Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 87: Chương 87




CHƯƠNG 86

_o0o_

Bên trong cánh cửa, Tiêu Hòa còn đang kinh ngạc vì sao quả cầu lửa kia còn chưa thiêu trụi mặt mình thì nó đã biến mất một cách thần bí hệt như lúc xuất hiện.

“Nói.” Viêm Chuyên mạnh mẽ siết chặt lấy thắt lưng Tiêu Hòa trong lòng bàn tay, hoàn toàn không có ý buông ra.

Tiêu Hòa ra sức ngọ ngoạy vài cái, nháy mắt cảm thấy thắt lưng muốn đứt rời, lập tức ngoan ngoãn. Con bà nó, tên dã thú này dạo gần đây tại sao không phải bóp cổ thì cũng là xiết thắt lưng?

“Những lời sắp nói với cậu, tôi không hy vọng có sự hiện diện của kẻ thứ ba không liên quan.” Hai tay Erya đút trong túi áo, tựa vào cửa sổ bình tĩnh nói.

Sắc mặt Viêm Chuyên phát lạnh.

Đầu Erya hơi hơi nâng lên, trên mặt mang theo nụ cười tỏ vẻ rất kiên trì. Cô có thể khiến cho người đàn ông kia không nghe được điều cô đang nói, nhưng cảm giác bị người khác ở một bên nhìn ngó cũng không thoải mái.

Viêm Chuyên không kiên nhẫn siết thật chặt người bị nhốt trong tay, phút chốc, một quả cầu lửa bao trùm lấy Tiêu Hòa.

“Đây là kết giới? Cậu đã nắm giữ được bao nhiêu năng lực rồi?”

“Nói.”

Erya hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, quả cầu lửa kia đột nhiên lại biến mất. Erya vừa vặn nhìn thấy vẻ hoảng loạn của nhân loại kia trong nháy mắt ngọn lửa tan biến.

“Đây là có chuyện gì?” Đừng nói là kết giới chỉ có thể duy trì một lát như vậy nha.

Viêm Chuyên lười giải thích. Vừa rồi là lần đầu tiên y dùng kết giới bao trùm lấy Tiêu Hòa, lại quên chừa ra một chút không gian, kết quả người nọ sau khi sửng sốt thì trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi đến cực độ. Mà kết giới là một thể với y, nhất cử nhất động của Tiêu Hòa ở bên trong đương nhiên cũng đều lọt vào mắt y.

Ngay khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt người nọ, không hề nghĩ ngợi, y liền hủy bỏ kết giới.

“Vừa rồi là có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của Tiêu Hòa còn hơi hơi ngơ ngác.

Trừng phạt.

Tiêu Hòa quay đầu tức giận trừng yêu quái trâng tráo.

Sau này còn tiếp tục loạn ôm hôn tên xà nam kia, ta sẽ nướng hắn! Cái tên tình nhân đầu tiên của ngươi kia cũng vậy!

Ách… Tiêu Hòa gãi gãi đầu, không nghĩ tới mấy chữ “tình nhân đầu tiên” này lại phát ra từ miệng của Tiểu Viêm. Ha ha, tên nhóc này! Còn nói không thích ăn dấm? Ha ha ha.

Viêm Chuyên hoàn toàn xem mà không hiểu người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mới vừa rồi còn vẻ mặt tức giận đến muốn giết người, hiện tại lại cười ngây ngô.

“Erya?”

Erya lấy lại tinh thần, có lẽ cô cũng đoán được nếu muốn khiến cho nhân loại này rời đi sẽ có chút khó khăn, bèn dứt khoát lựa chọn không đếm xỉa tới hắn nữa.

“Còn chưa chọn được bầu bạn đúng không?”

“Ừ.”

“Tôi biết bảo cậu quyết định bầu bạn ngay bây giờ là không thể, cậu vừa mới trưởng thành, chắc chắn sẽ rất muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa với thế giới này, nhận thức nhiều sinh vật hơn nữa.”

“Cô muốn làm bầu bạn của ta?” Dã thú Viêm Chuyên này còn chưa học được cái gì gọi là quanh co lòng vòng, nghĩ đến liền hỏi.

Erya nhếch môi, “Ý của tộc tôi là như vậy, nhưng tôi cũng không kỳ vọng…”

“Muốn làm thư phục giả của ta?”

“Tôi muốn một đứa bé.” Erya dường như cũng buông tha, nói thẳng ra mục đích của cô, hoặc là nói mục đích của tộc cô.

Tiêu Hòa trở mặt khinh thường, hai tên này đều coi hắn là không khí có phải không? Ngay cả việc muốn có em bé hay không cũng bắt đầu thảo luận ngay trước mặt hắn.

“Được, chỉ cần cô có thể sinh. Nhưng điều kiện là cô nhất định phải chữa khỏi cho hắn.” Viêm Chuyên nhanh chóng trả lời.

Sinh con với người khác đối với y mà nói cũng chẳng phải là vấn đề quan trọng. Bất luận là cha mẹ y nói cho y, hay là trí nhớ truyền thừa nói cho y, bộ tộc này của bọn họ trước khi tuyển ra được bầu bạn cũng không thèm quan tâm tới hậu duệ lưu lại cùng chủng tộc khác. Mà đám hậu duệ di truyền được một chút năng lực của bọn họ này bởi vì không kế thừa hoàn toàn lực lượng của bọn họ, cho nên cũng không thuộc về bộ tộc bọn họ. Những đứa trẻ có chút năng lực đặc biệt kia thường thường đều là do dòng họ bên ngoại chăm sóc. Đây là vấn đề nguyện đánh nguyện chịu, cũng không đề cập đến trách nhiệm. Trừ phi y bằng lòng nuôi.

Tiêu Hòa nghe được nhíu mày.

“Vậy nếu nói tôi hy vọng trở thành bạn lữ của cậu thì sao?” Erya nhìn nhân loại, cố ý nói.

Chỉ có bầu bạn được Di Tộc thừa nhận mới có thể sinh ra đứa trẻ có năng lực của Di Tộc, nếu vận khí tốt, thậm chí có thể sinh đứa trẻ kế thừa toàn bộ năng lực của cha mẹ, hơn nữa còn có thể xuất hiện thuần chủng có năng lực mới, giống như Viêm vậy. Cho nên nếu có thể sinh, cô đương nhiên hi vọng đứa bé này kế thừa càng nhiều năng lực càng tốt. Đây không chỉ là hy vọng của riêng mình cô, mà cũng là kỳ vọng của toàn bộ tộc.

“Bầu bạn? Cô?” Ba chữ kia của Viêm Chuyên không có bất kỳ kỳ thị hoặc cảm tình hàm nghĩa xấu nào trong đó. Chỉ đơn thuần mà tỏ vẻ hoài nghi.

“Tôi sẽ để cậu lựa chọn. Tôi có lòng tin này! Tôi hy vọng cậu có thể cho tôi cơ hội theo đuổi.” Erya thi hành một lễ nghi cổ xưa, cúi đầu, hơi hơi cong cong đầu gối.

“Được. Có điều…”

“Có điều hãy đợi sau khi tôi chết đã.” Tiêu Hòa mỉm cười tiếp lời.

Viêm Chuyên liếc hắn một cái.

“Có đúng vậy không?” Erya nhìn về phía Viêm.

“Ừ.” Viêm Chuyên dứt khoát. Thêm một kẻ theo đuổi mà thôi, có chọn cô ta làm bầu bạn hay không còn phải xem tâm tình của mình đã.

“Chữa khỏi cho hắn.” Bốn chữ kia Viêm Chuyên nói ra đã gần như là mệnh lệnh.

Erya cũng hiểu được, đây là khảo nghiệm đầu tiên dành cho kẻ theo đuổi như cô.

“Tôi không muốn giấu diếm. Kỳ thật không cần kiểm tra tôi cũng đã có thể nói cho cậu biết, tôi không có biện pháp cứu người này.”

Tiêu Hòa nhún nhún vai.

Erya nhìn thẳng về phía nhân loại này, “Tộc của tôi không phải dạng chủng tộc sử dụng sự dối trá để đạt được mục đích, cho dù chữa khỏi, bất quá cũng chỉ sống thêm được trăm năm nữa thôi. Mà trăm năm đối với tộc tôi mà nói chẳng qua chỉ là một chớp mắt.” Có lẽ Erya cũng không tự cảm giác được, trong giọng nói của cô tự nhiên mà dẫn theo chút cảm giác ưu việt về chủng tộc.

“Tôi cũng không bảo cô nói dối, chỉ là cảm thấy tiếc nuối mà thôi.” Tiêu Hòa duỗi tay ra, cười lưu manh.

Erya giống như không nghe thấy lời nói của Tiêu Hòa, ngược lại nhìn về phía Viêm:

“Ít nhất lấy năng lực của tôi thì không có cách nào giúp anh ta. Tuy rằng tôi không dùng máy móc của nhân loại tiến hành kiểm tra, nhưng cậu cũng biết ánh mắt của tộc tôi có thể nhìn thấu được năng lực của phần lớn sinh vật mọi chủng tộc. Vừa rồi tôi đã nhìn kỹ lưỡng rồi.”

Tiêu Hòa vểnh tai, tuy rằng biết rõ mình sẽ phải chết, nhưng đối với việc chẩn đoán của bác sĩ hắn cũng chẳng hề nghi ngờ nhiều.

“Thân thể anh ta *** với cậu, sau khi tiếp nhận tinh nguyên của cậu cũng đã bị thay đổi dần dần, đồng dạng, bất cứ tế bào bệnh biến nào trong cơ thể anh ta cũng không giống của nhân loại bình thường. Mà lực lượng trước khi trưởng thành cậu ban cho càng khiến thân thể anh ta tới một loại trạng thái cực hạn, có thể nói lực lượng đó từng giờ từng phút đều đang phá hủy cơ thể anh ta.”

“Không còn biện pháp khác sao?”

“Rất tiếc là không.” Erya cúi đầu. Bệnh của  gã nhân loại này lại khiến cô bó tay chịu chết, đối với cô mà nói đây vừa là đả kích cũng vừa là sỉ nhục. Nhưng mà không thể chính là không thể, tuy rằng thân phận bầu bạn của Viêm cực kỳ có sức hấp dẫn đối với cô, nhưng cô vẫn khinh thường việc lợi dụng bệnh tình của nhân loại này để đạt được mục đích.

“Tiểu Viêm, chúng ta về thôi!” Tiêu Hòa ngẩng đầu mỉm cười với Viêm Chuyên.

Dọc theo đường đi, Tiêu Hòa đều tỏ vẻ rất cao hứng, thậm chí còn khẽ khẽ hát.

A Phúc và Mân Côi ở lại bệnh viện, Tiêu Hòa tin tưởng vị bác sĩ điểu nhân kia sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ. Thật kỳ lạ là, hắn không hề có cảm giác chán ghét đối với người này, ngược lại còn có chút tán thưởng. Nếu bỏ qua sự khác biệt về chủng tộc, nữ bác sĩ này tạo cho hắn cảm giác giống như học giả sống trong tháp ngà, có sự thanh cao và ngạo khí của học giả, không có nhiều toan tính, trừ những gì mình cảm thấy hứng thú ra, đối với mọi thứ khác đều tương đối lãnh đạm.

(Tháp ngà – ivory tower: ám chỉ thế giới của những người trí thức ẩn mình để xa lánh, thoát ly thực tế.)

Con của Tiểu Viêm…

Cảm giác như đó sẽ là một đứa trẻ khiến người khác cực kỳ đau đầu. May mắn hắn không phải phụ nữ, may mắn hắn không thích trẻ con, điểu nhân kia muốn sinh thì cứ để cho cô ta sinh đi.

“Tiểu Viêm, khoan trở về vội, trước tiên chúng ta đi dạo xung quanh được không? Tôi muốn lên cổng thành chơi, tối đi ăn lẩu, ăn xong chúng ta tới quán bar trong phố ngồi một lát. Thế nào?”

Viêm Chuyên ngẩng đầu, ngược lại với Tiêu Hòa, đoạn đường này y có vẻ khá trầm lặng.

Erya là hy vọng cuối cùng của y. Y đã nghĩ bằng vào y thuật của Erya, cho dù không thể hoàn toàn chữa khỏi người này, ít nhất cũng có thể để cho hắn sống lâu thêm vài năm nữa.

Y từng tự đại đến mức cho rằng nếu như mình không muốn người này chết, người này tuyệt đối sẽ không thể chết được. Nhưng mà sự thật lại giáng cho y một cú.

Ngoại trừ phần truyền thừa tạm thời không thể mở rộng do năng lực hiện tại của y có hạn, mấy ngày nay y đã lọc lại một lần tất cả trí nhớ truyền thừa mà y có thể thấy được, không có bất kỳ một biện pháp nào có thể kéo dài mạng sống của Tiêu tiểu nhân, ngoại trừ một hai thủ đoạn cực kỳ nham hiểm, ví dụ như đoạt lấy sinh mệnh lực của người khác để truyền cho hắn.

Y không cho rằng dùng loại phương pháp này kéo dài tuổi thọ xong, Tiêu Hòa sẽ cảm thấy cao hứng. Bản tính xấu của người này chỉ xây dựng trên cơ sở kẻ khác đắc tội hắn, nếu kẻ khác không chọc vào hắn, về cơ bản người này vẫn sống rất an ổn.

“Nè, làm sao mà câm như hến vậy?”

Tiêu Hòa chọc chọc yêu quái bên người, cười quái dị:

“Biết rồi, có phải luyến tiếc tôi đúng không? Hả? Ha ha, đã bảo mà, người tốt như tôi thế này, kẻ nào dính vào là y rằng kẻ đó sẽ luyến tiếc. Hiện giờ mới biết tôi tốt sao, chờ tôi xuống Diêm vương điện rồi, coi còn ai có thể không ngại gian khổ tận tình hầu hạ cậu như tôi nữa.”

“Câm miệng!” Ánh mắt Viêm Chuyên trở nên sắc bén, đôi con ngươi không hề che dấu lửa giận.

“Đừng như vậy, tôi cũng đâu có chết ngay đâu. Chúng ta…”

“Ta bảo câm miệng! Nếu còn tiếp tục nhắc tới chữ “chết” nữa, ta sẽ tự tay bóp chết ngươi!”

Gã đàn ông bị uy hiếp nhìn lên trời, không sợ chết thì thầm: “Yêu quái chết tiệt, chả đáng yêu chút nào. Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, so với tương lai chết già, không bằng hiện tại đi luôn cho rồi. Tôi cũng không tin cậu đối diện với bộ mặt nhăn nheo già nua của tôi mà vẫn còn cứng lên được.”

Ánh mắt của Viêm Chuyên từ sắc bén biến thành hung ác, cái loại sát khí của dã thú này khiến cho người đi đường xung quanh lập tức tránh xa ba bước. Cứ như vậy một khu phố buôn bán náo nhiệt buổi chiều tự dưng trống ra một khoảng ước chừng hai mươi mét vuông.

“A?” Ánh mắt của Tiêu Hòa ngưng lại.

Không thể nào, sao lại trùng hợp như vậy được? Mẹ nó! Oan gia ngõ hẹp cũng không phải hẹp kiểu này a!

“Tiểu Viêm, chúng ta đi.” Hắn không muốn gặp mặt người nọ ngay bây giờ, hơn nữa vào thời điểm có thể nói là sa sút hiện tại của hắn.

Viêm đại gia trở nên cứng đầu, bảo y đi, y lại càng ở lỳ một chỗ, ánh mắt trực tiếp quẳng tới nơi Tiêu Hòa vừa nhìn lúc nãy.

Đó là một cửa hàng trang sức, bên trong có một vài vị khách đang lựa chọn nữ trang, Viêm Chuyên nhất thời cũng vô pháp phán đoán xem người Tiêu Hòa vừa nhìn là ai, lập tức quay lại giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Hòa.

“Trước ta rốt cuộc ngươi đã có bao nhiêu tình nhân ở đây?”

“Hả?”

“Ngươi nói câu yêu với bao nhiêu người rồi?”

“Cái gì?”

“Ngươi muốn chết nhanh như vậy, có phải trên đường xuống Hoàng Tuyền có người đang chờ ngươi đúng không?”

“…”

“Các ngươi đã sớm sau lưng ta hẹn ước tam sinh tam thế đồng sanh cộng tử chứ gì? Ngươi nói, có phải hay không?”

“…” Tiêu thúc thúc hết chỗ nói, vươn một ngón tay chỉ vào cửa hàng trang sức kia, bất lực nói: “Thấy không? Người thanh niên cao lớn gầy tong teo, mặc một bộ quần áo hàng hiệu nổi tiếng, bộ dạng coi như tạm được đứng cạnh một cô gái xinh xắn bên trong kia chính là em trai yêu dấu hơn một năm chưa gặp của tôi đó.”

“Em trai? Ruột thịt?”

Tiêu thúc thúc xắn tay áo muốn đánh người. Vừa nãy ngay trước mặt ông đây bàn bạc với điểu nhân kia chuyện tương lai có sinh con hay không, ông đều nhịn, hiện tại mới chỉ liếc em ruột có một cái, đứng ở đó mà ghen với chả tuông. Đùa cái quái gì vậy hả!

“Có phải hay không thì đi mà hỏi mẹ tôi ấy!” Tiêu thúc thúc hung tợn nói.

“Cậu có đi hay không? Không đi thì bữa lẩu tối nay chỉ có một mình tôi ăn.”

Viêm Chuyên so sánh trong lòng một chút, lẩu với em trai Tiêu Hòa, khỏi phải nói đương nhiên là lẩu quan trọng hơn rồi.

Tiêu An chạy ra từ trong tiệm trang sức, ngó về phía đầu con đường hướng đông.

Bạn gái của cậu ta, Vương Thiên Thiên đi tới khoác lấy cánh tay cậu hiếu kỳ hỏi: “Mới vừa nhìn thấy cái gì sao? Tự dưng lại chạy ra như thế?” Báo hại người bán hàng trong tiệm kia trở nên khẩn trương.

Tiêu An gãi gãi da đầu, nghi hoặc nói: “Vừa rồi hình như anh nhìn thấy anh trai anh.”

“Anh trai của anh?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng phải mẹ anh nói anh trai anh vì không muốn phụng dưỡng cha mẹ lúc già nên vứt bỏ gia đình, một mình chạy tới nơi khác kiếm nhiều tiền hưởng một cuộc sống tốt lành sao? Bây giờ đã trở lại?”

“Em đừng có nghe mẹ nói bừa!” Tiêu An nhíu mày, “Anh ấy không phải loại người như vậy. Anh có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Chẳng phải anh ta đã rời khỏi nhà anh rồi sao? Cho dù có xảy ra chuyện cũng đâu có liên quan gì tới bọn anh chứ.”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Chẳng ai biết được anh ấy suy nghĩ gì.”

Vương Thiên Thiên gật gật đầu, “Em cũng hiểu được. Em nghe mẹ anh nói, anh ta đối xử với bạn bè còn tốt hơn cả với em ruột là anh nữa, thật sự làm cho người ta tâm lạnh.”

“… Cũng không phải như vậy, anh đấy đối với anh cũng không tệ lắm.” Vẻ mặt Tiêu An có chút ngượng ngùng.

“Cũng không tệ lắm? Ném cha mẹ cho anh nuôi, cái này gọi là không tệ?”

Tiêu An không lên tiếng. Cậu không dám nói cho bạn gái biết, anh trai cậu để lại cho cha mẹ không ít tiền.

Vương Thiên Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn, “Anh ta còn đưa căn phòng trị giá mấy trăm vạn ở tầng cao nhất của cao ốc Hồng Viễn cho bạn, tại sao lại không đưa cho anh? Nếu anh có căn phòng kia, chúng ta đã sớm kết hôn rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ? Hiện tại nhà quý như vậy, mẹ anh lại keo kiệt thế kia, chỉ chịu đầu tư cho khoản tiền mua nhà ban đầu, chi phí về sau chúng ta phải tự mình lo liệu.”

“Ba mẹ anh cũng không dư dả gì.” Tiêu An dường như có chút sợ bạn gái của mình, nhún nhường nói.

“Vậy anh cũng có thể thuyết phục mẹ anh mà, chẳng phải bà ấy thương anh nhất sao? Bảo bà ấy nhường lại căn nhà đang ở cho chúng ta kết hôn, chúng ta thuê một phòng nhỏ ở gần đó cho bọn họ là được. Như vậy chúng ta cũng không cần đợi thêm nữa.” Vương Thiên Thiên được nước lấn tới.

“Chuyện đó nói sau. Mẹ anh đang đòi lại căn phòng kia từ chỗ Lý Vi Dân, nếu đòi lại được thì chúng ta khỏi lo chuyện nhà để kết hôn. Nếu không được anh sẽ bán chỗ cổ phiếu trong tay…”

“Không được bán!” Vương Thiên Thiên lập tức kêu: “Đó là tiền mở cửa tiệm của chúng ta sau khi kết hôn, không cho phép anh tiêu lung tung! Chẳng phải anh vừa nói anh nhìn thấy anh trai anh sao? Vậy đi tìm anh ta đi, có gì thì bảo anh ta cho anh ít tiền ủng hộ, anh là em trai anh ta, giúp đỡ anh mua phòng cưới cũng là đạo lý hiển nhiên.”

“Được… Đi. Chờ anh gọi điện thoại hỏi Lý Vi Dân. Nếu anh ấy thật sự trở về rồi, người khác không biết nhưng Lý Vi Dân chắc chắn sẽ biết.”

“Anh thấy chưa, anh là em trai anh ta, còn nói anh ta đối với anh không tệ? Ngay cả trở về cũng không thèm nói cho anh!”

“Chẳng phải chuyện này còn chưa chắc chắn sao?”

“Thôi quên đi, không thèm nghe anh nói nữa. Em vừa mới nhìn thấy một chiếc nhẫn hợp với anh lắm, chúng ta vào trong hỏi coi nhân viên cửa hàng có thể giảm giá hay không đi.” Nói xong, Vương Thiên Thiên lại lôi kéo Tiêu An vào tiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.