Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 70

_o0o_

Con rắn màu xanh trông như đã chết, hai mắt nhắm nghiền, thân thể dài ngoằng bị kéo lê trên mặt đất.

“Tiểu Viêm, đây là F?” Tiêu Hòa nhanh chóng phục hồi tinh thần lại hỏi. Con rắn xanh khổng lồ như vậy, đời này hắn mới gặp có một lần, chính là ba ngày trước.

“Bữa trưa đem xào, buổi tối làm thịt kho tàu, còn lại hầm canh.” Viêm Chuyên bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Tiểu Viêm, lớn như vậy, chúng ta chỉ có hai người căn bản ăn không hết.”

Mân Côi giật mình nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa, này đâu phải là vấn đề có ăn hết hay không? Đây rõ ràng là tên xà nhân chảy nước miếng với nó mà.

“Ta có thể ăn hết.” Vẻ mặt Viêm Chuyên không có chút ý tứ nói giỡn.

Tiêu Hòa đứng dậy đi đến bên người Viêm Chuyên, lớn mật đưa tay ra sờ cái đầu khổng lồ của thanh xà, thuận tiện căng mí mắt của nó.

“Chết rồi sao?”

“Chưa.”

Tiêu Hòa nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thử nói: “Tiểu Viêm, thả ra đi, tôi còn có chuyện cần nó làm giúp.”

“Ta muốn ăn nó.”

“Không được!”

Viêm Chuyên liếc hắn, tay càng siết chặt.

Tiêu Hòa thề chính mình nhìn thấy sắc mặt thanh xà trở nên xanh xám hơn trước.

“Tiểu Viêm, đừng như vậy mà.” Ông chú Tiêu lập tức mềm giọng, nắm lấy cánh tay yêu quái Viêm, đáng thương nói: “Rõ ràng tối qua cậu đã nói sau này sẽ đối xử tốt với tôi, tại sao chỉ một việc cỏn con như thế này mà cậu cũng không chịu? Ngay cả lúc tôi sắp chết thế này mà cậu vẫn còn gạt tôi.”

Thần kinh của Viêm Chuyên đã bị Tiêu Hòa rèn luyện tới cứng như sắt thép, ngoại trừ cánh tay nổi một tầng da gà ra, còn lại biểu hiện của y cũng được coi là trấn tĩnh.

“Ta cũng đâu có nói sau này sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Cậu đã nói! Sau khi thả mấy con hạc giấy xong cậu nói mà.”

“Ta chưa nói.”

“Cậu còn nói cho tới khi tôi chết cậu chỉ cùng một chỗ với một mình tôi.”

“Ta chưa nói.”

“Cậu nói, tim của tôi nghe thấy được. Hay là nhìn thấy tôi sắp chết, không thể lên giường với cậu nữa nên tính toán quỵt nợ hả?”

Viêm Chuyên nổi gân xanh đầy trán, hung hăng quật thanh xà về phía sô pha.

Mân Côi sợ tới mức lập tức ôm máy tính chạy ra xa hết mức có thể.

Tiêu Hòa đau lòng nhìn về phía… ban công cùng sàn nhà phòng khách, u buồn nói: “Cậu cứ như vậy mà lôi F trở về? Từ cao ốc công ty CED? Trên đường có người nhìn thấy hay không?”

“Không ai nhìn thấy.” Viêm Chuyên không kiên nhẫn trả lời.

Tiêu Hòa yên lặng vẽ một chữ thập cho toàn thể nhân viên CED đêm nay gặp phải Viêm bạo lực, “Dấu vết trên sàn nhà kia là cái gì?”

“Dịch nhờn trên người xà nhân tiết ra.”

Gã đàn ông trầm mặc một lúc lâu, nhỏ nhẹ nói: “Sàn nhà cậu ngâm, nhớ rõ ban công cũng phải lau cho sạch sẽ.”

Viêm Chuyên nắm chặt tay, rốt cục vẫn phải nhịn xuống không đánh ra, chỉ có thể nghẹn ở ngực, vô cùng buồn bực đi về phía phòng tắm ── lấy cây lau nhà cùng khăn lau.

Tại sao thư phục giả của người khác trong tộc đều rất nghe lời, còn của y thì lại khiến cho người ta hận không thể một ngụm cắn chết hắn luôn?

Nhưng mà điều làm cho y buồn bực nhất là, tại sao y có thể chịu đựng được hắn đến tận bây giờ? Hơn nữa hình như còn tính toán chịu đựng tiếp?

Còn nữa, y đáp ứng sẽ đối xử tốt với hắn, cho tới lúc hắn chết cũng chỉ có một mình hắn từ khi nào?

Có điều như vậy cũng không phải là không được, dù sao tên kia…

Viêm Chuyên đau đầu nhíu mày, trong lòng buồn bực muốn chết.

Tiêu Hòa ngồi xổm trước sô pha, giơ cánh tay duy nhất có thể động đậy lên chọc chọc đầu thanh xà.

Tiêm Đầu sống lại, lén chạy tới, thật cẩn thận chìa vuốt nhỏ giẫm lên đầu thanh xà.

Thanh xà vẫn không nhúc nhích, Tiêu Hòa tiếp tục chọc, vừa chọc vừa cẩn thận quan sát cự xà này. Dù sao cơ hội quan sát một con rắn xanh khổng lồ không có tính nguy hiểm trong khoảng cách gần như vậy, đối với bất cứ người nào khi còn sống cũng là cực kỳ hiếm có. Hắn muốn quý trọng.

“Chi chi, nó thật sự không thể động đậy, ha ha! Thật tốt quá!” Tiêm Đầu cao hứng gào to, đánh bạo nhảy nhảy hai cái trên đầu thanh xà. Có điều thiên tính sợ hãi đối với loài rắn vẫn khiến cho nó lủi đi thật xa.

Tiêu Hòa đi một mạch tới ban công dùng sức nhấc cái đuôi thanh xà lên nhìn kỹ, lần trước nghe Tiểu Viêm nói loài rắn có tới hai bộ phận sinh dục, hắn thật sự rất tò mò, hai thứ kia có phải đều mọc cùng một chỗ không? Nếu lúc F là hình người thì sao? Hắn nhớ rõ chính mình đã từng nhìn thấy F trần truồng, cũng rất bình thường mà.

Mân Côi cảm thấy bi ai cho F, con rắn nào mà bị lăn qua lộn lại một cách mất hết cả tôn nghiêm thế kia, nếu đổi lại là nó nhất định sẽ siết kẻ nhìn nó thành thịt vụn.

Lúc F tỉnh lại đã nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại mang theo kinh ngạc, bội phục, đồng tình cùng đủ loại biểu cảm loạn thất bát tao hỗn tạp cùng một chỗ, nhìn hắn.

F không nhận ra được nhiều diễn cảm như vậy, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt này thoạt nhìn rất kỳ quái, một lúc lâu sau mới phản ứng được đây là khuôn mặt của người hắn thích.

“Tiêu Tiêu.” F khàn khàn kêu.

“F, đứa trẻ đáng thương, sau này tìm người yêu làm sao bây giờ?” Tiêu Hòa đồng cảm sờ sờ đầu thanh xà. [⊙o⊙]

F giật giật thân thể, tại sao hắn lại cảm thấy vảy ở nơi nào đó phía dưới rất đau? Giống như là bị người khác mạnh mẽ vạch ra? Nhưng thân rắn dài như vậy cũng khó có thể kiểm tra, vì thế F nhanh chóng khôi phục hình người.

Tiêu Hòa tuy rằng trợn to hai mắt, cũng không thấy rõ được quá trình F biến thân.

F mở đùi ra nhìn kỹ chính mình, ánh mắt Tiêu Hòa cũng tự nhiên mà nhìn theo. A, nhóc con này dậy thì không tồi, không hổ là lớn lên trong sở nghiên cứu nước ngoài.

“Ô ô, Tiêu Tiêu, cái tên xấu xa kia bắt nạt người, hắn đánh ta, còn dùng lửa thiêu ta! Còn nhéo chỗ này của ta, đỏ lên rồi ! Ô ô!” F đáng thương nước mắt lưng tròng, hiển nhiên bị bắt nạt không nhẹ.

Tiêu Hòa coi như không nghe thấy một câu lên án cuối cùng, thực thuận tay ôm cái đầu lớn của F vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng hắn an ủi.

Mân Côi dùng ánh mắt khinh bỉ.

Mà một màn ôm ấp hòa thuận này vừa khéo bị Viêm Chuyên đang lau sàn nhà nhìn thấy, lập tức nhào lại đây đánh người.

“Tiểu Viêm, chín chắn một chút được không? Ghen cũng không phải thể hiện như cậu. Đi đi đi, làm việc của mình đi, đừng có ngây thơ như vậy, tôi chỉ coi F là em trai thôi.”

“Ta không có ghen. Còn nữa trên người ngươi không có huyết thống của loài rắn, không thể làm anh trai của tên kia.” Viêm Chuyên nghiêm túc nói.

Tiêu Hòa khinh thường, vẫn còn không chịu thừa nhận sao! Hừ hừ hừ.

“Chỉ coi như thôi mà, tôi nhận nó là em được chưa?”

“Em hay anh kết nghĩa đều có thể trở thành tình địch được hết.”

“Cậu nói cái gì?” Tiêu Hòa hoài nghi lỗ tai của mình.

Biểu cảm của Viêm Chuyên cực kỳ nghiêm túc, đây là y tổng kết được từ phần lớn phim truyền hình mà y coi, hơn nữa độ chính xác đạt tới chín mươi chín phần trăm.

“Nó không thể làm em trai của ngươi, ngươi cũng không được ôm nó như vậy. Ta không thích. Có điều, ta không ghen.” Y biết ghen là có ý gì, y còn lâu mới thèm làm cái việc ngu ngốc mà chỉ có đám nhân loại ngốc nghếch này mới có thể làm.

Thấy Tiểu Viêm nghiêm túc nhìn hắn như vậy, Tiêu Hòa thở dài: “Tiểu Viêm, tôi yêu cậu.”

… Lần này không phải trầm mặc, mà là đông cứng.

Tiêm Đầu đột nhiên hét lên một tiếng, cũng không biết đang hưng phấn cái gì, lập tức bắt đầu quay vòng vòng ngay tại chỗ.

Ngón tay đang tạm dừng của Mân Côi rơi bộp xuống, mở ra một trang web có ký hiệu quốc huy, chỉ thấy một lệnh cảnh cáo xuất hiện ở trên màn hình, yêu cầu lập tức nhập ký danh và mật mã, phía dưới còn có một cái đồng hồ đếm ngược đang nhảy lên. Có điều ánh mắt Mân Côi lúc này đã hoàn toàn rời khỏi máy tính, chỉ trợn trừng nhìn Tiêu Hòa, ngẩn người.

Trong đầu F hiểu được ý tứ của ba chữ kia, đang chuẩn bị cũng há miệng nói với Tiêu Hòa, lại bị một chiếc gối ôm sô pha lấp kín miệng.

Viêm Chuyên cầm lấy cái đệm chụp thẳng lên mặt F, vươn tay ôm lấy Tiêu Hòa đang ngồi trên ghế sa lon, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Tiêu Hòa véo khuôn mặt Viêm Chuyên, cười hì hì nói: “Tôi biết nhóc con cậu khuyết thiếu tình yêu, có điều có thể buông tôi ra được không, tôi còn có việc muốn tìm F hỗ trợ.”

“Ta giúp ngươi.”

Tiêu Hòa bất mãn dùng sức kéo kéo da mặt Viêm Chuyên, tại sao thằng nhóc này vẫn còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không đổi như vậy?

“Không cần, F thích hợp hơn.”

“Ta lợi hại hơn nó.”

“Cho nên tôi cần cậu giúp làm chuyện khác.” Tiêu Hòa đảo mắt lập tức sửa lời nói. Không lợi dụng thì không lợi dụng, đã chủ động đưa tới cửa thì hắn cần gì phải khách khí.

Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, ôm Tiêu Hòa trở lại ngồi xuống sô pha.

“Năm phút.”

“Mười lăm phút.”

“Mười phút, nói mau.” Viêm đại gia mất kiên nhẫn.

Tiêu Hòa rất thức thời, lập tức thỏa hiệp, “Vậy… Cậu có thể thả tôi xuống được hay không?”

“Cứ như vậy mà nói đi.” Hai tay Viêm Chuyên siết chặt, ôm người vào trong ngực không chịu buông.

F gỡ nệm xuống, phẫn nộ nói: “Cái tên xấu xa này, buông Tiêu Tiêu ra!”

“Câm miệng! Còn ồn nữa ta hầm ngươi.”

“Tiêu Tiêu…” F lập tức ấm ức nhìn về phía Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa lại thở dài, vẫn cứ giãy tay phải ra, vỗ vỗ xà nhân đang không sợ chết xích lại gần, nói: “Ngoan, Tiểu Viêm không bắt nạt tôi, thân thể của tôi không thoải mái, cho nên mới khẩn trương như vậy. Nghe lời, đừng có nháo, tôi còn có việc cần nhờ cậu giúp đây.”

Vừa nghe thân thể Tiêu Hòa không thoải mái, F nóng nảy, “Tiêu Tiêu làm sao vậy? Làm sao mà không thoải mái?”

“Không sao. Nhưng chuyện ngày mai đối với tôi rất quan trọng. F, nghe cho kỹ.” Tiêu Hòa nghiêm mặt nói.

“A!” F lập tức ngồi thẳng, có điều người lại dựa sát vào gần hơn.

Viêm Chuyên lạnh lùng liếc, F cố gắng trừng to mắt đối kháng với y.

Viêm Chuyên đột nhiên nâng cằm Tiêu Hòa lên, lè lưỡi nhanh chóng liếm một vòng trên mặt hắn, sau đó dương dương tự đắc quăng cho F một ánh mắt xem thường cực kỳ kiêu ngạo cực kỳ khiêu khích.

… Tiêu Hòa quệt quệt nước miếng trên mặt, rất muốn nói với tên đại gia hỏa đang ôm hắn: Hắn không phải là đồ ăn của y, làm ơn đừng có dùng thủ đoạn vừa ngây thơ vừa nguyên thủy như vậy để tuyên bố chủ quyền. Quan trọng nhất  là hắn không thích dùng nước miếng để rửa mặt.

Có điều để tránh cho tranh chấp tiếp tục bùng nổ, mười phút thì đã một phút trôi qua, hắn muốn giáo huấn vẫn là đợi tới khi chỉ có hai người rồi nói sau.

F bị kích thích, đứng bật dậy.

“F, ngồi xuống! Mọi người nghe kỹ.” Tiêu gia trưởng vỗ vỗ tay.

“Mân Côi đột nhập vào mạng lưới an ninh quốc gia, đổi tư liệu của tao thành của Tiểu Viêm, nội dung như sau:

Tính danh: Tống Trường Giang, 27 tuổi. Chức vụ: trinh sát viên. Số thứ tự thì dùng cái vừa rồi tự động tạo ra. Đơn vị trực thuộc: tổng bộ an ninh quốc gia. Người báo cáo không thay đổi, nội dung trong đó cũng không đổi.”

Mân Côi cúi đầu, nhanh chóng điền tên đăng nhập và mật khẩu vào trang web đang mở ra trên máy tính. Lúc nãy khi nó quay trở về, thời gian trên đồng hồ đếm ngược tạm dừng ở 00 phút 27 giây.

“Tiểu Viêm, tôi giúp cậu hóa trang, sau đó chụp một tấm ảnh chân dung.”

Viêm Chuyên cự tuyệt hoá trang.

“Còn nói là giúp tôi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt vậy cũng không chịu làm, F người ta…”

Không đợi người nào đó lải nhải xong, người ôm hắn phía sau đã lạnh mặt thay đổi thành hình dáng khác.

Tiêu Hòa vô tình quay lại, hoảng sợ: “Tiểu Viêm, cậu học được cách thay đổi khuôn mặt? Chẳng phải cậu từng nói mình không biết sao? Khi nào thì thăng cấp… Không, tiến hoá?”

Khuôn mặt Tiểu Viêm biến đổi thành vẫn lãnh khốc như cũ, đối với câu hỏi của Tiêu Hòa thờ ơ mặc cho hắn suy diễn.

Tiêu Hòa còn muốn hỏi tới cùng, nhưng thấy sắc mặt người nào đó càng ngày càng âm trầm, lập tức thức thời ngậm miệng lại. Quên đi, vấn đề này cũng đợi tới lúc chỉ còn hai người rồi tra khảo cũng được.

“Tiểu Viêm, mặt cậu có thể bình thường thêm một chút được không?”

Viêm Chuyên nhíu mày.

Tiêu Hòa quay đầu mở to hai mắt, không đến một giây đồng hồ, thấy mặt Tiểu Viêm lại xuất hiện biến hóa, biến thành một khuôn mặt quốc tự vừa nhìn đã thấy chính trực. Dường như hắn nhìn thấy da mặt Tiểu Viêm xuất hiện gợn sóng. Nhưng rốt cuộc biến hóa như thế nào thì vẫn không thể xác định.

Tiêu Hòa nheo mắt lại, đánh giá khuôn mặt này từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Kỳ quái, vì sao hắn lại cảm thấy khuôn mặt này thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra là ai. Nghiêng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, không chỉ không nghĩ ra là giống ai, một lát sau, ngay cả khuôn mặt vừa rồi Tiểu Viêm biến thành rốt cuộc là dạng gì cũng không nhớ nổi, chỉ mang máng đó là một khuôn mặt rất chính trực.

“Được chưa?” Viêm Chuyên đang nhẫn nại. Mười phút đã sớm hết. Y đại nhân đại lượng không tính toán với tên tiểu nhân này. Có điều nhẫn nại luôn có hạn độ. Ừm, cùng lắm thì cho hắn thêm 20 phút nữa.

Tiêu Hòa liều mạng gật đầu, khuôn mặt này thật sự là rất khéo, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm diện mạo của một đặc công vĩ đại: thoạt nhìn giống người quen, nhưng quay đầu đã quên ngay.

Tiêu Hòa chỉ có một tay nên không tiện, để cho Mân Côi chụp ảnh Tiểu Viêm.

Mân Côi đổi tư liệu ban đầu thành nội dung Tiêu Hòa vừa nói, sau đó đổi ảnh của Tiêu Hòa thành Viêm đại nhân. Đã xong, thành công!

“Tốt lắm.” Tiêu Hòa vẫn nhìn từ đầu đến cuối, “Sau đó chuyển sang hình thức giấy chứng nhận, in nó ra.”

Tiêu Hòa bảo Viêm Chuyên dỡ xuống mấy trang để trống nội dung trong giấy chứng nhận giả mua được, đặt vào máy đánh chữ đóng dấu.

Mọi người trong Tiêu gia, kể cả Viêm Chuyên đều thấy chơi rất vui, đồng loạt túm tụm lại xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.