Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 94: Chương 94




CHƯƠNG 93

_o0o_

“…” Tiêu Hòa bưng lấy cằm, trầm mặc ước chừng mười giây đồng hồ.

Trứng không biết mình vừa làm sai chuyện, rơi xuống mặt đất, thân mật đi cọ cọ chân Tiêu Hòa, còn phát ra tiếng “ê a ê a” tựa như trẻ con bi bô tập nói.

Tiêu Hòa ngưng mắt nhìn quả trứng có thể nhảy, có thể sáng lên, còn có thể phát ra âm thanh kỳ quái này, làm ra một quyết định.

“Mày chính là nhóc con lần trước gây chuyện ở trong mộng của tao đúng không? Vậy mà lần này còn dám tùy tiện truyền thanh cho tao nữa. Thiên đường có lối mà mày không đi, vừa lúc tao đây còn chưa ăn điểm tâm, đợi lát nữa đem mày làm thành trứng chiên!”

“…Oa oa oa oa!” Trứng bị dọa phát khóc, vừa khóc còn vừa bám dính lấy ống quần Tiêu Hòa không chịu rời đi.

Tiêu Hòa nhìn quanh một vòng không thấy có ai, cười âm hiểm, quơ lấy quả trứng, ôm chặt đi vào cửa sắt. Ông đây đã cho mày cơ hội rời đi, mày không chịu đi vậy thì đừng có trách sao tao đem mày bán lấy tiền!

Quản mày là cái quái gì, đã tới nhà tao thì đừng hòng bỏ trốn, khà khà khà!

Bỏ quả trứng lên ghế salon, Tiêu Hòa nghiêm mặt, đang chuẩn bị tiến hành tra khảo.

Vậy mà quả trứng không rõ lai lịch kia còn xán lại, hơn nữa bộ dạng giống như muốn Tiêu Hòa vuốt ve nữa.

Tiêu Hòa đen mặt nhìn quả trứng này, nghĩ thầm nếu nó có chân, chỉ sợ sớm đã bò lên người mình cho coi.

Vừa thấy quả trứng một bộ nóng lòng muốn thử nhảy vào trong ngực của hắn, Tiêu Hòa sợ tới mức vội vàng thét to: “Không được nhảy!”

Trứng lập tức ngoan ngoãn, bất động đứng ở trước mặt Tiêu Hòa.

“Nói, mày là ai? Đến đây làm cái gì?”

“…Ê a ê a.”

“Nói tiếng người!”

“Ê a ê a ngao ngao ngao.”

Tiêu Hòa che mặt, thế này thì trao đổi kiểu gì đây?

Trứng nhìn hắn một cách mong đợi, hy vọng hắn có thể ôm nó. Vừa rồi lúc Tiêu Hòa ôm nó vào cửa, nó hy vọng cứ luôn được nằm mãi trong lòng người này như vậy biết bao, nhưng mà… Oa oa!

Tiêu Hòa gõ vào vỏ nó, “Không được khóc.”

Trứng thút tha thút thít, nó rất muốn đi ra, cũng không biết tại sao, sức mạnh của nó vẫn luôn thiếu hụt, đến bây giờ nó còn chưa có biện pháp phá xác mà ra.

“Thành thật khai báo, ai ném mày tới cửa nhà tao? Tại sao lại muốn tìm tao? Mày là sản phẩm của công ty CED hay là đồ gã nhã nhặn biến thái kia làm ra? Còn nữa ba lô của Tiểu Viêm tại sao lại ở đây?”

Quá nhiều câu hỏi, trứng choáng váng.

“Nè, đang hỏi mày đấy.” Tiêu Hòa lấy tay vỗ vỗ vỏ trứng.

Quả trứng dường như cực kỳ thích Tiêu Hòa chạm vào nó, chủ động lăn tới gần cho Tiêu Hòa sờ sờ.

Chính Tiêu Hòa cũng không chú ý tới, động tác vỗ vỗ chưa đầy hai cái đã biến thành vuốt ve, thật kỳ lạ, tuy rằng hắn không rõ lai lịch quả trứng này, cũng không biết nó chạy tới làm gì, nhưng hắn có thể cảm giác được quả trứng không có chút ác ý nào đối với hắn, ngược lại còn vô cùng lưu luyến mến mộ hắn.

Quả trứng kỳ quái, cảm giác kỳ quái. Tiêu Hòa sờ sờ mó mó, đột nhiên nảy sinh tâm tình muốn ôm trứng vào trong lòng hảo hảo thương yêu cưng chiều nó. Ôi má ơi! Tiêu Hòa ném quả trứng qua một bên.

“Nói! Mày là do yêu quái nào biến thành mà lại có thể ảnh hưởng tới tâm tình của tao?”

Trứng còn chưa kịp dùng tiếng khóc để biểu đạt bất mãn của mình.

“Reng reng reng reng.”

“Tới đây tới đây!” Tiêu Hòa dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi quả trứng màu vàng rực rỡ chói mắt này, vừa chạy vừa lau mồ hôi, may mắn có người đến đây, nếu không vừa rồi hắn rất có thể đã bị quả trứng cổ quái kia mê hoặc rồi.

Vậy mà có thể ảnh hưởng tới tâm tình con người, thật là đáng sợ!

Vội vội vàng vàng, Tiêu Hòa không kịp nhìn màn hình cho kỹ đã ấn nút mở khóa cửa sắt trong hoa viên, lại chạy ra kéo cổng chính. Ngược lại hắn không lo lắng ba kẻ trong hoa viên bị người nhìn thấy. Tiểu Viêm nói y đã bố trí kết giới khiến người khác không nhìn được bọn họ cũng như nơi bọn họ tu hành.

Chỉ chốc lát sau, bốn gã nam nữ xuất hiện ở trong hoa viên.

“Tiêu tiên sinh, xin chào, đã lâu không gặp.”

Tiêu Hòa nhìn chằm chằm bốn người ngoài cửa, suy nghĩ hai giây xem có nên trực tiếp đóng cửa lại hay không.

Bọn người kia tìm được chỗ này kiểu gì? Hơn nữa tại sao bọn họ lại dám vác mặt đến tận cửa? Chẳng lẽ bọn họ biết Tiểu Viêm không có ở nhà? Hừ, coi ta là quả hồng nhuyễn chắc!

“Đúng là anh, tôi còn lo lắng tìm nhầm chỗ.” Người đàn ông đứng ở cửa đẩy kính mắt, cười nhã nhặn. Đáng tiếc vết sẹo đáng sợ trên mặt hắn đã phá hủy sự thân thiết mà hắn muốn biểu đạt.

“Sao mấy người biết tôi ở đây?” Tiêu Hòa lạnh mặt.

“Ha ha, không mời bọn tôi vào ngồi chút sao?”

Tiêu Hòa hoàn toàn không có ý mở cửa.

Gã đàn ông nhã nhặn liếc người phụ nữ trung niên một cái, người phụ nữ gật gật đầu với hắn.

Gã đàn ông nhã nhặn quay lại nhìn về phía Tiêu Hòa, “Tiêu tiên sinh, không biết anh có nhìn thấy một quả trứng hay không?”

Trong lòng Tiêu Hòa đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát, tuy rằng quả trứng kia có chút cổ quái, nhưng cũng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy nó hắn lại cảm thấy thân thiết một cách mơ hồ. Không ngờ quả trứng này đúng thật là có quan hệ với tên Đỗ Vệ nhã nhặn âm hiểm, đáng tiếc.

“Màu vàng, lớn chừng này, cực kỳ tròn, cực kỳ bắt mắt. Nếu anh nhìn thấy nhất định sẽ không quên được.” Đỗ Vệ khoa tay múa chân miêu tả hình dáng của quả trứng.

“Trứng các người làm mất thì liên quan gì tới tôi! Tới đây tìm làm cái gì? Tôi cũng không buôn trứng.” Tiêu Hòa đảo mắt khinh thường.

“Tiêu tiên sinh, không phải anh thắc mắc chúng tôi tìm được chỗ này như thế nào sao? Chính quả trứng kia đã mang bọn tôi tới.”

Tiêu Hòa nheo mắt lại. Lời này là có ý gì? Nếu anh ta nói thật, tại sao quả trứng kia lại biết địa chỉ nhà mình? Hơn nữa lúc trước tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?

“Tiêu tiên sinh, anh yên tâm, chúng tôi không có ác ý. Lần này tới chủ yếu là muốn hợp tác với anh.” Đỗ Vệ thành khẩn nói.

Tiêu Hòa không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía người nào đó đứng ở phía sau hắn.

Người nọ rũ mi mắt, dường như rất ngại đối diện với Tiêu Hòa.

“Mấy người kia chính là “chúng tôi” trong miệng cậu? Hóa ra cậu với cái gã nhã nhặn kia là đồng bọn?” Rất nhiều chỗ vốn còn mơ hồ trong đầu Tiêu Hòa, sau khi nhìn thấy bốn người này đồng thời xuất hiện, rốt cục đã trở nên rõ ràng.

Lại quay lại nhìn về phía Đỗ Vệ, cười châm chọc: “Đang ở Tào doanh lòng tại Hán? Ông chủ của anh là ai? Hay là chính anh?”

Lúc ấy nghe được mẩu đối thoại của người này với ông già họ Lý ở đại sảnh, hắn đã đoán ra Đỗ Vệ thuộc về một thế lực khác, chỉ là không nghĩ tới Chung Xá cũng là người của bọn họ. Mà ngay từ đầu dường như chính là Chung Xá trợ giúp hắn lấy được mặt phẳng bản vẽ của công ty CED… Tiếp tục nghĩ tới cuộc gặp tình cờ với Chung Xá trên xe lửa, con nhóc tỏ vẻ hứng thú dị thường với Tiểu Viêm…

Hóa ra chính mình và Tiểu Viêm sớm đã bị đám người kia theo dõi, nực cười hắn còn luôn luôn đem mục tiêu trả thù đặt ở trên người công ty CED, càng buồn cười chính là hắn còn luôn coi Chung Xá là bạn bè.

Đỗ Vệ xoay mặt nhìn về phía phu nhân bên cạnh.

“Khụ, Tiêu tiên sinh, tôi có thể cam đoan lần này chúng tôi tới tuyệt đối không có ác ý gì, thậm chí chúng tôi nguyện ý bồi thường một ít tổn thất bởi vì hiểu lầm mà gây nên cho cậu trước kia.”

Ánh mắt Tiêu Hòa chuyển về phía người phụ nữ hắn chưa từng thấy qua.

Người phụ nữ này đứng ở bên cạnh gã đàn ông nhã nhặn, tuổi chừng bốn mươi, bộ dạng thướt tha, khí chất cao quý, lời nói cử chỉ chứng tỏ bà là người sống ở tầng lớp trên.

“Hiểu lầm?” Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

Mặt người phụ nữ trung niên không đổi sắc,”Không thể cho chúng tôi vào ngồi một chút sao? Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện mà chúng tôi muốn nói, việc này đều có quan hệ tới cậu lẫn bản thân vị ở bên cạnh cậu nữa.”

Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, vẫn là tránh ra nhường đường. Người phụ nữ trung niên dẫn đầu một hàng bốn người đi vào phòng khách.

Tuy rằng Tiểu Viêm không ở nhà, nhưng trong vườn còn có ba tên lính dự bị, hơn nữa chính hắn một năm nay cũng học được một ít kĩ năng, hắn cũng không sợ bốn người này giở thủ đoạn gì. Có điều hắn vẫn cứ lưu lại chút phòng bị, không đóng cửa chính vào.

Lúc Chung Xá đi ngang qua bên cạnh hắn thì xấu hổ cười, ngược lại con nhóc song song cùng theo vào ngẩng đầu trừng hai con mắt to tròn tò mò nhìn hắn.

Ách, anh chàng đẹp trai kia sao lại biến thành quái nhân vậy? Khuôn mặt quấn vải, dưới cằm còn phủ băng gạc này là chuyện gì xảy ra? Tiêu Hòa nhịn không được nhìn chằm chằm Chung Xá không dời mắt.

Chung Xá đáng thương, cằm dập nát, xương mặt lại vỡ, bị Tiêu Hòa nhìn cho đứng ngồi không yên, cố tình đầu lại vô pháp hoạt động một cách tự nhiên, chỉ có thể kiên cường nhẫn nhịn.

“Chào chú.” Con nhóc đột nhiên lên tiếng chào hỏi hắn.

Ánh mắt của Tiêu Hòa dời về phía nó.

Con nhóc cười ngọt ngào, “Chú ơi, còn nhớ cháu không? Chúng ta từng gặp nhau trên xe lửa đó.”

“Không nhớ.” Tiêu Hòa lạnh lùng trả lời: “Mặt khác, tao không thích trẻ con, mày có giả vờ đáng yêu với tao cũng vô ích.”

Đúng là một kẻ đáng ghét! Con nhóc bĩu môi, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Bị ngắt ngang, Tiêu Hòa cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Chung Xá nữa, nhanh chóng đi vào phòng khách. Hắn cũng không sợ mấy người kia thấy được quả trứng trên ghế salon nhà hắn, nếu bọn họ đã tìm tới cửa, chắc chắn chuyện quả trứng ở nơi này cũng giấu không được bao lâu, thôi thì cứ mặc kệ đi.

Bốn người gần như đồng thời đi vào phòng khách cùng Tiêu Hòa, đương nhiên cũng nhìn thấy quả trứng không biết là đang ngồi hay đang đứng trên ghế salon.

Vừa nhìn thấy trứng, con nhóc đã xông tới muốn ôm về.

Tiêu Hòa duỗi chân ra ngăn lại. “Người lớn trong nhà không dạy nhóc thế nào là quy củ sao?”

Con nhóc mất hứng, lập tức muốn động thủ, bị Đỗ Vệ giữ chặt.

“Nó quả nhiên ở chỗ anh. Chúng tôi còn sợ tìm lầm địa điểm.” Đỗ Vệ vui mừng cười.

Tiêu Hòa đĩnh đạc ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay ôm quả trứng vào trong lòng.

Trứng cao hứng hừ hừ, trong chốc lát lớp vỏ màu vàng phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

“Nó thoạt nhìn rất cao hứng.” Đỗ Vệ nói, một nửa là hâm mộ, một nửa là cảm thán.

“Nó đang nói chuyện?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, liếc nhìn Đỗ Vệ một cái.

Bốn người nhìn chủ nhà ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời không biết nên đi qua ngồi song song với hắn hay là nên đứng.

“Bên cạnh bàn ăn có ghế dựa, muốn ngồi thì tự mình qua lấy mà ngồi.”

“Ông chú đối đãi với khách của mình như vậy đó hả?” Con nhóc cực kỳ bất mãn, lần đầu tiên nó gặp được một kẻ lãnh đạm với nó thế.

“Mấy người là khách sao?” Tiêu Hòa bắt chéo chân bĩu bĩu môi.

“Ông…”

“Nha Nha, đi lấy mấy cái ghế lại đây.” Người phụ nữ trung niên mở miệng quát nó ngừng tay, lại quay sang nói với Tiêu Hòa:

“Tiêu tiên sinh không cần phải như thế, tôi đã nói hôm nay chúng tôi tới là mang theo vạn phần thành ý, chuyện trước kia chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho Tiêu tiên sinh một cách hợp lý.”

“Bồi thường? Vị này…”

“Cậu có thể gọi tôi là phu nhân.” Phu nhân ngồi xuống chiếc ghế Đỗ Vệ đưa tới.

“Ha ha, mỹ nữ, nếu tôi dắt mười con chó tới để bà với tụi nó luân phiên ***, xong chuyện tôi trả cho bà ít tiền coi như trả công lao động vất vả, bà có nguyện ý hay không?”

“Câm mồm! Họ Tiêu! Đừng có khinh người quá đáng!” Con nhóc bê ghế dựa tới vừa nghe có người vũ nhục nữ thần trong lòng nó như vậy, thả ghế xuống muốn xông lên tính sổ với Tiêu Hòa. Lần này là Chung Xá giữ chặt nó lại.

Tiêu Hòa cười lạnh.

“Tiêu Hòa!” Đỗ Vệ thở dài, ngữ khí có chút nghiêm nghị. Hắn cũng không thể chịu đựng được có người vũ nhục phu nhân như vậy, nhưng hôm nay bọn họ tới cũng là để van cầu người, hơn nữa bằng vào việc bọn họ đã làm với Tiêu Hòa, Tiêu Hòa chịu cho bọn họ tiến vào cũng đã là cực kỳ độ lượng rồi.

Nếu X21 ở trên tay bọn họ, bọn họ còn có một chút quyền ngôn ngữ. Đương nhiên nếu X21 còn ở trong tay thì bọn họ đã không cần phải đến đây. Thật không nghĩ đến X21 lại bị người khác đoạt, nếu không phải dựa vào thiết bị theo dõi tàng hình dán trên vỏ trứng, bọn họ cũng chẳng biết phải đi đâu mà tìm X21 về nữa.

Phu nhân bị vũ nhục bằng lời nói lúc này vẻ mặt bất động, giơ tay lên ngăn cấm con nhóc Nha Nha đang muốn sử dụng năng lực để giáo huấn người, thản nhiên nói: “Tiêu tiên sinh, võ mồm cũng không thể giải quyết được vấn đề.”

Tiêu Hòa hơi hơi híp mắt, người phụ nữ này không đơn giản, bị vũ nhục còn có thể bày ra bộ dạng bình thản như vậy. Hắn đau đầu nhất khi đối phó với loại phụ nữ lòng dạ thâm sâu kiểu này, loại phụ nữ này khi đã ngoan độc thì một trăm thằng đàn ông cũng không sánh nổi.

Phòng khách lâm vào trầm mặc. Phu nhân và Đỗ Vệ dường như đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào mới tốt. Tiêu Hòa thì là dửng dưng lãnh đạm.

“Nói đi, các người định bồi thường tổn thất cho tôi như thế nào? Còn nữa có chuyện gì liên quan tới bản thân tôi? Tôi rất bận, cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút không nói được rõ ràng thì cửa chính ở bên kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.