☆ Hổ Phụ
Edit: Vân Khinh
_oOo_
Huyền Đế đăng cơ năm thứ mười lăm, Huyền Vô Hàn lúc này đã hai mươi bảy tuổi, Vân Ly như trước chưa từng có thai, không chỉ có đại thần trong triều bắt đầu sốt ruột, Huyền Vô Hàn trông hoa cả mắt. Hắn cứ nghĩ sau khi Vân Ly trở về, cơ hồ là hàng đêm đều cùng hắn triền miên, không lâu sau sẽ thừa dựng (mang thai). Ai ngờ hai năm đã qua, lại không một chút động tĩnh.
Trong Tư Noãn Điện, một người ngồi ở trên ghế, đang cầm một quyển sách xem đến thất thần. Mái tóc đen dài như tơ lụa thượng đẳng, rũ xuống tới thắt lưng. Một thân xiêm y màu lam nhạt, thêu vài đóa hợp hoan hoa * màu hồng nhạt vô cùng thanh nhã. Trên bàn đá trước mặt bày mấy đĩa điểm tâm, mang theo hương vị ngọt ngào. Vừa đọc sách vừa không quên cầm một khối điểm tâm ăn, mảnh vụn rớt vào trong áo, rất nhanh liền mềm hóa.
Hoa hợp hoan
Vân Ly buông sách, xăn tay áo lên, mảnh bánh vụn dính trên quần áo, không chỉ có dinh dính, còn khó chịu vô cùng.
Lúc này trời đã ngã về Tây, màn che nắng cũng không có ích, ngày mùa hè trời dẫu vào chiều ánh nắng vẫn gắt gao nóng đến khô người. Vân Ly phất tay áo, không khỏi có chút phiền lòng. Đã nhiều ngày trong triều nghị luận, mặc dù hắn ở trong cung, cũng đều nghe được. Ban đầu hắn cũng có chút chú ý, sợ Huyền Vô Hàn nghĩ nhiều. Nhưng Huyền Vô Hàn lại bảo không cần gấp, chờ thân mình điều dưỡng tốt đã.
Trong hai năm qua, thân mình hắn nguyên bản đã sớm được bồi bổ đến chảy máu mũi, làm sao còn hư tổn.
Chỉ là, trong bụng vẫn không thấy phản ứng. Hay là hắn thật sự không thể thừa dựng?
Ngồi bên ngoài thời gian cũng đã lâu, Vân Ly đứng dậy thì dưới thân mềm nhũng, suýt nữa ngã quỵ. Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ đang ở tẩm điện chuẩn bị bữa tối căn bản không có để ý đến. Tuy rằng Vân Ly đã vịn được bàn đá , nhưng chân phải xoay tới. Lúc đầu không đau, nhưng khi hắn chuẩn bị nhấc chân đi một bước thì đau nhức theo mắt cá chân truyền đến, khẽ kêu đau một tiếng, cổ tay áo đảo qua trên bàn điểm tâm, cái đĩa thuận thế rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mà hắn, cũng ngồi ngay đó.
Nghe thấy thanh âm, Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ vội vàng chạy ra, thấy Vân Ly ngồi dưới đất, Tuyết Y vội vàng chạy qua đỡ.
“Đây là làm sao vậy, Tuyết Nhĩ, mau xoắn tay áo Phượng quân lên xem có thương tổn gì không?” Tuyết Y vừa nâng Vân Ly dậy, liền phát giác Vân Ly đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Tuyết Y thấy thế cúi đầu nhìn sang. Tuyết Nhĩ đang dọn dẹp mảnh vỡ của chiếc đĩa sang một bên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chân Vân Ly lộ ra.
“A , bị trẹo chân rồi! Mau truyền ngự y!”
Vân Ly trong đầu kìm nén bực bội, Ngự y tiến đến kiểm tra thì thuận miệng nói : “Cũng may chỉ là trật thương bình thường, không có gì đáng ngại. Phượng quân ngày sau phải cẩn thận, nếu là mang thai, mọi sự càng phải cẩn thận…”
“Ý tứ của Ngự y, Bổn quân không có em bé, mặc dù ngã chết cũng không việc gì?”
Bình thường Phượng quân ôn hòa nhã nhặn thanh tao lịch sự nào sẽ nói như thế, lời vừa nói xong, Vân Ly trong mắt liền hiện lên một tia chán nản. Ngự y được Tuyết Y tiễn ra ngoài, Vân Ly nhìn thấy trên bàn bày biện đồ ăn, nhìn ra ngoài đoán canh giờ.
“Hoàng thượng còn chưa ra Ngự thư phòng ?”
“Bẩm Phượng quân, lúc trước Điệm Giam đại nhân có truyền khẩu dụ, nói là Hoàng thượng bận nội vụ, Phượng quân ngài dùng bữa trước.
Vân Ly cầm đũa trong tay một chút, nhìn bàn đầy đồ ăn, lại không có ăn uống. Hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị Tuyết Y ngăn cản , khuyên trước nên nghỉ ngơi, chân còn đang bị thương mà, làm thế nào mà ra ngoài.
“Di, thần đệ vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thức ăn, lẽ nào đã quá giờ trưa sao?” Bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng, một thân y phục hoa lệ màu vàng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ, đúng là Ngũ vương gia Huyền Vô Băng.
Thoáng thấy Vân Ly được người dìu dắt, cả kinh, vội vàng tiến lên xem xét.
“Đang yên đang lành chân như thế nào lại bị thương? Hoàng huynh biết không ?”
“Hoàng huynh ngươi bận chính sự…như thế nào lo lắng cho ta. Không bằng ngươi theo giúp ta ra ngoài một chút đi.”
Huyền Vô Băng vốn là đến Tư Noãn điện ăn cơm, hiện giờ cơm còn chưa vào bụng, còn bị kéo ra ngoài. Nhất thời gương mặt khổ sở : “Vân Ly ta còn chưa có ăn cơm đâu!”
Ngoài miệng nói như vậy, lại sợ Vân Ly ngã sấp xuống, khẽ lôi kéo ống tay áo của hắn cẩn thận theo sát phía sau.
Ánh nắng chiều phủ đầy che kín trời quang, nhuộm cả hoàng cung một mảnh sắc hồng. Hai người dọc theo đường nhỏ, một đường thế nhưng lại đến Hổ Khiếu viên. Ban đầu khi mới trở lại Hoàng cung thì đến xem Tố Tuyết, bị Tố Tuyết đè trên mặt đất. Trên người Vân Ly hổ nãi hương khí * , Tố Tuyết ngửi được mùi bước ra. Thân mật liếm mặt Vân Ly, khiến Huyền Vô Hàn hảo hảo ghen.
*hổ nãi hương khí : hương thơm từ sữa của hổ mẹ
Dù sao cũng không còn là tiểu hài tử nhỏ tuổi, nên số lần lui tới nơi này cũng dần ít đi. Tố Tuyết vẫn một bộ uy phong lẫm lẫm, cả thân mình tuyết trắng, nằm dưới bóng râm, vù vù thở phì phò. Mà Kim Ban lại càng có khí thế Hổ Vương, những đường vân trên người khiến nó càng trong giống một con thần thú, dưới ánh mặt trời rực rỡ không ngừng phát ra kim quang. Thấy Vân Ly đi tới liền vung vẫy đuôi chạy tới, nâng lên chân trước cuốn lấy chân Vân Ly.
Vân Ly bị đau lui từng bước, Huyền Vô Băng quát một tiếng, Kim Ban ngoan ngoãn lui lại mấy bước.
“Tìm lâu như vậy cũng không tìm được ban lan hổ* , không biết cha của Kim Ban còn hay không tại nhân thế.” Vân Ly ngồi ở một bên trên băng ghế, vuốt đầu Kim Ban.
*ban lan hổ : hổ có màu sắc sặc sỡ
Huyền Vô Băng không thể nào thích hai cái lão hổ cả ngày chỉ biết có ăn không này, trừng mắt Kim Ban nói : “Cha của nó nhất định là không ở Tuyết Uyên quốc, bằng không khi Tố Tuyết bị bắt, như thế nào con cọp kia không đến cứu. Ngươi nếu là vẫn muốn tìm, không bằng nói Hoàng Huynh phái người đi Phong Khiếu hoặc Hải Lan tìm xem.”
Vân Ly lắc lắc đầu, hắn hôm nay chợt nhớ đến tình hình lúc Tố Tuyết sinh con, cảm khái rất nhiều, mới lại đây nhìn một chút.
Thấy Vân Ly có tâm sự, Huyền Vô Băng cũng không nói thêm gì nữa, hắn tiến cung đã nhiều ngày, tự nhiên cũng nghe đồn, liền trấn an nói : “Hoàng huynh là cố gắng chăm sóc thân thể ngươi, không phải để ý đến, ngươi còn chưa tới nhược quán * đâu! Đừng gấp gáp! Ta nghe người ta nói thường xuyên đi ra ngoài giải tỏa căng thẳng, tống khứ nổi buồn phiền, để lòng an tĩnh, dễ hoài thai. Ngày nào đó nói Hoàng huynh cùng ngươi xuất cung đi dạo, chẳng phải không tốt. Hai mươi ba tháng bảy cũng sắp đến rồi, còn có thể cùng nhau thả đèn đom đóm!”
*nhược quán : thanh thiếu niên khi đến 20 tuổi sẽ gọi là nhược quán
Vân Ly khẽ cười một tiếng : “Ngươi không nói bản thân ta cũng đã quên, di, ngươi lần này tiến cung, Tiêu Dịch có thể cùng ngươi…cùng nhau ? “
Gương mặt Huyền Vô Băng nhất thời khẩn trương , nhỏ giọng : “Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho hắn biết, ta lần này là trộm đi a. Một tháng sẽ trở về, thời gian ở trong cung cũng không sai biệt lắm, ngày kia sẽ rời đi.”
Hắn nói cố làm ra vẻ thần bí như vậy làm Vân Ly có chút tò mò, chính là hỏi như thế nào Huyền Vô Băng cũng không chịu nói tiếp.
Hôm sau , Huyền Vô Hàn hạ triều liền về Tư Noãn điện bồi Vân Ly. Hôm qua trở lại tẩm điện, Vân Ly đã đi ngủ. Vốn hắn muốn ôm Vân Ly hảo hảo thương tiếc một phen, lại nghe Tuyết Y báo Vân Ly bị đau chân, không nên cử động mạnh.
Hắn nín dục hỏa , một đêm ngủ chẳng ngon. Hạ triều lại lo lắng chân Vân Ly bị thương mà sinh buồn phiền, vừa nghĩ như vậy, bước chân cũng không tự chủ nhanh hơn. Chính là khi trở lại Tư Noãn điện đã thấy Tuyết Y cùng Tuyết Nhĩ song quỳ trên mặt đất, một đám trăm miệng một lời cầu Hoàng thượng tha mạng.
“Hoàng thượng, chúng nô tì vừa mới còn thấy Phượng quân, chỉ là chớp mắt liền…”
Huyền Vô Hàn sắc mặt xanh mét, không biết tức giận hay lo lắng. Lúc này Biện Tư Thành bước nhanh đến, ở bên tai Huyền Vô Hàn nhỏ giọng nói vài câu.
Sắc mặt hắn lúc này mới chậm lại, bất đắc dĩ thở dài.
“Chuẩn bị xe ngựa, xuất cung!”
Cưỡi ngựa, Vân Ly đi theo sau một đội thương nhân lên Thiên Sơn hái thuốc. Thời tiết này đúng là mùa hái Đông Trùng Hạ thảo * , những người hái thuốc ngồi trên xe ngựa, để rất nhiều giỏ trúc, đoán chừng những người này đã sớm quen thuộc nhau, thỉnh thoảng nói cười , kể vài mẩu chuyện vui, chọc cho trên đường tiếng cười không ngừng. Vân Ly không nhanh không chậm theo ở phía sau, khóe môi cũng khẽ nở nụ cười.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy vị công tử phía sau nãy giờ không nói năng gì, có chút xấu hổ, đầu lĩnh là một hán tử trung niên, kéo dây cương, quay đầu lại nói : “Vị tiểu công tử này, cũng muốn đi Thiên Sơn sao? Chính là trên người không mang theo quần áo, tới đỉnh núi sẽ lạnh lắm đấy.”
Vân Ly cười nói : “Ta tới đây , ban đêm liền về, không ở lại”.
Hán tử trung niên kia gật đầu, nghĩ chắc là công tử nhà ai trong lúc rãnh rỗi đi du ngoạn, cũng không lên tiếng. Đến trưa, cuối cùng cũng tới dưới chân núi Thiên Sơn. Đỉnh núi tuyết động không biến đổi, dưới lại là một mảnh sinh cơ dạt dào, điểu ngữ hoa hương, nước suối róc rách. Gió nhẹ đánh úp lại, còn có một cổ mật hương vị. Quả nhiên, hắn tới địa phương này giải sầu, chọn đúng rồi.
Chân hành động bất tiện, hắn cũng không vội vã xuống ngựa. Đội thương nhân đi hái thuốc đã hướng vào trong núi đi, Vân Ly còn chậm rãi ở bên ngoài đi dạo. Hắn thảnh thơi như vậy, lại không biết Huyền Vô Hàn một đường chạy tới đây đã lo lắng dường nào. Vùng Thiên Sơn này, Huyền Vô Hàn vẫn tồn tại bóng ma, sau này không còn mang Vân Ly đến, nếu không phải dời đô quá tốn kém, hắn còn muốn đem Kinh đô dời đến vùng phía Nam, cách Thiên Sơn càng xa càng tốt.
Dưới chân núi thập phần râm mát, Vân Ly nhìn cảnh sắc một hồi, tự dưng thấy đói bụng, liền xuống ngựa, ngồi trên một hòn đá. Hắn cởi xuống hành lý buộc trên lưng ngựa, cười mở ra. Buổi sáng hắn gạt hai thị nữ đi Ngự thiện phòng, sai người làm rất nhiều món ăn ngon. Đầu bếp nữ dĩ nhiên lại còn làm cho hắn một con vịt quay, còn là loại nướng vừa chín tới, da giòn thịt ngọt.
Trong cung ăn như thế nào đều không có thoải mái như ngồi trên chiếu, lấy tay cầm lấy thống khoái mà gặm. Hắn ăn một cái chân vịt, vốn định tiếp tục xé xuống cái thứ hai, nhưng mơ hồ cảm thấy có chút ngán, liền dừng lại. Dùng khăn xoa xoa tay, vẫn cảm thấy dính dính.
Đứng dậy nhìn chung quanh, phát hiện phía trước có một dòng suối nhỏ, liền nhấc chân chậm rãi đi qua.
Lại không biết, bên trái hắn , trong đám cỏ cao cỡ một người, truyền đến âm thanh tất tất tác tác.
Nếu là ngồi chồm hổm, chân của hắn phải chịu trọng lượng khá lớn, hết cách hắn đành ngồi bẹp trên tảng đá. Nước suối có chút lạnh, thế nhưng vào ngày hè , dùng để rửa tay cũng thật thoải mái. Vân Ly dùng nước suối vỗ vỗ mặt, cảm giác một trận sảng khoái. Đang muốn đứng dậy thì đột nhiên bên trái truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc. Tim của hắn chỉ kịp đập nửa nhịp, đã bị một vật thể to lớn hạ gục.
Phù phù một tiếng vang thật lớn, Vân Ly rơi vào dòng suối. Cũng may nước không sâu, hắn đạp đạp vài cái liền đứng lên. Chỉ là bị một phen kinh hãi, vết thương ở chân cơ hồ lại nhói lên, đau đến không đứng thẳng được thân mình.