CHƯƠNG 68
_o0o_
Tiêu Hòa nằm trên giường, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, trầm tư.
“Yêu quái kia rốt cuộc là cái gì biến thành?”
Yêu quái ngủ say phía sau trở mình ôm lấy hắn, đùi cũng thuận thế gác lên đùi hắn.
“Nè, cậu nặng lắm có biết không hả?” Tiêu Hòa xoay người giơ tay chọc chọc khuôn mặt yêu quái.
Viêm Chuyên ngủ cực kỳ thoải mái, chẳng muốn tỉnh lại. Cảm giác được có người chọc tới chọc lui trên mặt, y cũng chỉ né né, né không được, trực tiếp một ngụm cắn thứ đang chọc mình.
Tiêu Hòa khẽ rút, rút không ra, đang chuẩn bị rống một tiếng, ai ngờ kẻ ở phía sau không biết có phải nếm được mùi vị hay không, một phát bắt được tay hắn, bắt đầu gặm cắn.
“Nè nè nè!” Tiêu Hòa dở khóc dở cười, “Nghĩ tay tôi là móng heo hả? Cắn hăng say quá đấy. Tỉnh lại mau.”
Viêm Chuyên ôm lấy hắn lăn một vòng trên giường, biến thành tư thế y ở trên Tiêu Hòa ở dưới.
“Tôi muốn rời giường.” Tiêu Hòa đẩy y.
Viêm Chuyên mở mắt ra, đôi con ngươi phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp đến dọa người.
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm đôi mắt này, không tự chủ được vươn tay ra sờ.
Chủ nhân của đôi mắt không hề động, mặc cho Tiêu Hòa sờ sờ mình.
Tiêu Hòa nở nụ cười, ngẩng đầu “chụt” một cái hôn lên mí mắt.
“Nè! Dừng lại! Không được động dục. Tôi đói rồi, đứng dậy mua đồ ăn sáng đi.” Nhấc chân đá.
Hai đùi kẹp lấy chân của hắn, một nơi cứng rắn không ngừng cọ cọ cơ thể trần trụi của hắn.
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, kêu thảm: “Có thôi đi không hả? Vẫn còn? Lại tới nữa tôi chết chắc đấy!”
Tối hôm qua ta mới làm có một lần. – Yêu quái Viêm căm giận nói.
“Cũng không ngẫm lại coi thời gian một lần là bao nhiêu!” Tiêu Hòa nghe được câu này lại càng căm, lập tức mắng:
“Làm gì có nhân loại bình thường nào lại có một cây nhục côn dị hình giống ngoại tinh vậy chứ? Thứ đồ chơi kia là hung khí có biết hay không hả? Hung khí! Dụng cụ tra tấn! Biến chủng! E.T! Con yêu quái mày đứng lên ngay cho tao, còn tiếp tục chọc nữa, ngày nào đó thừa dịp mày ngủ ông đây thiến!”
E.T: The Extra-Terrestrial: Một bộ phim về người ngoài hành tinh. Đại ý E.T là người ngoài hành tinh.
Ngươi dám hoạn ta? – Trong mắt yêu quái lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Tiêu Hòa nghĩ thầm ông đây sẽ chết, sợ quái gì! Rướn thẳng cổ, cứng rắn kêu gào: “Mày dám cưỡng gian tao, tao đương nhiên dám hoạn mày.”
Ta không có cưỡng gian ngươi. Viêm Chuyên khó chịu.
“Mày làm trái ý nguyện của tao, bắt buộc tao và mày làm thì gọi là cưỡng gian. Còn nữa, cho dù tao đồng ý, mày khiến tao không thoải mái thì cũng gọi là cưỡng gian!”
Ta có cho ngươi thoải mái, tối hôm qua ngươi kêu tới mức Mân Côi không ngừng đập cửa.
“Thế thì sao?” Người nào đó chọc chọc ngực yêu quái, trơ mặt mo ra nói: “Nửa giờ đầu ông đây thích gọi là cùng gian, về sau ông đây thích xong rồi mày còn muốn tiếp tục, vậy kêu cưỡng gian.”
Trán Viêm Chuyên nổi gân xanh. Ngươi đã nói đây là hành vi của song phương, dựa vào cái gì ngươi thích xong rồi lại không để cho ta thoải mái? Cắn.
Tiêu Hòa bị y cắn tới kêu oai oái, nhấc chân liền đá ── ai bảo thằng nhóc này cắn sai chỗ.
“Có gan thì để tao làm mày đi. Mặc kệ mày muốn làm bao lâu, làm mấy lần, cam đoan không nói mày cưỡng gian.”
Viêm Chuyên chặn lại cái miệng cắn người của hắn, đối với loại lời lẽ này y đã học được cách nén giận, cũng lười dùng ngôn ngữ đi khinh bỉ năng lực của hắn, trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, hung hăng hút vài cái trên cổ giống như giáo huấn.
“A! Đau!”
Nếu ngươi có thể đánh bại ta, hoặc là…
“Hoặc là thế nào?”
“Hít đất đủ một vạn cái.” Nghĩ đến Tiêu Hòa chỉ có thể cảm thụ chứ không nghe được lời mình nói, Viêm Chuyên quyết định sau này sẽ nói ra thành tiếng, luyện tập phát âm cho tốt, như vậy cho dù tên kia muốn cười nhạo y cũng không có cơ hội nghe được. Mà chờ tới khi hắn có thể nghe được thì y đã nói rất tốt rồi.
“Một vạn cái hít đất? Mày cho tao là siêu nhân hả! Có bản lĩnh thì mày…”
“Ta có thể bắt đầu trên người ngươi ngay lập tức, cho ngươi đếm. Thiếu một cái ta sẽ vào núi bế quan một ngàn năm.”
“Ách ách… Tiểu Viêm, Tiểu Viêm ngoan, Tiểu Viêm là tốt nhất, đừng như vậy mà, anh hai chỉ đùa một chút thôi. A a a! Yêu quái chết tiệt! Con mẹ nó mày dám vào thật hả! Tao giết mày ──!”
Viêm Chuyên mặc cho hắn kêu, quyết định lần này phải làm đủ một vạn cái hít đất.
***
Viêm Chuyên lật người đang ngủ say trong ***g ngực lại, nghĩ thầm ngay cả năm trăm cái y cũng chưa làm được, sao người này đã mệt mỏi gục thành như vậy rồi?
Thật ra y muốn làm đủ một vạn cái, nhưng về sau tên kia khóc đến khản cả tiếng, nên y…
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm người này gãi gãi đầu, lại gãi gãi trái tim bên ngực trái. Loại cảm giác kỳ quái này gọi là gì?
Tâm có chút đau, có chút không đành lòng, có chút thích, còn có gì đó khác giống như phức tạp, đan xen vào nhau, loại cảm giác này với y mà nói vẫn là lần đầu tiên. Có điều, y cũng không ghét.
Mắt thấy đã đến giữa trưa, dã thú đã phát tiết xong tinh lực dư thừa không hề buồn ngủ chút nào, tinh thần phấn chấn nhảy xuống giường, đi ra ngoài rửa mặt chải đầu sau đó nấu cơm làm thức ăn, thuận tiện quét dọn vệ sinh.
Mân Côi đang ngồi trên ghế sa lon vừa vượt qua được một level khó ngẩng đầu. Mỗi lần nhìn thấy vị này giống như lao động trong gia đình, nó vẫn không thích ứng được. Trong mắt nó, Viêm đại nhân cường đại như vậy nhẽ ra phải cao cao tại thượng, để cho người khác hầu hạ mới đúng. Loại chuyện vặt vãnh này rõ ràng nên nhường cho cái tên nhân loại âm hiểm giả dối không biết xấu hổ kia làm.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn tương phản với những gì nó cho là đúng, vị Viêm đại nhân cường đại này vẫn luôn hầu hạ tên tiểu nhân kia, hơn nữa dường như không có một chút oán hận.
Tại sao? Mân Côi nghĩ kiểu gì cũng không ra.
Chẳng lẽ đây là yêu theo lời Tiêm Đầu nói sao? Mân Côi nhịn không được rùng mình một cái, nó không hiểu cái gì là yêu, cũng không muốn biết, thứ này đối với nó mà nói quá phức tạp. Tốt hơn hết là nó vẫn chơi máy tính được rồi.
Tiêu Hòa ngủ một giấc hai ngày một đêm. Ở giữa tỉnh lại một lần, sai khiến Viêm Chuyên hoá trang ra ngoài mua một đống đồ, từ máy ảnh kỹ thuật số, máy đánh chữ đến máy in, còn có máy in mã vạch, lại mua một đống đĩa mềm với ổ cứng ngoài phụ trợ cộng thêm một số thiết bị điện tử khác. Kỳ quái nhất chính là hắn còn bảo y tìm một người chuyên chế tạo giấy chứng nhận giả, làm một ít giấy chứng nhận bằng toàn bộ tiếng quốc ngữ và nội dung để trống, còn khắc dấu chạm nổi tương ứng.
Viêm Chuyên không biết mấy thứ này có ích lợi gì, hỏi thì tên tiểu nhân kia cũng không nói. Mà y ghét hóa trang, vì thế y mất nửa ngày học xong phương pháp thay đổi tướng mạo cùng dáng người của chính mình từ trong trí nhớ truyền thừa.
Tiêu Hòa giao hết mấy thứ kia cho Mân Côi. Nhìn bộ dạng một lớn một nhỏ thần thần bí bí ôm lấy máy tính, Viêm Chuyên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không thoải mái rằng chính mình bị gạt ra bên ngoài.
Làm xong việc này, tên kia lập tức lại bò lên giường, không tới ba phút sau đã ngủ say như heo chết.
Viêm Chuyên nghiêng người ngồi xuống bên giường, sờ sờ người đang há miệng ngủ vù vù không biết trời đâu đất đâu trên giường.
Tổng thể mà nói, cảm giác của y đối với tên tiểu nhân này vô cùng phức tạp. Lúc mới quen tuyệt đối là phản cảm nhiều hơn thích, thậm chí cho rằng giá trị duy nhất của người này chính là thỉnh thoảng có thể cho y phát tiết tính dục một chút. Nếu không phải còn có một giá trị lợi dụng như vậy, hơn nữa chính mình cũng không có việc gì quan trọng để làm, y đã sớm rời khỏi người này.
Vậy mà giờ đây y lại đang nghĩ làm thế nào để kéo dài sinh mạng của hắn, để cho người này làm bạn với chính mình nhiều một chút, thậm chí vừa nghĩ tới việc người này sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này, y đã cảm thấy cực kỳ cực kỳ không thoải mái.
Từ sau khi nhận biết người này, y đã cảm nhận được rất nhiều cảm giác xa lạ mà mình chưa bao giờ từng nhận thức, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà trong tộc, bất cứ người nào xấp xỉ tuổi y cũng phải đi tới nhân gian rèn luyện chăng?
Phụ thân cũng nói bọn họ có thể học được rất nhiều từ vạn vật, mà việc tiếp xúc với nhân loại là thiết yếu, bởi vì nhân loại là chủng tộc phức tạp nhất trong vạn vật, từ nhân loại, bọn họ thường thường có thể hiểu được rất nhiều điều.
“Dậy ăn cơm.”
Viêm Chuyên nắm lấy cái mũi của gã đàn ông một cách hứng thú. Y không muốn người này rời khỏi chính mình, có dù hắn tiếp tục âm hiểm một chút, tiếp tục giả dối một chút, tiếp tục tiểu nhân một chút cũng không sao.
Chỉ trong chốc lát, miệng gã đàn ông mở lớn hơn, hít thở một cách chật vật.
Viêm Chuyên bật cười, vươn tay che miệng gã lại.
“Ư…” Được vài giây, người kia giãy giụa khó chịu.
Viêm Chuyên buông tay ra.
Tiêu Hòa rất bất đắc dĩ hé hé mắt, hắn đang ngủ say, là tên chết tiệt nào dám tàn nhẫn túm hắn trở về từ trong mộng đẹp vậy?
“Ngươi đã ngủ một ngày một đêm, không thể ngủ tiếp.” Viêm Chuyên cúi người ôm lấy gã đàn ông.
Tiêu Hòa giương mắt nhìn y, miệng lẩm bẩm vài câu, đầu cọ cọ cổ y, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Cầm một bộ áo ngủ khoác lên cho hắn, Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa nửa ngủ nửa tỉnh xuống lầu đi vào phòng khách, đặt người vào ghế bên cạnh bàn ăn.
Tiêu Hòa vừa động, thiếu chút nữa trượt khỏi ghế, kiểu này hắn muốn không tỉnh cũng không được, mở to hai mắt, vẻ mặt đầy oán khí nhìn trừng trừng người đối diện.
Viêm Chuyên thản nhiên nói hai chữ: “Ăn cơm.”
“Còn chưa đánh răng rửa mặt, mắt cũng bị ghèn không mở ra được.
Viêm Chuyên không để ý tới hắn, đẩy bát cơm đã xới đầy về phía bên kia.
Tiêm Đầu chạy tới, vây quanh chân Tiêu Hòa chi chi kêu.
Tiêu Hòa cúi xuống nhìn nhìn, “rầm” một cái, gục ở trên bàn, bất động.
“Chi chi, lão Đại làm sao vậy?”
Viêm Chuyên cũng nhíu mày nhìn hắn.
Tiêu Hòa cảm giác toàn thân bất lực, chỉ muốn ngủ, ngay cả nói chuyện cũng lười nói.
Một bóng đen đi tới bên cạnh hắn. Tiêu Hòa miễn cưỡng nghiêng đầu ngó ngó đối phương.
Chỉ thấy Tiểu Viêm vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, ngay sau đó vươn một bàn tay nâng mặt hắn lên, sờ sờ trán.
“Tiểu Viêm,”
“Hả?”
“Tay trái của tôi hình như không động đậy được.” Tiêu Hòa nhếch nhếch miệng.
Viêm Chuyên sửng sốt, vội vàng nâng tay trái của hắn lên cẩn thận xem xét.
“Còn có cảm giác không?”
Tiêm Đầu trừng lớn hai con mắt bé như hạt đậu, nó đang nghe thấy Viêm đại nhân mở miệng nói chuyện?!
“Có, cậu sờ tôi, tôi vẫn cảm giác được.”
Cau cau mày, Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay ôm lấy Tiêu Hòa, trước tiên ngồi xuống ghế, thả người lên trên đầu gối của mình, hình thành tư thế người lớn ôm trẻ con dùng cơm, lập tức bưng bát trên bàn lên nhanh nhẹn đưa đến bên miệng Tiêu Hòa.
“Ăn cơm. Không ăn cơm nên mới không còn sức lực.”
Cái này thì có liên quan gì tới việc không ăn cơm? Cái mặt dày của Tiêu Hòa hiếm khi thấy được ửng hồng, dụi dụi mắt bất đắc dĩ quay đầu nói: “Tay trái không thể động, không có nghĩa là không thể tự mình ăn cơm. Thả tôi xuống, tôi tự ăn.”
Viêm Chuyên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Tiêu Hòa trừng mắt liếc y một cái, chủ động nhảy khỏi chân y ngồi xuống bên cạnh. Hắn đúng là muốn yêu đương ngọt ngào, nhưng dính nhau quá hắn cũng ăn không tiêu.
“A, canh cá này nấu không tệ, có tiến bộ. Đừng nhìn tôi như vậy, chẳng qua là tay trái không động đậy được mà thôi, hẳn là còn có thể nấu ăn được một chút.” Tiêu Hòa bày ra bộ dạng thờ ơ.
“Cơm nước xong chúng ta sẽ xuất phát.”
“Đi đâu?”
“Đi tìm người có thể trị bệnh cho ngươi.”
“A? Còn có người có thể trị bệnh này? Ai vậy? Hoa Đà chuyển kiếp?”
“Không phải, cô ấy kêu Erya, là Y sư kiệt xuất nhất của Hữu Sí Tộc?”
“Hữu Sí Tộc? Chủng tộc có cánh? Người chim? Thiên Sứ?” Ăn cơm bằng một tay quả thật rất khổ sở, Tiêu Hòa nhân cơ hội để đũa xuống tò mò hỏi.
“Hữu Sí Tộc đều am hiểu y thuật, đối với bệnh tật của mọi chủng tộc đều có nghiên cứu.”
Viêm Chuyên không phủ nhận suy đoán của Tiêu Hòa, nhìn hạt cơm bên cạnh bát người nọ bị đũa gạt lung tung, nhanh chóng đứng dậy vào phòng bếp cầm cái thìa ra, thuận tiện vắt một chiếc khăn mặt trở về.
“Cho.”
Tiêu Hòa nhận lấy thìa và khăn mặt, đột nhiên phát hiện Tiểu Viêm nhà hắn vẫn là rất biết săn sóc người. Ha ha ha!
Tên kia đang cười ngốc cái gì? Viêm Chuyên có chút lo lắng liệu có phải đầu óc người này cũng xảy ra vấn đề rồi hay không.
“Khụ khụ, yêu quái cũng sẽ sinh bệnh sao?” Tiêu Hòa lau mặt qua loa để tỉnh táo lại, ngủ quá lâu chẳng những mí mắt sưng vù lên mà đầu óc cũng có chút mờ mịt.
“Đương nhiên rồi.” Viêm Chuyên liếc Tiêu Hòa một cách kỳ quái.
“Chúng ta cũng là một trong các loài sinh vật, làm sao có thể không sinh bệnh? Chỉ là mỗi chủng tộc bệnh đều không giống nhau, bộ tộc này của chúng ta quả thật không dễ dàng bị ma bệnh xâm nhập, nhưng cái giá chính là chỉ cần sinh bệnh thì sẽ là bệnh trí mạng.”
“Nói như vậy cậu cũng sẽ chết?”
“Ta? Chết?” Viêm Chuyên hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, vẻ mặt quả thật có chút ngốc.
“Ta… Không có chết theo ý nghĩa của nhân loại các ngươi.” Viêm Chuyên do dự một chút, nói.
“Có ý gì?”
“Ăn cơm.” Đáng tiếc Viêm Chuyên hiển nhiên không muốn giải thích nhiều đối với câu hỏi này.
Tiêu Hòa bĩu môi, nghĩ thầm không nói thì thôi, ai thèm, hừ!
“Tôi còn có việc phải làm, chờ vài ngày nữa đi.”
“Không được.” Viêm Chuyên bác bỏ.
“Tôi nói được là được.” Tiêu lão đại “bộp” một cái đập khăn mặt lên trên mặt bàn, “Cơ thể này là của tôi, muốn thế nào thì được thế đó. Huống chi quỷ mới biết cái tên Hữu Sí Tộc kia có thể chữa khỏi bệnh hay không, nếu chậm trễ thời gian báo thù, sau này đừng hòng mò lên giường tôi nữa.”