bàn nhỏ kẹp giữa hai cái giường đối lập nhau, tiểu Tiểu Viêm lúc này đang ở trên bàn.

Trên toa điều hòa của tàu chậm ban đêm đều sẽ một cỗ hỗn hợp các loại mùi vị khó ngửi trôi nổi, mà một đống thức ăn lớn càng làm cho mùi lạ trong xe trở nên nồng đậm. Nếu là Tiêu Hòa lúc trước, hắn nhất định không thể chịu đựng được cái loại mùi này, nhưng bây giờ… Con người sẽ biết thích ứng hoàn cảnh mà thay đổi.

Tiểu Tiểu Viêm nhìn hộp cơm bị đoạt, rất dứt khoát thay đổi một loại đồ ăn khác.

Tiêu Hòa lại vươn tay túm lấy.

Tiểu Tiểu Viêm rất mất hứng ngẩng đầu. Không có con dã thú nào thời điểm ăn cơm bị ngắt ngang mà lại có tâm tình tốt cả. Đây là Tiêu Hòa, nếu đổi lại là người khác, ngay lần đầu đoạt đồ ăn của y thì y đã tấn công rồi.

Ngươi có biết ta hiện tại nói câu nào cũng rất mệt hay không? Hơn nữa còn phải khống chế không thương tổn ngươi.

Tiêu Hòa không rõ yêu nghiệt này vừa rồi có phải trở mình xem thường hắn hay không.

“Quên đi, không muốn nói thôi vậy. Giả bộ thần bí cái gì, nhàm chán.”

Tiêu Hòa không muốn thừa nhận kỳ thật hắn chỉ là muốn tìm một Tiểu Viêm kín miệng, ngoan ngoãn và vẫn luôn bị hắn coi là Hổ Tử để tâm sự.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói. Nghẹn quá lâu khiến cho hắn không nói là khó chịu. Nhưng Hổ Tử trước mắt đã không còn là Hổ Tử mà hắn đã từng biết, hắn không muốn nhìn thấy sự chế nhạo và đồng tình trong mắt Tiểu Viêm, cũng không muốn tiếp tục bại lộ phần yếu đuối nhất ra cho y.

Nếu Hổ Tử chính là Hổ Tử thì tốt biết bao.

Tiêu Hòa nhìn mặt bên của chính mình phản chiếu từ cửa sổ xe, yên lặng không nói gì.

Thấy Tiêu Hòa không dây dưa nữa, tiểu Tiểu Viêm cũng vui vẻ vùi đầu vào ăn tiếp. Y muốn nhanh chóng khôi phục, phương pháp khả thi trước mắt dường như ngoại trừ ngủ ra cũng chỉ có ăn và ăn. Tuy rằng bất đắc dĩ, có điều y cũng không ghét dựa vào thực vật để bổ sung năng lượng.

Mân Côi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hòa trong cửa sổ, đột nhiên cảm giác được người bên cửa sổ thoạt nhìn lại xa lạ đến thế.

Đây không giống biểu cảm của cái người tự xưng là gia trưởng của bọn nó. Người kia không phải là cái dạng này.

Mân Côi cũng nói không rõ tại sao nó muốn thu hồi ánh mắt, chuyển qua nhìn về phía người thật đối diện.

Vừa khéo Tiêu Hòa cảm ứng được ánh nhìn, xoay mặt cười cười với nó.

Mân Côi nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt tươi cười của người này giống như không có ý tốt với nó, có điều đây mới là bộ dạng chân chính của người này, không phải sao?

“Mân Côi nha.”

Mân Côi cả kinh, lập tức cảnh giác toàn phần.

“Mày có từng dùng qua máy tính chưa?”

“Chưa.” Mân Côi ồm ồm đáp.

“Ừm…Tao cảm thấy năng lực của mày rất đặc biệt, mày có thể điều khiển được dòng điện đúng không?”

“Có thể.” Mân Côi kiêu ngạo mà trả lời.

“Tốt lắm!” Tiêu Hòa cười hiền từ, “Mân Côi, tao nghĩ mày nhất định rất hi vọng chính mình trở thành người bác học nhất trên thế giới này đúng hay không?”

Mân Côi cảnh giác nhìn về phía hắn.

Tiêu Hòa cũng không nói gì nữa, hắn đã nghĩ đến phương pháp khai thác Mân Côi như thế nào. Cho dù không thể thành công cũng không sao cả, thử một chút thôi. Nếu thành công, hắn không phải có thể có được một siêu cấp máy tính hay sao?

Lúc này Tiêu Hòa hoàn toàn thật không ngờ, Mân Côi có được năng lực siêu cấp máy tính sau này gây ra bao nhiêu phiền phức, có điều đây cũng là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.

***

“Xác nhận là anh ta?”

“Đúng vậy, con vật nhỏ anh ta ôm trong ngực giống hệt như Lý giáo sư miêu tả. Lão Đại…”

“Chuyện gì?”

“Người nọ là ai? Tại sao lại phải điều động người tổ E? Tôi không cảm giác được chỗ nào khác thường từ trên thân người kia, nhìn thế nào cũng chỉ là một gã người thường.”

“Hành động lần này là Lý giáo sư cùng cấp trên trực tiếp đưa ra. Mặc kệ đối phương là ai, chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi. Lão Đại, người nọ có phải là người sống sót trên chiếc xe kia không?”

“Hỏi gì mà nhiều vậy! Mau theo dõi anh ta đi, đừng có rút dây động rừng. Chúng ta lập tức đuổi tới.”

“Dạ.” Người trẻ tuổi không dám hỏi nhiều hơn nữa, thu hồi di động, giống đại đa số người làm thuê mua vé đứng, đi tới hành lang men theo góc tường ngồi xuống, tai đeo ống nghe điện thoại.

***

Lại nói Tiêm Đầu một đường theo dõi Khâu Phương, sau khi xác định Khâu Phương mua vé ô tô chạy về phía thành phố S, lập tức liên hệ đồng loại phụ cận giúp nó truyền lại tin tức cho Tiêu Hòa.

Khâu Phương xuống xe đi thẳng tới trường học của Trần Đình, số lượng kim cương tuy rằng không đủ, nhưng hai mươi viên trên tay này cũng đủ để hắn mang Trần Đình đi khám bệnh. Cho dù không sang Mỹ được, chạy loanh quanh trong các bệnh viện lớn, nói không chừng có thể gặp được bác sĩ ngoại khoa y thuật giỏi cũng nên.

Tìm gã họ Đỗ đổi tiền? Đó là chuyện đứa ngốc mới đi làm. Có trời mới biết người nọ có thể thật sự cho hắn ba trăm vạn hay không, hơn nữa hắn cũng không đem về được toàn bộ kim cương.

Kết quả bạn học cùng ký túc xá của Trần Đình nói cho Khâu Phương biết, Trần Đình đã hai ngày không tới trường học.

“Vậy các người có biết cậu ta có khả năng đi đâu không?”

“Không biết. Thầy cô giáo cũng không biết, còn nói Trần Đình nếu không đến trường học giải thích, sẽ xử lý như trốn học.” Một học sinh trả lời.

Tên kia đi đâu vậy? Khâu Phương không nghĩ ra được. Người nọ không có nhà, cũng không có chỗ đặt chân khác, trừ bỏ ký túc xá trường học, cậu ta còn có thể đi nơi nào? Hơn nữa Trần Đình đã lớp 11, sắp lên 12, không phải diện được chiêu sinh đặc biệt, làm sao có thể vô cớ trốn học hai ngày?

Mắt thấy hỏi không ra cái gì, Khâu Phương chỉ có thể xoay người rời khỏi ký túc xá của Trần Đình.

“Chờ một chút, anh có phải tên là Khâu Phương?” một gã học sinh đang nằm ở giường trên đọc sách đột nhiên vén màn lên nhô đầu ra hỏi.

“Đúng vậy, chính là tôi.” Khâu Phương nhanh chóng quay đầu lại.

“Ngại quá, vừa rồi tôi không biết anh. Hai ngày trước có người tới, nói là nếu có một thanh niên kêu Khâu Phương tìm Trần Đình thì sẽ giao lại bức thư này cho người đó.” Nói xong rút ra một phong thư có bì thư bằng da trâu.

“Cám ơn.” Khâu Phương vội vàng đi tới tiếp nhận thư tín.

Không nghĩ tới trong khó khăn lại thấy hi vọng, có điều tại sao không phải tin tức Trần Đình lưu cho hắn mà là người khác? Khâu Phương vốn đang rất hưng phấn cầm lấy thư tín, trong lòng chợt run lên.

Vừa đi vừa mở phong thư ra. Trong phong thư chỉ có một tờ giấy ghi chép, trên giấy viết một câu:

Trần Đình ở công ty của tôi làm khách, hoan nghênh đến đây thăm hỏi.

… Hắn quả nhiên lại liên lụy tới Trần Đình! Khâu Phương phẫn nộ đến cực điểm, co chân chạy, càng chạy càng nhanh. Lúc lao ra khỏi trường học của Trần Đình thì rất nhiều người chỉ cảm thấy một ngọn gió thổi qua trước mặt, ngay cả thân hình Khâu Phương cũng không thấy rõ ràng.

Tiêm Đầu vừa thấy người này chạy như điên, cũng đành phải huy động bốn cái vuốt nhỏ xíu liều mạng chạy theo, có lúc cũng không thể không khiến người ta trông thấy bộ dạng của nó.

Sau đó chợt nghe dọc theo đường đi nơi nơi đều có người kêu lên: “Con chuột! Oa a! Có con chuột!”

May mắn Khâu Phương chạy một lúc cũng dần dần tỉnh táo lại, đây là nội thành, cũng không phải là nơi hắn có thể tùy tiện biến thân, còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Khâu Phương chạy chậm lại, tay nắm phong thư nghĩ tới nghĩ lui. Là người trong công ty CED bắt Trần Đình đi? Hay là gã họ Đỗ giở trò quỷ?

Cho dù như thế nào, hắn đều phải đi gặp Đỗ Vệ một phen.

Tiêm Đầu ở phía sau thở dốc, người này cuối cùng cũng chậm lại. Chạy chết thiếu gia ta!

“Mọi người nhìn kìa, con chuột! Mau tìm thứ gì đập chết nó!”

Tiêm Đầu vừa nghe, còn chưa kịp nghỉ ngơi, co cẳng bỏ chạy. Cố tình chung quanh không chỗ che chắn, ngay cả cống ngầm cũng cách xa hơn trăm mét. Tiêm Đầu muốn lủi về phía cửa hàng ven đường, kết quả người ta đã cầm chổi trong tay đợi nó. Bất đắc dĩ đành phải chạy trốn về phía trước.

“Nhanh lên ! Nó ở đằng kia! Mau giết chết nó!”

Tiêm Đầu nhanh chóng phanh lại, quay đầu liền thay đổi phương hướng khác.

“Để coi mày chạy đi đâu! Đánh chết mày!”

Cây chổi khổng lồ hạ xuống, Tiêm Đầu bị dọa liều mạng chạy về phía trước, nhất thời hoảng hốt chạy bừa, trực tiếp trèo lên trên đùi người thanh niên phía trước.

“Oa a, con chuột bò lên trên người!”

Khâu Phương từ lúc Tiêm Đầu trèo lên đùi hắn cũng cảm giác được. Vừa cúi đầu, con chuột kia đã leo đến cánh tay của hắn.

Chi chi, cứu tui cứu tui! Tui không muốn chết a!

Khâu Phương nhíu mày, con chuột này…

“Chàng trai, mau hất nó xuống dưới!”

Khâu Phương do dự một chút, con chuột này dùng chi sau đứng ở trên cổ tay hắn, chi trước đan vào nhau giống người, đúng là đang chắp tay thi lễ với hắn. Nhìn kỹ, con chuột này dường như rất sốt ruột, cảm giác như là đang cầu xin hắn cái gì.

“Mày…” Nếu không phải mình đã xảy ra biến dị, Khâu Phương tuyệt đối sẽ không chú ý tới hành vi khác thường của một con chuột. Nhưng mà hắn hiện tại đã biết trên đời này không gì là không thể, như vậy có một con chuột rất có thể đã thành tinh cũng không có gì kỳ quái.

Nhìn nhìn người dân khu thương mại xung quanh đang nhiệt tình tăng vọt chuẩn bị diệt chuột, Khâu Phương bước nhanh hơn.

***

Tiểu Tiểu Viêm ngồi xổm trên vai Tiêu Hòa, hơi ghé vào trên cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài.

Đầu Tiêu Hòa dựa vào cửa sổ thủy tinh, mở to hai mắt phân tích thứ xẹt qua bên ngoài là đèn trên cầu hay đèn đường.

“Còn có sáu giờ nữa trời sáng, hừng đông là tới thành phố S.”

Ừ.

“Nhìn xem cái kia là núi hay là công trình kiến trúc?”

Núi.

“Quốc lộ này xây không tệ, tục ngữ nói nếu muốn giàu trước tiên phải sửa đường, cái chỗ này sau này phát triển nhất định sẽ không tồi. Chúng ta có nên tới đây đầu tư mua nhà không?”

Nơi này là chỗ nào?

Hai thần dạ du ngủ không được cứ như vậy dựa vào cửa sổ mỗi người một câu, ngược lại cũng hoà thuận vui vẻ.

(Thần dạ du: vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết, ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm)

Tốc độ xe lửa chậm dần, lại tới một trạm nhỏ nữa.

Tiêu Hòa nắm nắm mông tiểu Tiểu Viêm, ý bảo cửa xe sắp mở. Người lên xe không nhiều lắm, cánh cửa nơi bọn họ dựa vào cũng không có người đi lên.

Ngừng ước chừng năm phút đồng hồ, xe lửa lại chuyển động.

“Người anh em, cho xin ít lửa.” Thần dạ du ngủ không được không chỉ có một kẻ, xe lửa chuyển động không được bao lâu, nơi cửa xe coi như vắng vẻ này liên tiếp xuất hiện kẻ nghiện thuốc qua lại.

“Ngại quá, tôi không hút thuốc.”

Đối phương tiếc nuối nhún nhún vai, khẽ dựa lưng vào cánh cửa, hạ giọng bắt chuyện với Tiêu Hòa: “Không hút thuốc là tốt, vợ tôi cũng không cho tôi hút thuốc, nhưng mà nhịn không nổi.”

“Đúng vậy, tôi có một người bạn cũng nghiện nặng.” Tiêu Hòa tùy ý liếc mắt một cái đánh giá đối phương, thoạt nhìn là một gã thanh niên rất sạch sẽ, kiểu tóc cũng tương tự hắn, thân hình có hơi gầy, đèn tối nên nhìn không rõ lắm, ngó qua chỉ có thể nhìn ra bộ dạng đối phương cũng tạm được.

“Anh là người ở đâu? Giọng nói nghe có vẻ không giống người nơi này. Tôi là người thành phố Y.” Ngón tay thanh niên chơi đùa khói thuốc, tiếp tục bắt chuyện.

“Tôi là người thành phố N. Ra ngoài du ngoạn một chút. Cậu tới thành phố S?” Tiêu Hòa lại liếc người này một cái, hắn cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua tại nơi nào đó.

“Ừm, tôi làm thuê ở chỗ ấy. Anh cũng tới thành phố S?”

Hai người cứ như vậy câu được câu chăng tán gẫu. Tiểu Tiểu Viêm lướt qua thanh niên, cảm thấy không có gì uy hiếp, chui vào trong lòng Tiêu Hòa, xoay xoay mông lắc lắc cái đuôi vùi đầu vào ngủ. Y muốn dưỡng đủ tinh thần mau chóng khôi phục nguyên trạng.

“Anh nuôi mèo? Hay là mua trên đường?”

“Nuôi trong nhà, tôi đi rồi không ai chăm sóc nó, liền mang nó theo cùng.”

“Vậy à? Mang mèo theo cùng nhau du lịch? Anh không sợ một khi không chú ý khiến cho nó chạy mất sao?”

“Sẽ không, Hổ Tử nhà chúng tôi biết đường cũng như phân biệt được người.”

“Nó đây là mèo hay là chó vậy?” Thanh niên nở nụ cười, đồng thời vươn tay: “Tôi họ Vương, gọi tôi Tiểu Vương là được.”

“Tiêu, Tiêu (箫) trong chữ đầu của cây trúc(竹子).” Tiêu Hòa cũng cười đưa tay ra bắt.

Thật thật giả giả, hai người thiên mã hành không hàn huyên hơn nửa canh giờ từ nghề nghiệp đến phong tục các nơi. Tiểu Vương nhìn nhìn di động, nói còn có chút thời gian muốn trở về nghỉ ngơi, rời đi trước.

(Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)

Tiêu Hòa sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng người trẻ tuổi như nghĩ tới cái gì.

Tiểu Tiểu Viêm ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Hòa giống như lẩm bẩm mà nói: “… Nhân viên cứu hộ. Đúng vậy! Thảo nào giống như đã gặp qua người này. Nhưng sao cậu ta lại nói mình đến thành phố S làm công? Liệu có phải ta nhìn lầm rồi chăng?” Ngẫm lại có lẽ chỉ do chính mình đa nghi, nhìn thời gian không còn sớm, cũng quyết định quay về giường nằm ngủ.

Lặng lẽ bước tới bên giường của mình, Mân Côi dựa lưng vào tường ngồi ở bên cạnh ba lô, cũng không biết là ngủ hay vẫn còn tỉnh táo.

Tiêu Hòa đặt tiểu Tiểu Viêm lên giường, thuận tay đắp chăn cho y, thấp giọng nói một câu: “Tôi đi WC đã, cậu ngủ trước đi.”

Mười phút trôi qua, trong toa xe thỉnh thoảng có người đi tới, nhưng không thấy thân ảnh Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên chui đầu ra từ trong chăn, nghĩ thầm tên kia có phải lại đi thông đồng với ai rồi hay không.

Hai mươi phút trôi qua, xe lửa lại giảm tốc độ. Viêm Chuyên vừa nói với chính mình y mới không phải lo lắng cho tên tiểu nhân âm hiểm kia, y chỉ là ngủ không được nên đi dạo mà thôi, vừa cấp tốc nhảy xuống phi về hướng Tiêu Hòa vừa đi.

Viêm Chuyên không biết, y vừa động, phía sau lập tức có người đuổi kịp y.

Cửa WC đẩy một cái là mở, truyền đến một cỗ mùi thối khó ngửi.

Viêm Chuyên ló đầu nhìn một cái, lập tức chuyển hướng WC đối diện. Hai phút sau cửa nhà cầu mở, một bà bác đi ra.

Viêm Chuyên lập tức chạy tới khoang xe lửa tiếp theo, không bài trừ khả năng vừa rồi Tiêu Hòa nhìn thấy hai cái WC đều có người, nên không thể không lựa chọn tới một khoang xe lửa khác đi nhờ. Mùi vị của Tiêu Hòa cũng rõ ràng truyền đến từ phía trước.

Viêm Chuyên bỗng nhiên xoay người lại.

Kẻ theo dõi lập tức trốn vào góc chết, nhìn thấy một loạt hành vi không giống động vật cấp thấp của Viêm Chuyên, gã đàn ông lấy đi động ra, cúi đầu nói: “Lập tức mang hàng lớn xuống xe. Hàng nhỏ tăng giá.”

Viêm Chuyên quay đầu lại. Có người đang theo dõi y, ai?

…Tiểu nhân gặp nguy hiểm! Viêm Chuyên trong nháy mắt phát huy sáu giác quan tới mức cao nhất. Y nhất định phải tìm được Tiêu Hòa trước khi xe lửa dừng lại.

Khoang xe lửa này chỉ có một WC, không có ai. Xe lửa sắp ngừng, đèn đỏ trong WC đều sáng lên không cho người tiếp tục tiến vào.

Một gã trung niên phía đối diện nửa đêm đi ra lấy nước nóng trong lúc vô tình phát hiện Viêm Chuyên, hai con mắt nhìn thấy nó liền bất động. Trên xe lửa ở đâu ra mèo vậy?

Viêm Chuyên khinh thường liếc gã một cái, thân ảnh nháy mắt biến mất. Gã trung niên hoảng hốt thét lên, nước sôi vừa lấy cũng bị giội xuống, bỏng đến gã không ngừng vung tay.

Liên tiếp tìm bốn, năm khoang xe lửa, đã sắp tới đuôi xe, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hòa. Đến trạm, xe lửa dừng lại.

Viêm Chuyên ngẩng đầu ngửi ngửi, đột nhiên dừng chân lại, phía trước chính là khoang xe lửa thứ mười sáu, cũng là khoang cuối cùng. Y ngửi thấy mùi vị khiến cho y cảnh giác. Lập tức thân thể phục xuống, chi sau hơi cong, hai tròng mắt tròn xoe nhìn chằm chằm toa hành khách tối đen phía trước, hơi hơi nheo lại, cặp mắt có ánh sáng kỳ dị được đèn đêm trên tàu chiếu vào, phát ra lục quang âm u.

Trong nháy mắt, thân hình nho nhỏ khiến cho cảm giác của người khác hoàn toàn thay đổi hẳn. Rõ ràng thân hình nhỏ như thế lại cho người ta một loại hung tàn mà chỉ có mãnh thú khổng lồ mới có ──  giữ sức chờ thời cơ nhắm người mà cắn.

Suỵt!

Không phát ra âm thanh, thanh niên nằm ở trên giường chợp mắt đột nhiên ngồi dậy, nhảy xuống từ giường nằm, thanh niên dựng thẳng ngón trỏ trước môi, ý bảo đồng bạn im lặng.

Kỳ quái! Thanh niên ở trong lòng kinh ngạc. Trong tích tắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được có địch nhân cường đại xuất hiện, cái loại cảm giác uy hiếp bức bách này so với quái vật F thế hệ mới nhất còn khiến cho hắn cảnh giác hơn.

Ba gã thanh niên ngồi ở dưới giường đánh bài lập tức im bặt, cùng nhau nhìn về phía người cầm đầu chờ đợi chỉ thị.

Hành động lần này bọn họ xuất động bảy người. Một gã bán thú nhân có dị năng cũng là chỉ huy, sáu gã chiến sĩ đặc biệt đã trải qua cải tạo gien.

Không người nào dám khinh địch. Hơn nữa lại là sau khi thu được tin tức một trong các mục tiêu rất có khả năng vốn sở hữu trí tuệ bậc cao. Công ty sẽ không vô duyên vô cớ phái đội quân tinh nhuệ ra, chỉ vì bắt một gã người thường cùng một con thú cưng.

Vừa rồi quá trình bắt được hàng lớn thuận lợi tới mức khiến cho bọn họ giật mình, không nghĩ tới mục tiêu vậy mà thực sự chỉ là một gã người thường, một chút khí gây mê đã thu phục được hắn.

Thế hàng nhỏ thì sao? Còn có thể thuận lợi như vậy chứ?

Cùng lúc đó, ngay tại một cửa khác của khoang xe lửa thứ mười sáu, hai gã thanh niên cường tráng lưng đeo hành lý, đến đỡ lấy Tiêu Hòa đang cúi đầu giống như không còn tri giác từ cánh cửa mở ra xuống xe lửa.

Mới vừa xuống xe, cửa liền đóng lại, giống như là đã tính toán tốt thời gian xuống xe.

Trạm không lớn, người xuống xe cũng không nhiều. Có người tò mò nhìn thoáng qua Tiêu Hòa bị nâng đỡ, một gã thanh niên đang dìu hắn xấu hổ cười cười, giải thích: “Ha ha, ở trên xe uống nhiều quá.”

Vừa nói xong, người tới gần bọn họ quả nhiên ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm. Đúng là người trẻ tuổi, lên xe lửa còn hồ nháo như vậy. Mọi người cũng lập tức thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.